Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 758: Háo Tử tới cửa

Chương 758: Háo Tử tới cửaChương 758: Háo Tử tới cửa
Từ khi cùng mọi người giúp cha rửa chân một lần, nó không bao giờ muốn rửa lần thứ hai nữa.
Ai bảo trẻ con hay quên chứ, nó nhớ rất rõ, huống chỉ mỗi ngày cha nó về nhà cởi giày, nó đều rất quen thuộc với mùi đó, hơn nữa dạo này nhà có nhiều đồ ăn, nó đã rất mãn nguyện rồi, ăn ít táo một chút cũng không sao.
Bà nội cười lắc đầu: "Đừng trêu nó nữa, mau đi tắm đi, lát nữa bà nấu cho con một bát mì ăn."
"Không cần nấu đâu, lúc nãy trên thuyền vừa ăn xong không lâu, để bụng ăn tối đi."
Diệp Diệu Đông bưng một chậu nước ấm, ra cửa sau tắm, nhưng thấy hai chị dâu đang đan lưới ở đó, lại thấy hơi ngượng ngùng, đành phải bưng nước ra cửa trước.
Chỉ một lúc như vậy, anh đã nghe thấy chị dâu cả và chị dâu hai đang chê bai gì đó, nói dạo này người tới nhà vay tiền rất nhiều, nhà ngoại và nhà chồng đều không ít, còn có bạn bè, đều gặp đủ thứ khó khăn.
Bưng nước đi về phía cửa trước, vẫn còn nghe thấy đuôi câu chuyện phía sau...
"... Bình thường đâu thấy khó khăn chỗ nào, vừa thấy người ta có tiền, lại thấy mình khó khăn rồi..."
"Đúng vậy, cứ như là nếu chúng ta không cho họ vay tiền, thì cuộc sống của họ sẽ không thể tiếp tục, như là lỗi của chúng ta vậy..."
"Phiên chết đi được, tới nhà vay tiền, chị còn phải nở nụ cười, còn phải ngồi nói chuyện."
"A Thanh rào cái sân nuôi mấy con chó cũng được đấy, chẳng ai dám tới..."
Diệp Diệu Đông biết dạo này thỉnh thoảng có họ hàng qua hai nhà bên cạnh vay tiền, nhưng thực sự không biết lại nhiều đến vậy.
Khi anh bưng nước ra cửa để rửa, tiện thể hỏi A Thanh đang làm cá: "Dạo này người tới nhà mình vay tiên nhiêu không?” "Không có, chẳng mấy ai. Hồi trước thì có, dù sao em ở trong nhà trông con, em đều coi như không nghe thấy, em là con dâu ngoại lai không thân với họ hàng, có việc thì bảo họ tìm chị dâu cả, chị dâu hai nói là được rồi."
"Trước đây cả năm cũng chẳng có mấy họ hàng tới nhà mình, có việc đều tới nhà cha mẹ nói, hoặc tới nhà anh cả nói, trừ bạn anh hoặc là vay tiền hoặc là họp hội, hiếm khi có họ hàng tới nhà mình. Nên dạo này người tới nhà gọi cửa, em đều coi như không nghe thấy, nếu thực sự có việc gì quan trọng, người ta sẽ trực tiếp hô to ở cửa rồi."
"ừ"
Bà nội cũng nói: "Qua cơn sốt đó là được rồi, mấy hôm đó bà ngồi ở cửa, cả ngày đều giả vờ nhắm mắt ngủ, cũng coi như chẳng nghe thấy gì, chẳng nhìn thấy gì, muốn bàn tán thì cứ để họ bàn, sau lưng ai chẳng bị người ta bàn tán?"
"Khó trách đều chạy sang bên cạnh, vừa rồi còn nghe chị dâu cả chị dâu hai đang phàn nàn ở đó."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Đúng là đều chạy sang bên họ rồi."
"Người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo, may mà tiếng tăm của anh không tốt."
"Anh cũng biết à!"
"Đây gọi là tự mình biết mình, chẳng phải rất tốt sao? Tránh được nhiều phiền phức và người tới cửa làm thân. Nhưng mà, anh cảm thấy bây giờ tiếng tăm của anh có xu hướng thay đổi rồi."
Anh nhíu mày, dường như hơi phiền não.
"Đó là vì con kiếm được tiền rồi, mọi người lại thấy sự nỗ lực của con. Cũng chẳng có gì không tốt, con vốn cũng đâu có tệ như mọi người đồn, những người đó đều không hiểu."
Bà nội có chút tự hào nói:
"Cũng đúng, vàng thì sẽ tỏa sáng thôi."
"Đúng, câu cũ là vậy đấy." Lâm Tú Thanh bất đắc dĩ nhìn hai bà cháu, một người dám khen, một người dám đáp; một người mặt dày, tự cảm thấy tốt, một người thấy cháu ở đâu cũng tốt, còn khá hợp nhau.
Lúc cả nhà vui vẻ hòa thuận, thì một vị khách không mời mà tới.
Đúng là sợ gì đến nấy, vừa mới nói về người tới nhà vay tiền, giờ đúng là có người tới cửa thật.
Diệp Diệu Đông đang chà mông thì thấy Hao Tử đang đứng ngó nghiêng ở cửa, lập tức ngạc nhiên vô cùng.
Từ khi anh hồi sinh kiếm được món tiền đầu tiên, A Uy ghen tị dẫn theo Háo Tử cùng tránh xa bọn họ, họ đã không qua lại nữa.
Trong nhóm bạn kiếp trước cũng có người thân thiết với nhau hơn, anh thì thân với Tiểu Tiểu và A Chính hơn, A Uy và Háo Tử ở gần nhau, cũng đi với nhau nhiều hơn.
Anh và hai người họ cũng không nói là đặc biệt thân thiết, chỉ là bình thường, nên sau khi xa cách, anh cũng cảm thấy hợp thì tới, không hợp thì đi, bạn bè cả đời cũng ít, trải qua một kiếp rồi, chẳng có gì mà không thông suốt được.
Chỉ là không ngờ, hôm nay anh ta lại đột ngột tới cửa như vậy?
Không có chuyện thì không tới điện Tam Bảo.
Khi Diệp Diệu Đông về, cổng sân không đóng, người này vừa đi tới cửa thò đầu nhìn trộm thì con chó đen to đã nhanh nhẹn nhảy ra, sủa gâu gâu inh ỏi, dọa người ta lùi lại mấy bước, đứng xa xa, không dám lại gần.
Anh nhíu mày, đột nhiên tới cửa cũng không biết có chuyện gì, nếu không nhìn thấy thì thôi, đã nhìn thấy rồi, cũng không thể coi như không thấy, cố ý không cho người ta vào được.
Cái khăn đang chà được một nửa trong tay, trực tiếp ném vào chậu rửa mặt, anh đi về phía cổng sân, trấn an con chó đen to đang sủa ầm ï ở đó.
“Có chuyện gì, vào nói đi!"
Háo Tử nhỏ con, chắc cũng chỉ chưa tới một mét bảy, khuôn mặt đen sạm, đôi mắt rất hợp với biệt danh của anh ta, một đôi mắt chuột, môi hơi dày, vai đặc biệt rộng, chỉ là lưng hơi còng, trông bình thường không thể bình thường hơn.
Tay anh ta xách một cái rổ, cười đi theo sau Diệp Diệu Đông.
"Nghe nói chó nhà mày hung dữ lắm, không ngờ đúng thật."
"Không hung dữ một chút, sao canh cửa được?"
"Cũng đúng, hì hì...'
Diệp Diệu Đông ngạc nhiên nhìn anh ta xách một rổ lê củi, chẳng lẽ cố ý mang tới biếu anh? Lúc nãy đứng xa quá, cũng không nhìn rõ trong rổ là gì.
"Ngồi đi, có chuyện gì, lâu rồi không gặp."
Nói rồi anh cũng ngồi lại ghế tựa, và đưa chân vào chậu rửa mặt, lấy cái khăn ướt nhẹp trong chậu lên chà qua loa đùi và bắp chân, rồi mới vắt khô lau khô đùi bắp chân, treo lên ghế tựa phía sau.
Và còn dặn Diệp Thành Dương vừa quấn xong len: "Con trai, giúp cha lấy cái khăn lau chân treo dưới gầm bàn trong nhà ra đây."
Đàn ông thì thô sơ như vậy, không câu nệ tiểu tiết, cũng không có kiểu rửa xong đùi với bắp chân, vắt khăn một cái, rồi mới nhúng chân vào.
Nhưng ít ra còn biết lấy khăn lau chân mà lau, chứ không phải từ đầu tới chân một cái khăn.
Lâm Tú Thanh tò mò nhìn người bạn lâu không qua lại của anh đột nhiên tới cửa, vô tình liếc thấy động tác của anh, không nhịn được khóe miệng co giật.
Háo Tử mặt dày xách đồ tới cửa, cũng cảm thấy hơi ngượng, lâu không qua lại, hôm nay chạy tới, bản thân cũng thấy khá đường đội.
Nhìn bà nội và Lâm Tú Thanh nhìn anh ta, ngồi xuống cười gượng một cái.
Đợi nhìn thấy con trai anh vào trong, mới nói: "Lâu rồi không gặp, thằng con út nhà mày hình như cao lên nhiều, nghe lời lắm, trông khá ngoan không nghịch ngợm."
"Cũng tạm được, chủ yếu là anh chị em đều đi học cả rồi, trong nhà chỉ có mình nó, không ai chơi cùng nên trông mới ngoan thế."
"Đúng vậy, trẻ con một mình không có bạn thì cũng chẳng ồn ào được."
"ừ"
Háo Tử đẩy cái rổ để cạnh chân về phía anh: "Nhà trồng hai cây lê củi, hôm nay hái được khá nhiều, mang một ít qua cho trẻ con nhà mày nếm thử, bổ phổi."
Đúng là mang lê tới biếu anh thật à?
Tuy đã đoán ra rồi, nhưng anh vẫn thấy bất ngờ, đây là định bắt đầu qua lại với họ lại à?
Hay là thấy anh kiếm được nhiều tiền, cố ý tới cửa lấy lòng anh?
Hay là có việc nhờ vả?
Diệp Diệu Đông nghĩ lung tung trong lòng, nhưng trên mặt không thay đổi, cười nói: "Vậy thì cảm ơn nhiều."
Dù sao cũng không thù không oán, lúc đó cũng là vì trong lòng A Uy không cân bằng, kích động một chút, dẫn theo anh ta cùng xa lánh mọi người.
Chỉ là mấy quả lê thôi, anh nhận trước đã, rồi xem anh ta định làm gì?
"Khách sáo gì, dù sao cũng là tự trồng, chẳng đáng bao nhiêu tiền."
Diệp Diệu Đông gật gật đầu, cũng không định chiếm tiện nghi của anh ta, vừa lau chân vừa hất hàm về phía A Thanh: "Mấy rổ cá ngân vừa mang về, lát nữa đóng một rổ mang về, tối cũng có thêm món ăn."
"Được, lúc nãy tao tới đây cũng nghe nói rồi, trong làng khen mày thần lắm! Nói lúc nãy đàn cá heo đuổi đàn cá sắp bơi đi rồi, lại bị mày dụ quay lại, vây quanh thuyền đánh cá của mày, người nhanh tay cũng được ké, vớt được hai lưới."
"Chỉ là mẹo nhỏ thôi, tao cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán, không phóng đại như mọi người nói đâu."
Háo Tử như mở được đề tài nói chuyện, trò chuyện cũng tự nhiên hơn.
"Nhiều người đều nói vậy, ai cũng khen mày. Giờ mày đánh cá kinh nghiệm cũng khá phong phú rồi, biết cũng khá nhiều."
"Đó chẳng phải vì làm nhiều sao? Làm nhiều thì kinh nghiệm tự nhiên cũng đầy đủ."
"Nhưng mà khác nhau đấy, trong làng ngư dân lão luyện nhiều vô kể, ai cũng bảo mày biết còn nhiều hơn họ, khen mày rất giỏi, cái gì mọi người không biết, mày đều biết."
"Hì hì, chỉ là vừa hay gặp phải thôi."
"May mắn cũng là một phần của thực lực."
Diệp Diệu Đông nghe anh ta nịnh, cười cười, không nói gì, chỉ thuận tay lật chậu rửa mặt, trực tiếp đổ nước xuống đất.
"Con trai, mang chậu rửa mặt vào trong cho cha."
Diệp Thành Dương lại chạy tới làm việc một cách hăng hái.
Nhỏ như vậy, dễ sai nhất, đợi lớn thêm chút nữa, bằng Diệp Thành Hồ, chắc sẽ khó bảo rồi.
Háo Tử lại chuyển chủ đề: "Bà nội trông sức khỏe có vẻ khá tốt, nghe nói mấy tháng trước mày lại dựng thêm một gian nhà, đón bà về dưỡng lão."
"Ừ, người già thì thích náo nhiệt, cháu chắt đều ở bên này, bà ở nhà cũ cũng buồn, qua đây còn có thể phụ trông cháu."
"Vậy nhà cũ chỉ còn mình cha mẹ mày ở thôi à? Sao không đón cả họ qua luôn?"
"Đón qua, nhà cũ bỏ không, nhà không người ở thì dễ đổ nát, cha mẹ tao không nỡ để ngôi nhà tốt bỏ không cho hư, với lại bên này cũng không có phòng thừa cho họ ở. Xây nhà thì cần nhiều tiền lắm, tao thì, lại không có khả năng xây nhà lầu cho họ ở."
"Nói kiểu này, đùa đấy à? Vừa mới kiếm được một món tiền lớn về mà."
Diệp Diệu Đông nhìn anh ta với vẻ nửa đùa nửa thật: "Kiếm được một món tiền lớn về là phải tiêu hết một lần sao? Tiền này phải dùng vào chỗ cần thiết, tao định nắm chặt tiền, tích cóp thật nhiều, về hưu sớm, tốt nhất là làm tới 40 tuổi là không phải làm nữa. "Ơ... 40 tuổi đã về hưu ư?" Háo Tử ngớ người ra một lúc.
Lâm Tú Thanh nghe xong suýt bật cười.
Nếu đây đúng là tới nhà vay tiền, thì đã chặn họng người ta luôn rồi.
"Đúng vậy, nghĩ thì nghĩ vậy, chỉ là không biết tiền kiếm được đủ cho tao tiêu tới 80 tuổi không. Nhưng mà cũng không sao, không đủ tiêu tới 80 tuổi, thì để con trai tao nuôi là được, nuôi con trai chính là để phòng khi về già mà."
Háo Tử cười vài tiếng: "Quả nhiên là mày, làm tới 40 tuổi là vê hưu, cũng chỉ có mày nghĩ ra thôi."
"Ừm, chẳng lẽ làm tới 80 tuổi à?"
"Cũng đúng.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận