Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 992: Ngoài ý muốn phát sinh (length: 16073)

Sau khi thấy thuyền thu hoạch từ xa trở về, cha Diệp vội vã cho thu lưới sớm.
Dọn dẹp xong, ông cho thuyền đánh cá dừng lại, đồng thời cũng lên boong chờ, nghe họ bàn tán xôn xao, ông cũng lên tiếng.
"Biển lớn mênh mông, dù có định vị thì việc tìm kiếm trên biển vẫn cần thời gian, mà có khi còn có đội thuyền khác liên lạc với họ, dựa theo định vị từ gần đến xa tìm tới cũng có khả năng."
Ông thấy đối phương vẫn không ngừng giơ cờ ra hiệu, nhắc nhở thuyền đánh cá của mình tiến đến, ông liền thuận miệng nói, đồng thời cho người vào kho cá trước chuyển hàng ra ngoài.
Cũng may hàng thu lên lần này không nhiều, chỉ khoảng hơn ngàn cân, lưới cá mới thả xuống một giờ, trên boong thuyền vẫn còn chỗ trống.
Sau khi thấy thuyền thu hoạch giơ cờ báo hiệu muốn tiến sát qua, chiếc thuyền ngay lập tức đã đến trước mặt, sau đó lập tức quăng móc, ghì hai thuyền lại gần nhau.
Quả thật đúng như ông thấy, khoảng cách chỉ chừng 30 mét, một tòa lầu hai tầng nằm ở phía sau giữa boong thuyền, cái lầu đó cũng to hơn của ông nhiều.
Trên thuyền không có bất kỳ thiết bị đánh bắt nào, cột buồm, cần cẩu, máng trượt đều không có, thay vào đó là một lượng lớn bình dưỡng khí, kho nước muối, kho nước ngọt, kho cá, phòng chứa đá và các thiết bị, không gian khác.
Mấy ngày nay bọn họ đánh bắt được, ngoài phần tự ăn thì đều đổ xuống biển hết, cho nên trên thuyền chỉ có tôm, cá, sò, vỏ sò thì không dễ chết, dễ nuôi nên cơ bản đều dùng nước biển để nuôi.
Cá thoi rất khó nuôi, sau khi lên bờ cần thêm muối, thêm dưỡng khí, đồng thời cần dùng đá để giữ nhiệt độ nước từ 11 đến 14 độ C, như vậy mới có thể mô phỏng môi trường nước biển tốt nhất, dù vậy, trong quá trình vận chuyển vẫn có ba bốn phần hao tổn tự nhiên.
Cho nên không ai mạo hiểm thu mua, cơ bản chẳng ai muốn, đều đổ hết xuống biển cùng với tạp hóa, hơn nữa bây giờ người ta cũng không thích ăn đồ có vỏ này, chỉ thích ăn tôm cá, tất nhiên là trừ con "thanh", thanh thì lại là ngoại lệ, rất được ưa chuộng, nhưng con "thanh" lại không sống ở vùng nước sâu.
Sau khi hai thuyền sát vào nhau, người đối diện liền lên thuyền Đông Thăng kiểm tra hàng.
Thuyền thu hoạch trên biển không chỉ có một chiếc, có rất nhiều chiếc, chỉ có điều chiếc này là của Bùi thúc ở thuyền Bội Thu, người đã quen biết.
Một chiếc thuyền thu hoạch có thể kết nối với mấy chiếc thuyền đánh cá, thu hết cá của chúng rồi cùng nhau vận chuyển lên bờ, vì thế bình thường thuyền thu hoạch ra khơi cũng phải hai ba ngày mới có thể cập bến.
Diệp Diệu Đông nghĩ nếu mình có vài chiếc thuyền đánh cá cùng làm việc một chỗ, có thể đỡ rất nhiều chuyện, cứ cách hai ngày đi một chuyến là có thể thu đủ hàng, rồi lập tức trở về, không cần lưu lại trên biển hai ba ngày, là có thể ghé cảng.
Nếu hàng tạp hóa nhiều thì có thể một ngày đi thu một chuyến, một chuyến thu tạp hóa đổi lại, một chuyến thu để đem bán lấy tiền ở các chợ đầu mối thành phố hoặc là trực tiếp cập bến bán lại càng đỡ việc.
Trong khi hắn đang suy nghĩ thì thuyền thu hoạch đã xem hết hàng, đồng thời sau khi được cha Diệp hỏi ý kiến, tất cả giá cả đều được báo một lượt.
Trong số hàng này không có gì đặc biệt đáng giá, hàng đáng giá nhất chỉ có tôm lớn, mực ống nhỏ, cá hồng loại, một cân chia đôi hoặc 60% để quy ra tiền, cho một hai lông, ba lông.
Cá cóc đúng như dự đoán của bọn họ, chỉ được hai hào, ngày hôm qua lên bờ bán 3,6 hào quả thực xem như có lương tâm.
Hàng càng rẻ tiền thì lợi nhuận càng ít, có lãi cũng không nhiều, coi như là chất lượng không được mà số lượng thì lại nhiều.
Cơ bản những loại hàng rẻ số lượng lớn này giá cả cũng không có biến động lớn, mà hàng mấy hào thì số lượng lại không nhiều. Còn giá cả thì đừng nói chuyện thương lượng, vậy căn bản là do người ta định, muốn bán hay không thì tùy.
Cũng xem như điều khoản bá vương, ở trên biển ngươi chỉ có thể bán cho thuyền thu hoạch, người ta nói bao nhiêu là bấy nhiêu.
Cho nên thông thường những loại hàng đáng tiền đều chọn lên bờ bán.
Báo giá xong liền bắt đầu cân, sau đó hai thuyền bắc một chiếc thang trượt giống cầu trượt, từng giỏ hàng thông qua thang trượt trượt thẳng xuống thuyền đối diện, sau đó đổ vào thùng lớn trên thuyền đối diện.
Chờ một loại hàng chuyển xong, thì lại mang toàn bộ giỏ lên cân, sau khi trừ đi trọng lượng giỏ sẽ ra trọng lượng hàng.
Cá cóc có số lượng nhiều nhất nên chuyển trước, sau khi xong thì chuyển các loại hàng khác, từng loại xong thì tính tổng trọng lượng.
Mọi người đều không ai nói thừa, cha Diệp chỉ huy đám người trên thuyền qua lại vận chuyển, Diệp Diệu Đông thì nhìn chằm chằm vào cân và hóa đơn.
Trong lúc đó, Bội Thu cũng đã thu lưới xong, đồng thời chậm rãi tiến đến, đợi bên cạnh để cân.
Đợi bên hắn cân gần xong thì hắn mới hỏi người thu mua hàng.
"Thuyền thu hoạch của các ngươi kết nối mấy thuyền đánh lưới kéo vậy?"
"Sáu, bảy chiếc thì phải, ban đầu chỉ có bốn năm chiếc, sao, năm nay có thêm hai chiếc của các ngươi đấy."
"Vậy mấy ngày thì các ngươi vào bờ một lần?"
"Tùy tình hình, kho hàng và boong thuyền đều đầy thì vào bờ, cơ bản cách khoảng hai ngày, có lúc ra biển thuyền đánh cá ít hoặc là thu hoạch được ít thì ba ngày, cơ bản không quá bốn ngày. Mà thu hoạch được nhiều thì có ngày cũng vào bờ rồi."
"Gần đây hàng nào nhiều vậy?"
"Cá cóc, cá ba lang, cá thu."
"Thuyền của các ngươi nhìn cũ quá, thu hải sản được mấy năm rồi?"
"Cũng chưa bao nhiêu, cũng bắt đầu từ năm sáu năm nay thôi, thời gian trước đây thì chẳng phải là đều do công ty ngư nghiệp thu mua sao? Chỉ khi nào đội sản xuất lớn giải tán thì bọn ta mới có cơ hội mua một chiếc thuyền."
"À, vậy thuyền này của các ngươi cũng sau đó đổi thành thuyền thu hoạch à."
"Đều thế mà, bây giờ thuyền thu hoạch đều là từ thuyền đánh lưới kéo đổi cả... Thôi, sổ sách bên ngươi đã xong, tổng cộng là 1286 tệ 7 hào 2 xu, có cần bổ sung thêm nước ngọt, dầu diesel, đá không? Nếu có thì chờ một lát tính luôn một thể."
"Có có... dầu diesel, nước ngọt, đá đều muốn..."
Diệp Diệu Đông lại tăng thêm dầu diesel hai ngày và nước đá, tổng cộng lại hết 750 tệ, hắn cũng không thể tính đúng hai ngày, nhất định phải nhiều thêm một chút, phòng bất trắc lỡ làm việc thêm nửa ngày hoặc là thời gian dài hơn, lúc xuất phát vốn đã cố tình chuẩn bị nhiều một ít để dự phòng.
Thuyền của hắn mỗi giờ hao xăng tầm 18 lít, một lít dầu diesel 6 hào 7 xu, ở trên bờ xăng cũng tầm giá này, tương đương mỗi giờ hao xăng 12 tệ mấy, 48 giờ đã mất 576 tệ.
Quả thực là quái vật nuốt vàng, ăn căn bản không phải dầu mà là tiền.
Dầu hỏa đặt vào thời nào cũng không rẻ.
Cân bằng sổ sách, thu về chỉ còn khoảng 536 tệ.
Diệp Diệu Đông nhận một nắm tiền, cầm lắc lắc, khóe miệng giật giật.
Mấy ngày trước, một đợt hàng bán được hơn bốn ngàn tệ, cho dù trừ đi các chi phí vật tư chuẩn bị lên bờ thì cũng bỏ túi được 3 ngàn tệ.
Sự chênh lệch này quá lớn trong tích tắc.
Quả nhiên một chuyến thuyền đó bằng một tuần thu hoạch.
Tính cả thời gian thì cũng coi như lời, hai ngày kiếm 3 ngàn, còn ở đây thì hai ngày kiếm được 536.
Nghĩ đến thường ngày, Bội Thu đi ra 5-6 ngày hoặc 6-7 ngày cũng chỉ kiếm được hơn ngàn tệ một chút, một cổ tầm một hai trăm tệ, còn của hắn ba cổ tầm 5-6 trăm, xem ra cũng không quá khác biệt, không có chênh lệch lớn.
Nghĩ vậy, hắn cũng không thấy quá thất vọng nữa.
Quả nhiên mọi thứ đều cần so sánh, không so sánh sẽ không biết, không so sánh cũng không sinh kiêu ngạo.
Cảm xúc thất vọng đến nhanh cũng đi nhanh.
Thấy người ta còn chờ ở đó, hắn lập tức vội vàng nhổ nước bọt, so đo lại số tiền đang cầm trên tay.
Sau khi thấy không có vấn đề gì, hắn mới cảm ơn một phen rồi tiễn người sang thuyền Bội Thu bên cạnh.
Cha Diệp nhịn rất lâu, đợi sau khi người ta đi rồi mới lập tức tỏ vẻ ghét bỏ: "Ít vậy, hai ngày rưỡi hàng mới kiếm được có hơn 500."
"Mua dầu diesel nhiều hơn thôi, chứ đáng ra cũng phải được một nửa chứ."
"Cũng may mấy ngày trước bán được nhiều, mới vừa vặn tổng hợp lại, thấy chuyến này thu hoạch nhiều hơn."
"Giá cả thấp gần một nửa, tiền đều để thuyền thu hoạch lừa đi."
"Đúng đấy, tiền đều để thuyền thu hoạch lừa đi."
Hai cha con không hề nghĩ, thuyền thu hoạch trọng tải lớn, mỗi giờ hao xăng chắc chắn trên hai chục tệ, ở trên biển đi một ngày một đêm cũng mất năm sáu trăm tệ, lại còn cộng thêm người trên thuyền, một ngày chi tiêu cũng phải hơn sáu trăm tệ.
Nếu không có 4,5 phần lợi nhuận để cho người ta lừa thì ai làm cho. Với lại việc lên bờ vận chuyển và xuất hàng cũng mất một chu kỳ thời gian.
Bất quá nếu như kết nối nhiều thuyền đánh cá thì chắc chắn là kiếm bộn.
Diệp Diệu Đông cầm tiền, trong lòng càng nghĩ đến chuyện mình làm một chiếc thuyền thu hoạch, dù sao luật pháp bây giờ cũng chưa hoàn thiện, thuyền thu hoạch ai cũng làm được, lỡ sau này hoàn thiện thì cần giấy tờ gì thì cứ làm thủ tục là xong.
Nhóm đầu tiên bao giờ cũng dễ dàng hơn, về sau thì thủ tục sẽ càng phiền phức càng khó hơn.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để làm thuyền thu hoạch là hắn phải có mấy chiếc thuyền đánh lưới kéo đã, thì mới có lời, chứ không thì ngoài Bội Thu và Đông Thăng ra thì hắn tìm đâu ra thuyền để thu đây?
Lúc đầu cũng chỉ là tiếc chút hàng bị đổ đi, mới nghĩ đến làm một đầu thuyền thu hoạch, có thể kéo hàng nhà mình đi bán, lại có thể đem chút đồ bỏ đi kia chở về để tái sử dụng, kiếm thêm chút tiền.
"Ta đem tiền thu lại trước đã, ngươi đi mở thuyền đi, chạy ra ngoài một đoạn rồi tiếp tục thả lưới."
Diệp Diệu Đông cầm tiền trong tay đi vào khoang thuyền, đồng thời trong lòng cũng quyết định, sau khi về nhà sẽ tìm A Thanh bàn bạc, đặt thêm hai chiếc thuyền kéo lưới đánh cá và một chiếc thuyền thu hoạch.
Trước mắt có thể đặt thuyền thu hoạch trước, dù sao khi thuyền thu hoạch đến tay, cùng thuyền của hai anh trai hắn chắc chắn sẽ ra khơi đánh bắt, có ba chiếc thuyền đánh cá liên kết với nhau cũng không tệ.
Đến lúc đó mấy đồ bỏ đi kia có thể tính rẻ cho bọn họ, coi như là phụ cấp tiền công, cách một ngày lại kéo một chuyến, chút hàng này cũng không đến mức tốn thêm bao nhiêu dầu.
Việc đặt bảy chiếc thuyền kia cũng không quan trọng, dù sao cũng không lỗ, cứ cho thuê hết, sẽ có tiểu đệ trong nhà chuyên lo việc thu hàng, A Thanh chỉ cần mấy ngày lại tìm A Tài đối sổ sách, lấy tiền là được.
Nghĩ như vậy, A Thanh thật sự là hậu phương vững chắc nhất của hắn.
Hắn phụ trách khai phá, đi thuyền ra khơi, nàng ở nhà bảo vệ hậu phương vững chắc cho hắn, xử lý mọi việc lặt vặt, quản lý toàn bộ nhân viên nhà xưởng.
Nghĩ đến đây, hắn bất giác mỉm cười.
Cất tiền vào hòm sắt dưới ván giường xong, hắn lấy từ dưới gối ra một tấm ảnh chưa dán tường, hôn lên ảnh vợ một cái.
Mặc dù hắn ở trên biển vất vả, nàng ở nhà cũng không dễ dàng gì, chăm sóc tốt hậu phương cũng không đơn giản, trong nhà còn mấy đứa con cùng lão nhân phải chăm sóc.
Khi thuyền đánh cá bắt đầu di chuyển, lại bắt đầu lắc lư xóc nảy.
Hắn vịn ván giường, ổn định thân hình, rồi mới ra khỏi cabin.
Thuyền đánh cá đã ra khơi một đoạn khá xa, lưới đánh cá đều đã thả xuống, chỉ chờ dưới đáy biển ăn no bụng rồi kéo lên.
Hai chiếc thuyền đánh cá ở đằng xa đang kết nối giao hàng, Đông Thăng hào cũng không dám đi quá xa, chỉ lượn quanh khu vực gần đó, tránh để mất hút trong tầm mắt của Bội Thu hào, đến lúc đó không theo kịp, hai chiếc thuyền đánh cá dễ bị phân tán.
Đến hơn một giờ sau, bọn hắn mới nhìn thấy Bội Thu hào từ từ chuyển động, kéo ra một khoảng cách với chiếc thuyền thu hoạch, không đầy lát sau thuyền thu hoạch cũng chuyển động theo.
Trên mặt biển, ba chiếc thuyền cá tự mình đi về các hướng.
Chẳng bao lâu sau, chiếc thuyền thu hoạch đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn hắn.
Thuyền đánh cá của bọn hắn vẫn từng bước tiếp tục đánh bắt.
Dự định đến ngày 16 thì cập bờ, bán hết hàng rồi đến đêm bọn hắn sẽ từ từ trở về, vừa đi vừa làm việc đánh bắt, như vậy khi đến ngày 16 âm lịch cập bờ, cũng rút ngắn được quãng đường đi, tiết kiệm chút tiền xăng.
Hơn nữa vào sáng sớm ngày hôm sau, tức ngày 15 âm lịch gió nổi lên, thuyền đánh cá lắc lư xóc nảy dữ dội, cũng may thuyền của bọn hắn có khả năng chống gió tốt hơn chút, dù mũi thuyền thỉnh thoảng bị sóng đánh lên cao hơn đầu nhọn, nhưng cũng không sao.
Cha của hắn lại đang nói chuyện với Bùi thúc, bàn luận về sóng gió, nói nếu sóng gió lớn quá thì sẽ quay về ngay lập tức, nếu sóng gió vẫn vậy thì sẽ ở lại thêm một ngày, mai về.
Dù sao thuyền đánh cá hiện tại vẫn đang từ từ kéo lưới về hướng ngược lại, cố gắng đánh bắt được nhiều hàng hơn, không lãng phí một chuyến ra khơi.
Chỉ là, một chuyện kinh ngạc xảy ra.
Lúc sáu giờ chiều, trời vừa chập tối, khi đèn của hai chiếc thuyền hơi sáng lên, bọn hắn bất ngờ phát hiện trong tầm mắt lại xuất hiện ánh đèn của hai chiếc thuyền đánh cá.
Ánh đèn cứ di chuyển tới, bọn hắn cũng chỉ cảm thấy bất ngờ, vì mấy đêm trước ngoại trừ ánh đèn của hai chiếc thuyền của bọn hắn, trên mặt biển chỉ có ánh trăng, xung quanh tối đen một màu.
Hai đạo ánh đèn, không giống như hai chiếc thuyền của bọn hắn, cứ từ từ làm việc trên biển, mà lại đang đi thuyền cực nhanh, nhanh chóng lao qua, hai chiếc thuyền nằm ở hướng đông và nam.
Lúc này, đúng vào thời gian bọn hắn ăn tối, ai nấy đều đứng trên boong thuyền cầm bát cơm, nhìn mặt biển, bàn tán về hai chiếc thuyền xuất hiện đột ngột kia.
"Lần đầu tiên đó, buổi tối hôm nay ngoài chúng ta ra lại còn có thuyền khác nữa."
"Đúng vậy, ta còn tưởng là toàn bộ biển chỉ có hai chiếc thuyền của chúng ta đánh bắt chứ."
Diệp Diệu Đông cũng cười nói: "Ta còn tưởng biển là nhà ta..."
"Hai chiếc thuyền kia chắc là đang chạy gấp thôi, đi nhanh quá."
"Có thể là đi cũng không ít rồi, chuẩn bị về bờ, cho nên mới đi hết tốc lực."
"Chắc vậy, không thì cũng là vớ được mẻ hàng ngon, nên chạy nhanh về cập bờ bán thôi."
"Ừ, ngày mai chúng ta cũng về, tranh thủ đến tối về đến bờ bán hàng, rồi nghỉ ngơi một hai ngày, mà trời còn đẹp thì mình lại..."
"Ê? Sao thuyền đánh cá bên kia đột nhiên dừng lại không chạy nữa vậy..."
"A!!! Xxx! Đâm vào rồi!"
"Đâm vào rồi!!!"
"Đâm vào rồi?!"
"Hai chiếc thuyền đâm vào nhau rồi!!"
"A! Chuyện gì xảy ra vậy? Sao hai chiếc thuyền lại đâm vào nhau?"
Mọi người đang cầm bát cơm, có người cơm còn chưa kịp nuốt xuống liền ngơ ngác!
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận