Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 763: Vũng nước lớn sau khi thủy triều rút

Chương 763: Vũng nước lớn sau khi thủy triều rútChương 763: Vũng nước lớn sau khi thủy triều rút
Đêm dài dằng dặc, bên ngoài gió thu nhè nhẹ, bên trong căn phòng lại nóng bỏng hừng hực, đến cả mặt trăng cũng đỏ mặt ngượng ngùng trốn vào trong mây.
Sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng ăn xong bữa sáng liền bỏ lại ba đứa con, để chúng tự đi học, tự chơi, hai người tự lo cho bản thân rồi lắng lặng ra ngoài.
Diệp Diệu Đông xách xô, huýt sáo đi về phía nơi thuyền đậu. Ven bờ gió hơi lớn, tuy chưa đến mức phải mặc áo bông, nhưng sợ ngoài biển gió to nên lúc ra ngoài anh đã mặc áo bông, giờ thực sự hơi nóng.
Anh duỗi tay nắm cổ áo quạt mấy cái cho thoáng, đồng thời quay đầu lại giục: 'Em nhanh lên, xong chưa? Ra ngoài đã bảo em đội mũ quàng khăn rồi, em cứ nhất định ra tới bến tàu mới chịu đội, là sợ người ta không nhìn thấy dung nhan như hoa như nguyệt của em à?”"
Lâm Tú Thanh vừa chạy vừa quấn khăn quàng cổ lên mặt, tiện thể trùm luôn cả đầu lại, rồi đội mũ lên cố định, như vậy sẽ không bị rơi.
"Anh nói lung tung gì đấy? Em không phải sợ quấn kín mít đi trên đường sẽ khiến người ta thấy kỳ quái sao? Cả ngày cái miệng chó của anh chẳng nhả ra được ngà voi gì cả, mở miệng nói chuyện toàn làm người ta tức giận, em không đi nữa."
Cô giận dỗi giậm chân, làm bộ quay lưng bỏ đi, Diệp Diệu Đông vội vàng chạy lên kéo cô lại, cười nịnh nọt: "Đừng mà, anh nói sai rồi, vợ anh đẹp thế này, vẫn nên để lộ mặt ra cho mọi người chiêm ngưỡng mỹ nữ chứ.”
Lâm Tú Thanh lập tức bị anh chọc cười, vừa cười vừa vỗ anh mấy cái: "Nhanh lên thuyền đi, còn đứng đó nói đùa."
"Không phải trước tiên phải dỗ em sao? Lên thuyền làm sao quan trọng bằng dỗ vợ? Dỗ được rồi mới lên giường được chứ."
Lâm Tú Thanh không nghe ra ý tứ trong lời anh, chỉ trừng mắt nhìn anh mấy lần nữa, cả ngày chỉ có cái miệng là lợi hại.
A Tài chậm rãi đi tới, cười nhìn hai người họ: "Hai vợ chồng các cậu giờ này ra biển làm gì vậy?”
"Không làm gì cả, cô ấy là người trong núi chưa ra biển bao giờ..."
Lâm Tú Thanh lén véo eo anh một cái, Diệp Diệu Đông hít vào một hơi lạnh, vội vàng sửa lời: "... Lông đáy có thể thu rồi, tôi ra ngoài thu lồng đáy, cô ấy tò mò biển khơi trông như thế nào, tôi dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo, ngắm biển..."
"Tình cảm vợ chồng tốt thế cơ à."
"Đương nhiên rồi", nói xong anh lại kéo Lâm Tú Thanh: "Đi thôi, lên thuyền, đi sớm về sớm."
Lâm Tú Thanh vội vàng đi theo.
Lên tới thuyền, Diệp Diệu Đông mới vén áo lên, nhìn vào eo sau của mình: "Eo của đàn ông rất quan trọng, đừng cứ thích véo eo anh hoài, lần sau đổi sang cánh tay cũng được mài"
"Còn nói đùa nữa, mau khởi động thuyền đi, đi sớm về sớm, ở nhà còn hai đứa con nữa, đã bảo em không đi rồi, cứ nhất định lôi em ra ngoài."
"Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt. Một mình anh ra biển buồn lắm."
Diệp Diệu Đông xoa xoa eo, lầm bâm vài câu rồi mới khởi động thuyền.
Lâm Tú Thanh vẫn đứng bên cạnh anh, tò mò nhìn anh lái thuyền, rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh mấy chiếc thuyền không ra khơi, đậu ở bờ.
Xa xa trên mặt biển cũng lác đác trôi nổi vài chiếc thuyên gỗ nhỏ đang hoạt động.
Tuy kết hôn đã mấy năm nhưng cô thực sự chưa từng ra biển, không phải mang thai thì cũng cho con bú trông con, cô cảm thấy khá mới lạ.
"A Đông, chúng ta sẽ đi đến hòn đảo hoang nào vậy?"
"Tìm một hòn đảo gần một chút xem sao, tốt nhất là địa thế cao hơn một chút, có bãi biển, không quá dốc. Lúc này thủy triều cũng đang từ từ rút xuống rồi, mấy hòn đảo anh đào năm ngoái lúc đầu vẫn ổn, còn đào được cả của quý nữa, lát nữa anh đi xem trước đã. Một năm không ghé qua, những con sò ở đó chắc cũng lớn lắm rồi, chỉ không biết các làng lân cận có ai ghé qua không thôi." "Anh nói xem liệu còn có ngọc trai các thứ nữa không?"
"Ngọc trai không dễ hình thành đâu, chỉ có những hòn đảo lâu không có người lui tới mới có khả năng có thôi, đừng mong những thứ đó, đào được một lần của quý đã là rất tốt rồi, làm sao mà lần nào cũng có được. Những thứ này đều là tài lộc phụ, vẫn nên có nhiều tài lộc chính hơn."
"Tài lộc chính thì chỉ có thể trông cậy vào anh, chủ gia đình này thôi."
"Dễ mà, hầu hạ thoải mái cho anh, mọi thứ đều là của em."
"Chết tiệt!"
Diệp Diệu Đông cười ha hả, anh cảm thấy mình đã không còn xa đỉnh cao của cuộc đời nữa, trên có cha mẹ, dưới có con cái, hàng ngày lại có người lo liệu mọi thứ, đây cũng là một loại hạnh phúc.
Đã một năm rồi anh không ghé thăm các hòn đảo nhỏ quanh đây, anh tùy ý chọn một hòn, định đi xem hòn đảo rùa biển đẻ trứng trước đã, rùa biển đẻ trứng có một thì sẽ có hai, không hiếm như ngọc trai.
Rùa biển trưởng thành, dù lang thang đến đâu, mỗi năm đều phải trở về "quê hương” đẻ trứng.
Lâm Tú Thanh nhìn hòn đảo nhỏ ngay trước mắt càng lúc càng gần, cũng có chút hưng phấn khó tả: "Ở ngay đây sao? Năm ngoái có phải anh đều đào ở đây không?"
"Làm sao mà đều đào ở đây được, phải chia đều ra chứ, không thể cứ bắt mãi một con cừu mà nhổ lông được."
"Vậy là cũng có đào ở đây rồi."
"Còn nhớ trứng rùa biển không?"
"Nhớ chứ, chính là ở đây sao?"
"Đúng rồi, nhưng giờ trời lạnh rồi, đã qua mùa rùa biển đẻ trứng rồi, không biết còn trứng chưa nở không nữa."
Anh cảm thấy hơi lo, đã tháng 11 rồi, chắc là không còn nữa, nhưng đây là anh đột nhiên nảy ra ý định đến xem, vốn dĩ cũng chỉ định đào vỏ sò thôi. "Ơ, sao lại lái vê phía này?"
"Bên kia mực nước quá cạn, không thể đến gần quá được, sẽ bị mắc cạn, phải lội nước vào, sắp vào đông rồi, anh xuống nước không sao, em vẫn đừng nên xuống nước."
"Ừ ừ"
Diệp Diệu Đông cập thuyền xong, liền dìu cô cẩn thận giãm từng phiến đá ngầm đi vào.
Lâm Tú Thanh nhìn xuống đá ngầm dưới chân, mặt trên chi chít đầy rong biển, cô kìm nén cảm giác muốn ngồi xuống bóc chúng.
"Đúng là có nhiều thế này."
"Ừ, trên này đứng không tốt, lại trơn, xuống dưới rồi từ từ đào."
"ừ"
Diệp Diệu Đông giẫm tới mép liền nhảy xuống trước, rồi mới ôm cô xuống.
"Em cứ tùy ý tìm, thấy gì thì đào nấy, anh đi xung quanh xem sao."
"Xem cái gì? Tìm trứng rùa biển à?"
"Không, tùy tiện nhìn quanh thôi, em cứ đào của em, không cần để ý anh, anh sẽ không đi xa đâu, có chuyện gì em la lên một tiếng, anh nghe thấy được."
"Ô"
Nhìn anh đi về phía trước, cô nghe lời đeo găng tay vào, lấy dụng cụ ra, bắt đầu tìm kiếm xung quanh các tảng đá ngầm.
Cái gì có thể bán được tiền, cái gì không bán được tiền, cái gì ăn ngon, trong lòng cô đều đã có dự tính, định trước tiên tìm những thứ có thể bán được tiền.
Diệp Diệu Đông thì cầm một cái xẻng, dọc theo bãi biển đi loanh quanh lung tung, thỉnh thoảng đào một xẻng trên cát, đều nhắm vào các lỗ bọt khí, đào một xẻng xuống, đào được mấy cái hố, toàn là ngao, anh lười nhặt.
Đi ra chỗ bùn bên ngoài, đào toàn là ốc móng tay, anh hơi không muốn nhặt, nhưng vẫn nhặt lên, ném vào cái bao bố cầm trên tay, những thứ lặt vặt này đã không còn lọt vào mắt anh nữa, trừ phi số lượng nhiều.
Diệp Diệu Đông nhìn mặt đất khắp nơi đều chỉ chít lỗ bọt khí, cũng biết bên dưới chắc chắn toàn là ốc móng tay, nhưng anh thấy mới đến, không cần thiết phí thời gian vào việc này, trực tiếp đi vòng sang bên cạnh, định đi một vòng xung quanh, nếu không có thứ gì tốt hơn, thì quay lại đào.
Anh rất cẩn thận lùi lại mấy bước, đi sang chỗ bên cạnh không có lỗ bọt khí, nếu trực tiếp giẫm xuống, sẽ không nhìn thấy lỗ nhỏ nữa, lát nữa muốn quay lại đào, sẽ không thể nhận ra được.
Nhìn thấy bên cạnh có một mảnh tre bỏ đi, anh tiện tay lấy cắm ở bên cạnh, tương đương với đánh dấu, lát nữa muốn quay lại cũng dễ tìm.
Năm ngoái lúc về, cả đám đều quá hưng phấn, gào thét xông thẳng lên đá ngầm điên cuồng đào vỏ sò, xung quanh cũng chưa đi hết, lần sau lại đổi sang hòn đảo mới.
Hôm nay anh có thể tùy tình hình đi một vòng trước, rồi mới xem xét đào cái gì, dù sao A Thanh đã hào hứng đang đào ở đó rồi, đã có bảo đảm.
Đi đến chỗ bên cạnh, anh lại thấy trên bãi cát trống bên cạnh, có từng đống cát nhỏ trông như phân...
Anh nghĩ nếu hai đứa nhỏ ở đây nhìn thấy, chắc chắn sẽ hưng phấn la lên là có phân...
Thuận tay đào một xẻng, kết quả đào ra một con trông rất giống sâu cát, lại đặc biệt giống giun đất.
Nó có một cái đầu tròn tròn, trên thân có rất nhiều thứ như xúc tu, còn có một cái đuôi dài và mảnh.
Diệp Diệu Đông lẩm bẩm một câu: "Sâu cát à."
Loài này cũng gọi là giun biển, nhìn qua không khác mấy so với giun đất trên cạn.
Ngư dân địa phương họ thường nói, trên đất có động vật gì, dưới biển cũng có động vật đó, ngựa biển, voi biển, lợn biển, rắn biển, rết biển... Trên cạn có giun đất, dưới biển tất nhiên cũng có giun biển.
Sâu cát cũng có thể gọi là giun biển, chỉ là hai loài khác nhau.
Sâu cát sẽ đào một cái hang hình chữ "U" dưới cát, nằm mềm mại bên trong, đầu đuôi hướng về hai lỗ mở, sau đó từ một đầu nuốt cát bùn chứa vi sinh vật và chất hữu cơ, rồi từ đầu kia thải ra cát bùn không có chất dinh dưỡng.
Đúng vậy, chính là nằm ăn buffet.
Tương đương với vừa ăn vừa ị, ruột thì như người ta thường nói là thẳng.
Những đống cát nhỏ kia chính là do chúng tạo ra như vậy, đây là phân của sâu cát.
Có con thích gọn gàng, thì thải ra rất đều đặn, có con tương đối phóng khoáng, thì sẽ thải bừa bãi.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy bên tay phải là lỗ bọt khí của ốc móng tay mà anh vừa tránh, bên tay trái toàn là phân sâu cát, không khỏi co giật khóe miệng, những sinh vật này đúng là đều thích tụ tập, mỗi loài chiếm lĩnh lãnh địa của mình, không can thiệp lẫn nhau.
Loại này anh càng lười đào, tùy tiện xúc vài cái, anh lại trực tiếp bỏ qua, giãm lên từng đống phân, một chân một cái, nhìn mấy đống nhô lên trên bãi biển, anh rất muốn giẫm bẹp, giãẫm phẳng.
Dường như bãi biển trở nên bằng phẳng, trong lòng anh sẽ thoải mái.
Cho đến khi nhìn thấy trên bãi biển có cá nhảy mắc cạn, anh mới dừng việc giãm phân, trước tiên đi nhặt cá.
Bởi vì bây giờ thủy triều mới bắt đầu rút không lâu, diện tích bãi biển thực ra cũng không lớn lắm, anh đang đi dạo quanh đảo, khi bãi biển lộ ra hoàn toàn thì ước chừng còn phải ba bốn tiếng nữa.
Anh vừa đi vừa nhặt, toàn là mấy loại hải sản nhỏ mắc cạn, nhiều chủng loại, không đáng bao nhiêu tiền, chỉ có thể thu hoạch niềm vui.
Cho đến khi anh nhìn thấy phía trước chỗ ngoặt gấp 270 độ có một mảng đá ngầm thấp, những tảng đá ngầm bao quanh lại thậm chí có một vũng nước lớn. Đây là lúc thủy triều vừa rút xuống lộ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận