Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 459: Cách đơn giản(1)

Chương 459: Cách đơn giản(1)Chương 459: Cách đơn giản(1)
Mọi người ăn cơm trưa như đánh trận, nhai ngấu nghiến.
Lũ trẻ gạt cơm vào miệng nhanh như gió, thường phải liếm sạch đáy bát, hôm nay còn để rơi cơm khắp nơi rồi để đũa xuống ngay.
"Con ăn xong rồi..."
"Con cũng xong...
Tiếng ồn ào vừa dứt, mông chưa kịp nhích đi, đã bị người lớn bên cạnh túm cổ áo giữ lại.
Chị dâu cả hét lên: "Cơm văng đầy bàn, mổ như gà con vậy, nhanh gom hết vô bụng. Trong bát cũng phải sạch. Để cơm trong bát là vợ tương lai đầy mụn đấy."
Chị dâu hai cũng nói thêm: "Mấy đứa con gái kia nữa, bát không sạch sẽ lớn lên mặt đầy mụn đó."
"Sao con trai để cơm thì vợ đầy mụn còn con gái thì mình bị mụn vậy ạ?"
Mọi người: "...'
Thật ra họ cũng không biết...
Diệp Diệu Đông thấy cháu gái thông minh thật, thảo nào sau này trở thành sinh viên đại học đầu tiên của thôn.
Chị dâu cả lườm cô bé một cái: "Con nít nhiều chuyện, ăn hết cơm đi."
"Bây giờ con mới là con nít à, bình thường bảo con đã lớn, phải giúp giặt đồ, rửa bát, nấu cơm..."
Lâm Đông Tuyết mím môi lẩm bẩm vài câu rồi gom hết hạt cơm vô bụng.
Chị dâu cả tức tối: "Cả đám lớn rồi, hết nói nổi rồi, cãi láo hoài..."
Lâm Tú Thanh cười nói: 'Mấy đứa có chuyện gì gấp gáp mà ăn nhanh thế?"
"Khi xuống núi, bọn con thấy bờ sông có đàn vịt trời bay tới, bọn con muốn đi xem có trứng vịt trời không, dượng út tìm cách bắt vịt giúp bọn con đi." "Ừm ừm dượng út bắt vịt cho bọn con đi..."
Lũ trẻ cầu khẩn nhìn anh chăm chăm.
"Hả? Sao không nhờ cha bọn con?" Diệp Diệu Đông nhướn mày.
"Bọn con nghĩ dượng út giỏi hơn, chắc chắn sẽ bắt được."
Cháu gái biết ăn nói ghê!
Lòng anh phơi phới: "Đợi tý, không có lưới đánh cá, dượng lấy giỏ làm bẫy bắt như bắt chim xem sao. Xem có bắt được con nào không?"
"Được được-"
Lũ trẻ reo hò vui vẻ.
"Vậy dượng út ăn nhanh lên! Nãy giờ vẫn còn đầy bát."
Mẹ Lâm lườm đám nhỏ không biết trên dưới, vẫy tay đuổi: "Thúc giục cái gì, ăn xong thì chờ ngoài cửa đi..."
Thấy nhiều cháu háo hức chờ đợi, anh không thể để chúng đợi lâu. Anh vội vàng gạt cơm vào miệng, để đũa xuống chạy ra ngoài.
Sau lưng vang lên tiếng con út khóc lóc, anh do dự không biết có nên dẫn thêm đứa nhóc này hay không, nhưng rất nhanh nó đã im bặt, có lẽ đã được dỗ. Anh yên tâm ra cửa tìm dụng cụ.
Thật ra rất đơn giản, chỉ cần một cái giỏ, một cái gậy ngắn, một sợi dây dài, và một nắm lúa. Cách có hơi thô sơ một chút, nhưng hiệu quả là được.
Anh nghĩ chắc sẽ được, tiếc là nhà vợ không có lưới cá, nếu không anh đã bắt được cả đàn.
"Xong chưa dượng ơi?"
"Tiện thể nhờ cha tụi con đem thêm lưới vợt tay với lồng tôm theo nữa nhé. Luôn tiện bắt ít cá tôm về ăn."
Tôm sông cũng rất ngon.
"Được ạl" Diệp Diệu Đông đi ra cùng đám trẻ hớn hở như anh hùng hào kiệt, may mà hôm nay không phải cuối tuần nên trẻ trong thôn đi học cả, chỉ còn vài đứa nhỏ ở nhà chơi.
Thấy cả đám người bọn họ, mấy nhóc cũng tò mò chạy theo, nhưng bị mấy đứa nhà họ Lâm đuổi đi, nếu đi theo sẽ bị đánh. Mấy nhóc sợ quá phải đứng xa xa.
Diệp Diệu Đông thấy buồn cười lắm.
"A, vịt trời còn nhiều hơn nữa kìa-"
"Dượng út bắt đi, bắt đi..."
Chỉ trong thời gian ăn cơm trưa thôi mà đàn vịt đã đông hơn, có lẽ vì nắng trưa ấm áp.
Dọc đường có nhiều người qua lại cũng dừng lại xem họ bắt vịt. Ai cũng biết vịt trời rất khó bắt.
Mọi người còn chỉ bảo đùa vui: "Vịt trời khó bắt lắm, toàn ở dưới nước, không cẩn thận té xuống bây giờ."
Hai anh em vợ thấy người quen cũng chào hỏi vài câu, còn lại làm lơ. Đã ra đây rồi, phải thử cho bằng được chứ.
Diệp Diệu Đông cầm dụng cụ dặn dò: "Mọi người đi tìm trứng vịt trời ven bờ đi, em sang bên kia giăng bấy."
Khi anh áp sát đàn vịt, chúng hoảng hốt bay lung tung. Anh buộc một đầu dây vào que gỗ, đặt ở ven sông gần bụi cỏ, giữ thẳng giỏ tre lên. Rắc một nắm lúa xuống bụi cỏ, cầm đầu dây kia, đi ra xa.
Lâm Quang Viễn và Lâm Đông Tuyết đi theo sát bên cạnh, rì rầm hỏi: "Dượng út, cách này có được không?”
"Chắc được, thử xem sao."
Anh cũng lần đầu làm thôi.
Khi anh kéo dây ra xa, đàn vịt bay lên trời vì giật mình kia lại quay trở lại, một vài con thậm chí còn đi vào giỏ, mổ lúa dưới đất... "Dượng út... Dượng út...'
"Dượng út... hai con...
Hai đứa trẻ phấn khích.
Diệp Diệu Đông cũng không ngờ dễ dàng đến vậy, hai con vịt trời đã lọt bẫy. Tính cảnh giác quá kém rồi.
Anh cũng hồi hộp, thấy thời cơ đến liền kéo dây, chiếc giỏ úp xuống bịt kín hai con vịt đang đập đôi cánh dưới đất. Ba người lập tức xông tới.
"Bắt được rồi, bắt được rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận