Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1166: Về nhà (length: 26776)

Phương Kinh Phúc cũng không ở lại chơi lâu, sau khi mọi người bắt đầu ăn cơm, hắn liền về trước, định bụng ngày mai sẽ lại đến, lúc này trời cũng đã tối hẳn.
Nhóm người chèo thuyền sau khi ăn uống xong, ai nấy đều phấn khởi nhập hội cùng công nhân bên kia, cũng làm thêm ca, định bụng kiếm thêm chút công.
Diệp Diệu Đông sau khi nói chuyện với Lâm Tú Thanh xong thì ra ngoài bàn giao cho hai anh em song sinh, sắp xếp ổn thỏa công việc cho họ, giới thiệu sơ qua công việc, để ngày mai có thể chính thức bắt đầu làm.
Ăn ở tự túc, phòng cũng đã chuẩn bị sẵn, chuyến này hắn mang theo hủ tiếu và đồ tạp hóa, sẽ để lại hết cho hai người, chẳng qua vì chỉ ở lại mấy ngày nên mang theo không nhiều lương thực.
Chỉ là vì nhiều người nên tiêu hao nhanh, nhìn có vẻ như mang nhiều đồ thôi, lúc đầu vào cửa chỉ khuân mấy gánh. Số đồ còn lại chắc đủ để hai anh em cầm cự mấy ngày, tiện thể làm quen cảnh vật xung quanh trước khi vào làm.
Hai anh em song sinh đều rất vui, vừa tới ngày hôm sau đã có thể bắt đầu kiếm hai phần công.
"Ta trả lương gấp đôi cho hai người không phải để làm từ thiện, hai người cố gắng làm tốt công việc đồng thời để ý xem nhà xưởng có gì thay đổi, có gì bất thường hoặc có chuyện gì thì gọi điện cho ta, đặc biệt chú ý đến cách tính tiền công sản phẩm nhé."
"Nhà xưởng này ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua cổ phần, không có ta ở đây nên cần hai người trông nom, biết chưa? Đã làm thì phải làm cho ra trò, đừng có cầm tiền lương mà không làm gì, nếu bị nhà xưởng phàn nàn, ta cũng chỉ còn cách cho hai người cuốn gói về nhà."
"Dạ rõ Đông ca, chúng em nhất định sẽ cố gắng làm việc."
"Nhớ kỹ đấy, cầm gấp đôi tiền lương thì phải làm gấp đôi công việc."
"Nhất định rồi ạ."
Sau khi dặn dò xong hai anh em, Diệp Diệu Đông để họ tự do rồi đi tìm Lâm Tú Thanh.
Nàng lại bắt đầu làm công việc thủ công.
"Sắp mười giờ rồi, nên đi ngủ thôi, em vẫn còn làm à, đi thuyền cả ngày không mệt sao?"
"Mọi người không đều đang làm đó sao?"
"Họ thì muốn kiếm tiền, em thì cần kiếm tiền à?"
"Ở đây có việc để làm, lại kiếm được tiền, không làm thì uổng, kiếm được chút nào hay chút đó còn mua dầu muối tương dấm."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông không nhịn được mà cong lên.
Trong tay nàng còn 200 ngàn, mà vẫn muốn kiếm tiền mua dầu muối tương dấm.
"Em đừng vì trong tay có tiền mà xem thường chút tiền lẻ này, anh thấy họ làm một ngày cũng kiếm được không ít, anh hỏi rồi, nếu làm từ sáng đến tối, thi thoảng làm thêm giờ một ngày cũng kiếm được ba bốn đồng, so với phần lớn công nhân trong nhà máy còn nhiều hơn đó."
"Bọn họ bị cuộc sống ép buộc nên mới phải cày đêm cày ngày, sao em phải liều như thế? Đã đêm hôm khuya khoắt rồi, còn không chịu đi ngủ, cứ ngồi đây làm mãi, đi ngủ đi."
"Thôi mà, em đang hăng làm, anh cứ ngủ trước đi, buồn ngủ thì tự khắc em sẽ đi ngủ."
Thấy nàng hăng hái như vậy, Diệp Diệu Đông cũng không khuyên được, đành mặc kệ nàng, tự mình vào nhà ngủ trước.
Đêm qua ngủ có mấy tiếng rồi thôi, đến trên khoang thuyền cũng chỉ chợp mắt, hắn đã buồn ngủ rũ cả mắt.
Sau đó Lâm Tú Thanh đi ngủ bên cạnh lúc nào hắn cũng không biết, chỉ biết lúc hắn tỉnh dậy thì bên cạnh đã trống trơn, ra ngoài xem thì thấy nàng lại đang làm.
Diệp Diệu Đông hết cách, hắn không phải bảo nàng đến làm công để kiếm tiền mà...
Chờ hắn đến gần nhìn kỹ thì thấy bố hắn cũng đang hăng say làm… Đi xung quanh xem thì cả nhà người chèo thuyền đều đang làm thêm kiếm tiền.
"Cơm sáng đã làm xong chưa? Liều mạng vậy, ta mang mọi người đến đây làm công à?"
Mọi người lần lượt đáp, "Ha ha, cháo trong nồi đó, mọi người ăn cả rồi."
"Đây không phải là ăn cơm xong rảnh rỗi không có gì làm à, ngồi không thì cũng phí, chi bằng phụ giúp làm chút việc."
"Đúng đó, còn hơn chúng ta tụ tập đánh bài, có việc để làm không phải là tốt hơn sao?"
Lâm Tú Thanh cũng nói: "Chuyến này đến không phải để chở hàng của anh sao? Mà cũng không có chuyện gì khác, mọi người phụ một tay cũng là góp chút công, cũng tăng thêm chút thu nhập, hơn là ngồi một bên đánh bài. Anh đi ăn cơm của anh đi, không cần lo cho chúng em."
Diệp phụ cũng phụ họa theo, "Đúng, không cần lo cho chúng ta."
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ lắc đầu, quả thực không có việc gì, đành để mặc họ, hắn ăn xong cơm sáng còn có việc khác.
Đặc sản mang đến là để sau khi ăn cơm sáng xong còn mang cho Tằng Vi Dân.
Bất quá, Tằng Vi Dân chỉ có hai vợ chồng ở đây, con cái đều không ở bên cạnh, hắn mang một bao tải cá khô và một rổ mực con, một rổ tôm đã bóc vỏ, sau khi được sự đồng ý, Tằng Vi Dân mang hơn nửa ra ngoài chia cho mọi người trong cục cảnh sát.
Mọi người đều rất vui, cảm giác như tết đến nhận được quà vậy.
Diệp Diệu Đông cũng không quan trọng, dù sao cũng là đồ hắn tặng, mọi người đều có phần còn tốt hơn, ít nhiều cũng nhớ tới hắn.
Hắn chỉ ở lại một lát, hàn huyên vài câu rồi rời đi, tránh làm phiền công việc của người ta.
Có xe đạp quả là tiện, đi đi về về đạp xe cũng đỡ mệt.
Chờ lúc hắn về đến nhà, Phương Kinh Phúc đã ở đó chờ hắn.
Hợp đồng và dấu đã chuẩn bị xong, chỉ đợi hắn ký tên và điểm chỉ.
Cả anh và chị dâu của Phương Kinh Phúc cũng đều có mặt, anh của hắn cũng phải ký tên điểm chỉ, trước kia chỉ có hai anh em, họ có thể chia đều, nói miệng là xong.
Hiện giờ có thêm hắn, một người ngoài bỏ tiền vào, tất nhiên cũng phải làm rõ mọi việc trong hợp đồng.
Trong hợp đồng cũng viết rõ ràng, hắn lấy 50 ngàn vốn góp cổ phần, chỉ chiếm 20%, Phương Kinh Phúc là người nắm quyền, quản lý tiêu thụ và tài chính, cũng góp cổ phần, chiếm 45%, còn anh hắn thì góp kỹ thuật, chiếm 35%.
Sau đó Phương Kinh Phúc và anh trai đồng thời được nhận lương mỗi tháng vì có công việc, còn hắn thì không tham gia bất cứ công việc quản lý gì nên không có lương.
Phương Kinh Phúc khi ký hợp đồng đã cố ý nhắc với hắn.
Diệp Diệu Đông gật đầu không có ý kiến, chuyện này hắn hiểu, có làm thì phải có lương, dù là cổ đông thì làm việc vẫn phải được trả lương.
Hai anh em song sinh hắn nhét vào kia thực ra là thay hắn làm việc, tiền lương của hai anh em đó thực chất cũng là tiền của hắn.
Diệp Diệu Đông đọc từ đầu đến cuối, nghe Phương Kinh Phúc giải thích cặn kẽ xong, không có bất cứ vấn đề gì thì lập tức ký tên điểm chỉ, hai người kia cũng làm theo.
Hợp đồng làm thành ba bản, mỗi người giữ một bản.
Sau khi ký xong mọi thủ tục, hợp đồng cũng coi như có hiệu lực pháp luật, ba người đều rất vui vẻ, đây có thể coi như hình thức ban đầu đơn giản, quy chuẩn. Lâm Tú Thanh nãy giờ ở bên cạnh xem từ đầu đến cuối, cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười vểnh tai nghe, đến khi nhận được hợp đồng vào tay mới cẩn thận xem xét.
Mọi người sau khi ký hợp đồng xong cũng nhẹ nhõm hơn, bàn bạc nhau là bây giờ ra quán cơm nhà nước ăn một bữa.
"Đây coi như bữa cơm góp vốn chung, sáng sớm ta đã đến đặt bàn rồi, còn phải trả tiền trước cho họ mua đồ ăn, không thì mỗi ngày họ đều có thực đơn giới hạn, chỉ có mấy món thôi. Quán cơm nhỏ bên ngoài cũng có, nhưng vẫn là quán cơm nhà nước xịn hơn."
"Đi thôi, cũng vừa giữa trưa, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, chúc mừng hợp tác vui vẻ."
Lâm Tú Thanh cười nói: "Em cất hợp đồng đi đã, tiện thể mang theo cái giỏ, lát nữa còn đi dạo chơi, dù sao cũng ra ngoài rồi."
"Vậy chúng ta chờ một lát, em cất cẩn thận, thứ này quan trọng lắm đấy."
"Vâng."
Diệp Diệu Đông quay lại bảo bố cùng đi.
Diệp phụ xua tay, "Ta không đi được, các người trẻ cứ đi ăn cơm đi, ta ăn ở nhà cũng được, đi đi về về cũng mất mấy tiếng, ta có thể tranh thủ làm được khối việc."
"Ông đúng là coi mình đến làm thuê kiếm tiền à? Kiếm ba đồng ba cọc có sao đâu, đạp xe mà đi, xe đạp của Phương hội trưởng đằng sau còn trống kìa, ông ngồi lên đó."
"Không đi, không đi, các cháu cứ đi đi, ta già rồi không tham gia vào chuyện của người trẻ tuổi."
Diệp Diệu Đông khuyên vài câu, bố hắn đều lắc đầu, thôi vậy, cứ để ông ở nhà ăn chung với đám người chèo thuyền.
Đến quán cơm nhà nước, vừa ăn hắn vừa tranh thủ hỏi thăm 5000 cái bật lửa kia, ngày mai có thể giao cho hắn được không, nếu ngày mai có thì hắn sẽ chờ đến tối mai rồi trực tiếp xuất phát về.
Tính cả hôm qua, hôm nay, ngày mai và ngày kia, vừa đúng 4 ngày đến thành phố, giao hàng đến tay bố vợ, coi như không thất hứa với khách hàng.
Đợi sau khi ăn cơm trưa xong, hắn còn có thể chở vợ hắn đi dạo một vòng thành phố, ngày mai lại đi dạo thêm một ngày nữa, thế cũng gần đủ, ở lại quá lâu cũng không cần thiết.
Hắn mang đến một đám người, cả bố và vợ hắn đều mê mải làm việc, đến lúc đó lại không nỡ về, sáng nay mọi người đã làm được hơn nửa ngày rồi, quá hăng say, không thể tự kiềm chế được.
Một bữa cơm ai cũng vui vẻ, mối quan hệ lại thêm gần gũi, Lâm Tú Thanh đã cùng chị dâu của Phương Kinh Phúc là Trình Tuệ Tốt ngồi một chỗ, nói chuyện rất vui vẻ.
Sau khi ăn cơm họ muốn đi dạo phố, Trình Tuệ Tốt liền kéo hai anh em đi cùng.
Vốn dĩ định là hai người thôi, cơm nước xong lại thành năm người.
Lâm Tú Thanh đi dạo vào buổi trưa, mang theo rổ đầy ắp những thứ vừa mua, hài lòng trở về.
Diệp Diệu Đông trên đường về còn chê nàng, tối qua làm việc đêm, thêm cả sáng nay kiếm, vẫn không đủ mua mấy thứ trong giỏ xách.
"Sao có thể giống nhau được, ta làm việc là ta, còn mua đặc sản này, sao lại tính vào tiền công của ta chứ."
"À, ngươi làm việc là ngươi, còn ta làm là bỏ tiền ra mua."
"Không đúng sao?"
"Đúng đúng đúng, cái gì ngươi nói cũng đúng, nuôi gia đình vốn là trách nhiệm của ta, ta kiếm nhiều, tự nhiên cũng không cần để ngươi gánh vác."
Nàng cười nói: "Vậy thì hai vợ chồng cùng nhau làm một trận, có điều hai ngày nay ta kiếm ít quá, vẫn là về mua dầu muối tương dấm đi, ít nhất cũng thiết thực hơn."
"Tiền ta kiếm cũng có một nửa của em mà, chẳng phải đều là do em quán xuyến hết sao?" Diệp Diệu Đông cười hì hì nói.
"Anh biết thì tốt."
"Ngày mai ra mua ít bánh ngọt đặc sản, buổi tối mang về để, hôm sau vẫn không bị hỏng, dù trời nóng thì bánh cũng để được hai ba ngày, giờ trời lạnh, chắc để được lâu hơn."
"Được, không cần mua thứ khác, chỉ mua ít bánh ngọt mang về cho mọi người là được rồi."
Lặn lội từ Chiết Giang về, nếu có hàng xóm và người thân vây quanh khen ngợi, mang chút bánh ngọt về cho mọi người nếm thử cũng là điều nên làm, coi như không đi uổng công chuyến này.
Chờ về nhà ăn uống xong, Lâm Tú Thanh lại tiếp tục làm bật lửa, mãi đến đêm khuya, hứng thú vẫn rất cao.
Ban đầu về phòng, nàng còn muốn nói chuyện với Diệp Diệu Đông vài câu, ai ngờ hắn đã ngáy khò khò, đành phải để đến hôm sau nói.
Hôm sau Diệp Diệu Đông vừa ăn sáng xong đã bị nàng kéo vào phòng nói chuyện, cứ tưởng nàng muốn nói gì, ai ngờ nàng lại nảy ra ý tưởng.
"Anh nói xem, chúng ta có nên đặt làm linh kiện rồi tự lắp bật lửa không? Như vậy anh cũng không cần chạy đi nhập hàng nữa."
"Nghe công nhân khác nói, thành phố bây giờ cũng có mấy xưởng bật lửa nhỏ, tuy không bằng ở đây nhưng cũng có chỗ làm."
"Cái này xem ra không có kỹ thuật gì lắm mà, chúng ta cứ làm theo không được sao?"
"Em hiểu cái nghề này không? Có đủ sức không? Tự tin có thể làm tốt sao? Có chỗ dựa không? Có thể tìm được người quản lý đáng tin cậy không?"
Diệp Diệu Đông một tràng câu hỏi khiến nàng câm nín.
"Nếu chúng ta tự làm riêng thì chẳng khác gì đâm sau lưng người ta, vừa ký hợp đồng, quay đầu lại đã làm cho riêng mình, vậy là công cốc hết."
"Không phải như bây giờ tốt hơn sao? Chúng ta bỏ chút tiền, tự nhiên có người quan tâm, lo liệu mọi thứ cho chúng ta, chúng ta chỉ việc đợi chia tiền thôi, tự mình làm thì lại phải đau đầu."
"Bây giờ giao hết cho Phương Kinh Phúc, hai anh em họ chắc chắn muốn làm ăn lớn mạnh, tạo ra huy hoàng, trong thời gian ngắn phải bỏ xa các xưởng khác mấy con phố, nếu không sao bọn họ lại vội đầu tư góp vốn?"
"Có người ta lo rồi, chúng ta làm ông chủ ngồi mát ăn bát vàng chẳng phải quá tốt sao? Sao lại phải tự làm? Thuyền và cửa hàng trong tay ta, thêm hai xưởng nữa cũng đủ mệt rồi, tiền là thứ kiếm không hết."
"Hai chúng ta cũng chẳng ai hiểu về cái này, không bằng cứ giao cho người ta làm, vẫn hơn là tự mình tìm người, dù sao cả hai đều không rành, bây giờ lại có sẵn người giúp rồi."
"Bây giờ chúng ta vừa có cổ phần, lại có hàng bán kiếm tiền, tốt quá rồi, cũng kiếm được không ít rồi, không nên quá tham lam, không nên cái gì cũng muốn."
Lâm Tú Thanh gật đầu lia lịa: "Cũng phải, là em nghĩ không đúng, đúng là không nên ôm đồm mọi thứ vào mình. Bỏ ít tiền, để người khác làm, mình cũng đỡ phải lo, chỉ phiền một chút đi tới đi lui thôi."
"Anh đã hẹn tháng sau sẽ có 10 ngàn cái, đến lúc đó mỗi tháng qua lấy hàng một lần là được."
"Mười ngàn cái..."
"Cũng không tính là nhiều, có thể từ từ bán, dù sao 2000 cái trước chỉ là thử xem thế nào thôi, sau đó lập tức có người đến lấy sỉ, vậy sau này có tiếng tăm, người mua hàng chắc chắn sẽ càng nhiều, lưu thông lên chắc không đủ bán."
"Ừ, anh cứ liệu mà làm."
"Hai năm nay, mức sống của mọi người ngày càng nâng cao, nhu cầu cũng sẽ lớn hơn."
"Em không hiểu anh nói, dù sao anh cứ tự quyết, em đi làm kiếm tiền đây." "Mẹ nó... em đúng là bị nhập ma rồi hả? Mang em qua đây chơi, ai ngờ em chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền, tranh thủ buổi sáng trời chưa nắng đi mua bánh ngọt đi, buổi sáng chắc có bánh mới ra lò, mua về ăn cho tươi, chắc chắn ngon hơn."
"Vậy cũng được, chiều khỏi ra ngoài, ở đây làm việc cho xong."
Diệp Diệu Đông lắc đầu, bất lực vô cùng: "Sau này về nhà, hàng xóm hỏi em, Ôn Thị có gì hay không, em lại nói làm bật lửa vui lắm à."
"Đúng là thú vị, lắp ráp cũng rất hay. Nhưng mà em cũng đi dạo mà, chẳng phải em cũng có đi ra ngoài sao? Nội thành ở đây với nội thành chỗ mình cũng chẳng khác bao nhiêu, nhà cao tầng chỉ có vài tòa, mua sắm cũng chỉ có một hai con phố, còn lại toàn khu dân cư, nhà thấp, không khác gì."
"Trên đường người ta mặc quần áo cũng có một kiểu, cũng không có người nước ngoài, ra ngoài cũng chẳng thấy gì mới mẻ, chỉ có mấy xe bán đồ ăn đặc sắc thì thấy lạ chút thôi."
Nói cũng có lý.
Đầu năm nay quả thực cũng không có hợp du lịch, đi xa nhà thì không phải đi làm ăn thì là đi công tác, chứ ai mà chạy khắp nơi.
"Chỗ này rộng quá, chẳng qua chúng ta chỉ đi khu phồn hoa, chỗ khác cũng không có gì đáng đi. Tí nữa ra ngoài cho em chụp vài kiểu ảnh mấy chỗ nổi tiếng, ví dụ như tòa nhà ủy ban nhân dân thành phố, trường sư phạm, không thì mọi người lại nghĩ em đến đây chỉ có làm kiếm tiền thôi."
Lâm Tú Thanh cười đánh hắn một cái: "Được thôi."
Diệp Diệu Đông cũng muốn đưa ba hắn đi chơi xem sao, nhưng Diệp phụ từ chối.
"Hai đứa cứ đi dạo chơi, ta một ông già đi theo làm gì? Chẳng phải chưa từng đến đây, có gì đâu mà xem? Mấy lần trước đều mua đồ, lần này không mua thì thôi, mới ra ngoài hai ba ngày lại mua đồ về, mẹ các ngươi lại nghĩ ta có nhiều tiền thế."
Thế nào cũng bị lộ tẩy.
"Vậy tùy ba, ba cứ ở nhà kiếm tiền riêng."
"Ừ, ta ở đây kiếm tiền dưỡng già, từ sớm đến nửa đêm, một ngày kiếm được mấy đồng, cũng mua được kha khá thuốc lá sợi đấy."
Nói cứ như thể mình đáng thương lắm, khiến người ta cứ tưởng là không ai cho ông tiền tiêu vậy.
"Ha ha, ông Diệp hội trưởng ơi, ông cũng phải cho cha mình ít tiền tiêu xài chứ, thấy ông ấy liều mạng làm kìa."
"Đúng đấy, đến tuổi hưởng phúc rồi, chúng ta còn muốn hưởng phúc còn chưa được, vì con trai con cháu còn phải làm như vậy, mà cha của ông ấy là Diệp hội trưởng, lại đang làm như thế này."
"Cha của ông quá chăm chỉ, đáng lẽ phải biết hưởng thụ mới phải, nếu tôi mà có một người con trai giỏi giang thế này, thì tôi phải bắt nó nuôi tôi mới được chứ."
"Cho cha mình thêm chút tiền tiêu đi, chắc tại ít tiền quá nên mới nghĩ đến việc liều mạng làm đấy..."
Diệp Diệu Đông: Hỏng hết cả danh tiếng do cha hắn gây ra.
Diệp phụ thấy Diệp Diệu Đông nhìn mình với vẻ không thiện cảm, sợ lát nữa không cho làm nữa, không đợi hắn lên tiếng đã vội dùng thứ tiếng phổ thông ngọng nghịu giải thích với người khác:
"Không có, không có đâu, nó có cho tôi tiền, thỉnh thoảng cho một khoản tiền riêng, còn mỗi tháng trả lương nữa. Chỉ có điều tiền lương đều bị mẹ nó thu hết rồi, đến tay tôi ít thôi, nhưng trong tay tôi vẫn có tiền riêng mà nó lén đưa, chẳng qua là tôi không chịu ngồi yên thôi."
"Mọi người đều đang làm việc kiếm tiền, mình tôi ngồi không nhìn thì kỳ quá, vốn cũng không phải việc nặng nhọc gì, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không nhiều không ít không quan trọng lắm, có việc gì đó làm là được."
"Cả đời này đều có thói quen làm việc rồi, giờ lại không phải là không thể động đậy được, cứ ngồi im một chỗ biết đâu còn chết nhanh hơn, không động đậy thì khác gì chờ chết chứ?"
"Với lại ai mà chê tiền nhiều, nhàn rỗi kiếm được đồng nào hay đồng nấy, vốn kiếm tiền cũng đâu dễ, đâu có thể nhờ hết vào con trai được, vẫn còn nhúc nhích được thì cứ làm thêm, cũng không sao cả."
"Ba đứa con trai của tôi đều hiếu thảo, lại có tiền đồ, về sau tôi không phải lo gì, giờ cứ làm đại chút, ngày mai sẽ nghỉ."
Mọi người xung quanh ai nấy cũng cảm thán: "Số ông tốt thật."
"Cho nên mới nói nuôi con rất quan trọng, sinh nhiều vào, nhỡ đâu có một đứa thành tài thì cả đời sung sướng."
"Ai mà không phải chứ, tốt nhất là sinh nhiều một chút, chỉ cần có một người làm nên chuyện, cả nhà cả đời khỏi lo."
"Khốn kiếp, giờ không cho sinh nhiều, một đứa con thì làm được gì chứ? Hai đứa con thì về sau còn có người cùng nhau gánh vác lúc dưỡng già."
Mọi người nói chuyện một lúc thì lạc đề, toàn nói về chuyện sinh con đẻ cái.
Ở đây tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng rất nặng, ai cũng muốn có con trai để sau này còn nhờ, tư tưởng nuôi con dưỡng già đã ăn sâu vào suy nghĩ của thế hệ trước rồi.
Một đám người tụ tập một chỗ, tránh không được nói chuyện phiếm, các loại chủ đề chồng chất, Diệp phụ mấy người bọn họ mặc dù nghe không hiểu tiếng địa phương, nhưng cũng có thể thỉnh thoảng nghe được vài từ, toàn là chửi bới người!
Cho nên đợi hai ngày, Lâm Tú Thanh cũng biết hai câu tiếng địa phương chửi người.
Cũng như, bọn họ hay dùng nhất câu "lão nương khách", đây là chỉ những kẻ cả ngày không có việc gì ngồi một chỗ nói xấu phụ nữ.
"Cáp Thứ": Lừa người. "A ăn": Ngớ ngẩn. "Mãnh liệt qua": Nói bậy. "Ăn cơm": Đào đâu ra. "Đại ca móc túi": Đầu heo.
Nàng còn đặc biệt hào hứng, bắt được cơ hội liền muốn dùng tiếng địa phương chửi hắn hai câu.
Ví dụ như buổi tối buồn ngủ, còn muốn mắng hắn một câu.
"Đại ca móc túi, còn chưa ngủ, trong đêm muốn lên thuyền về nhà."
"Ngươi còn nói nghiện?"
"Ha ha ha, ta cảm thấy tiếng địa phương của bọn họ nói đặc biệt có ý."
"Vậy nếu không giữ ngươi lại đây lừa tiền công còn có thể học tiếng địa phương?"
"Sau đó ngươi xong trở về tái giá một tiểu lão bà?"
"Cái này đều để ngươi biết? Lão hổ không ở nhà, hầu tử xưng đại vương, làm sao cũng phải cưới 10 cái 8 cái tiểu lão bà, một cái theo ta ăn cơm, một cái ngủ với ta, một cái theo ta ra biển, một cái cho ta trông cửa hàng, một cái cho ta coi như xưởng, một cái cho ta trông em bé, một cái... ."
"10 cái 8 cái chỗ nào đủ? Ăn cơm không phải một trái một phải hai cái bồi? Hai cánh tay cũng không thể nhàn rỗi? Đi ngủ cũng phải hai cái đi, không phải làm sao đồng thời cho ngươi đấm lưng xoa vai đấm chân?"
"Có lý a!"
"Ta thấy hai cái đi ngủ vậy không đủ, hẳn là đến 7 cái, thứ hai đến chủ nhật đều phải hàng một loạt, hàng đêm làm tân lang."
"Vẫn là lão bà của ta chu đáo."
Lâm Tú Thanh hung hăng kéo tai hắn, "Ngươi cũng không sợ 'J' tận người vong."
"Tê ~ nhẹ thôi, đây không phải còn có ngươi sao? Ngươi cho ta bồi bổ là tốt."
"Nghĩ hay lắm."
Diệp Diệu Đông thấy nàng không buông tay, đành phải ôm nàng đè nàng xuống, "Đi, đi ngủ, lỗ tai đều cho ngươi nắm đỏ hết rồi, nói đùa thôi. Ta chỉ tùy tiện nói một chút, ai bảo ngươi tiếp lời."
"Ta cũng là tùy tiện nói một chút, ai bảo ngươi cứ trái một cái có lý, phải một cái lão bà chu đáo? Ta thấy trong lòng ngươi chính là nghĩ như vậy." Vừa nói, Lâm Tú Thanh còn dùng ngón trỏ, hung hăng chọc vào tim hắn, hắn vội vàng bắt được.
"Đừng chọc nữa, lại đâm thành lỗ mất, nhanh ngủ đi, không phải trong đêm lại phải dậy, cả ngày đều trôi trên biển không có ngủ cũng không tốt đâu."
"Hừ, nằm sang một bên, đừng đè ta."
Diệp Diệu Đông ngoan ngoãn nghe theo.
Bây giờ thời gian thực sự chậm rồi, ăn cơm tối xong bọn họ kiểm kê hàng hóa cũng mất không ít thời gian, sau đó ai nấy lại thu dọn đồ đạc, vẫn bận bịu đến tận giờ.
Lúc nửa đêm, bọn họ vẫn phải mượn xe ba gác trong xưởng đẩy số hàng đó đi, số bật lửa đó nặng cực kỳ, dựa vào sức người chuyển đi chuyển lại mấy chuyến quá tốn thời gian.
Vừa có một khoản tiền rót vào, Phương Kinh Phúc có tiền, hai ngày nay đã đi đặt trước máy kéo.
Diệp Diệu Đông dự định chờ qua thời gian nữa sẽ nhắc lại với hắn, có thể đi mua một mảnh đất trống tự mình xây nhà xưởng và kho hàng, chờ qua mấy năm nữa chính sách nới lỏng lại đi xin công ty.
Dù sao hắn phía sau có người, tiêu thêm ít tiền tìm quan hệ, xin được một mảnh đất cũng không phải việc khó, bây giờ đất trống muốn tranh được rất dễ dàng, chỉ cần có đất, sau này dù cho làm ăn không tốt, vậy cũng không thiệt đi đâu.
Hơn nữa có nhà xưởng riêng mới có sân bãi để làm ăn lớn mạnh, mới có mấy ngày, giờ nhà xưởng này đã cảm thấy hơi chật, cũng may có ca sớm tối luân phiên, mới chứa được nhiều người như vậy.
Sân bãi của ngươi đủ lớn, người khác độ tin tưởng với ngươi sẽ cao hơn các xưởng nhỏ khác, vẻ ngoài cũng rất quan trọng.
Bây giờ hắn không lập tức nói cũng là vì nghĩ đến chuyện Bát Đại Vương không lâu trước đây, nếu mà xây một mảnh đất trống làm nhà xưởng, làm lớn chuyện như vậy, đến lúc đó sẽ dễ bị coi là điển hình.
Dù cho phía sau hắn có người, nhưng chắc chắn cũng sẽ có kẻ thù, không chắc có thể bảo vệ được.
Cũng ví dụ như, Bát Đại Vương có nhiều tiền như vậy, sự nghiệp làm lớn như vậy, chắc chắn quan hệ với chính phủ địa phương làm rất tốt, nhưng mà vì sao bị coi là điển hình? Còn không phải vì quá nhiều tiền.
Chính sách luôn luôn thay đổi, vẫn là nên từ từ mà làm, không nên bước chân quá lớn.
Dù cho bây giờ nói với Phương Kinh Phúc, hắn cũng chỉ tạm thời cẩu thả đã, không dám có động tác quá lớn.
Ít nhất bây giờ nhà xưởng này đã qua con mắt soi mói, hắn ở trong này làm thế nào cũng không sao, nếu lại bên ngoài bày vẽ, ai cũng biết hắn kiếm được nhiều tiền, vậy sẽ có rủi ro.
Đường về cũng cực kỳ thuận lợi.
Lúc đến như thế nào, lúc về cũng như thế.
Diệp Diệu Đông một lòng chỉ nghĩ đi đường, có điều đường về hướng gió không được thuận lợi như vậy.
Ban đầu hắn định trực tiếp lái thuyền đi vào thành phố, nhưng mà đến gần trấn của họ thì trời đã tối, hắn tính một chút, chạy đến thành phố chắc cũng nửa đêm.
Cha vợ mẹ vợ bọn họ chắc chắn đều đã ngủ, với lại bọn họ sáng sớm phải dậy mở cửa làm ăn, không cần thiết nửa đêm hành hạ người, còn không bằng về nhà trước, đồng thời cũng có thể ngủ một giấc cho ngon.
Đến sáng hôm sau, hắn lại lái máy kéo chở hàng đi qua cũng không khác gì, cũng chỉ kém nửa ngày mà thôi.
Trong chuyện này cũng có công lao thuyết phục của Lâm Tú Thanh.
Nàng muốn về quê trước, đi ra ngoài nhiều ngày như vậy, đều đi ngang qua cửa nhà, chắc chắn phải về nhà trước, nàng luôn nhớ nhung đứa con trong nhà và công việc.
Đồng thời trên thuyền nàng đi vệ sinh không tiện, nàng đều cố gắng giảm bớt uống nước, giảm ăn đồ, có thể nhịn thì nhịn.
Không thể nhịn thì nhân lúc mọi người đều đang ngủ trong khoang thuyền, để Diệp Diệu Đông ở trên buồng lái coi chừng, mình lén đi đuôi thuyền giải quyết, sau đó dội nước ra biển.
Cũng may không cần mọi người làm việc, mọi người trừ ăn cơm ra, cơ bản đều nằm trong khoang thuyền.
Có thể về nhà, nàng đương nhiên chọn về nhà trước.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận