Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1174: Thu hoạch được tài nguyên (length: 26876)

Xe kéo mở đường, bọn họ cứ thế trò chuyện trên suốt quãng đường.
Người khác ngồi một lát liền đứng lên ngó đông ngó tây.
Ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, từ con đường phồn hoa dần dần biến thành đường nhỏ về quê, rồi lại thành thị trấn nhỏ, lại trải qua một mảnh ruộng lúa.
Bọn họ cũng từ vẻ mặt đầy mới lạ, chậm rãi lại tinh thần uể oải, ngồi bệt xuống tại chỗ.
Diệp Diệu Đông vô tình quay đầu liếc nhìn, cũng cảm thấy cả xe này của bọn họ chẳng khác nào dân chạy nạn.
Từ nửa đêm lại nhanh đến chiều tối ngày hôm sau, một đường xóc nảy, mọi người đều có chút không chịu nổi, cũng có chút nửa tin nửa ngờ, chỉ là đến mức này, cũng chỉ có thể tin tưởng chắc chắn Diệp Diệu Đông không gạt người.
Trước kia cũng là Diệp Diệu Đông nói những lời này, hắn dù sao là người có tiền nhất hiện tại trong gia tộc bọn họ, đều cảm thấy không cần thiết lừa bọn họ, nên đều vô cùng tin tưởng.
Với lại một người phụ nữ phối hợp cùng, bọn họ cũng biết được một chút chuyện trước kia của lão nhân.
Chỉ có điều say xe mệt mỏi, thật khiến người hoài nghi cuộc đời.
Vốn đang tin tưởng, đều trở nên có chút lo lắng bất an, nghi ngờ có thể bị mang đến nơi nào không tốt.
Lúc chân trời toàn ráng chiều, bọn họ mới vào một thôn, không bao lâu, lập tức nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào.
Mọi người trong nháy mắt tỉnh táo tinh thần.
Tất cả đều chạy theo ra, nhìn về phía bên ngoài, mặt đầy kinh ngạc vui mừng.
"Đến rồi sao?"
"Chắc là đến rồi đi? Đã sắp tối rồi, ngồi xe lâu như vậy."
"A, ta thấy tiệc cơ động rồi..."
"Đang ăn cơm đó, thật sự có tiệc cơ động, buổi tối liền được ăn rồi, còn nhiều người nữa."
"Vừa vặn kịp ha ha..."
Diệp Diệu Đông có chút xấu hổ, còn may Diệp Diệu Hải không hiểu tiếng địa phương của mọi người.
"Phía trước bên kia là từ đường à?"
Diệp Diệu Hải cũng đứng lên, khẳng định nói: "Đúng, là cửa từ đường, trên cửa còn treo hoa hồng lớn. Ngồi xe lâu như vậy cũng mệt rồi, lát xuống xe nghỉ ngơi cho khỏe."
"Trên biển hiệu kia có chữ phồn thể 'Diệp', ta biết, hẳn là chỗ này rồi, không sai đâu được."
"Thật là hoành tráng a, tường cao như vậy, còn quét sơn đỏ, cái cửa kia còn cao hơn cả hai người..."
Diệp Diệu Hải cười nói: "Hoa kiều xuất tiền, ai cũng muốn xây cho đẹp, dù sao cũng là từ đường tổ tông, dù người ở đâu, tổ tông cũng ở chỗ này, nơi này cũng là gốc của tất cả mọi người, đương nhiên phải xây cho khang trang. Tổ tông tốt, mọi người mới tốt."
Cha Diệp và bọn họ vội vàng hùa theo, "Đúng, tổ tông tốt, mọi người mới tốt. Chúng ta trước khi đi cũng có chuẩn bị chút hồng bao, cũng muốn góp chút sức, không biết đưa cho ai thì tốt, lát nữa ngươi giúp chúng ta đưa."
Hắn cười, "Chú, các chú khách sáo quá, còn mừng tuổi a."
"Phải, từ đường này hoàn thành, dù nói có Hoa kiều xuất tiền, nhưng hồng bao này mừng công thợ vẫn nên có, đây là chuyện vui mà."
"Các người thật là câu nệ."
Lúc nói chuyện, mọi người cũng nhao nhao lấy ra hồng bao trong túi hành lý của mình, đều là bọc giấy đỏ, bên trên đều ghi tên riêng.
Nếu là bao cho nhà nước từ đường, Diệp Diệu Hải nhất định không thể chối từ.
Bất quá hắn cũng nhận hết.
"Mọi người đừng vội, xuống xe trước đã, lát nữa ta dẫn các người đến chỗ các tộc lão, các người đưa cho tộc lão là tốt nhất."
"Vậy cũng được."
Mọi người chờ đến khi xe dừng hẳn ở ngoài cổng, liền theo nhau nhảy xuống.
Những người đang ăn cơm xung quanh, cả nam lẫn nữ đều hiếu kỳ nhìn bọn họ một đoàn người này.
Mà bọn họ một đoàn người này cũng tò mò nhìn những người thôn quê ăn cơm, rồi lại nhìn về phía từ đường hoành tráng đằng sau, trên mặt ai nấy đều mang nụ cười, cảm giác như có chút tự hào, thì ra gốc của mình là ở đây.
Lá rụng về cội là ý nghĩ ai cũng sẽ có trong lòng, có điều bọn họ đã cắm rễ cả đời ở thôn Bạch Sa, đối với nơi này thật không có tình cảm gì.
Nhưng dù sao đây cũng là từ đường của tổ tông, cũng là gốc gác của lão nhân.
Diệp Diệu Hải vừa đi vừa chào hỏi mọi người xung quanh, người xung quanh cũng tươi cười nhìn họ, hiếu kỳ xì xào bàn tán.
Bọn họ ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Diệu Hải, thấy hắn hỏi ai, sau đó lại dẫn họ đi vào trong đường.
Rồi dẫn bọn họ đến trước một chiếc bàn vuông, bên cạnh bàn vuông có mấy ông già đang nói chuyện, trên bàn còn có một đống giấy đỏ, còn có bút mực.
Diệp Diệu Hải chào hỏi mấy ông lão kia, lại dùng tiếng phổ thông giới thiệu qua về nhau.
Mấy tộc lão kia còn dùng tiếng địa phương nói một tràng mà bọn họ chẳng hiểu gì, Diệp Diệu Hải vẫn phải phiên dịch lại.
Cha Diệp và bác cả Diệp bọn họ cũng dùng tiếng phổ thông lơ lớ chào hỏi với mấy người đó, nói qua về tên ông của bọn họ.
Diệp Diệu Đông chỉ vui vẻ cười nghe thôi, có nhiều bậc trưởng bối ở đây, chưa đến lượt đám tiểu bối như bọn họ lên tiếng.
Bình thường thì không sao, nhưng những người này đều là lão nhân trong tông tộc, phần lớn đều vô cùng cổ hủ.
Sau đó không bao lâu, cha hắn và mọi người cũng bắt đầu móc hồng bao, mấy người tiểu bối như họ cũng làm theo móc hồng bao, dù sao ai cũng đã kết hôn, có gia đình rồi, lễ nghĩa đi lại đều phải có phong bao.
Một ông lão cầm bút lông lên tờ giấy đỏ, ghi cho từng người một, viết cả tên lên.
Nói chuyện xã giao qua loa, Diệp Diệu Hải dịch cho bọn họ, nói là ngày mai sau khi làm lễ xong, sẽ cho ghi tên mọi người vào gia phả, là nhánh bên dưới của ông của họ.
Sau đó liền dẫn họ ra ngoài ăn cơm.
"Đây đều là những người đến giúp đỡ, nên có cơm, các ngươi là khách đường xa đến, đương nhiên cũng có thể ngồi xuống ăn cùng. Ta cứ ăn cùng các ngươi ở đây đã, lát nữa ta hỏi thử các tộc lão, xem nhà ai có phòng trống để cho các ngươi sắp xếp, có thể sẽ phải ở chung một chút."
Diệp Diệu Đông vội vàng nói: "Không sao, xa nhà không có câu nệ vậy, có chỗ nằm là ngủ được rồi."
"Tốt, vậy ăn cơm trước đã."
Tất cả đều đói bụng cồn cào, nhưng ở nơi đất khách không được lộ vẻ mất mặt, mọi người đều cố kiềm chế.
Dù sao người trong thôn đều nhìn vào, rất có thể còn là người nhà hoặc thân thích của Hoa kiều giàu có, đương nhiên phải để lại ấn tượng tốt. Lúc bọn họ đang ăn cơm, cũng có mấy bác gái, thím tò mò nhiệt tình đến bắt chuyện với bọn họ, mọi người khoa tay múa chân loạn lên, ngược lại vẫn có thể giao tiếp được.
Sau khi ăn uống xong xuôi, trời cũng đã tối, Diệp Diệu Hải cũng sắp xếp cho bọn họ ba gian phòng, tách ra cho ba nhà ở tạm cho nhau.
Vừa hay mỗi cặp cha con một phòng, cũng tiện nói chuyện.
Sắp xếp chỗ ở xong, bọn họ được dẫn đi xem hát tuồng.
Nghe nói thuê gánh hát về diễn cả tuần, đã hát được bốn ngày, còn ba ngày nữa, vừa khéo hát đến khi tiệc mừng kết thúc.
Trong thôn thời gian này náo nhiệt nhất, buổi chiều một vở, buổi tối một vở, các thôn lân cận sau khi ăn cơm tối xong, tất cả đều tự mang ghế băng, sớm chạy đến giành chỗ.
Lúc họ đến chỉ có thể đứng ở ngoài cùng xem bóng người, xung quanh ồn ào không dứt, bọn họ nói cũng không nghe rõ, đành phải nghe người bên cạnh trò chuyện.
Mọi người đều đang xem chung một chỗ, nghe không được thì tự mỗi người trò chuyện chuyện mình thích.
Bọn họ cũng cùng mọi người trò chuyện nghe ngóng, mọi người xung quanh đều đang nói chuyện về những người Hoa kiều.
Rất nhiều thế hệ trước đều kể trước kia cuộc sống khó khăn, không còn cách nào khác, nên mới lén đi nước ngoài, nếu có cách thì ai muốn xa quê hương chứ…
Không ngờ rằng lớp người già hơn ra đi đồng hương lại phất lên, sau đó đến hiện tại dưới một loạt chính sách mới, rất nhiều Hoa kiều đều trở về báo đáp quê hương, các thôn dân trong thôn nhờ vậy mà cũng được thơm lây.
Diệp Diệu Đông cũng hóng chuyện về mấy người Hoa kiều kia, có điều ngoài chuyện này cũng chẳng còn chuyện gì mới mẻ, mọi người cảm thấy hứng thú nhất là vấn đề xây nhà máy, thôn dân đến lúc đó đều sẽ có việc làm.
Còn có nhiều người trong thôn nhìn cảnh Hoa kiều về như vậy, trong thời gian này cũng có nhiều người bắt đầu lục đục tìm cách đi nước ngoài làm thuê, tạo thành một làn sóng xuất ngoại.
Cho nên họ ở trong thôn lại thấy ít người trẻ tuổi hơn.
Diệp Diệu Hải cũng đứng cạnh bọn họ tán gẫu, còn hỏi có ai thân thích muốn ra nước ngoài làm thuê không, hắn có thể sắp xếp.
Diệp Diệu Đông vội vàng lắc đầu, "Nhà ta không có ai, bác cả bác hai thì không rõ, mai hỏi thử họ xem sao? Con nhà ta đều nhỏ cả, lớn nhất cũng mới 15 tuổi."
"15 tuổi cũng được đấy chứ."
"Vậy không được!" Cha Diệp lập tức phản đối, "A Hải thế mà là trưởng tôn, làm sao có thể đưa ra nước ngoài được, nó mới 15 tuổi, chúng ta đã sắp xếp cho nó vào xưởng đóng tàu rồi, không cần nó ra nước ngoài làm thuê, vào xưởng đóng tàu cũng là bát cơm chắc chắn."
"A Hải?"
Diệp Diệu Hải ngớ người ra, A Hải không phải gọi hắn sao?
"Là cháu lớn của ta, nó tên Diệp Thành Hải, không biết đời trước còn có người gọi tên này giống ngươi, chúng ta ở vùng biển, trong thôn nhiều người già gọi gì gì Hải lắm."
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng chỉ gật đầu, họ không biết nói lắm, càng không nói được tiếng phổ thông, nên chỉ nghe thôi, tranh thủ xem tuồng.
Chuyện này hiếm có quá, mấy năm trước khó mà thấy được một lần.
"À, là thế à, ta chỉ nghe thoáng qua tên này thấy hơi lạ thôi, trong làng của ta cũng có mấy người tên A Hải, gọi A Đông A Nam cũng có, ha ha."
Diệp Diệu Đông cũng hì hì cười.
Hiện tại người đặt tên đều tùy tiện vô cùng, mang theo dòng họ cùng vai vế, cái cuối cùng thì tùy ý muốn gọi gì cũng được.
Vậy nên chỉ có đứa trẻ đầu tiên mang vai vế, những đứa sau thì không mang nữa, đi theo trào lưu đặt tên, xây dựng đất nước, xây quân, xây mạnh, kiến thiết ... một loạt.
"Có thể vào xưởng đóng tàu cũng không tệ, mới 15 tuổi, rất giỏi, sau này cũng có bát cơm sắt."
Diệp phụ cao hứng gật đầu, "Không sai, cái này đều là công của A Đông."
"A Đông giỏi vậy sao?"
"Hắn hiện tại là Diệp hội trưởng rồi..."
Hiếm khi thấy Diệp phụ bắt được cơ hội, hắn liền ra sức bắt đầu khoe khoang.
Thế nào cũng phải để người ta biết con trai hắn giỏi, nhất là trước mặt người nhà, nếu không người ta còn tưởng bọn họ đến đây xin xỏ.
Mãi đến khi vở tuồng kết thúc, mọi người mới đứng lên, những người phía sau cũng lần lượt rời đi.
Diệp Diệu Hải cũng tiễn bọn họ về, để họ nghỉ ngơi cho khỏe.
Bọn họ chào hỏi chủ nhà rồi cũng về phòng.
Diệp Diệu Bằng về đến liền tiếc nuối nói: "Đi muộn quá, đứng sau lưng toàn không nghe được mấy câu, xung quanh thì ồn ào."
"Sáng sớm mai dậy sớm đi nghe, đã đến đây rồi thì cứ đợi họ náo nhiệt xong chúng ta lại về."
"Haiz, vừa mới nghe họ nói chuyện quốc sự, tiếc là nhà mình trẻ con còn bé quá, không thì có khi còn có thể đưa ra nước ngoài. Bây giờ đi nước ngoài có nhiều ưu ái, mọi người đều nói bên nước ngoài việc làm tốt tìm mà lương lại cao, ra ngoài là có thể phát tài."
"Đúng đó, trẻ con nhà mình bé quá, để mấy năm nữa xem sao."
Diệp phụ lớn tuổi rồi nên coi trọng con cháu đầy đàn, không mấy mặn mà với chuyện đưa trẻ ra nước ngoài, có lẽ cũng vì còn tư tưởng phong kiến cũ.
"Ai biết được có được không, nhìn người khác thì hay đó, nhưng mà trẻ con đi là không thấy mặt, nước ngoài xa lắc xa lơ."
Diệp Diệu Đông lại đúng trọng tâm nói: "Cái gì cũng có mặt tốt mặt xấu. Mặt xấu là như cha nói không thấy mặt người, mà ai biết đi có kiếm được nhiều tiền không, chỉ phóng đại lên thôi hay là ra ngoài cũng đi rửa chén, trong nhà đâu có thiếu một bữa ăn. Không hẳn cứ ra nước ngoài là có tiền, điều kiện nhà mình hiện tại cũng đâu có kém."
"Mặt tốt thì nếu có thể có thân phận Hoa kiều trở về học lại được chiếu cố thì rất tốt."
Diệp Diệu Bằng gật đầu, "Để xem thế nào đã, con nít nhà mình còn nhỏ hết, lão Hải này chắc cũng đang muốn kiếm tiền."
"Đó là chắc rồi, đưa ra nước ngoài ngon lành một khoản tiền lớn."
"Muộn rồi, đi ngủ sớm chút đi, sáng mai còn dậy tế tổ."
Ở nơi xa lạ, mọi người đều có chút hưng phấn, lại nhớ tới việc tế tổ vào sáng mai nên đêm đến cứ trằn trọc, nửa đêm về sáng mới nghe thấy tiếng thầm thì liên tiếp.
Sáng sớm vừa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, họ liền lập tức bò dậy, thật ra cũng chỉ mới tờ mờ sáng, nhưng hôm nay là ngày lễ lớn nên cả làng họ Diệp đều dậy sớm.
Cha con Diệp Diệu Đông mấy anh em sau khi thức dậy, đều lấy quần áo mới giày da mặc vào, người nhờ trang phục, ngựa nhờ yên, trông mọi người khác hẳn, rạng rỡ đẹp đẽ hơn nhiều.
Khi họ đến từ đường, trước cửa đã lửa khói nghi ngút, một đám người đang bận rộn, người nấu cơm người hái rau, mấy ông bà lão thì ra vào liên tục, còn lớp trung niên cũng rất nhiều đang đứng xung quanh quan sát.
Họ vừa đến đã có người chào đón, bảo họ ăn chút điểm tâm đã.
Mấy cái bàn xung quanh đã sớm ngồi đầy người đến ăn sáng.
Nhìn xem không kém gì lúc họ cúng thiên hậu, bày tiệc rượu lúc đó, cũng một dạng, thấy thân thiết lạ.
Sau khi họ đến thì người khác cũng lục tục kéo tới, đến cả mấy người trong thôn cũng đều đến.
Ăn uống xong xuôi mọi người đều không đi, vẫn cứ ngồi ở trên đất đợi, ai có việc gì thì ra giúp một tay.
Đợi thời gian sắp đến, đột nhiên có một chiếc xe con từ ngoài làng đi vào, từ xa đã nghe thấy tiếng động cơ, còn có cả tiếng kinh hô của dân làng. Diệp Diệu Đông mấy người họ ban đầu cũng không có việc gì đang ngồi ở chỗ khuất, tán gẫu cùng người trong thôn.
Còn cha, bác cả, bác hai của hắn thì đang nói chuyện phiếm với cha của Diệp Diệu Hải, vuốt lại quan hệ đời trước, kết nối tình cảm anh em mà chưa từng gặp mặt.
Thấy chiếc xe con từ đằng xa tiến đến từ đường, mọi người đều đứng cả lên, ai nấy đều bàn tán xôn xao nói là có Hoa kiều đến.
"Thật là phong quang..." Diệp phụ có chút ngưỡng mộ nói, "Nhiều người vây quanh xem thế này, cả đời cũng đáng."
Diệp Diệu Đông chống vai cha hắn, cười nói: "Để mai này con trai cha cũng mua một chiếc xe con để cha được phong quang một phen."
"Thật không đấy?"
"Ông đừng có mắng con, đừng có đánh gãy chân con là được."
"Ha ha, nếu con mà mua được thì ta mắng làm gì?"
"Nói thì dễ nghe, mấy người toàn tiền lệ trước, con mua gì cũng phản đối kịch liệt."
"Đó là trước kia thôi, chả phải tại thấy con quá không đáng tin hay sao? Với lại trong tay không có tiền gì mà đã mua hết cái này cái kia, đợi đến lúc con mua được xe con thì ta nói làm gì nữa?"
"Xì, ông nói đấy, đến lúc đó mẹ với mấy người kia mà nói con, ông nhớ can nha."
"Chờ con có bản lĩnh đó rồi hãy hay."
Chuyện nhỏ thôi mà, mua chiếc xe con vài chục ngàn là đủ rồi, nếu hắn muốn mua thì hoàn toàn có khả năng, cũng có thể nghĩ ra cách làm được.
Chỉ là bây giờ bỏ tiền mua xe con quá lãng phí, tính ra giá trị không cao mà đường xá lại tệ như vậy. Hơn nữa hiện giờ khoe khoang giàu có cũng không có gì tốt đẹp.
Hắn ở trong thôn đã đủ nổi bật rồi, không cần xe con làm gì.
Chiếc xe con vừa dừng lại, liền có mấy người mang giày Tây bước xuống, hai người trẻ tuổi còn để đầu vuốt keo bóng loáng, chân thật là dạng chó hình người, so với những người xung quanh mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn phủ đầy bụi hoàn toàn là hai loại người.
Nhưng mọi người ai nấy cũng đều tươi cười, không có vẻ gì kiêu căng, cũng không làm ai khó chịu, vừa xuống xe họ đã bắt tay với các tộc lão, sau đó còn chào Diệp Diệu Hải, cùng nhau vào trong đường.
Hắn vừa nãy đứng cạnh Diệp Diệu Hải, mãi nói chuyện phiếm, nên cũng bị kéo vào theo.
Hắn nhỏ giọng hỏi Diệp Diệu Hải, "Chỉ có mấy người Hoa kiều này thôi à?"
"Không phải, còn nữa, chưa đến, lát nữa chắc sẽ có mấy xe tới, giờ còn chưa đến giờ."
"Phong quang ghê ha."
"Vinh quy bái tổ mà, cũng là một chuyện mừng của đời người. Anh cũng không kém, cũng là Diệp hội trưởng rồi còn gì, cũng rất đáng để đem ra khoe."
"Thôi mà, đều là hư danh, đừng xem là thật, ha ha, xấu hổ quá."
Hắn quả thực rất xấu hổ.
Còn chưa kịp chậm lại, quay đầu thì Diệp Diệu Hải đã giới thiệu hắn cho mấy người Hoa kiều, còn nhấn mạnh ba chữ Diệp hội trưởng.
Mẹ nó! Bị cha hắn thổi quá mức rồi.
Người ta thổi hết chuyện này đến chuyện khác, càng nói càng kỳ quặc.
Mặt Diệp Diệu Đông trong nháy mắt đỏ bừng lên, chưa từng xấu hổ như vậy, hắn biết rõ cái danh Diệp hội trưởng của mình có bao nhiêu là ảo.
Ở cái chốn quê này của mình bị thổi phồng lên thì coi như xong đi, đằng này còn cố ý lôi hắn ra trước mặt những người từng trải kia để thổi phồng, xấu hổ đến nỗi hắn quên mất cách mở miệng.
"Ha ha, đừng nghe lão Hải nói bậy, chỉ là tùy tiện đổi cái tên tuổi thôi, không đáng kể."
Một vị lão đầu tuổi có vẻ lớn hơn cười nói: "Hậu sinh khả úy, đã rất lợi hại, cái tuổi này mà so với chúng ta lúc trước còn giỏi hơn nhiều. Không ngờ dòng dõi của Tứ thúc lại có người xuất chúng thế này."
"Cũng là trùng hợp, may mà tên chữ chúng ta đều luận theo tông chi vai vế, nghe là biết ngay có chút liên quan."
"Ôn Thị bên kia da thuộc nổi tiếng ở Italy, ta cũng quen mấy ông chủ bên đó, hình như có người cũng đang chuẩn bị về nước đầu tư nhà máy."
"Thật trùng hợp, tôi mới từ Ôn Thị về mấy hôm trước, đang cùng bạn đầu tư làm bật lửa."
"Ồ? Bật lửa trong nước cũng có sao?"
"Mấy cửa hàng trong nước cũng bán đắt lắm, bạn tôi tự nghiên cứu chế tạo, xưởng nhỏ tự làm giá rẻ hơn, tôi cũng mới chung vốn làm cùng." Diệp Diệu Đông cười, chậm rãi nói chuyện cùng bọn họ.
"Giỏi đó, đến lúc đó nhờ chính phủ địa phương hỗ trợ chút, làm lớn hơn một chút, sau này có tiền đồ lắm đó."
"Ha ha, trẻ con đùa thôi, sao so được với đại lão như chú."
"Đại lão gì mà đại lão, cứ gọi ta là chú Trung được rồi, họ Diệp chúng ta thật lắm nhân tài, đi đâu cũng đều có tương lai, ha ha!"
"Cũng may mà về thăm quê một chuyến, không ngờ lại gặp được nhiều Hoa kiều đồng hương như vậy, cũng là nhờ A Hải giúp liên lạc, mọi người mới có thể cùng nhau góp sức xây dựng quê hương."
Diệp Diệu Hải lúc này mới cười nói: "Tôi cũng chỉ là tiện tay thôi, có thể giúp quê hương chúng ta ngày càng tốt lên, vẫn là nhờ có chú bác giúp đỡ."
"Đến lúc đó khách sạn thành phố, xưởng đóng hộp cũng phải giúp bọn ta trông coi nhiều hơn, qua một thời gian nữa có lẽ sẽ có thêm một lô đất, khi đó làm thêm nhà máy hộp cá, chú giúp chúng ta tìm người coi ngó."
"Không vấn đề gì."
Mắt Diệp Diệu Đông sáng lên, "Nhà máy hộp cá à?"
"Cậu cũng thấy hứng thú à?"
"Ha ha, đồ hộp toàn hàng cao cấp, con lại làm nghề đánh cá, có mấy chiếc thuyền, nghe đến hộp cá đương nhiên thân thiết. Có điều thứ này cần máy móc tôi không rành, nhà tôi toàn làm xưởng nước mắm thôi."
"Ồ? Nước mắm cá ngon, nước mắm cá chính gốc nước ngoài không mua được đâu, rất nhiều đồng hương chúng tôi đều thèm món này."
Diệp Diệu Đông mừng rỡ, "Vậy chú Trung thấy nước mắm cá ở nước ngoài cũng có thị trường hả?"
"Chỉ có thể nói là bình thường thôi, người nước ngoài không quen được cái mùi đó, nhưng chúng ta, những người Hoa kiều ở vùng ven biển Đông Nam này lại rất nhớ, nếu mà làm chút ít rồi bán thì được, chứ mà làm lớn mạnh lên thì khó. Cái của ngươi có vận chuyển được không? Đều phải dùng bình lớn đựng à, ở trong nước bây giờ làm gì có bình thủy tinh mà đựng?"
"Đợi lát nữa lão Hải giúp ta mang máy móc đến, ta sẽ dùng túi để đựng sản phẩm, hao tổn sẽ thấp hơn, còn chuyện làm ăn với nước ngoài có dính dáng đến cái này không?"
"Bảy tám phần sản phẩm có thì có, chỗ chúng ta cũng có làm bán buôn," hắn suy nghĩ một chút rồi nói, "Nếu mà ngươi có thể đóng gói và vận chuyển dễ dàng, thì đến lúc đó có thể chở một chuyến để thử."
"Tốt quá tốt quá, cảm ơn thúc, không ngờ rằng còn có thể nhờ thúc khai thác thị trường hải ngoại, ha ha ha."
"Ha ha, đều là đồng hương cả, giúp đỡ nhau là phải, miễn là kiếm ra tiền, thì có gì mà không làm."
"Chắc chắn rồi, vậy sau này mong thúc giúp đỡ chiếu cố nhiều một chút."
Diệp Diệu Hải cười vỗ vai hắn, "Được thằng nhóc, nói chuyện với ngươi vài câu mà đã cho ngươi kết nối được rồi, mở cả thị trường hải ngoại ra rồi?"
"Đâu có đâu có, cái này còn chưa thành hình mà, ha ha, vừa nãy nói thôi." Trung thúc cười nói: "Ta cũng không có nói đùa, đợi khi nào đồ của ngươi đặt mua đầy đủ hết, có hàng rồi, đến lúc đó ra thành phố liên hệ với con trai ta, nó tên là Diệp Diệu Huy, để nó cho ngươi số điện thoại liên lạc."
Diệp Diệu Đông nhìn người thanh niên cứ đi tới đi lui tham quan bên trong nhà.
Diệp Diệu Huy cũng bị gọi về, sau đó cười ha hả cho Diệp Diệu Đông địa chỉ và số điện thoại.
Hắn cẩn thận cất tờ giấy đi, cái này đều là tiền cả đấy, nếu mở được đường dây hải ngoại, thì sau này sẽ có mối lợi lớn, coi như là có thu nhập ổn định.
Đợi sau khi về, phải lập tức tăng cường độ thu gom đồ tạp hóa.
Quá trình lên men cũng cần phải kéo dài một thời gian, cái này thì hết cách rồi.
"Thúc ở Ý ạ?"
"Đúng vậy, ta ở Ý, em trai ta ở Anh, em gái và hai cháu gái ta ở Canada, hai cháu trai thì ở Đức, thằng con trai này thì ở Úc bị ta bắt về đây, con gái thì đang đi học ở Pháp, còn hai đứa cháu trai, cháu gái nhỏ thì ở chung với ta."
Diệp Diệu Đông tròn mắt.
Một gia đình mà lại có thể chia năm xẻ bảy ra thế này?
Nếu như có họp gia đình, thì có khi phải triệu tập trên toàn thế giới à?
Diệp phụ và mọi người cũng đều ngây người ra, một gia đình mà lại phân bố trên toàn thế giới?
Diệp Diệu Đông tặc lưỡi, "Gia tộc nhà bác ghê thật, cả thế giới đều có người nhà."
Diệp Diệu Huy cười nói: "Người Hoa chúng ta cứ để lại một chút giống nòi trên thế giới là đã có thể chiếm cả địa cầu rồi, chạy khắp thế giới thì có là gì, ha ha ha."
"Mấy người giỏi thật đó, đời tôi đi xa nhất cũng chỉ có thành phố tỉnh, ha ha."
"Cũng bình thường thôi, người trong thôn đi xa nhất cũng chỉ ra tới thị trấn gần đây, chỗ chúng ta dù sao giao thông cũng chưa có thuận tiện, sau này rồi sẽ thuận tiện thôi." Diệp Diệu Hải cũng hùa theo nói.
Đang lúc mọi người nói chuyện vui vẻ, thì ở bên ngoài lại có tiếng còi xe hơi vang lên, mọi người cũng biết lại có Hoa kiều đến.
Các tộc lão lập tức đi ra đón.
Một lát sau, lại có thêm bốn năm người cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé.
Sau đó không lâu, lại lần lượt có xe đến, trong nhà cũng đứng đầy những người ăn mặc bảnh bao.
Mọi người đều tươi cười, khách sáo chào hỏi, trò chuyện.
Cũng có rất nhiều người Diệp gia hòa vào đám người đó, trò chuyện làm quen với các Hoa kiều, rất nhiều người cũng là thân thích của nhau.
Diệp Diệu Đông vẫn đi theo bên cạnh Trung thúc, dù sao đây là người đầu tiên hứa giúp hắn bán được nước mắm cá ra nước ngoài.
Hắn nghe mọi người khoe khoang ở đó, thì biết đây đều là người Hoa kiều đến từ rất nhiều nước, ít ra cũng phải bảy tám nước. Chậc chậc, đời trước thật biết trốn kỹ, chỉ cần có mụ tổ đồng ý là cả thế giới có thể đi được.
Nhưng hắn cũng nhân tiện hỏi thăm Trung thúc xem có hứng thú với bật lửa không, còn mang theo bật lửa mà mình có sẵn cho ông xem, đồng thời nói chi phí chỉ có mấy đồng, một mực lôi kéo ông nói nó rất có tiềm năng.
"Ha ha, ngươi cũng biết làm ăn đấy, cái bật lửa này ta cứ nhận trước, lát nữa chúng ta bàn tiếp chuyện này, cái này không tệ."
"Vâng vâng vâng, chuyện tế tổ quan trọng, cũng sắp đến giờ rồi, lát nữa rồi cùng thúc liên lạc lại sau, mời thúc uống trà."
Nhưng lúc bọn họ đang nói chuyện, thì cũng có người khác nhìn thấy cái bật lửa trên tay Trung thúc, nghe nói chi phí chỉ có mấy đồng, lại còn do trong nước sản xuất, ai cũng thấy hứng thú, nhao nhao đòi Diệp Diệu Đông cho họ phương thức liên lạc.
Mặt Diệp Diệu Đông cười đến cứng cả lại, tùy tiện đẩy đưa thế mà lại có bất ngờ vui vẻ, hắn vội mượn giấy bút, đưa số điện thoại ủy ban thôn Bạch Sa cho họ.
Đồng thời nói rằng hiện tại cá nhân rất khó lắp điện thoại, duyệt không dễ, cho nên chỉ có thể bảo họ gọi trước cho ủy ban thôn, đến lúc đó họ sẽ chuyển máy cho hắn, hoặc là bảo họ để lại số cho hắn.
Cứ thế, lúc chưa tế tổ xong, trong túi hắn nhét đầy giấy tờ, toàn là số liên lạc của các đại gia.
Đây đều là tài nguyên cả.
Người địa phương coi trọng tông tộc, có được mối quan hệ này, bình thường nếu có chuyện gì mà giúp được một tay, họ đều sẽ giúp, với cả người Hoa dù đi tới đâu cũng thích kết bè phái.
Nhiều số liên lạc thế này, chuyến này xem như đã có lời lớn rồi.
Ở tình hình vật tư thiếu thốn trong nước, mà lại không thiếu lao động, thì hàng hóa xuất khẩu được rất ít, phần lớn vật tư đều từ nước ngoài tuồn vào bằng đủ các hình thức buôn lậu. Nhưng mà đúng lúc trong nước lại không thiếu lao động, nên dẫn tới giá nhân công rẻ mạt, và các tư bản nước ngoài rất thích nhân công giá rẻ ở trong nước.
Điều này đã dẫn tới việc buôn bán với bên ngoài bùng nổ, vào những năm 90 đều là người nước ngoài đứng xếp hàng, ôm tiền tới tìm các nhà máy của Trung Quốc gia công.
"Sắp đến giờ rồi, phải chuẩn bị nghi thức tế tổ thôi."
Có người hô một tiếng, mọi người cũng yên lặng đi một chút.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận