Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 131: Trêu chọc vợ(T1)

Chương 131: Trêu chọc vợ(T1)Chương 131: Trêu chọc vợ(T1)
Diệp Diệu Đông mỗi lần về nhà đều nhanh chóng tắm rửa, sau đó về phòng bắt đầy dạy dỗ hai đứa bé nhà mình.
"Lão đại, con không biết bơi nhỉ, có muốn tập bơi không?"
"Cha, con muốn, anh A Hải cũng bơi được, con cũng muốn tập bơi!"
Diệp Thành Dương ở trên giường cũng bi ba bi bô ồn ào: "Con cũng muốn, con cũng muốn!2
"Con có muốn ăn rắm không? Để lát nữa con nhảy sập giường, con xem cha có đánh con không nhá." Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn thằng nhóc, rồi nói với đứa lớn nhất: "Vừa có đứa nhỏ kia suýt chết đuối, con có thấy sợ không?"
Diệp Thành Hồ rụt cổ một cái, cũng nhớ lại khung cảnh ban nãy ở bãi cát, do dự nói: "Cha, con muốn học bơi, có phải sẽ không bị đuối nước nữa đúng không ạ?"
"Trừ khi rơi vào biển sâu không có ai phát hiện, không còn sức để chống chọi, vừa không có gỗ nổi để bám víu, nếu không... Trong tình huống bình thường thì chắc sẽ không đuối nước đấu."
"Con sợ..."
"Con là con trai thì sợ cái gì, có cha dạy con thì sẽ không để cho con xảy ra chuyện."
Diệp Diệu Đông đang sợ đứa nhỏ nghịch ngợm chạy đến bãi biển tự học, tuy đời trước không biết hai đứa nhỏ học thế nào đều bơi lội được nhưng ai biết quỹ đạo có thể hay không sẽ thay đổi, dù sao hôm nay đứa bé kia được được anh cứu sống.
Có anh dạy thì chính anh cũng có thể yên tâm hơn một ít.
"Đúng thế, để cha dạy cho con, con không được pháp chạy theo mấy anh chị đến bờ biển tự học."
Lâm Tú Thanh ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành, vừa mới ở bên bờ biển cô cũng lo lắng sắp chết, rất sợ đứa bé bị đuối nước là con mình, người làng biển bọn họ về cơ bản đều làm nghề biển nên chắc chắn phải biết bơi.
"Không được tự học bơi trước, không có người lớn bên cạnh thì các con đứa nào cũng không được phép xuống nước, nếu không... Để mẹ biết được sẽ chặt chân của mấy đứa."
Diệp Thành Hồ rụt chân lại, yếu ớt nói: "Cha, con biết rồi."
"Để ngày mai xem có ra khơi hay không? Nếu không đi thì mai cha dẫn con đi học, được rồi, đi chơi đi."
Được tự do, Diệp Thành Hồ hưng phấn nhảy từ trên giường xuống, Diệp Thành Dương cũng bắt chước, suýt thì dọa Lâm Tú Thanh giật mình, vội vàng đỡ được thằng bé.
"Thằng ngốc này, anh của con làm gì thì con làm theo như vậy à? Con có thể nhảy như thế à? Diệp Thành Hồ con lại đây cho mẹ, làm anh cũng không làm gương cho tốt...
Biết mẹ đang mắng mỏ chỉ có đứa ngốc mới chạy vào, Diệp Thành Hồ cũng không quay lại, chỉ để lại Diệp Thành Dương oa oa gọi đợi em một chút...
Lâm Tú Thanh giận không biết trút vào đâu, hung dữ đánh đứa nhỏ hai cái rồi mới để cho nó đi.
Bé trai cũng cứng cáp, không khóc không quấy, thằng nhóc bé tí mà chân chạy nhanh khiếp.
Lúc này cô mới nhìn Diệp Diệu Đông: "Anh dạy cho em động tác lúc ở bờ biển kia đi."
"Em muốn học à?"
"Để phòng ngừa lỡ như, cả ngày làm việc ở biển khó tránh có lúc sẽ cần dùng đến."
"Được thôi, vậy em nằm xuồng đi, anh làm mẫu cho em xem."
"Dạt"
Lúc vừa bắt đầu Diệp Diệu Đông còn thật thà chỉ cho cô cách cấp cứu như thế nào, tay phải phải đặt như thế nào để ấn, cô cũng nghe rất chăm chú nhưng chỉ một lát sau đã biến chất. -
"Tay anh đặt ở đâu thế?"
"Không phải anh đang dạy em sao?"
"Bỏ ra, anh nói đây là dạy á? Là ở chỗ này ư? Rõ ràng anh đang bóp..." Lâm Tú Thanh nói nhỏ sợ bị nghe thấy.
"Em đừng nhúc nhích, cấp cứu phải liên tục trong nửa tiếng, không có tín hiệu sống thì mới được từ bỏ..."
"Cứu cái đầu anh ấy, bỏ ra, em phải đi giúp mẹ nấu cơm..." Cả người cô sắp sửa bị Diệp Diệu Đông đặt bên dưới người anh, anh cũng không thấy xấu hổ mà nói bằng giọng nghiêm túc.
"Có chị dâu cả và chị dâu hai rồi."
"Các chị ấy ra bến tàu bán hàng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận