Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1043: Không việc không đến (length: 37658)

Bố Diệp buồn đến chết.
Chuyện này mắc mớ gì tới hắn?
Đông tử trở về chưa nói, xong từ miệng vợ hắn nghe được, còn muốn đánh hắn?
Thật không có lý lẽ.
Bố Diệp nổi nóng trực tiếp nắm gậy, "Ngươi có thể nói đạo lý được không? Có liên quan gì đến ta đâu? Làm gì đều nhắm vào ta."
"Ngươi là do ta sinh ra, người khác không phải do ta sinh, vậy ta không đánh ngươi thì đánh ai? Không trách ngươi thì trách ai? Mau nói cho ta nghe về hải tặc gì đó đi, một hai đứa trở về đều không hé răng, gặp chuyện cũng không nói..."
"Bảo cháu trai cưng của ngươi nói đi." Bố Diệp trừng bà một cái, trực tiếp ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm.
Mẹ Diệp không buông tha, xáp lại gần hắn, "Sáng sớm trong thôn đã nói rồi, các ngươi đánh hải tặc chia nhau không ít tiền."
"Ở đâu ra không ít tiền? Nghe gió thành mưa, đó là tiền tiêu vặt Đông tử lục được từ người hải tặc, ra biển đi cướp, ai còn mang theo tiền lớn? Không có đồng nào đâu mà không ít tiền."
"Vậy chia được bao nhiêu tiền? Ngươi về cái gì cũng không chịu nói với ta? Còn để ta nghe ngóng từ người khác, người ta hỏi mà ta ba không biết, ngươi giấu cái gì giấu?"
"Trong túi ta thì không được có tiền à? Dựa vào cái gì mà cái gì cũng đưa cho ngươi, ta còn phải mua đồ ăn cho cháu, mua hai bao thuốc hút, túi đàn ông không có tiền chắc?"
"Ta có nói không cho ngươi sao? Ngươi làm gì mà cứ giấu giếm thế, như phòng trộm vậy?"
Bố Diệp trừng bà một cái, trong lòng tự nhủ, chẳng phải là phòng trộm sao?
Tuy trong nhà ngoài ngõ cái gì đều do bà thu vén, nhà cửa cũng một tay bà lo, hắn cũng rất yên tâm, nhưng mà, giấu chút tiền riêng thì sao?
Cái gì cũng một năm một mười nói ra, thì còn đến lượt tay hắn à? Nói nghe hay vậy thôi, không cho hắn sao? Đến tay hắn còn thừa một nửa cũng khá rồi.
"Ngươi đang bực ta giấu tiền riêng, hay là bực người ta hỏi mà ngươi không biết gì, không biết xấu hổ, cho nên mới tức giận?"
Mẹ Diệp giận véo hắn một cái.
Diệp Diệu Đông đang kể lại với bà những chuyện trên biển, nói tránh chuyện nghiêm trọng, kể qua loa quá trình gặp hải tặc.
Trọng điểm nói là, lúc đó hắn đang điều khiển khoang thuyền, không hề lộ diện mà đã đánh bại cả hai thuyền của chúng, làm bà giật cả mình.
"Hả? Như vậy mà đánh được chúng?"
"Đúng đó, chỉ cần ta không tiếc thuyền, thì không có gì đáng sợ cả, đánh là phải có khí thế, vừa thấy mặt là phải làm bọn chúng nhụt khí, khiến bọn chúng sợ trước đã."
"Vậy hả? Vậy là sau đó không cần đánh mà chúng đã rơi xuống biển?"
"Cũng không đến nỗi đó, trên thuyền chúng ta có súng, mọi người cầm súng, trốn trong các khoang tàu, nấp ở lan can, ngồi rình bắn bọn chúng. Bọn lái thuyền kia lại ở bên ngoài, là bia ngắm sống, ai mà không sợ chứ, cuống lên thì chẳng phải tạo cơ hội cho ta à? Cho nên ta thấy dễ quá, không có gì đáng khoe khoang, nên không kể, dù sao cũng không có chuyện gì, chỉ có chút nguy hiểm thôi."
"Lần sau cẩn thận một chút… không sao là tốt rồi, có chuyện gì về nhà phải nói, không được giấu diếm..."
Bà nắm cánh tay hắn sờ qua sờ lại, thấy hắn khỏe mạnh, biết không có gì thì mới an tâm.
"Biết rồi."
"Cha, cha có nói với anh cả và anh hai chưa? Hai cái thuyền đánh cá thả lưới của bọn họ cũng sắp xong rồi, bảo họ chuẩn bị tiền trước đi."
"Chưa, giờ mới tới mà? Còn chưa sang bên họ nói."
Mẹ Diệp ngạc nhiên nói: "Không phải anh cả anh hai đã định trước anh một hai ngày sao? Sao giờ anh lại xong trước?"
"Bảo là phụ kiện không đủ, phải ưu tiên cho thuyền của ta trước, còn họ thì đợi sau vậy, dù sao cũng nằm trong dự định, anh cả anh hai cũng không hay hối thúc, cứ ưu tiên thuyền của ta trước, dù sao họ làm chung một nhóm mà."
"Vậy là thấy Đông tử quen mặt, lại là khách lớn, nên ưu tiên cho nó hết, ban đầu ba anh em đã định là trước sau hai ngày rồi, giờ lại vượt lên cũng bình thường thôi." Bố Diệp nói ra.
"Nhìn thế này hiệu suất cao hơn nhiều."
"Ta cũng thấy xưởng của họ nhiều người hơn hẳn."
Mẹ Diệp hỏi: "Vậy còn cái thuyền lớn chung vốn của ba anh em khi nào mới xong?"
"Trong năm tới thôi, đến lúc đó rồi tính."
"Lại thêm mấy chiếc thuyền nữa, trong nhà toàn là thuyền..."
"Nhiều thuyền không tốt à? Đây đều là vốn liếng đó."
"Mình ngươi có nhiều nhân thủ thì còn được, trực tiếp giao cho người khác làm, thuê người khác thu mua hàng, anh cả và anh hai có hai chiếc thuyền đánh cá trở về, sang năm lại phải đổi thuyền mới, nếu mà đem hai chiếc thuyền kia đi cho thuê thì hai chị dâu không phải sẽ phải đi hỗ trợ thu mua hàng sao?"
"Vậy thì có gì đâu, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, dù sao hai chị dâu ở nhà cũng chỉ đan lưới, làm chút việc vặt cho xưởng, có thêm thuyền thì cũng có thêm thu nhập."
Mẹ Diệp không nói thêm gì, trong nhà nhiều thuyền quá bà cũng đã chai rồi, ban đầu nhiều thêm một hai chiếc, hai ba chiếc thì còn mừng, về sau vui thì vẫn vui, nhưng cũng không còn bất ngờ và hưng phấn như vậy.
So với người trong thôn thì đã dẫn trước quá nhiều rồi, không còn gì có thể so đo được nữa.
Từng đứa con trai lôi ra, không ai so được với người khác ở các thôn bên cạnh.
Bây giờ còn so với người khác, quả thực là bắt nạt người ta.
"Vậy rốt cuộc là chia bao nhiêu tiền? Nghe nói mỗi người còn một bao lì xì an ủi, là bao nhiêu tiền? Cha anh có không?"
Diệp Diệu Đông liếc mắt nhìn mẹ hắn, lại ngẩng lên nhìn cha.
Có chút khó xử, không biết nên nói bao nhiêu?
"Nhìn ta làm gì, vốn đâu có được mấy đồng, cũng chỉ đủ tiền tiêu vặt trong túi ta thôi."
Bà lại xen vào, "Cha anh thì có lì xì gì, cũng không phải người ngoài, cha cầm tiền của anh thì hay ho gì?"
"Sao lại không hay chứ, ta cũng không phải là người sao? Ta cũng có bỏ sức mà."
"Ta ăn xong rồi, mọi người tự mà nói nhảm đi."
Diệp Diệu Đông vừa đưa bát cháo còn lại vào miệng xong, liền đặt bát đũa xuống, lập tức đi ra ngoài, tránh khỏi trận chiến này.
Hai đứa con trai cũng theo sát sau lưng hắn, chạy theo ra ngoài.
Những chiếc thuyền đánh cá lênh đênh trên mặt biển đã không còn thấy bóng dáng, cũng không biết Bội Thu đã ra khơi từ mấy giờ sáng rồi.
"Nhanh lên~ đi học~ đi~"
"Mấy người xong chưa?"
"Đi nhanh đi, không kịp..."
"Không kịp gì chứ? Còn sớm mà, có phải muốn đến trường chép bài không?"
"Suỵt suỵt~"
Ngoài ngõ một đám trẻ con hô hào í ới gọi nhau.
Vừa sáng sớm, đám phụ nữ con gái ở cửa nhà phơi quần áo, mua xong đồ ăn, tụm năm tụm ba đứng đó buôn dưa lê.
Trong thôn sớm đã truyền khắp tin bọn hắn một lưới bắt được 110 ngàn cân cá thu, trên đường về còn gặp hải tặc, kể có bao nhiêu nguy hiểm, có bao nhiêu kinh ngạc, y như là ai nấy đều tận mắt trải qua.
Mọi người thấy hắn đều nhao nhao chào hỏi, hỏi thăm vài câu.
Diệp Diệu Đông rảnh rỗi buồn chán, đứng ở ngoài ngõ cũng tiện thể trả lời vài câu, chờ thấy cha mẹ hắn ra ngoài, hắn liền giao lại cho họ, để mẹ hắn vui vẻ gia nhập vào đám đông, còn mình thì đến xưởng làm việc.
Hàng tạp hóa hôm qua mang về không nhiều, chỉ có mấy ngàn cân, không cần quá nhiều người, Lâm Tú Thanh sáng sớm đã sắp xếp xong xuôi, khi hắn đến thì mọi người đang rộn ràng làm việc.
"Ngày nào cũng đánh nhau, không ngày nào yên tĩnh, cũng không biết hai đứa chúng nó còn chịu nổi không?"
"Đã đến mức này rồi, chắc cũng không chịu được nữa đâu nhỉ?"
"Đúng đó, người thường thì vợ chồng cãi nhau, nhà ngoại sẽ khuyên can, đằng này nhà ngoại lại nhúng tay vào đánh nhau, còn đánh lớn như vậy, chịu được mới là lạ."
"Vẫn là vì vơ vét chồng đấy, chứ không thì hai đứa nó làm gì dễ tìm người, thanh danh cũng đã xấu thế rồi."
"Cũng phải, lỡ mà hai đứa ly dị, người ngoài làm sao mà coi trọng họ được nữa…"
"Cũng khó nói, bà A Sinh lại thích người như thế, chỉ cần đẻ được con trai, đây là người gánh hai đứa con trai đấy…"
"Thật là buồn cười, A Sinh thì cuối năm cưới vợ rồi…"
"Lại hồ đồ rồi, chẳng thấy nhà kia chuột sa chĩnh gạo đấy sao? Bà mẹ A Sinh kia miệng thì cứ luôn nhắc đến Vương Lệ Trân, thật ra trong lòng biết rõ là không thể rước về nhà được, hai vợ chồng này đúng là ác giả ác báo mà."
"Nghe nói bà mẹ A Sinh hôm qua không biết moi đâu ra bài thuốc gì, nấu một bát thuốc bắc, nói là an thai, bưng đến bắt tân nương tử phải uống, kết quả tân nương tử hất đổ hết, bà mẹ liền ngồi bệt xuống đất khóc lóc ăn vạ, nói tân nương tử cố tình chống đối, coi lòng tốt của bà ta như lòng lang dạ thú..."
Diệp Diệu Đông nghe những bà tám này buôn chuyện, lỗ tai sắp mọc kén rồi.
Cũng tốt thôi, hắn vốn chỉ muốn biết dạo gần đây trong thôn có chuyện gì xảy ra không.
Vậy thì không cần phải đi loanh quanh trong thôn nữa, hắn cứ kê ghế ngồi ở xưởng, là biết hết mọi chuyện xảy ra trong thôn dạo gần đây rồi.
Không phải hắn tò mò gì, chỉ là những chuyện trước đó ít nhiều đều có chút liên quan đến hắn, hắn chỉ là muốn nghe tiếp diễn biến ra sao, thấy có hơi hiếu kỳ thôi.
"Thuốc kia có phải là thuốc đúng không vậy? Thuốc đúng cớ sao không ăn?"
"Nói là thuốc gia truyền, nhưng chẳng ai biết nàng lấy từ đâu ra, làm ầm ĩ cả lên, cuối cùng vẫn là bên liên đoàn phụ nữ trong thôn đến chỗ bà lang chân đất kia hỏi, nói không phải bà lang chân đất kia kê đơn."
"Cái nhà này cũng đủ chuyện để làm ầm ĩ…"
"Hôm qua từ sáng náo đến chiều, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, theo ta thấy, thuốc này không thể ăn bừa…"
"Nói cho cùng vẫn là vì hơn ba mươi tuổi chưa có con trai, nàng cũng muốn tốt cho cô con dâu, nhưng cô con dâu lại không chấp nhận."
"Cô con dâu kia cũng ghê gớm, ngồi trên giường cũng chỉ vào mặt mắng, nói nàng không muốn cho con trai và con dâu được tốt, cứ gây chuyện bực mình."
"Theo ta thấy, chuyện vợ chồng người ta, nàng quản nhiều làm gì, có phải chỉ có một mình thằng con trai đó đâu, có mấy thằng con trai lận mà cứ nhăm nhăm vào mỗi chuyện của cái thằng con trai này."
"Chẳng phải tại thằng con trai này làm người ta lo lắng đó sao, không có vợ không có con, giờ thì có vợ rồi mà lại không giữ được thai. Nghe nói lúc đó còn đòi đến đây bắt đền, bị A Sinh ngăn lại, còn mắng cho một trận, thế là cũng không dám đến nữa."
"Đúng rồi, nghe nói cũng vì chuyện này mà cứ mắng lão bà hắn, nói lão bà của hắn ly gián tình cảm mẹ con bọn hắn…"
Diệp Diệu Đông vậy mà không biết chuyện này, thì ra phía sau còn có câu chuyện, thật đúng là như hát tuồng, nhị bá mẫu của hắn đúng là chỉ chuyên đào hố con.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu đúng là phức tạp thật.
Cũng may mẹ hắn tuy hay cằn nhằn một chút, nhưng cũng không quá đáng đến vậy.
Hắn lại ngồi một lúc, nghe đám phụ nữ kia lại bàn tán chuyện nhà ai có con dâu lại thế này thế kia, không hiếu thuận với lão nhân, không biết cách sống, lại còn lười, hoặc ba bữa lại về nhà mẹ đẻ… Nhà ai lại sinh con trai, nhà ai lại có thêm cháu gái, nhà ai già cả không ai chăm sóc, đủ thứ chuyện… Cái gì cũng có thể lôi ra bàn, đến cả gà nhà ai ấp trứng, bắt đầu nở ra gà con, cũng nói được.
Lâm Tú Thanh thu dọn xong trong nhà, thấy hắn ở xưởng sản xuất dịch một cái ghế, ngồi sau lưng đám đàn bà con gái đó, xách theo một giỏ cá ngồi đó nghịch, cũng không để ý tới hắn.
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy sau này muốn biết chuyện gì thì cứ đến xưởng sản xuất ngồi một lát, bảo đảm trong thôn gió thổi cỏ lay cũng rõ mồn một.
Chờ hắn nghe ngóng cũng kha khá xong, thì cũng đã xong việc phân loại một giỏ hàng, sau đó đi tìm Lâm Tú Thanh.
"Đã qua cả nửa tháng rồi, ba con cừu non nói xong đâu?"
"Sáng mẹ ở nhà sao ngươi không hỏi, giờ mới chạy đến hỏi ta?"
"Chẳng phải thấy bà còn đang tính sổ sách với cha sao? Ta liền không hỏi, cứ để bà tính cho xong."
"Chờ đến bữa cơm trưa rồi hỏi lại cũng được."
Mấy chị dâu bên cạnh cũng tò mò đi theo hỏi han.
"Các người lại muốn mua dê, cho ai thả à? Có quản nổi không đấy?"
"Cho thằng Dào Dạt thả à? Nó thả vài ngày dê rồi còn đọc sách được nữa không?"
"Không mua vài con dê cho nó thả thì cả ngày nó cứ chạy lông nhông không ở nhà, còn bận hơn cả ta nữa, giờ mua mấy con dê cho nó thả, thả cho đã, sang năm lại cho nó đi học, sẽ không như mấy đứa kia chỉ nghĩ đến chuyện chăn dê, cả ngày không ở nhà quậy phá."
"Ta thấy nó thả thế lại càng không muốn đi học ấy chứ?"
Lâm Tú Thanh ngẩn người một chút, vẻ mặt cũng không chắc chắn, lại nhìn về phía Diệp Diệu Đông.
"Nhìn ta làm gì, đến tuổi đến trường thì không đi cũng phải đi thôi."
Diệp Diệu Đông thì không có cái lo này, có học hay không thì có gì, không đi học cũng có chết ai, đời trước thấy có ai học hành gì đâu.
Chẳng lẽ không chăn dê thì tự nhiên sẽ thích đi học sao?
"Cha lại đi đâu rồi? Ăn cơm xong không thấy qua đây xem?"
"Nói là lên núi rồi, đi xem cái mả mà hai hôm nay người ta sửa, xem có bắt đầu xây chưa."
"Sao nhanh vậy được, đục đá cũng mất một thời gian dài, rồi còn phải khiêng đến chỗ mồ mả nữa, dạo trước trời mưa liên tục, mới được mấy hôm trời quang, sao nhanh bắt đầu xây được ngay."
"Thì thế mà ngày nào lão cũng cứ đi lên đi xuống mấy chuyến."
"Sửa mộ là chuyện lớn, không nhìn một cái sao yên tâm được, dù sao lão cũng rảnh rỗi."
Diệp Diệu Đông cũng không nói gì, chắp tay sau lưng đi tản bộ một vòng trong này, lại chạy sang hàng xóm đi dạo, sau đó mới đi về hướng nhà Lâm Tập Thượng.
Không còn nghi ngờ gì nữa là lại bị hụt, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, đúng là chưa từng thấy ai bận rộn hơn ông ta.
Để lại lời nhắn xong, hắn lại chậm rãi đi về nhà.
Giữa ban ngày, hiện tại hắn cũng không có chỗ nào để đi, đám bạn bè thì đều đi biển rồi, ai nấy đều hăng hái tiến lên phía trước, hắn muốn tìm người nói chuyện cũng không có, chỉ có thể về nhà xem tivi.
Bất quá, vừa về nhà đã thấy hai đứa nhỏ ngồi xổm ở phòng ngoài không cửa, nhìn hắn có chút tò mò.
Nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có một con gà mái đang ấp trứng trong ổ rơm, còn lại trong phòng cũng chẳng có gì đặc biệt, toàn là cá khô chất đống cao ngất.
Hắn cũng đi theo ngồi xổm sau lưng hai đứa, nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi ngồi xổm ở đây làm gì? Nhìn gà ấp trứng à?"
"Suỵt~" Diệp Tiểu Khê quay đầu bĩu môi, đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng, "Không được làm ồn gà mẹ ~"
"Gà mẹ?"
Diệp Tiểu Khê gật đầu, "A thái nói, không được làm ồn."
"Cái này có gì hay mà nhìn?"
Bà nội ngồi xem tivi cười nói: "Hai đứa nó hôm qua thấy gà mái ấp, liền tò mò ngồi xổm đó xem cả buổi, cũng không biết có gì hay mà xem, sáng nay vừa ăn xong đã lại ngồi xổm đó."
"Đẹp, muốn xem gà con."
Thế giới của trẻ con, khiến người lớn có chút dở khóc dở cười, không hiểu được.
"Đi thôi, không cần cứ ngồi xổm mãi, ta dẫn các ngươi đi đào giun, rồi cho gà mẹ ăn, có chịu không?"
"Chịu!" Diệp Tiểu Khê lập tức cao giọng đáp lời.
Bùi Ngọc kéo kéo tay áo chị, cũng bắt chước bộ dáng vừa nãy, bĩu môi, ngón trỏ đặt lên miệng, nhắc nhở em nhỏ tiếng lại, "Suỵt~"
"Suỵt~"
Hai cô bé cùng làm động tác y hệt nhau, cứ bĩu môi suỵt liên tục, sau đó lại như kẻ trộm, mặt gian xảo, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Diệp Diệu Đông ở phía sau nhìn mà buồn cười, lần đầu tiên phát hiện, bé gái lại đáng yêu đến vậy, hai tên nhóc nghịch ngợm khi còn bé nào có đáng yêu thế này.
Hôm nay hai đứa còn mặc giống nhau đồ đỏ, búi hai búi tóc nhỏ, như song sinh vậy.
Bùi Ngọc mặc chiếc áo bông của Diệp Tiểu Khê năm ngoái, Diệp Tiểu Khê lớn nhanh, lại cao to hơn trẻ con bình thường, Lâm Tú Thanh thấy áo ngắn đi, năm sau lại đem cho Bùi Ngọc mặc, rồi lại đan thêm một chiếc khác giống y đúc cho con gái.
Hai ngày nay trời nóng rồi thì không cho hai đứa mặc áo bông nữa, chỉ mặc áo cánh, hôm nay thì lại thấy hai đứa mặc giống hệt nhau, y như song sinh.
Con gái đúng là đáng yêu mà.
Hắn ở phía sau cảm khái một chút, cũng may đời này có một cô con gái, không thì chắc hâm mộ chết thằng A Quang mất?
"Chờ một chút đã, lấy một cái lọ đã..."
Diệp Diệu Đông từ bệ cửa sổ nhặt một cái hộp sắt đựng cá, rồi mới đi đến chỗ hai cô bé.
Lâm Tú Thanh ở đó không nỡ vứt mấy cái hộp sắt này, ăn hết cá hộp nàng đều nhặt lên, không biết dùng vào việc gì, cứ để hết ở bệ cửa sổ, chờ lúc nào dùng được thì lấy ra.
Hắn lại bẻ hai cái mảnh tre nhỏ đưa cho hai cô bé, để cho hai đứa đào đất.
Lúc này mưa xuân nhiều, bùn đất vẫn còn ẩm ướt, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng lên, giun cũng bắt đầu hoạt động, với cả bây giờ mới sáng sớm, rất thích hợp để đào giun.
Bùi Ngọc vừa đào hai lần trong đất, đã thấy một con giun ngoằn ngoèo dài ngoằng, bé kích động gọi lên, "Trùng trùng ~ trùng trùng ~"
"Đấy là con giun." Diệp Diệu Đông sửa lại cho bé.
Diệp Tiểu Khê lúc này cũng đào được một con, cũng cao hứng kêu lên, "Giun ~"
Gọi xong, bé liền đưa tay ra bắt, mà con giun đã lại chui vào trong đất.
"Bắt được rồi ~ Em gái? Bắt đi ~"
Bùi Ngọc lắc đầu, thấy con giun đã chui gần nửa người xuống đất rồi, bé chỉ đào thôi, cứ móc con giun lên nhưng không dám đưa tay ra.
"Bắt đi…"
"Không cần, hơi sợ~" bé nói bi bô.
"Đừng sợ, cho em nè."
Diệp Tiểu Khê nghĩa khí, trực tiếp nắm lấy tay Bùi Ngọc, đặt con giun vào lòng bàn tay bé, dọa cho bé sợ đến ngã luôn xuống đất, rồi òa lên khóc lớn.
Con giun cũng rơi xuống đất, chui vào đất mất.
Diệp Tiểu Khê nhìn ngơ ngác.
Diệp Diệu Đông vội vàng dỗ dành, lại nói với Diệp Tiểu Khê: "Em ấy không dám bắt, con đừng có dọa, con cứ tự bắt là được rồi."
"Em gái sợ sâu, đồ nhát gan!"
Vừa nói xong bé liền lại ngồi xổm xuống, thở phì phò rồi lại bắt đầu đào, bắt lại con giun vừa chạy mất, rồi bỏ vào trong hộp sắt đựng cá.
"Bắt được rồi, ta giỏi thật!"
Bé vui vẻ tự khen mình xong, rồi lại tiếp tục đào cái chỗ mà Bùi Ngọc vừa đào mà con giun chạy mất kia.
"Lại bắt được rồi, em gái xem nè ~ mềm mềm ~"
Diệp Diệu Đông nhìn cô nhóc nghịch ngợm vui vẻ, cũng cười theo, "Để vào hộp đi, đừng cầm lên chân em ấy, lát em ấy đào được, con hãy giúp em ấy bắt."
Bé cười hở cả hàm răng, vui vẻ gật đầu lia lịa, "Ta giúp em gái bắt."
Bùi Ngọc cũng đã nín khóc, mở to đôi mắt ướt át nhìn những con giun ngoe nguẩy trong hộp, cũng mạnh dạn lấy cái que tre trong tay quấy, chơi một lát cũng toe toét cười lên, sau đó lại đi theo đào giun.
Diệp Diệu Đông nhìn hai người lại cười, cầm tờ báo, ngồi tới cửa trên ghế bố đong đưa, cho các nàng tìm chút việc làm cũng tốt, tránh khỏi đuổi gà đuổi chó, chạy loạn khắp nơi.
Hắn cũng không đào, lại không phải trẻ con, chơi cái gì giun đất.
Ngày xuân mặt trời ấm áp, ngay cả gió thổi tới cũng lộ ra ấm áp, so trên biển lạnh buốt hơn nhiều, ở trên biển hắn còn muốn mặc áo bông, lên bờ sau cũng chỉ muốn mặc một bộ đồ lót và một chiếc áo khoác mỏng.
Lúc này mặt trời vừa chiếu, hắn lại thấy mặc áo khoác cũng nóng, dứt khoát cởi ra, che lên mặt chắn nắng, báo cũng không đọc, thảnh thơi tự tại lắc lư trên ghế, tiện thể nghe tiếng cười nói của hai cô bé bên tai.
Chỉ là lúc hắn đang nhàn nhã thì có người ở cửa gọi hắn một tiếng, phá vỡ không khí ấm áp trong sân.
"A Đông à?"
Hắn bực mình ngồi dậy, nhìn về phía cổng, rồi tươi cười nghênh đón.
"Gió nào đưa thư ký Trần đến đây thế? Có chuyện gì thì bảo người gọi ta một tiếng, ta đến tìm ngươi cũng được mà, vào đi vào đi, vào ngồi..."
"Sáng sớm đã nghe trong thôn đồn ầm, cũng biết ngươi ở nhà, nên đến xem thử."
"Uống trà không? Trong nhà cũng không có gì khác."
"Không cần không cần, nói chuyện là được."
Sau khi thư ký Trần ngồi xuống, liền nhìn về phía hai đứa bé đang đào đất bên cạnh, "Con bé này luôn ở nhà ngươi hả."
"Ba mẹ nó lên thành phố rồi, không ai trông nên tạm để ở chỗ ta nuôi mấy tháng, hai đứa ngốc này ở với nhau cũng có bạn. Có chuyện gì thế? Dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Cũng được, chỉ là có chuyện muốn bàn với ngươi."
Ông dừng một chút, nhìn vẻ mặt buồn bực của Diệp Diệu Đông nói: "Là như thế này, hôm nay không phải ngày 23 tháng 4 sao? Âm lịch là mùng 3 tháng 3..."
"Hả? Hôm nay đã mùng 3 tháng 3 rồi? Vậy không phải sinh nhật hai tuần của con gái ta à? Tiểu Cửu ơi..."
Diệp Tiểu Khê nghe tiếng gọi thân mật, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức lắc đầu nguầy nguậy, "Không cần, còn muốn đào sâu bọ."
"Không phải, hôm nay là sinh nhật của con đó, ta quên mất rồi..."
Sáng sớm thức dậy, mẹ hắn đã ầm ĩ tìm ba gây sự rồi, khiến hắn ăn cơm xong cũng không kịp xem lịch đã chạy ra ngoài, quên mất hôm nay là ngày mấy tháng mấy.
Cũng là năm nay mới vừa giải quyết được vấn đề no ấm, không có ai ăn mừng sinh nhật, chỉ những sinh nhật đặc biệt mới làm, ví dụ như tròn 1 tuổi, tròn chục tuổi, nhiều nhất cũng chỉ ăn mì trường thọ, thêm hai quả trứng luộc, ngày thường chắc cả ngày sinh nhật của mình cũng quên luôn.
Hắn đã về ba năm, năm nào cũng không nhớ ngày sinh của mình, sau đó qua rất nhiều ngày mới chợt nhớ ra là mình đã qua sinh nhật rồi.
Sinh nhật hai tuần tuổi này cũng không phải cái gì quan trọng, nên A Thanh cũng không nhắc nhở hắn, ban đầu mấy năm nay cả nhà đều không ai tổ chức sinh nhật.
Hắn gọi mấy tiếng mà Diệp Tiểu Khê nhất quyết không quay đầu, chỉ có lúc đầu ngoái lại, giờ thì quay lưng lại lắc mông không ngừng, không nỡ rời chỗ.
Thư ký Trần vỗ vỗ vai hắn, "Ta nói chuyện chính sự đó, không phải đến nhắc sinh nhật con ngươi."
Vừa mới mở đầu thì đã bị cắt ngang, còn toàn nghe chuyện con gái sinh nhật của hắn.
"Có chính sự gì chứ? Ta còn tưởng ông nghe mấy chuyện bát quái sáng nay trong thôn, không có gì nên đến nói chuyện phiếm."
Hắn thật sự cho là vậy, chứ không, hắn không nghĩ ra được còn có chuyện gì mà phải tìm hắn?
"Là thế này, hôm nay không phải mùng 3 sao? Sinh nhật Mụ Tổ vào ngày 23 tháng 3..."
Diệp Diệu Đông mặt mày bừng tỉnh, "À ~ sinh nhật Mụ Tổ sắp đến... Rồi sao nữa?"
Sao lại chạy đến nói với hắn?
Có dự cảm không lành.
"Thì là, ta thấy năm ngoái mình làm long trọng như vậy, cả huyện mình miếu Mụ Tổ của thôn mình cũng lớn nhất và hùng vĩ nhất, hơn nữa lúc đó còn lên báo, không có lý gì năm nay lại không náo nhiệt một chút."
Hắn gật đầu, "Đúng vậy, nhất định phải vậy, không thể im ắng được, chúng ta phải phát huy cái phong tục này."
"Huống chi, Mụ Tổ bảo vệ bình an cho một vùng biển, sinh nhật của người đương nhiên phải coi trọng, làm cho náo nhiệt vào, chắc cũng phải đi theo năm ngoái rước thần, đi khắp cả trấn một lượt, thiên hạ Mụ Tổ là một nhà mà."
"Hơn nữa lúc đó các thôn xung quanh cũng chạy tới quyên tiền, góp một phần sức. Có tiền quyên thì ưu tiên phù hộ, không quyên tiền thì vẫn phù hộ, lòng tin của mọi người cũng là một phần sức mạnh, từng thôn đều phải đi qua một lần, đảm bảo mọi người được bình an."
Thư ký Trần tươi cười, tán thưởng vỗ vỗ hắn, "Đúng, ngươi nói đúng, mấy ông già chúng ta cũng nghĩ như vậy, miếu Thiên Hậu mình to như vậy xây cũng không dễ, đều nhờ một tay mọi người góp tiền góp sức cả. Mụ Tổ bảo vệ bình an cho một vùng biển của chúng ta, đương nhiên phải coi trọng, huống chi, hôm nay ngươi đánh hải tặc dễ dàng như vậy, chắc cũng nhờ Mụ Tổ phù hộ."
Diệp Diệu Đông gật đầu tán thành.
"Năm nay là năm thứ hai hoàn thành miếu Thiên Hậu, không thể để tiêu điều vậy được, nên tổ chức lớn thì ta vẫn cứ tổ chức, mỗi năm cũng chỉ có một lần thôi. Nên mấy lão già chúng ta bàn bạc, năm nay vẫn giống năm trước, mời gánh hát hát mấy ngày kịch, cho cả thôn náo nhiệt một chút."
"Nên mà..."
"Chỉ là không mời nhiều ngày như vậy, tốn kém lắm, chúng ta mời ba ngày là được rồi. Hát xong ba ngày kịch, Mụ Tổ cũng phải đi rước ba ngày, rồi lại tổ chức sinh nhật trên điện, buổi trưa thì cả thôn ăn tiệc, ăn bình an."
"Tốt tốt..."
"Chỉ là hát liên tục ba ngày kịch không tốn ít tiền, còn đi rước ba ngày chắc cũng phải lo ăn uống cho mấy anh chàng nữa..."
Diệp Diệu Đông thoáng chốc đã hiểu ra, đây sao có phải là đến bàn bạc với hắn, đây là đến đòi tiền.
Hắn đã nói rồi mà, hắn cũng không phải cán bộ thôn, muốn tổ chức lễ hội, muốn náo nhiệt, tự cán bộ bọn họ quyết định là được, cần gì phải cố ý chạy tới nói với hắn làm gì, hắn có phải là nhân vật lớn gì đâu.
Lại là móc tiền nha, chắc chắn rồi, sinh nhật Mụ Tổ mà.
"Việc này là vì lợi ích của cả thôn, đương nhiên là phải do cả thôn góp tiền rồi, nhưng mà, có nhà hoàn cảnh cũng khó khăn, kêu họ góp nhiều quá cũng không được. Mà góp ít thì chắc không làm nổi... Vài người không góp thì mọi người cũng có ý kiến, cùng nhau xem kịch, cùng nhận sự phù hộ của Mụ Tổ..."
"Hiểu rồi, ta hiểu rồi, ý là góp vốn thì đương nhiên mỗi nhà đều phải góp như nhau, không thì có người ý kiến ngay. Vậy đi, ta bây giờ coi như là nhà giàu trong thôn, trong nhà lại có nhiều thuyền, phải để Mụ Tổ phù hộ thêm nhiều chút, thêm tiền cũng là phải thôi, ta quyên thêm một chút, quyên 500 đồng nhé."
Thư ký Trần vui mừng ra mặt, mặt mày nháy mắt nở hoa, sướng rơn cả người.
"500 đồng à!!! Tốt tốt, vẫn là ngươi thành tâm nhất, giải quyết giúp ta nan đề ngay, thảo nào Mụ Tổ cứ phù hộ cho ngươi bình an phát tài, chỉ riêng cái tâm ý này, phù hộ thế nào cũng đáng."
"Nên mà, Mụ Tổ phù hộ ta bình an phát tài, ta cũng phải thêm gạch thêm ngói, góp thêm chút sức."
"Tốt tốt, mấy ông già chúng ta hôm qua bàn bạc cũng nghĩ, tiền quyên góp của bà con chắc không đủ cho sáu ngày hoạt động, đang lo lắng đấy, cái này nhờ có ngươi giải quyết rồi, chắc chắn chúng ta có thể làm hoạt động lớn và tốt hơn."
"Vậy khi nào ta về?"
"Đúng, cái này đều là Mụ Tổ phù hộ hết cả đó."
Diệp Diệu Đông cũng cười gật đầu, "Vậy trong thôn định mỗi nhà đóng góp bao nhiêu tiền vậy?"
"Tính là mỗi nhà góp 2 đồng, như vậy ai cũng bỏ ra được, lại không có ai kêu ca, khỏi làm náo loạn tiệc sinh nhật."
"Vậy cũng được, mỗi nhà hai đồng thì trong thôn 400 hộ thì cũng được 800 đồng, thêm của ta, mời gánh hát với lại thêm ba ngày đi rước, lo ăn uống chắc cũng đủ."
"Đủ đủ rồi, đến khi rước Mụ Tổ kết thúc rồi lên điện, buổi trưa ăn tiệc thì các nhà đóng góp thêm tiền, tùy tâm thôi, ai muốn đi ăn cơm bình an thì nộp hai đồng, không muốn thì thôi."
"Haizzz, cái vụ ăn cơm bình an thì cũng không nên hạn chế trong thôn mình, đến lúc đó có thôn khác hoặc các vùng khác muốn qua ăn cơm cũng có thể nha, thiên hạ Mụ Tổ là một nhà mà, dù sao cứ có tiền là được, mở thêm mấy bàn."
"Được đó, ăn cơm bình an có thể cầu mong phù hộ thêm cho những người con trai trong nhà ra biển."
"Tốt, vậy khi nào thì bắt đầu quyên góp, ta kêu A Thanh mang tiền qua."
"Tốt tốt, buổi chiều sẽ chuẩn bị phát thanh, ngày mai sẽ có người tới từng nhà thu tiền và thống kê, cảm ơn nha, trong thôn ta có ông chủ như ngươi cũng là phúc đức của thôn rồi, thảo nào Mụ Tổ phù hộ cho ngươi cùng phát tài."
"Ai dà, ta có phải ông chủ gì đâu, cũng chỉ là có mấy cái thuyền thôi, cái nhà máy cũng chỉ là trò trẻ con, không ai đến gây sự với ta là tốt rồi."
"Ai dám gây sự với ngươi, ngươi cứ đi bắt cá, bán cá khô, là ngư dân chính hiệu bán đặc sản địa phương đó thôi, chứ đâu có buôn lậu bán tháo, không sao đâu, có ai ngoài trấn hỏi đến thì bọn ta sẽ giúp ngươi nói."
"Tốt, nếu ta làm càng ngày càng tốt thì cũng có thể mang đến lợi ích cho dân làng, chẳng hạn như cung cấp thêm việc làm, cũng có thể kiếm thêm thu nhập."
Cuối thập niên 70 vừa kết thúc cơm tập thể, kinh tế cải cách rất khó khăn, phát triển không có nhanh như vậy, đại đa số người đều như trẻ con nghịch ngợm, mấy năm này cho phép làm buôn bán nhỏ, bất quá không cho làm lớn mà thôi, năm nay có vẻ như tốt lên rất nhiều, hắn nghe nói có thể vay, cho phép làm lớn làm mạnh.
"Ân được, vậy có ngươi quyên tặng về sau, vấn đề lớn này của chúng ta xem như giải quyết, ta phải trở về cùng những người khác nói một chút, chúng ta lại thương lượng một chút, định vị phương án, sau đó đến sớm định tốt gánh hát."
"Tốt."
Trần thư ký mắt đạt thành ý nguyện xong, mặt mày hớn hở trực tiếp đi.
Diệp Diệu Đông tiếp tục lại ngồi trở lại dựa vào trên ghế đong đưa, trong lòng cũng nghĩ đến chuyện quyên tặng này, 500 khối đối với hắn hiện tại mà nói cũng không tính là gì, có thể thêm một phần sức, thêm gạch thêm ngói cũng tốt.
Sau này hàng năm cũng có thể tiếp tục bảo trì như vậy, đương nhiên điều kiện tiên quyết là năm nào năm nấy đều có tiền.
Đám lão nhân này tinh ranh ngược lại là rất biết nghĩ, cái thứ nhất liền nghĩ đến tìm hắn.
Hắn đã nói rồi, không việc không đến.
Bất quá loại bơi thần truyền thống văn hóa này còn tiếp tục giữ lại cũng tốt, cũng là phong tục và vinh dự độc đáo của thôn bọn họ, kéo dài thêm mấy chục năm cũng là di sản văn hóa.
Đong đưa đong đưa hắn liền ngủ mất, vẫn là nghe thấy bên tai một trận sư tử Hà Đông rống hắn mới tỉnh dậy.
"Ôi chao, ngươi xem hai người các ngươi, chơi một thân, cha ngươi làm gì, mình ngồi ở đó mà không thèm quản các ngươi, buổi sáng vừa mới mặc quần áo sạch, lúc này mới nửa ngày, cả ngày không chơi nước thì chơi đất, nhắm mắt không thấy được liền khiến cho đáng sợ như vậy..."
"Cha bảo chúng ta đào sâu..."
"Đào cái quỷ gì, mình ngồi đó, bảo các ngươi đào con sâu..."
"Muốn cho gà ăn mẹ nha..."
"Gà mẹ đói đói..."
Hai giọng đồng dao lần lượt vang lên, Lâm Tú Thanh cũng không ngừng trách mắng.
Diệp Diệu Đông ngồi dậy không hề hấn gì nói: "Cái này chơi một chút bùn có gì quan trọng, bẩn thì rửa là được, bọn nhỏ lại không làm gì, lại không có chạy loạn khắp nơi."
"Đây chính là ngươi dạy, đi theo ngươi mỗi ngày đều là một thân."
"Không đi theo ta, bọn nhỏ cũng mỗi ngày đều là một thân mà, cũng có khác gì đâu, chơi vui vẻ là được."
Hắn quay đầu về phía hai đứa bé hỏi: "Đúng không, các ngươi có vui không? Hài lòng không?"
"Vui~ vẻ~"
"Ừm~"
"Mẹ, chúng ta bắt được nhiều sâu, cho gà mẹ ăn."
"Mau vào rửa tay đi, trên mặt cũng toàn là bùn."
Diệp Tiểu Khê nghi hoặc đưa tay sờ mặt, Bùi Ngọc lập tức ha ha cười lớn.
"Càng bẩn, ngươi xem tay ngươi đi, tay ngươi cũng sờ mặt à?" Lâm Tú Thanh ghét bỏ cầm cổ áo nàng, đưa nàng dẫn vào trong nhà.
"Từ... chờ một chút, sâu..."
Bùi Ngọc lập tức cầm hộp chạy theo sau.
Diệp Diệu Đông nhìn các nàng đi ngang qua cửa còn ngồi xuống nhìn lướt qua, trong hộp lổm ngổm ngọ nguậy một đống con sâu, chiến tích hiển hách của hai đứa trẻ, một cái hộp đầy ắp, nhìn thôi đã thấy muốn tràn ra.
"Nhiều vậy, không sợ sao? Đều ngọ nguậy đó?"
"Không sợ, không cắn người."
"Ừm, cứ để ngoài cửa là được, lát nữa rửa tay thay quần áo rồi ra chơi."
Bùi Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời đem hộp để dưới ghế bố của hắn.
Diệp Diệu Đông cũng đi theo vào nhà, tiện thể nói với Lâm Tú Thanh về chuyện Trần thư ký tới muốn quyên tiền.
"500!! Nhiều như vậy!"
Tay nàng đang đựng nước cũng run lên một cái.
"Ừm đó, lúc hỏi ta đã trực tiếp nói 500."
"Sao ngươi không nói 200, để chính bọn họ tính thử, không đủ thì chúng ta lại thêm vào cho là được, 500 nhiều quá rồi, thêm quyên tiền trong thôn nữa, vậy cũng hơn 1300 rồi."
"6 ngày hoạt động tiêu tốn chắc chắn cũng không ít."
"Cũng chỉ mời gánh hát là tốn một chút thôi, bơi thần ăn uống bao nhiêu tiền chứ, nhiều nhất là tốn chút gạo, đồ ăn trong đất mà thôi, không tốn bao nhiêu tiền, hải sản ở bến tàu cũng không đắt."
"Không cần so đo thế, hơn cũng không bao nhiêu, bình thường miếu mụ tổ cũng cần ít tiền, vẫn cần chút hương nến nguyên bảo gì đó để cúng, mỗi ngày đến cúng đều phải đổi mà."
"Cũng chỉ tìm nhà chúng ta góp nhiều sao?"
"Không biết, không rõ, chắc là thế? Trong thôn trừ ta ra, có ai đủ thực lực để quyên tiền?"
"Ngươi còn đắc ý?"
"Không tìm người khác, hết lần này tới lần khác tìm đến ta, đó cũng vì ta có tiền rành rành rồi, bỏ ít tiền, tạo phúc cho thôn cũng đáng."
Diệp Diệu Đông vẫn rất biết tự cho là đúng.
Lâm Tú Thanh liếc hắn một cái, cũng không nói gì, tiếp tục lấy nước vào chậu rửa mặt, "Bao giờ đòi tiền?"
"Ngày mai đi, nói buổi trưa trên đài sẽ thông báo."
"À, biết rồi."
"Còn nữa, hôm nay con gái ta sinh nhật, sao ngươi không nói một tiếng?"
"Nói cái gì mà nói, cũng có phải một tuổi đâu, cũng có phải 10 tuổi 20 tuổi gì đâu, ta còn tưởng ngươi nhớ chứ, bình thường như vậy bảo bối, sinh nhật ngươi cũng quên."
"Mấy ngày trước còn nhớ, hôm qua mạo hiểm kích thích một lần, sau khi về thì quên béng, hôm nay cũng quên xem lịch."
"Còn nhỏ thế, không cần làm gì sinh nhật, giữa trưa luộc hai quả trứng gà là được."
"Vậy thôi sao?"
"Không thì sao, ngươi muốn làm cả chục mâm à?"
"Thì cũng không đến mức đó, chiều không có việc gì, ta lên trấn mua cho nàng bánh trứng gà, nước ngọt đồ ăn vặt cho bọn nhỏ ăn."
"Tùy ngươi."
Đợi nàng lấy nước xong quay lại, hai đứa nhỏ đều dùng tay bôi bùn lên mặt nhau, cười hì hì chạy loạn trong phòng, suýt chút nữa làm nàng tức điên.
"Lại đây cho ta, muốn ăn roi phải không?"
"Không cần, cho em gái ăn, ta ăn bánh trứng gà!"
Lâm Tú Thanh buồn cười, để nước xuống đất, véo một cái mũi nàng, "Đừng nghịch nữa, nhanh rửa tay đi, không thì sinh nhật cũng phải cho một trận."
Diệp Tiểu Khê cười hì hì cũng ngồi xổm xuống, đưa tay vào chậu nghịch nước ào ào, có thể quang minh chính đại chơi nước rồi.
Bùi Ngọc cũng chạy tới bi bô hô, "Không cần roi."
"Mau cầm tay rửa, nhìn đôi giày của các con mà xem, toàn bùn đất, hôm nay còn cố ý cho các con đi giày da nhỏ nữa chứ..."
Diệp Tiểu Khê tay ướt sũng nghịch ngợm ghé sát trước mặt mẹ hất nước, bị ăn một cái vào mu bàn tay mới im, ngoan ngoãn qua lại xoa tay.
Nhưng được một lát thì lại quên đau, nhân lúc mẹ đi lấy khăn lau tay cho chúng, cùng Bùi Ngọc hai đứa nghịch nước té lên tung tóe cả sàn.
"Ta thấy ngươi cũng không cần bánh trứng gà, ăn roi là vừa."
"Con ngoan mà~"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận