Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 429: “Châu chấu” biển(2)

Chương 429: “Châu chấu” biển(2)Chương 429: “Châu chấu” biển(2)
Hơn nữa, chúng có khả năng sinh sản siêu mạnh, một con cái có thể đẻ 200 triệu trứng một lần!
Diệp Diệu Đông nhặt một con lên tay, vuốt vuốt bằng ngón tay cái, các xúc tu vẫn còn đang cử động.
"Đệt, một mảnh to thế này, hàng trên đá ở cảng sắp bị ăn sạch, sò ốc dưới cát cũng sắp bị ăn hết."
Anh ném con sao biển vào xô, rồi tiếp tục nhặt. Một vùng lớn như thế này, anh ưu tiên nhặt những con to trước, cũng không biết chúng trèo lên từ lúc nào, mấy ngày qua do sóng to nên không ai ra cảng, xem ra cũng chẳng có ai phát hiện.
Có lẽ do bị sóng đánh trôi nên xuất hiện hàng loạt ở bờ để kiếm ăn.
Anh cúi mình nhặt, chẳng mấy chốc đã đầy một xô, xoay eo một cái rồi tiếp tục.
Nhặt cả hai xô mà chỉ mới được một khu vực nhỏ, những khu vực xung quanh đầy sao biển, chắc một ngày một đêm cũng không thể nào hết được!
Mặc kệ, nhặt càng nhiều càng tốt và đổ đầy thuyền nhỏ trước khi người khác phát hiện ra.
Anh trút hết sao biển trong hai xô xuống thuyền rồi quay lại, không quan tâm đến việc quần và giày của mình đã ướt đẫm nước.
Anh đi tới đi lui, đầy xô thì đổ ra, không biết đổ bao nhiêu lần, chiếc thuyền đã đầy một nửa, thắt lưng gân như muốn bung ra.
Không biết từ khi nào mưa đã tạnh, bầu trời có vẻ sáng hơn một chút.
Anh nhìn đồng hồ, mới nhận ra đã gần 12h30, ra ngoài hơn 4 tiếng rồi, thảo nào anh thấy đói.
"Hả? Cái gì đây?"
Nghe tiếng, Diệp Diệu Đông ngước lên: "Mẹ? Sao mẹ ra đây?" "A Thanh nói con ra thu lồng đất mà, sao ở đây? Những thứ kín mít này là gì vậy? Sao biển à?"
Anh khẳng định: "Là sao biển, ban đầu con ra thu lồng đất, nhưng tới cảng thấy đây toàn sao biển nên con nhặt."
Lưng thì đau muốn đứt ra rồi.
Nghe vậy, mắt mẹ Diệp lập tức sáng rỡ nhìn vùng sao biển rộng lớn: "Sao con cũng không về báo một tiếng? Nhiều thế này mà con nhặt một mình thì tới bao giờ?"
"Con nghĩ thấy rồi thì tranh thủ nhặt trước khi ai khác phát hiện. Con cũng chưa hỏi, sao mẹ đột nhiên chạy ra đây?”
"Mẹ ăn cơm xong thấy mưa tạnh, qua nhà con xem thử, ai ngờ A Thanh nói con ra thu lồng đất nhưng đến giờ vẫn chưa về, lo con gặp sóng to có chuyện gì đó, bảo mẹ ra xem thử. Con cũng không biết về nói một tiếng gì cả."
Mẹ Diệp nói rồi vỗ đùi một cái, phấn khởi: "Ôi, mẹ phải về gọi cha con, hai anh con nữa, tất cả đều là tiền cả đấy!"
Nói rồi bà hí hửng chạy vê.
"Khoan đã mẹ, mang theo vài bao tải nữa, gọi hai đứa Tiểu Tiểu A Chính luôn nhé..."
Cũng không thể lấy thuyền của họ không công như vậy.
"Biết rồi, biết rồi..."
Tiếng mẹ Diệp vọng lại xa xăm, Diệp Diệu Đông mới yên tâm tìm chỗ cao ráo ngồi nghỉ, lưng sắp đứt rồi, anh phải nghỉ một lúc.
Nhìn xung quanh, đá vẫn còn phủ đầy sao biển như cũ, chỉ xung quanh anh ngồi mới trống trơn.
Đúng là cực khổ cả buổi sáng rồi, nhưng cũng mới dọn được một nửa thôi.
Mẹ anh đi nhanh và kêu người cũng nhanh.
Chỉ thấy cha và Tuệ Mỹ đẩy xe đến trước, anh chị dâu cũng nhanh chóng theo sau. Thấy đá ngầm dưới nước đầy những con sao biển, mọi người đều sững sờ.
"Thật sự toàn sao biển!"
"Nhiều quá..."
"Nhanh lên, thu nhặt đi..."
"Đông tử đã nhặt được nhiêu đây rồi à?"
"Cả thuyền nhỏ này đều do em thu nhặt à? Sao không về báo một tiếng?"
Diệp Diệu Đông lắc đầu, anh phải lãng phí thời gian để về nói sao?
Gặp đồ tốt mà không tự thu nhặt trước à? Nếu không phải mẹ anh ra, anh còn có thể tiếp tục thu nhặt, cho đến tối hoặc đầy thuyền!
"Còn đứng đó nói nhảm làm gì, mau nhặt đi!" Nghe cha nói, chị dâu hai im bặt ngay.
Mỗi người cầm một bao tải, tìm chỗ rồi hăng hái bắt đầu nhặt.
Hứng khởi trong lòng khiến họ rôm rả nói chuyện.
"Sao lại nhiều sao biển thế nhỉ?"
"Đúng đấy, sao bỗng dưng xuất hiện nhiều trên bờ thế? Bình thường trên bãi biển chỉ nhặt được một hai con, hôm nay nhiều và to thết"
"Có phải do sóng to mấy ngày qua không?"
"Trong biển cũng đầy, mọi người xem, dưới đáy cát cũng đầy sao biển."...
Chẳng mấy chốc, mẹ Diệp cũng dẫn theo A Chính Tiểu Tiểu tới.
Hai người bị gọi ra mà không hiểu chuyện gì, cứ nghĩ Đông tử có chuyện gấp nên mẹ gọi họ mang bao tải chạy ra cấp tốc.
Ban đầu họ còn thắc mắc, mang bao tải ra bến thuyền làm gì? Hôm nay không phải mồng một ngày rằm, biển còn sóng đó.
Chỉ cần liếc mắt một cái là họ đã hiểu ra và vui mừng lao vào.
Quả nhiên là bạn tốt, gặp chuyện tốt cũng nghĩ ngay đến nhà mình! Cảm động quá!
"Đù má, mày đã chất cả thuyền rồi à? Thuyền này có vẻ quen quen nhỉ?"
"Mẹ kiếp, thuyên này của mình mà, mày bị ngốc à?" Tiểu Tiểu trừng mắt, thảo nào còn gọi bọn họ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận