Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1368: An bài (length: 11558)

Vừa mới xây kín căn phòng không cửa không sổ, nhưng vì đang là mùa hè cũng không sao, mở toang ra cho thoáng đãng cũng mát mẻ.
Dù gì thì cửa chính chỗ kia có cửa sắt là được rồi.
Chỉ là không có chút cách âm nào, một nửa người nằm ở ngoài hành lang, một bộ phận thì ngáy ngủ, tiếng ngáy o o ồn ào muốn điếc tai.
Diệp Diệu Đông có chút hối hận, đáng lẽ nên đi ngủ sớm hơn thì sẽ không nghe thấy tiếng ồn ào nữa.
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, không có gì che ánh sáng, có người đã thức giấc, rải rác các loại tiếng động và tiếng nói chuyện, đến khi mọi người cũng lục tục ngọ nguậy bò dậy.
"Đã có sẵn gạch rồi, xếp một cái, kê một cái nồi lớn lên là có thể nấu được."
"Nào, lại đây giúp nhấc một cái..."
"Đi lấy ít rơm về nhóm lửa..."
"A Đông mua mảnh đất này đúng là không nhỏ nhỉ, vậy mà chỉ xây mấy căn phòng."
"Ít thế thôi, ngươi có biết bao nhiêu tiền không? Trong nhà làm tùy tiện cái nhà lầu cũng đã hai ba nghìn tệ, ngươi xem đống này bao nhiêu căn lầu..."
"Trời ạ, mẹ ơi, cái này hết mấy vạn ấy nhỉ..."
"Chậc chậc chậc, A Đông ngày càng giàu có, đi đâu cũng toàn mua nhà đất, ở đây tùy tiện cũng phải hết mấy vạn tệ rồi..."
"Ghê gớm, quá tài giỏi..."
Sáng sớm mọi người không có việc gì, cùng lắm là nấu cơm, toàn túm tụm vào một chỗ nhìn ngó xung quanh rồi tán gẫu.
Cũng mới năm sáu giờ sáng, chưa tới giờ công nhân đến làm việc, chỉ có đám người ba bốn trăm người này thôi.
Diệp Diệu Đông vặn mình duỗi tay duỗi chân xong nhìn thấy ngoài hành lang người ngồi kín, trước cửa một loạt nồi lớn, đúng là cảnh công trường mà.
"Sớm nha, cái kiểu không cửa không sổ này đúng là không được, phải gọi thợ mộc đến làm cửa và cửa sổ thôi."
"Đúng đấy, trời vừa sáng đã chói mắt rồi, mọi người cũng không ngủ được, trong phòng còn đỡ, có chút tường chắn."
"Tối ngủ thì lấy quần áo che đầu lại là xong."
"Thế chứng tỏ là các người không đủ mệt."
Diệp Diệu Đông nói: "Chờ lát nữa đốc công đến, sẽ bảo hắn gọi thợ mộc đến làm cửa sổ trước."
Nước cháo trong nồi đang sôi sùng sục, hắn tiến lên dùng xẻng khuấy đều.
Bên cạnh có người kéo một bao khoai lang bào đến, hắn cứ thế lấy mấy nắm ném vào mấy cái nồi lớn phía trước.
Công nhân của hắn nhiều, nên hắn cũng phải chuẩn bị nhiều nồi sắt lớn hơn.
Diệp phụ nói: "Ở đây trống trải quá, hôm nay các ngươi không có việc gì thì đảo lộn một chút, nhặt đá to ra, lại đi đâu đó chọn ít đất về, mấy tháng này cũng có thể trồng rau mà ăn."
"Được."
Diệp Diệu Đông nói: "Tối nay để đốc công giúp gọi người đến đào giếng... Các người xem thế nào, hôm nay có muốn ra ngoài tìm chỗ khác trọ không, dù sao ở đây vẫn chưa xây xong. Nếu không muốn thì cũng có thể cứ thế này chấp nhận ở tạm, dù sao che mưa được là tốt rồi."
"Không sao, mọi người ở đâu cũng không ngủ ngon được, có chỗ nào mà ngả lưng được là tốt rồi..."
"Đúng đó, chuyển sang chỗ khác cũng là bảy tám người chen nhau trong một phòng để ngủ, cũng chưa chắc gì đã tốt hơn, chúng ta ở đây ít ra an toàn hơn, cũng yên tâm hơn."
"Ừ, ở trọ còn lo không an toàn, ngủ cũng phải mở mắt canh chừng, nghe ngóng động tĩnh."
"Cứ ở đây thôi, dù gì cũng sắp làm xong rồi, đông người như này, chắc chỉ mất dăm ba tuần thôi, mọi người cùng giúp sức, chắc vài hôm nữa là xong ngay ấy mà."
Diệp Diệu Đông nghe mọi người nói vậy liền gật gật đầu, "Ừ, vậy tùy mọi người sắp xếp, dù sao trước khi xong công trình, mọi người cứ ở đây, nhất định sẽ không thu tiền trọ đâu."
"Ha ha ha, vậy thì đợi xong rồi đưa vậy."
"Để xong rồi tính."
Đến khi cháo chín, mỗi người cầm một bát, ngồi dưới mái hiên ăn, ngoài cửa lớn có mười mấy người đi vào.
Những người kia há hốc mồm nhìn bọn họ, sợ đến ngây người.
Còn bọn họ thì mỗi người cầm một bát cơm, vừa húp cháo vừa nhìn bọn họ, mọi người thờ ơ lắm, vừa ăn vừa quan sát, vì biết đây là những người đến lợp mái nhà.
Những người ở cửa chỉ trỏ cũng không dám tiến vào, Diệp Diệu Đông mới phát giác có thể bọn họ hiểu nhầm, liền bảo Trần Chí Hoa tối qua trực ca đi qua giải thích cho rõ ràng.
Mười mấy công nhân mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới tiến lên lầu, cảnh giác tránh đám người bọn họ, đi làm công việc của mình.
"Anh Đông, bọn họ nói lúc nãy bị dọa hết hồn, không dám vào luôn."
"Cứ tưởng ở đâu có đám dân công đến chiếm mất."
"Dân công á? Ha ha, chúng ta là dân ngư nghiệp đó, bọn họ nói cứ tưởng đám người lang thang đâu đến, chiếm chỗ này rồi, còn không biết làm sao nữa."
"Ừ."
"Biết là do ông chủ đưa người đến rồi mới nhẹ cả người, nhưng mà cũng có chút hoảng, không ngờ chúng ta lại nhiều người đến thế, hơi không dám vào. Tôi phải trấn an mấy câu, bảo họ yên tâm làm đi, sẽ không ai làm gì họ đâu."
Diệp Diệu Đông lại ừ một tiếng.
Ba bốn trăm tráng hán cởi trần ngồi ở dưới mái hiên, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, mười mấy công nhân bản địa sợ không dám vào cũng là thường thôi.
Mỗi người tùy tiện nhổ một bãi nước bọt chắc cũng đủ làm chúng nó chết chìm.
Đây đúng là người đông thế mạnh.
"Đốc công vẫn chưa tới?"
"Ừ, đốc công lát nữa mới đến."
"Vậy thì chờ tới rồi tính, chút nữa anh đem sổ sách làm công cho tôi xem chút, sắp làm xong rồi, cũng phải trả lương cho họ."
"Vâng, tôi đi lấy ngay đây."
"Không vội, cứ ăn cơm đã."
Ba bốn trăm người ăn hết bát cháo vẫn ngồi ở dưới mái hiên, đợi nghỉ ngơi xong xuôi rồi mới bắt đầu thu dọn, ai cần ra ngoài dọn đất thì cứ đi.
Tranh thủ lúc mặt trời vừa lên, vẫn chưa quá nóng, làm việc cho tốt.
Mặc dù cái này là của Diệp Diệu Đông, không liên quan đến người khác.
Nhưng mà đừng quên, trong này công nhân của hắn cũng có mấy chục người, cộng thêm 17 chủ thuyền thuê thuyền của hắn, mấy ông chủ thuyền này dưới đáy còn có cả một nhóm công nhân nữa.
Rồi bạn bè của hắn, anh em, hàng xóm, bạn của cha hắn nữa.
Không ai có thể ngồi nhìn không mà để mỗi mình hắn làm, chẳng ai giúp gì.
Mà chỗ ở bây giờ là hắn cung cấp cho.
Đến khi đốc công đến thấy đông người như vậy cũng giật mình kinh ngạc, cũng hết cả hồn.
Có công nhân bên cạnh nhắc Diệp Diệu Đông, Diệp Diệu Đông mới nhìn thấy đốc công đứng ngoài cửa, bên cạnh còn có hai người lạ.
Hắn đi ra chào hỏi, đốc công mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra là ông chủ Diệp tới, hết hồn, cứ tưởng ở đâu ra nhiều người như vậy."
"Hôm qua tôi dẫn công nhân lên coi tiến độ, chắc là cũng nhanh xong rồi."
"Cũng sắp rồi, hai người này là thợ mộc, mình trả công trước cho họ, rồi lợp mái ngói, với làm cửa sổ nữa là coi như ổn rồi."
"Tốt, các anh cứ làm đi, không cần quan tâm bọn tôi, cũng đừng sợ, đêm hoặc ngày mai là họ ra biển hết rồi, sẽ không có nhiều người ở đây đâu, tối lại về đây nghỉ thôi."
"Vậy thì tốt, lúc nãy thấy đông người quá, chúng tôi cũng hơi luống cuống. Ông chủ Diệp, thì ra trong tay ông nhiều người như vậy hả? Anh cũng quá lợi hại đó, khó trách lại mua một mảnh đất lớn để xây nhà cho công nhân ở."
Ánh mắt đốc công nhìn hắn đã có phần kính nể, ban đầu thì cũng khá tùy tiện.
"Cũng không phải hoàn toàn thế, các anh cứ bận việc của mình đi, có vật liệu gì cần thì cứ nói với tôi, tính toán số lượng cho tốt, tôi đi mua."
"Vâng vâng..."
Diệp Diệu Đông theo chân bọn họ trò chuyện, cũng nói lại nhu cầu của mình, muốn thúc nhanh tiến độ, lúc này bọn họ mới thả tim về lại trong ngực, tiếp tục làm việc.
Còn hắn thì giao lại công trường lại cho cha hắn trông nom, hắn phải ra nhà máy gạch ngói mua ngói, còn có các loại vật liệu gỗ nữa.
Không biết hôm nay có giải quyết được hết những vật liệu đó không.
Hắn còn phải tranh thủ mua chút đồ đến hội quán thăm Kim Lai Hỉ một chút, cảm ơn người ta, người ta thật sự đã tới thăm rồi.
Vẫn phải đến xưởng gia công tìm tục nhân, xem có ở nhà không, không có nhà thì cũng phải để lại lời nhắn là mình đến.
Sau đó lại phải đi xưởng đóng tàu xem tiến độ thuyền đánh cá thế nào, nếu như không đủ thời gian thì chỉ có thể đợi sang ngày mai thôi.
Mới vừa khởi động lên mà đã cả đống chuyện rồi, rất bận rộn.
Cũng may những người khác cũng cần phải sắp xếp, tiện thể giải quyết luôn tình hình bến tàu hiện tại, cùng giá tôm cá.
Hôm nay một ngày không ngớt hắn chạy khắp nơi bên ngoài, còn những chủ thuyền khác cũng ở trên bến cảng đi loanh quanh, tìm hiểu tình hình.
Chỉ có đám công nhân ở công trường giúp làm việc, nghe theo chỉ huy của cha hắn.
Diệp Diệu Đông cả ngày đi mua vật liệu, chờ đến buổi trưa thì xe của hắn chở hàng đến.
Còn những người khác hôm nay đi vòng ngoài một vòng cũng nắm được tình hình, đến chiều tối thì cùng nhau bàn bạc, định tối sẽ ra biển.
Đi xa thì chi phí tốn kém, mỗi thuyền đều thuê công nhân, một ngày một người đã hết bốn năm tệ rồi.
Các chủ thuyền không thể cứ để công nhân ở đây mãi, chỉ vì giúp Diệp Diệu Đông làm mà không ra biển, nhiều nhất cũng tranh thủ hôm nay nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, để các công nhân phụ giúp thôi.
Nhìn thấy Diệp Diệu Đông về, mọi người liền nhao nhao chào hỏi, cũng nói lại cho hắn biết.
"Ừ, vậy mọi người ai cần chuẩn bị ra khơi thì cứ làm đi, chuyến thu mua bình thường vẫn là ngày kia ra hàng, ở chỗ này cũng không chạy quá xa, ta trên bờ đứng cao quan sát có thể biết được."
"Tốt, ngươi có thời gian ra ngoài thu mua là tốt nhất."
"Cái này vẫn là có thời gian rảnh, vật liệu đều đã sắp xếp xong, ngày mai ta bận một cái chuyện khác, ngày kia nhất định có thể ra ngoài thu hàng."
Nói xong hắn lại nhìn cha hắn một cái.
"Cha, Viễn Dương số 1 vẫn là cho cha ra ngoài kéo lưới, bên này ngư trường tài nguyên phong phú, cũng không cần chạy quá xa, ta thấy thuyền thu hoạch ra ngoài thu hàng cũng có thể đi xa một chút, đem chiếc thuyền này của cha hàng cũng thu một phần."
"Vậy cũng được, ngươi đến lúc đó có thể thu bao nhiêu thu bấy nhiêu? Cả thuyền chúng ta liền lái về cho ngươi bán một đợt, dù sao gần đó, hao xăng ngược lại sẽ thấp một chút, đợi cỡ 10 ngày nửa tháng về một chuyến bán hàng cũng có lời."
"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy. Vừa vặn chuyện trên bờ của ta chưa xử lý xong, trong khoảng thời gian này vẫn là để cha ra ngoài. Chờ ta bận không sai biệt lắm, chúng ta lại thay phiên."
Nói đến đây, Diệp Diệu Đông lại suy nghĩ một chút nói: "Tiện thể cha xem một chút, trên thuyền ai kinh nghiệm tương đối lão luyện, tương đối thành thục, thích hợp tiếp nhận chức thuyền trưởng."
"Dù sao mười ngày nửa tháng trở về một chuyến, ngươi trong khoảng thời gian này cũng lại bồi dưỡng một người tiếp nhận vị trí của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng có thể lại nghỉ ngơi, không cần một mực ở trên biển."
Diệp phụ cười nói: "Úi, bỏ được để cho ta nghỉ ngơi?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận