Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 327: Cá sú mì(2)

Chương 327: Cá sú mì(2)Chương 327: Cá sú mì(2)
"Có khả năng là bây giờ người đi câu ít đi nhỉ?"
Họ đang tán gẫu nhẹ nhàng, không ngờ Tiểu Tiểu lại lên tiếng: "Tao nghe nói gần đây nhiều ngư dân phương Nam bỏ nghề câu cá, sang làm buôn lậu."
A Chính ngạc nhiên hỏi: "Hả? Ai nói với mày vậy?"
"Anh ba tao trước giờ đi theo tàu lớn mà, đi ngang cảng Thạch Sư, thấy rất nhiều tàu buôn lậu và đủ loại hàng hóa, nghe nói cả thị trấn đầu tham gia."
Diệp Diệu Đông nghe mà chẳng lấy làm lạ, sau khi mở cửa, mọi người đều hy vọng vào tương lai, không chỉ lo ăn uống như trước nữa, bắt đầu muốn theo đuổi phong cách sống mới.
Nhưng khó khăn là lúc đó các nhu yếu phẩm khan hiếm, như tỉ vi trắng đen, máy thu hình, đồng hồ, xe máy... rất nhiều thứ dù có tiên cũng không mua được, khiến nhiều kẻ xấu nhìn thấy cơ hội.
Các vùng ven biển là lựa chọn hàng đầu trong công cuộc mở cửa, các tuyến giao thương đường thủy ngày càng nhộn nhịp, nhiều người nhận ra lợi nhuận khổng lồ từ buôn lậu.
Hiện tượng buôn lậu quá bình thường, làng anh cũng có Lâm Tập Thượng tham gia buôn lậu mà, chỉ là không biết họ buôn lậu cái gì.
Trước đây anh còn thấy chúng lén lút ra vào bến tàu lúc ban đêm, chắc chắn là vận chuyển hàng lậu.
Hai năm qua việc trấn áp buôn lậu được tăng cường, nhưng trước lợi nhuận, người dân khó bỏ ngay được. ...
Kiếp trước anh cũng nghe nói những năm đầu mở cửa, nhiều nơi xuất hiện tình trạng nông dân bỏ ruộng, công nhân bỏ xí nghiệp, ngư dân bỏ biển, giáo viên bỏ dạy... để buôn lậu kiếm lời.
Lương cứng sao so với lợi nhuận khổng lồ từ buôn lậu chứ? "Chậc chậc, bọn họ kiếm đầy túi tiền, chỉ tại chúng ta không có mối, dân làng ai cũng ngoan ngoãn đánh cá, nếu không phải tìm cách kiếm tiền để trở mình chứ."
A Chính ganh tị muốn chết, anh ta cũng biết sau khi mở cửa, buôn lậu hoành hành, làng họ thường có xe tới bán băng nhạc, ô dù nylon, vải tổng hợp... rẻ hơn ở hợp tác xã.
Diệp Diệu Đông lắc đầu nói: "Đừng nghĩ nữa, bây giờ đang trấn áp gắt gao đấy, bắt là chết luôn đấy."
"Tao nghe anh ba nói cả huyện đó đều tham gia buôn lậu cả, nhiều người quá nhỉ..."
"Đừng ảo tưởng."
Anh chỉ muốn sống yên ổn với vợ con, làm việc chân chính, dù không có tiền đồ nhưng cũng không mạo hiểm.
Anh còn nhớ đầu năm sau,'Vụ tham nhũng lớn đầu tiên sau khi mở cửa cải cách" sẽ công khai xét xử, quan chức liên quan bị kết án tử hình.
A Chính không bỏ được ý định: "Dân ta có câu pháp bất trách chúng sao?"
*Pháp bất trách chúng: luật pháp không quy trách nhiệm cho các cá nhân khi có nhiều người liên quan đến một hành vi tương tự.
"Vậy mày định đi Thạch Sư à?”
"À... cái đó..."
Một mình anh ta thì không đủ can đảm, thành thật mà nói, anh ta cũng chỉ là người đánh cá bình thường, bảo anh ta chủ động đến nơi xa lạ, lao vào việc chưa rõ ràng thì vẫn hơi run.
"Ven biển bây giờ trấn áp rất gắt gao, mày không có mối, cũng chẳng có tiền, huống hồ không có can đảm, cứ làm nghề đánh cá đàng hoàng đi, mày kéo dây câu lên đi."
"Được rồi."
Một câu làm nén hết mọi ý nghĩ của anh ta.
Sự mơ mộng của Tiểu Tiểu cũng bị dập tắt. Trong lúc tán gẫu, Diệp Diệu Đông câu được 6 con cá, thật ra tâm trí cũng bị ảnh hưởng.
Cứ nghĩ thời đại này việc buôn lậu không can hệ gì đến mình, không ngờ bạn bè bỗng dưng cũng hứng thú.
Khó xử thật, mỗi người có hoàn cảnh riêng, ai muốn nghe thì nghe thôi.
Thấy A Chính bắt đầu thu dây câu, anh cũng không câu nữa, cũng trễ rồi, đợi thu xong dây dài, họ cũng phải về ăn tối.
"A, không tệ đấy, cá đầu tiên là cá đù bạc, cũng 2 cân rồi."
Anh tháo cá xuống ném vào thùng, rồi tiếp tục kéo.
"Cá gì thế?"
A Chính vừa hỏi vừa định với tay lấy, nhưng Diệp Diệu Đông quát lớn: "Đợi đã, đừng đụng!"
"Hả? Sao thế?" A Chính giật mình, suýt thả lỏng dây câu: "Sao thế?"
"Con này là cá ngát sọc, đứng trong bảng xếp hạng cá độc, vây lưng và vây ngực đều có độc thần kinh. Vô tình bị đâm sẽ đau như đỉnh đóng vào tay, đau cả ngày đêm, còn bị co giật, tê liệt, đừng đụng trực tiếp."
"Trời, là nó à? Thứ này là tao cũng câu được, thôi thả nó đi thôi."
Anh ta định cắt dây câu thả cá đi, nhưng Diệp Diệu Đông nói: "Mày cũng có thể không thả, chỉ cần cắt bỏ vây là được, thịt cá này thơm ngon, ít xương, còn thanh nhiệt, bổ dưỡng."
"Thôi đi, mày nói vây của nó có độc rồi, không liều đâu."
Anh ta cắt đứt dây, không ngờ con thứ ba câu lên cũng là cá ngát sọc, con thứ tư nữa, con thứ năm nữa.
"Đệt cụt Trúng tổ cá à? Liên tiếp 5 con?"
"4 con!" Diệp Diệu Đông sửa lại.
Tiểu Tiểu miệng quạ: "Có khi con tiếp theo cũng thế nhỉ?" "Đừng chứ? Nhưng mà con cá này bỏ vây đi thì ngon lắm á."
"Không, nguy hiểm lắm."
A Chính tiếp tục kéo, không ngờ trống không, mồi bị ăn mất, anh ta lại muốn rủa thêm. Không ngờ con tiếp theo lại câu được cá sú mì.
"Trời ạ, cá sú mì! Cá sú mìt"
"Cá sú mì?"
"Cá sú mì?"
Ba người đều kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận