Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 640: Cá mao đen

Chương 640: Cá mao đenChương 640: Cá mao đen
Kể cả số cá mấy anh bộ đội câu được, cũng đưa cho họ luôn, thu nhập hôm nay của Diệp Diệu Đông cũng khá, bán được hơn 40 đồng.
Sáng sớm hôm sau, họ vẫn hùng dũng oai vệ lên thuyền, lại phấn khích hào hứng câu cá cả ngày.
Nếu không có nhiệm vụ trong người, họ đều định ở lại đây chơi mười ngày nửa tháng.
Tiếc thay, khoảng thời gian vui vẻ thư giãn luôn tươi đẹp và ngắn ngủi, vui vẻ câu cá được hai hôm, đội đánh vớt trong truyền thuyết đã đến.
Sáng sớm ngày thứ tư, họ mới câu được một lúc trên biển, Lâm Ngạo Thiên lại rất may mắn câu được một con cá mao đen.
Vốn họ đều chưa nhận ra, nhìn cũng đen thui, còn tưởng là cá bao công, mấy hôm gần đây cũng câu được rồi, dù sao trông đen thui, họ thấy đều giống nhau cả, đều không để ý lắm.
Vừa đúng lúc Diệp Diệu Đông cũng câu được một con cá, vừa thả vào thùng, anh liền thấy Lâm Ngạo Thiên cũng đang tháo lưỡi câu, chỉ liếc mắt một cái anh đã nhận ra, lập tức thốt lên một tiếng.
"AI Cá mao đen! Đậu má, anh gặp vận may gì vậy? Cả con cá này cũng bị anh câu được?"
Lâm Ngạo Thiên nhìn anh ngơ ngác, sao đột nhiên kích động vậy?
Nhìn Diệp Diệu Đông ngồi xổm ở đó, định vớt con cá trong thùng nước, anh ta cũng ngơ ngác.
"Cậu làm gì vậy?"
"Biết anh câu được con cá gì không?"
"Cá bao công chứ gì, không phải cậu nói cá bao công trông đen thui như vậy sao."
Những người khác cũng tò mò quay đầu nhìn Diệp Diệu Đông, họ vừa rồi cũng đều thấy con cá mà Lâm Ngạo Thiên câu lên, đen thui chẳng phải là cá bao công sao? Chẳng lẽ là cá đổng đen? Cũng không giống lắm.
"Bao công cái đầu anh ấy, cá bao công thì đen thui, nhưng không phải cái gì đen thui cũng là bao công? Con này là cá mao đen."
Họ càng bối rối, cá mao đen là cái gì?
"Cá mao đen đắt hơn cá bao công nhiều, gấp mười lần ấy chứ, một cân mấy đồng, không kém cá mú, còn hơn cá song hổ, cá mú xanh một chút."
Cá mao đen thích sống ở vùng nước chảy mạnh có đá ngầm, nó là vua thể hình trong giới cá, nói về lướt sóng, nó là cá số một.
Mùa hè nó ăn mặn, mùa đông ăn chay, thói quen ăn uống rất lành mạnh, thường khi thời tiết lạnh, nhiệt độ nước thấp, khả năng bắt được cá mao đen cũng lớn hơn lúc trời nóng một chút.
Ví dụ, cá mao đen mùa mưa, vào mùa mưa, cá mao đen tự động ra ngoài, vì nhiệt độ nước giảm.
Chỉ là con cá này rất cảnh giác, không dễ câu được, cũng vì không dễ câu, giá cá này cũng cao, nhưng thịt nó cũng rất thơm ngon, không kém cá mú.
Lâm Ngạo Thiên vừa nghe Diệp Diệu Đông nói về giá trị của con cá này, lập tức vui mừng vô bờ bến.
"Thật hay giả vậy? Đệt, đắt vậy cơ à, một con cá bằng mấy ngày trợ cấp của bọn tôi? Vậy còn đi làm gì nữa, chúng ta đều đi làm dân câu cá đi."
"Được, về tôi sẽ giúp cậu xin xuất ngũ."
"A đừng... Tôi chỉ nói đùa thôi..."
Lâm Ngạo Thiên vui vẻ ngồi xổm ở đó, cũng vớt con cá lên xem xét kỹ lại, vừa rồi không để ý, tùy tiện bỏ vào thùng, con cá này nhìn thế nào cũng không giống cá có thể đáng mấy đồng.
Quả thật cá không thể xét theo bề ngoài!
Mọi người lần lượt thu dây câu cũng đều chạy đến xem, vừa rồi tay đang câu cá, chỉ có thể tập trung dỏng tai nghe, cá mú là đắt tiền, họ đều biết, con cá đen thui này, lại có thể sánh ngang giá trị với cá mú.
Đúng lúc mọi người tò mò xong định tiếp tục câu, họ lại phát hiện, trên mặt biển xa xa có mấy chiếc thuyền đang lao đến, tất cả đều hướng về phía họ.
"Có phải người của chính phủ đến rồi không?"
"Chắc vậy? Nếu không, sao lại có mấy chiếc thuyền cùng lúc đến đây? Trong làng chỉ có ngày đầu tiên thuyền đánh cá lác đác đến, biết bọn mình canh gác trên biển ở đây, hôm qua đã không có thuyền nào chạy đến bên này nữa."
"Chắc là đội đánh vớt xuống rồi?"
"Cũng có thể."
Mọi người vốn đã móc mồi câu đều lần lượt tháo ra, hoặc chưa kịp móc mồi, cũng đều thu dây câu cuốn lên cần câu gỗ.
Diệp Diệu Đông cũng cuốn từng sợi dây chưa thả xuống trước, ước chừng hôm nay chắc không câu được.
Anh và cha Diệp chỉnh lại dây câu, cất vào khoang thuyền, cũng nằm úp trên mạn thuyên nhìn những chiếc thuyền đánh cá đang đến gần.
Tổng cộng ba chiếc thuyền, số người trên thuyên nhìn cũng không ít, những chiếc thuyền đánh cá này đều là của làng họ, chắc đều là thuyền đánh cá hôm nay không ra khơi được ủy ban tạm thời trưng dụng.
"Đợi mấy người này tiếp quản vị trí này, ngày mai chúng ta chắc có thể ra biển kéo lưới rồi nhỉ?"
"Ai biết mấy ông quan kia định thế nào? Chắc không liên quan gì đến chúng ta nữa đâu, không biết tiền xây miếu có duyệt không, duyệt bao nhiêu?"
"Chắc không nhanh vậy đâu nhỉ?"
"Ai mà biết? Dù sao chậm nhất đến khi đánh vớt xong chỗ này, chuyện sửa miếu chắc cũng có kết luận."
"Ừ" Sáu người nhìn những chiếc thuyền đánh cá từ xa đến gần, chỉ một lúc đã lái đến trước mặt, mấy chiếc thuyền sát bên nhau dừng lại.
Diệp Diệu Đông nhìn họ bị mặt trời thiêu đốt đến mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi từ trán nhỏ xuống cằm, liên tục lấy khăn tay lau, bộ dạng mặt đỏ bừng ấy, anh không khỏi có chút đắc ý.
Vẫn là anh thông minh, không biết họ có chịu nổi nắng không, ánh nắng gay gắt thế này, cái mũ nhỏ xíu trên đầu kia chẳng ăn thua gì.
Một vị quan chức cấp huyện cười hì hì nói với họ: "Các cậu vất vả rồi, mấy hôm nay làm phiền các cậu trông chừng ở đây."
Đội trưởng Trần đưa tay chào: "Không vất vả, đây là việc chúng tôi nên làm, lãnh đạo khách sáo rồi. Đội đánh vớt đến rồi à?"
"Đúng, mấy hôm nay các cậu có xuống nước không?"
Mấy người không hẹn mà cùng lắc đầu, để tránh phiền phức không cần thiết, họ chỉ vớt mấy con sò hôm đó, sau đó không xuống nước nữa, lỡ đâu xuống nước gặp phải mấy người này, lại tưởng họ muốn giấu riêng, lén lút vớt đồ thì phiền lắm.
"Không có, mấy hôm nay bọn tôi rảnh rỗi không có việc gì đều ngồi câu cá."
"Tốt tốt tốt, làm phiền các cậu sang đây một chút, trao đổi với đội đánh vớt về tình hình dưới nước, để tiện cho họ lát nữa xuống nước thăm dò."
"Được."
Nhìn thấy người trên ba chiếc thuyền kia trèo qua trèo lại lẩm bẩm ở đó, không biết đang nói gì, hai cha con Diệp Diệu Đông cảm thấy mình có thể công thành lui thân rồi.
"Cha, mình đi thôi? Có vẻ ở đây không còn việc gì của mình nữa rồi, đi sớm cho lẹ!"
Ở lại thêm nữa, lỡ đâu họ còn trưng dụng thuyền của anh thì sao?
Vậy anh có nên từ chối không? Nhưng vừa nhận được lợi rồi, vẫn nên chuồn nhanh thôi? Còn kịp về ăn bữa trưa.
Cha Diệp suy nghĩ một chút cũng gật đầu: "Vậy mình đi thu dây câu về đi, vừa đúng lúc về giúp làm việc, tao thấy xây thêm hai hôm nữa chắc sẽ xong." "Không nhanh vậy đâu, còn phải đục đá thêm mấy hôm nữa, con muốn xây tường bao quanh, đưa tất cả vườn rau vào trong luôn, làm một lần cho xong."
Cha Diệp ngạc nhiên: "Bao vườn rau vào làm gì? Còn sợ người ta ăn trộm rau của mày à? Ai thèm chứ, nhà ai góc nào chẳng trồng chút rau, còn phải đến chỗ mày ăn trộm? Mày không bị sốt đấy chứ?"
"Chẳng phải nghĩ là chỉ cần rào đất lại, thì đó là của mình, để ở đó thì là của công mà? Rào nhiều đất một chút tốt mài"
Không có vườn hoa, cũng có thể có vườn rau, cũng được mà, hơn nữa đương nhiên phải rào báu vật trong tường viện của mình chứ.
"Ủy ban cho mày rào à?"
"Sao lại không? Tùy tiện đưa chút tiền thì chắc chắn không vấn đề gì, mảnh đất nhỏ xung quanh cũng không thể lấy để xây nhà được, vốn dĩ vườn rau cũng là ai trồng thì là của người đó, con chỉ rào lại thôi."
"Mày có tiền tùy ý mà làm! Thích sao thì kệ mày."
Cha Diệp cũng không quản nổi anh, dù sao từ trước đến nay cũng không đến lượt ông nói, hơn nữa giờ trong tay tên này thực sự rất nhiều tiền.
Cái rương vàng đó, nghe nói có 50 cân, lúc nghe xong, tim ông cũng run lên dữ dội, tuy ông không rõ bây giờ vàng cụ thể một chỉ bao nhiêu tiền, không có tiền mua, cũng không nghĩ đến chuyện tìm hiểu, nhưng ông biết chắc chắn không rẻ.
Chỉ cần không đem đi cờ bạc ma túy, nửa đời sau tên này không làm việc cũng chẳng lo ăn uống, cũng không cần ông lo lắng.
Diệp Diệu Đông nhướn mày: "Hiếm thấy đấy! Con còn tưởng cha sẽ mắng con là đứa phá của, bảo con gửi tiền ở chỗ cha, kẻo sau này con tiêu sạch."
Cha Diệp liếc anh một cái, trực tiếp đi lái thuyền.
Đã tự biết rõ như vậy rồi, thì còn nói gì nữa?
Lên bờ rồi, bến tàu cũng hiếm khi náo nhiệt, thường thì ngoài buổi tối và chiều tối đông hơn, bình thường ban ngày bến tàu cũng khá vắng, huống chi giờ nắng chang chang.
Dân làng đều theo những người kia đến xem náo nhiệt, người ta lái thuyền đi rồi, mọi người vẫn đứng đó không nỡ đi, vẫn bàn tán ở bờ biển.
"Họ chuyển qua chuyển lại mấy thứ đồ đạc đó, với cả máy móc không biết là cái gì, phía trên còn có ống nước, nhìn có mấy cái, không biết dùng làm gì."
"Người ta đến đánh vớt, chắc chắn là dùng để đánh vớt rồi, anh biết gì chứ?"
"Nghe giọng điệu của anh như biết lắm, vậy anh nói thử xem là cái gì?"
"Tôi làm sao biết là cái gì? Mấy thứ của người ta nhìn rất cao cấp..."
"Lần này nhiều người đến thật, không biết có thể vớt lên được cái gì..."
"Đến nhiều người như vậy, chứng tỏ họ coi trọng, lúc đó chắc chắn sẽ cấp nhiều tiên xuống xây miếu."
"Đúng đúng đúng, kệ họ vớt lên cái gì? Lấy nhiều tiền cho chúng ta xây miếu là được..."
Diệp Diệu Đông dỏng tai nghe, những gì phía trước thì không nghe được, chỉ có thể nghe được mấy câu này, lúc trên thuyền cũng không để ý kỹ trang bị trên các thuyền khác, chỉ để ý người đến không ít, một bộ phận còn chào đội trưởng Trần bằng quân lễ, anh đoán cũng là hải quân.
Kệ họ, dù sao cũng không phải anh xuống nước vớt.
Mấy con cá lẻ tẻ câu được nửa buổi sáng, trộn với hàng câu dây thu được bán luôn được 25 đồng rưỡi, anh bèn đi về.
Con cá mao đen kia còn làm A Tài vui mừng một phen, quan trọng là còn sống, chỉ riêng con này đã bán được 8 đồng, hơn 2 cân.
Có lúc làm cả ngày cũng chưa chắc bằng câu một con cá.
Cho nên, Diệp Diệu Đông về vẫn gác chân lên, nhai dưa hấu nhìn người khác làm.
Bảo cha anh cũng đừng làm, ngồi mát là được rồi, lão già nhà anh cứ ngồi không yên, nhất định phải xắn tay áo bê bê khiêng khiêng cùng công nhân, thật sự là không chịu được cảnh rảnh rỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận