Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 233: Dám liều mới có thể thắng(2)

Chương 233: Dám liều mới có thể thắng(2)Chương 233: Dám liều mới có thể thắng(2)
Khi Bùi Quang gom cá vào quần áo, Diệp Diệu Đông kéo cổ áo tên kia định lôi đi, thì bị đẩy một cái rồi thằng nhóc nhân cơ hội chạy trốn.
"Mẹ mày thằng nhóc!"
A Quang kêu lại: "Thôi đừng đuổi nữa, dù sao mọi người đều thấy rồi, chúng ta không đổ oan nó đâu. Quần áo còn ở đây, lát mang tới nhà nói chuyện."
"Tâm trạng hỏng hết rồi, chuyện vui vẻ bị phá đám, bực mình quá, lát qua nhà nó nói chuyện."
Hai người vừa chửi rủa vừa đi về bến.
Hai người kia cũng đi theo: "Để cá trên thuyền còn đi ăn trộm, quá đáng lắm, cá tam đao cũng đắt lắm á."
"Phải đấy, không phải vài trái cây trên cây, leo lên hái chơi đâu, đây là cá quý, phải tới tận nhà nói với người lớn..."
Về tới bến, mọi người hỏi han: "Bắt được thằng trộm chưa? Nó lấy bao nhiêu cá thế?"
"Nó chạy mất rồi, nhưng cá đã lấy lại được, khoảng hơn chục con. Cảm ơn mọi người đã trông giữ thuyền giúp."
Hai người dỡ hết cá còn lại trên thuyền xuống, rồi mang số cá tam đao bị đánh cắp đi rửa sạch cho vào thúng cân chung với phần còn lại ở chỗ A Tài.
A Tài cũng chửi rủa: "Ai liều lĩnh thế, cá còn trên thuyền chưa kịp dỡ đã bị móc trộm rồi."
"Cân trước đi, chúng tôi gấp lắm."
"Khoan đã, giá cả chưa nói mà?"
"Yên tâm đi, sẽ không lỗ đâu, tôi vừa gọi 3-4 chỗ, nói là có cá mú cú nghệ và cá Tam Đao rồi, họ sẽ tới xem hàng, giá cao nhất thắng, tôi chỉ lấy phí giới thiệu thôi." "Thế cũng được!"
"Trừ khối lượng rổ, cá Tam Đao 22 cân 8, hai cậu giỏi thật, toàn hàng ngon vào lưới các cậu, loại này tối thiểu cũng 8 tệ một cân."
Tâm trạng hai người lập tức tươi sáng hẳn lên: "Cân tiếp các thứ khác đi."
Diệp Diệu Đông để riêng hàng lưới đất của mình, phải cân và lập hóa đơn riêng.
Sau khi cân tất cả, anh cất hai tờ hóa đơn vào túi, rôi cùng A Quang đợi các chủ quán rượu đến.
Cảng thị trấn này có khá nhiều nhà hàng quán rượu, nhưng quy mô lớn chỉ vài ba nhà.
Tính tiền xong chẳng bao lâu, các chủ quán đã kéo đến xem cá.
Người đầu tiên đưa ra giá rồi muốn mang đi liền, nhưng họ ngăn lại, nói còn người khác đến xem nữa, giá cao nhất sẽ thắng, anh ta đành ngậm ngùi chờ.
Sau khi tất cả lục tục đến, không cần A Tài nói, ba người đó đã cãi nhau om sòm.
Con cá mú nghệ to thật hiếm, vài năm mới gặp, thỉnh thoảng có thuyền đánh được cũng không lớn bằng, đều là người am hiểu hàng, không cần giới thiệu, tự họ ganh đua nhau.
Cá Tam Đao thì thỉnh thoảng có thuyền xa bờ ghé cảng mới có, nhưng thuyền xa bờ đi vài tháng mới vào bờ, cảng này cũng hiếm thấy.
Ba người tranh luận sôi nổi, mọi người im lặng chờ kết quả.
Diệp Diệu Đông thấy thế cũng tốt, khỏi phải tốn lời giới thiệu, tự họ đẩy giá lên luôn rồi. Đối với quán rượu, hàng tốt mới thu hút khách, thị trấn cảng này không thiếu các ông chủ giàu có.
Cuối cùng Vương Mậu Toàn của Hoành Phát trả 550 tệ cho con cá mú nghệ 190 cân, còn cá Tam Đao được chia đều với giá 8,5 tệ một cân, không ai chịu trắng tay cả.
Thỏa thuận xong giá cả, mọi người kinh ngạc, chỉ hai loại cá này, Diệp Diệu Đông và A Quang đã kiếm được hơn 700 tệ, chưa kể các loại khác, tổng cộng chuyến này họ thu về trên 800 tệ rồi. Mọi người ganh tị nhìn họ.
Diệp Diệu Đông liền kể phóng đại sóng gió nguy hiểm trên biển, kẻo mọi người nghĩ anh kiếm tiền dễ dàng:
"Lúc vừa kéo xong một lưới, sóng liên tiếp đánh lên cả chục mét, bắn tung tóe lên sàn thuyền, suýt nữa chúng tôi chạy không kịp đó..."
"Phải đấy, thuyền lắc lư dữ dội, chúng tôi chỉ có thể bám xuống sàn, suýt lật úp rồi, may mà chúng tôi nhanh tay lẹ mắt, thấy nguy hiểm nên không kéo lưới cuối, vội chạy về nơi ít sóng mới kéo, không ngờ có con cá mú nghệ lớn..."
A Tài cười khen: "Quả thật, chỉ có người trẻ mới dám liều lĩnh như thế, những người lớn tuổi trong thôn, ai dám ra biển lúc sắp bão chứ? Chẳng phải sợ sống quá lâu sao?"
"Chúng tôi cũng chỉ may mắn thôi."
Vương Mậu Toàn cười nói: 'Dám liều mới thắng được, người trẻ phải dám xông pha mới đúng, lần sau có hàng tốt nhớ gọi cho tôi, nhà hàng chúng tôi rất hoan nghênh."
"Cũng có thể báo tôi, hàng ngon, giá đưa ra hợp lý."
"Đúng đấy, có hàng tốt thì báo một tiếng nhé."
Hai người kia cũng nói theo.
"Được được, cảm ơn các anh, vất vả cho các anh chạy một chuyến đến đây rồi." Diệu Đông cười tươi đáp lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận