Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 182: Thả lồng xuống mương(2)

Chương 182: Thả lồng xuống mương(2)Chương 182: Thả lồng xuống mương(2)
Cả bọn ồn ào không ngớt, Diệp Diệu Đông vừa thả lồng vừa nói: "Mấy cậu đi mang vài hòn đá lớn đến đây, không có chỗ buộc dây rồi. Nếu muốn làm chuyện này, đến lúc đó lấy vài cái tới thả cũng không sao, thế nhưng điều kiện là tôi phải làm nhiều lồng hơn nữa, bây giờ tôi chỉ có năm cái mà thôi, không đủ thả xuống biển."
Bọn họ chỉ muốn vui đùa chứ không thật sự rất thích tôm cá trong sông.
"Vậy thì thừa dịp cậu chưa thả xuống biển, chúng ta đến nhiều thêm vài lần đi."
"Thả lồng trước đi, sau này lại tính tiếp."
"Khi nào chúng ta lại đến thu lồng?"
"Ngày mai hả? Thả lâu quá lỡ như có người ra ruộng nhìn thấy rồi lấy mất lồng, vậy thì Đông Tử sẽ khóc đó."
Diệp Diệu Đông cũng sợ sẽ mất lồng: "Sáng mai đến sớm thu lồng đi, hẹn sáu giờ rưỡi, sau đó tôi còn phải làm việc. Lỡ như trễ quá rồi làm mất lồng, chắc chắn vợ tôi sẽ giận tôi mất thôi."
"Sớm vậy hả?" Mập nhíu mày.
"Mọi người không dậy nổi thì không đến cũng được, chỉ cần đến nhà tôi lấy hàng là được rồi."
"Được thôi, hay là hai tiếng nữa kéo lên xem thử?"
A Quang nghi ngờ nhìn A Chính: "Vậy chúng ta phải ở đây cho muỗi ăn hai tiếng hả?"
Diệp Diệu Đông tức giận nói: "Cậu điên à? Cậu ở đây mà cho nó ăn, tôi không muốn!"
Mập cũng la hét: "Tôi cũng không muốn!"
"Nếu cách hai tiếng lại kéo lồng thì không bằng quăng lưới cho rồi, chẳng phải quăng lưới ở đây sẽ tiện hơn sao? Cũng không cần phải đến vào buổi tối." A Chính gãi đầu: "Cũng đúng...
A Quang trợn tròn mắt: "Với đầu óc của cậu, sợ là sẽ thật sự ban ngày đến đây ném lưới, chúng ta cũng sẽ nổi tiếng là không làm việc đàng hoàng! Buổi tối mới tốt, không ai nhìn thấy hết."
"Hay là đi bắt ve sầu khỉ? Đúng lúc có mang theo đèn pin. Bắt ve sầu khỉ một lát, chờ khi về lại kéo lên xem thử có trong lồng bắt được gì không?"
"Như vậy cũng được, dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm."
"Quyết tâm nuôi muỗi đêm đúng không? Vậy thì đi, bắt về chiên ăn."
Cả bọn líu ríu quyết định công việc tiếp theo.
Diệp Diệu Đông cũng đi theo mọi người, dù sao thì trời cũng vừa sụp tối, chưa đến giờ phải đi ngủ. Ngày mai lại không đến lượt anh ra biển, nếu không thì anh cũng không dám chạy ra ngoài chơi.
Có một ngọn núi trên con đường từ thôn Bạch Sa đến thôn Đông Kiều. Nơi có rừng, mặc kệ là cây nào thì ban ngày đều có thể nghe thấy tiếng ve sầu kêu, nói rõ có ấu trùng dưới lòng đất. Khi trời tối cũng là thời điểm ấu trùng trồi lên khỏi mặt đất.
Bọn họ đi bộ một đoạn ngắn đến đường chính, nhìn thấy con đường lên dốc thì đi thẳng lên.
Cuối cùng khi đi đến sườn dốc, Tiểu Tiểu mới là người đầu tiên phản ứng lại: "Khoan đã, hình như chúng ta không có gì để đựng hết!"
"Đúng vậy, chúng ta không có gì đựng!"
"Cởi quần áo ra đi, thắt nút ở ống tay áo, chờ một lỗ để nhét vào là được rồi đúng không?"
"Hả?"
"Ngu ngốc!" Diệp Diệu Đông lên tiếng mắng, sau đó lấy bao tải trong túi ra lắc lắc.
"Mẹ nó, cậu lại còn mang bao tải theo nữa hả?" Tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn. "Ai biết khi nào mấy cậu muốn thu lồng, không có gì đựng cũng không được. Đúng lúc lấy lồng thì nhìn thấy bao tải trong góc, vì thế mới tiện tay nhét vào túi quần, lỡ như muốn đựng gì đó thì sao đây?"
"Đây là thói quen tốt!"
"Ừ." Là thói quen tạo ra từ khi sống lại: "Đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận