Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1316: Giao thừa (length: 11371)

Vừa tỉnh dậy đã là giao thừa.
Diệp Diệu Đông bị Lâm Tú Thanh đánh thức, gọi hắn dậy dán câu đối.
Sáng sớm bên ngoài đã ồn ào tiếng người, toàn là các loại tiếng trò chuyện cùng tiếng cười đùa của trẻ con.
"Đừng ngủ nữa, mặt trời sắp lên rồi, mau dậy dán câu đối."
"Vâng..."
Hắn mắt buồn ngủ lờ đờ đáp lại, chần chừ thêm một chút liền vội vàng tỉnh dậy.
Câu đối là do lão tiên sinh trong thôn viết từ sớm, chữ đen trên nền giấy đỏ.
Hắn chưa kịp rửa mặt mà ra ngoài dán câu đối trước, câu đối năm ngoái ở cửa chính đã sớm phai màu, bị gỡ xuống đốt bỏ.
Lâm Tú Thanh quệt hồ dán lên mặt sau giấy đỏ, rồi đưa cho hắn.
Hắn cao nên không cần ghế, nhón chân đã có thể với tới, cứ theo dấu câu đối năm ngoái mà dán lên, để Lâm Tú Thanh đứng xa nhìn độ cao thấp.
Dấu cũ có lẽ hơi mờ, không được chính xác lắm.
Sau khi dán xong cửa chính, hắn lại đi dán cửa sau.
Xong xuôi, hắn mới đi rửa mặt ăn cơm, tiện thể gọi cha vào nhà nói chuyện.
Diệp phụ sáng sớm đã ra hỗ trợ giết gà giết vịt, lúc này đang bận tối tăm mặt mày.
"Làm gì đấy? Có gì tự ra ngoài mà nói, không thấy ta đang bận à?"
Diệp Diệu Đông đành phải bưng bát cháo ngồi xổm cạnh ông, nhìn ông nhổ lông gà.
Diệp Tiểu Khê vốn ngồi xổm bên cạnh nhìn Diệp phụ làm việc với ánh mắt tò mò, giờ cũng lon ton chạy tới cạnh Diệp Diệu Đông.
"Cha. Ngon không?"
Diệp Diệu Đông nhìn bát cháo có sợi khoai lang, có gì mà ngon chứ?
Nhưng nhìn ánh mắt long lanh mong chờ của nàng, hắn vẫn gắp cho nàng một miếng tôm khô nhỏ.
Diệp Tiểu Khê ăn vào, mặt lộ vẻ hài lòng, "Ngon, con muốn nữa..."
"Vào tìm mẹ đi, bảo nàng cho con một nắm bỏ túi."
Nàng lại nhìn cái túi của mình, bên trái có bánh kẹo, bên phải có đậu phộng, thấy khó chọn quá, xoắn xuýt quá, đều muốn hết.
Diệp Diệu Đông cũng hiểu ý, "Lấy tay bốc một nắm, rồi ngửa bàn tay ăn."
"Dạ."
Nàng vui vẻ chạy ngay vào nhà.
Diệp Diệu Đông cũng nói chuyện chính với cha, "Bên nhà Lâm thúc đã qua chưa?"
"Đi rồi, nói rồi, mà mấy hôm trước ngươi không có ở nhà, ta liền cùng Lâm thúc đến nhà bạn hắn uống mấy chén rượu..."
Diệp Tiểu Khê bất ngờ chạy ra, bốc một nắm tôm khô nhét vào miệng Diệp phụ. Diệp phụ đành dừng tay, ăn tạm.
"…Cũng hẹn rồi, khi nào ngươi ra khơi cùng thuyền của người ta, đợi năm sau chúng ta đến tận nhà bàn bạc kỹ hơn, xác định thời gian ra khơi..."
Diệp Tiểu Khê thấy ông nói chuyện thì không ngừng ném thức ăn, khiến Diệp phụ bị ngắt quãng câu nói.
"…Bản thân hắn cũng góp vốn cùng anh em, sau lại có một người quen ở trấn có một chiếc thuyền, hai chiếc thuyền cùng đi, ngươi muốn đi cùng thì hoan nghênh."
Nghe vậy Diệp Diệu Đông yên tâm hơn.
Đầu năm nay, kỹ thuật hàng hải chưa phát triển, thuyền đi biển xa vô cùng hiếm hoi, đa phần là của quốc gia hoặc các công ty đánh bắt, nếu không thì chỉ có mấy thuyền buôn lậu đi các vùng biển quốc tế.
Thuyền đi gần bờ thì còn thấy chứ ra biển sâu thì đừng mong gặp được trong mấy tháng.
Thuyền của hắn được xem là thuộc hàng đỉnh rồi, không sợ sóng gió, độ nguy hiểm cũng thấp hơn, nhưng nếu có thuyền quen biết đi cùng thì cũng dễ bề nương tựa.
Biển rộng mênh mông, hễ nghĩ tới cảnh chỉ có một thuyền nhà mình thôi, lòng sẽ không khỏi bất an.
Có gặp được thuyền khác hay không lại là một chuyện khác.
Diệp phụ tươi cười nhìn Diệp Tiểu Khê, "Con ăn đi, con ăn đi."
"Rớt đất rồi, ăn, ăn..."
Diệp Tiểu Khê giơ tay định nhét tôm khô vào miệng Diệp phụ.
Diệp phụ không tài nào từ chối được, ông vừa ngồi xổm một tay cầm lông gà, một tay cầm con gà, chút nữa thì bị bàn tay bé nhỏ trên miệng nhấn đổ.
May mà đầu ngón chân khẽ nhón lên, tăng lực bám trụ mới không ngã.
Đến khi nhét hết tôm rơi đất cho Diệp phụ, nàng mới chạy vào nhà.
Diệp Diệu Đông đứng đó cười ha hả, "Thế này thì chẳng phí chút nào ha."
"Cái con bé thối này... Cứ tưởng nó hiếu thuận lắm..." Diệp phụ ngoài miệng thì trách móc, tay thì không ngừng nhai nuốt.
"Nó không hiếu kính ta mà hiếu kính ngươi, chứng tỏ thích ngươi hơn."
"Mọi khi đồ ăn không thích đều cho chó, hôm nay ngược lại không cho chó ăn, còn biết cho ta ăn."
Diệp Diệu Đông buồn cười, suýt chút nữa thì dừng lại, cha hắn luôn bị mẹ và bà hắn ăn hiếp, cũng có nguyên do của nó.
"Vậy ông giết ba con gà kia đi, lông gà thì để mấy đứa nhỏ lại chơi."
Hắn cười rồi vội ra ngoài, còn nói thêm hai câu với cha hắn, hắn cười không nhịn được.
Lâm Tú Thanh trong nhà gọi ra, "Ngươi về sớm mà phụ, lát nữa còn giết cá thu, đánh mấy chục cân chả cá nữa..."
"Biết rồi." Diệp Diệu Đông không quay đầu đáp lời.
Hắn đi ra đường lớn trong thôn, nhà nào cũng hoặc là giết gà giết vịt, hoặc là đang giết cá, trước đây giăng đầy lưới phơi cá khô nay đã thu hết, mùi tanh cá cũng nhạt đi nhiều.
Đường cái đã được ủy ban thôn bố trí cờ màu, xen kẽ với dây điện trông rất vui mắt.
Bọn trẻ thì tụ tập dưới chân cột điện, lén lút lấy cờ rủ xuống, đủ loại màu sắc, đặc biệt thu hút bọn trẻ.
Cả thôn ngập tràn không khí đón Tết.
Trước kia đi đâu hắn cũng thấy một đám người vây quanh nhiệt tình chào hỏi, muốn nói chuyện hàn huyên, hôm nay đâu đâu cũng cúi đầu tất bật.
Hắn hướng nhà A Chính, nhà A Quang hiện tại hắn không muốn qua, có gì cứ hỏi A Chính cũng thế. Thằng cha này vẫn cứ nhởn nhơ, cả nhà cha mẹ vợ đều tất bật, nào là giết gà nào là giết cá, không thì chiên xào, vậy mà hắn ngồi gác chân trước cửa phơi nắng, còn gặm hạt dưa.
Diệp Diệu Đông từ phía sau hắn đến gần, túm lấy lưng ghế, rồi giật xuống.
"Aiii uii uiii... Mẹ nó..."
Diệp Diệu Đông nắm chặt lưng ghế không buông, dọa hắn nhảy dựng rồi vội ổn định lại, sau đó mới chỉnh lại ghế cho hắn ngồi vững.
"Mày xxx, làm gì đấy? Hết hồn."
"Thấy mày ăn no rửng mỡ không có gì làm, trêu mày tí."
"Trêu vài phát, mày mới ăn no không có gì làm ấy, suýt té rồi."
"Mày thì xxx sướng rồi, cả nhà đang hối hả làm, tranh thủ ăn Tết mà mày ở đây gặm hạt dưa."
"Ai nói, tao còn đang để ý con út kìa."
Hắn chỉ vào thằng con lớn đang chạy sau một đám trẻ đang đuổi theo phía trước.
"Tao thấy mày mới nhàn đấy, đi loanh quanh, còn không biết xấu hổ nói tao."
Diệp Diệu Đông cũng kê một chiếc ghế tới, ngồi sát bên cạnh hắn.
"Vừa xong việc thôi, tối qua mới về đến nơi, hôm nay mới có thể nghỉ ngơi được, bận như chó, chạy ngược xuôi, nhàn cái rắm."
"Kiếm tiền còn sợ gì bận rộn."
"Nói điêu, toàn mù quáng bận thôi. Tao cũng mấy hôm không có ở nhà, vụ vay vốn của bọn mày thế nào rồi?"
"Đưa giấy tờ rồi, đang chờ xét duyệt, bảo nếu duyệt xong sẽ gọi cho thôn mình qua ký giấy vay tiền."
"Bao lâu?"
"Hơn tuần rồi? Không nhanh vậy được đâu, chắc đến rằm tháng Giêng mới có."
"Vừa hay gặp Tết, chắc hiệu suất cũng không được nhanh lắm."
Diệp Diệu Đông thầm tính toán, Hồng Văn Nhạc cũng chậm hơn bọn hắn có hai ba ngày, với lại số tiền của hắn lớn hơn, chắc duyệt chậm hơn, cũng phải qua mấy công đoạn rườm rà hơn.
Trước rằm tháng Giêng chắc chắn là không có tin tức, đành phải nhẫn nại chờ vậy.
"Đúng đó, dù sao tao cũng không vội, cứ từ từ chờ thôi, năm nay hơn nửa năm nay lại chẳng ở nhà. Đến lúc được vay tiền, mình sẽ đi đặt thuyền."
"Vay mười hay hai mươi ngàn?"
"Xin hai mươi ngàn, không biết được duyệt bao nhiêu."
"Cũng được, có miếng mỡ nào mà không xơ múi."
"Chơi mấy ván bài không? Dù sao nhàn rỗi cũng chả có việc gì."
"Mày thì nhàn, ông đây bận sml đây, còn phải về nhà phụ việc." Diệp Diệu Đông đứng dậy.
Hắn chỉ tới hỏi han hai câu, còn phải về nhà phụ.
"Phụ gì chứ? Nhà mày lắm người vậy, cha mẹ mày không phải đều sang đấy à? Bao nhiêu người thế, thằng bé lớn rồi, đâu cần mày lo nữa." "Vợ tao gọi về phụ nặn viên cá, sức con gái làm không lại, bà ấy còn muốn làm nhiều nhiều một chút, để Tết biếu người thân, tao đi đây."
"Đi nhanh vậy à? Mông còn chưa ấm chỗ..."
Diệp Diệu Đông quay lưng lại vẫy tay, rồi đi về nhà.
Nhưng chưa được nửa đường đã bị ai đó vỗ vai.
Hắn quay lại thì thấy Lâm Tập Thượng, có hơi bất ngờ.
"Ủa? Là mày, mày về ăn Tết hả? Về lâu chưa?"
"Tối qua vừa cập bến, mang chút quà Tết, đang định đến nhà mày, vừa hay gặp mày."
Diệp Diệu Đông nhìn cái rổ trên tay hắn, cười nhận lấy, "Khách sáo vậy à, hơn nửa năm nay đi đâu mà giàu thế?"
"Cũng có đi đâu, toàn ở tỉnh với mấy tỉnh lân cận thôi, đi qua đi lại, kiếm chút tiền vất vả thôi."
"Khá đấy chứ, chở hàng hả?"
"Cũng na ná vậy."
"Xem ra sắp thành đại gia vận tải biển rồi."
"Đại gia gì đâu, toàn làm bốc vác thôi, đủ ăn là may."
"Cũng không chắc, làm nhiều thêm vài thuyền, đến khi có nhiều việc thì chả thành đội tàu chuyên chở hàng đấy sao? Thành phố lớn vậy mà, cần chỗ giao nhận đồ thì chắc là nhiều, mà một mối buôn đó kiếm bộn tiền ấy chứ."
Lâm Tập Thượng nhíu mày suy tư.
Diệp Diệu Đông cũng không cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, hai người chậm rãi bước đi.
Hắn cũng đang nghĩ đến việc Lâm Tập Thượng bây giờ lại nói mình mở ra thuyền để vận chuyển hàng hóa, cũng không biết là thật hay giả, hay chỉ là nói cho dễ nghe.
Bất quá, khi giúp người vận chuyển hàng hóa, mình cũng có thể đầu cơ trục lợi, xem như là vỏ bọc quang minh chính đại.
Hắn chỉ là tiện miệng nhắc một câu, bản thân hắn cũng không hiểu nhiều, chỉ là kẻ gà mờ mà thôi, cũng không biết có thể giúp Lâm Tập Thượng ngộ ra được điều gì hay không.
Dù sao hắn cũng không thiếu tiền, nếu để cho hắn làm được việc vận tải đường biển, vậy thì thật sự là trâu bò.
"Ngươi nói cơ chế này ngược lại là có, cái cơ chế vận chuyển đường biển này, ngược lại là có thể cân nhắc một chút."
"Vậy ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta chỉ tiện miệng nhắc một câu thôi, không rõ ngươi đang làm gì, tự ngươi xem xét."
"Ừm, cảm ơn."
"Vậy ta đi trước." Diệp Diệu Đông cầm lấy giỏ, "Cảm ơn ngươi quà Tết, lát nữa ta sẽ bảo em bé mang giỏ qua trả lại cho ngươi."
"Không sao."
Diệp Diệu Đông vừa ngân nga bài hát, vừa mang giỏ hướng vào trong nhà, cũng không thèm nhìn xem trong giỏ có cái gì.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận