Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1128: Toàn bộ sổ sách thu tới tay (length: 15240)

Diệp Tiểu Khê lại lần nữa mò tay vào trong quần, bận rộn một hồi lâu mới đứng dậy, dùng giọng trẻ con nói với Bùi Ngọc: "Chúng ta muốn tưới nước."
"Không được chơi nước, đi, qua bên kia chơi với chó đi, hôm qua mới chơi nước bị đánh, quên rồi sao?"
Diệp Tiểu Khê ấm ức bĩu môi, rồi hậm hực ôm lấy chú chó nhỏ ở dưới chân.
Vừa ôm được một lát, nàng lại lập tức thả xuống đất, rồi cởi quần ra, ngồi xổm xuống chỗ chú chó nhỏ vừa đi vệ sinh, tiểu một bãi lớn.
Tiểu xong còn muốn kéo Bùi Ngọc, "Em gái, đi tiểu bón phân."
Thế là Bùi Ngọc cũng nghe lời cởi quần ngồi xổm bên cạnh nàng để đi tiểu.
Diệp Diệu Đông thấy buồn cười, lắc đầu nhìn hai đứa, rồi ngồi trở lại cửa nhà, mặc cho hai đứa chơi đùa, miễn là không gây rắc rối là được.
A Quang cũng bất đắc dĩ, "Ta cảm thấy, con gái của ta sắp bị con gái ngươi làm cho ngốc luôn rồi."
"Nói bậy, con bé đây là suy một ra ba, không thấy trí nhớ của nó tốt khác thường sao?"
"Nhìn bộ dạng không được thông minh lắm."
"Trẻ con vốn là như vậy mà."
"Vậy thôi cứ để con bé ở đây chơi đi, ta về trước, trưa lại đến đón con bé về ăn cơm."
Diệp Diệu Đông phẩy tay, bảo hắn cứ tự đi.
Diệp Tiểu Khê tuổi còn quá nhỏ so với mấy đứa trẻ khác trong nhà, không ai muốn chơi với nàng, nên mỗi ngày chân ngắn không đuổi kịp chúng nó, chỉ có thể chạy quanh trước cửa nhà, hoặc chạy qua nhà khác chơi, Bùi Ngọc coi như là bạn chơi tốt nhất của nàng.
Từ khi Huệ Mỹ sinh em bé xong trở về, Bùi Ngọc cũng bị mang về, nàng còn không quen suốt mấy ngày, ngày nào cũng mở mắt ra là đi tìm, giờ tuy đã quen rồi, nhưng vẫn thường xuyên muốn sang nhà Bùi Ngọc.
Hai đứa đụng nhau một chỗ là phá lệ hưng phấn, vừa thấy mặt không ôm nhau một cái thì cũng nắm tay nhau.
Lúc này hai đứa cùng nhau tiểu xong thì vừa xách quần vừa lắc mông, kéo quần xiêu xiêu vẹo vẹo lên tới bụng, rồi chạy đi đào đất lấp phân lại, che đậy một chút, rồi mới ha ha cười lớn nắm tay nhau chạy ra ngoài.
Diệp Diệu Đông vẫn thản nhiên ngồi hóng mát ở cửa nhà cùng với bà, tiện thể trông coi hai đứa, mãi tới trưa đến giờ cơm thì Diệp mẫu mặt mày hớn hở trở về, lúc đó hắn mới được bà đút cho một miếng dưa.
Diệp Diệu Sinh trước đó gần trưa đi tính tiền, kết quả chạy một vòng, hết người này đến người kia đều không có nhà, sau cùng vợ hắn ra trận.
"Ôi chao này, đúng là không thể coi thường, con dâu của A Sinh nhà này ta nói là rất được đó, chẳng qua số phận lận đận, chồng chết sớm, xem ra vận không được, giờ thì lại thấy sắp phất lên rồi."
"Ngươi vừa nói lão bà hắn đi nhà A Quốc đòi, đòi được không?"
"Ngươi nghĩ xem đòi được không? Bụng mang dạ chửa đứng trước cửa một tràng nước mũi một tràng nước mắt, sau cùng dứt khoát ngồi bệt xuống đất khóc, còn kêu đau bụng, có mà không dọa chết người, bà vợ A Quốc lập tức móc tiền ra tiễn vong như tiễn khách."
Diệp Diệu Đông nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, "Thật lợi hại, anh A Sinh hiền lành, đúng là nên tìm loại vợ như này."
Diệp mẫu cười vỗ bàn một cái, "Ai nói không phải chứ?"
"A Quốc đúng là, anh em ruột còn làm như thế, chuyến này hắn không kiếm được món lớn, tiền lẻ chắc là cũng kiếm được, lại tiếc có 300 đồng?" Diệp phụ có chút bất mãn.
"Nghe nói hắn định đưa rồi, bà vợ không cho."
Lâm Tú Thanh tò mò hỏi: "Vậy là cô ta cứ thế, đi từng nhà từng nhà để đòi về à?"
"Đúng vậy, sau đó ta đi nhìn, cô ta đến nhà tính tiền cũng không thèm vào cửa, trực tiếp ngồi ở cửa chính gọi hàng xóm đến, một tràng ba ba cái miệng. Nói mình số khổ, A Sinh thật thà, cả nhà đều trông cậy vào hắn, kiếm tiền không dễ dàng, này nọ kia nọ, sau còn lấy giấy nợ ra cho mọi người xem, rồi ôm bụng ngồi bệt xuống khóc một tràng nước mắt."
"Bà hai của ngươi đối với người ngoài đúng là thông minh, cũng xông ra cửa phụ họa mắng theo, nói nếu thai phụ mà xảy ra chuyện gì, sẽ phải bắt đền."
"Thế là một nhà họ cứ thế thay nhau, kéo dân làng đi từng nhà một, cùng một quy trình kêu trời kêu đất một lượt, nửa buổi sáng là lấy hết tiền về rồi."
Bà nói: "Cái này gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thiếu nợ thì phải trả."
"Từng nhà đều tiếc tiền ghê lắm, mấy nhà xuống, cho dù là khóc giả vờ để diễn kịch, nhưng mà mắt cũng sưng hết lên. Nghe nói vợ A Sinh vừa cầm tiền đi là người ta kéo đến nhà A Quốc, chắc là lại bắt đầu cãi nhau nữa đây."
Diệp phụ nói: "Thế sao ngươi đột nhiên về thế? Chưa xem hết à?"
"Ta mắc tiểu nên về trước, thấy các người đang ăn cơm rồi, nghĩ chắc là cũng về cả rồi, thôi thì ăn cơm trước."
"Mắc tiểu cũng phải nhịn về nhà, đúng là bà già này có biết giữ của, của ngon không để cho người ngoài."
Diệp Diệu Đông nhịn không được bật cười, cha hắn đúng là giỏi, lời này cũng có thể dùng như thế được.
"Ăn cũng không bịt nổi cái mồm của ngươi."
Diệp mẫu mắng xong Diệp phụ rồi quay sang trừng hắn, "Có gì đáng cười?"
Hắn vừa cười vừa lắc đầu nói không có gì.
Cười đủ rồi hắn mới nói: "Đêm nay tàu Bội Thu hào xuất phát đi biển rồi, con định mấy hôm nữa sẽ đi Chiết tỉnh một chuyến, tiếp tục đi vớt nhím biển một tháng nữa, sau đó thì cũng tầm tầm như hai năm trước, cỡ quốc khánh thì về, lúc đó chắc cũng gần sang lạnh."
Diệp mẫu nhíu mày, "Hay là năm sau lại đi? Người ta ai cũng về rồi, có một mình cái tàu của con đi thì có gì an toàn chứ? Dù sao con cũng nói mấy cái con nhím biển đều mọc ở chỗ sâu dưới đáy biển rồi mà? Không ai xuống bắt được, thì chắc chắn cũng không hết đâu, năm sau lại đi cũng thế thôi."
"Một mình tàu của con đi thì có khi còn an toàn hơn so với cả đám đi chung ấy chứ, ai mà biết năm sau thế nào, bây giờ chậm vài ngày, lại để cho người dân địa phương có thời gian vớt hết rồi, thì chắc cũng vớt gần sạch rồi."
"Cái gan của con càng lúc càng lớn."
"Liên quan gì chứ, dù gì thì cũng là đi biển cả mà. Với lại, A Quang định tối nay theo tàu Bội Thu vào tỉnh một chuyến, con cũng tính đi cùng hắn luôn, qua hỏi cái ông Diệp Diệu Hải trong tỉnh về chuyện từ đường tổ tiên của quê mình, trong điện thoại nói cũng không rõ, nhân lúc mấy hôm nay còn rảnh rỗi, lại có người đi cùng, thì tiện thể đi luôn."
"Vậy cũng được, dù gì thì cũng là từ đường, đi hỏi thăm cũng tốt, chứ đợi con lại đi Chiết tỉnh về rồi, đến lúc đó lại bận chuyện khác, có mà không biết lúc nào mới có thời gian hỏi thăm, thế rồi lại vội vàng đi tế tổ."
Chuyện này Diệp phụ rất tán thành, từ đường tổ tông vừa là để tế tổ, vừa là nhập gia phả, chuyện này vẫn là rất quan trọng.
"Chờ ta ăn xong thì qua mấy nhà đò khác lấy sổ sách, xong tối đi luôn. Hôm qua bọn họ mới về, sáng sớm không hay qua đòi tiền, ăn trưa xong đi thì vừa vặn."
"Từng người một cũng chẳng biết có giữ hóa đơn không, điểm thu mua chắc chắn là có ghi sổ rồi, chỉ sợ họ cố ý không giữ, rồi trả thiếu."
"Cứ xem đi, trên thuyền của bọn họ không phải chỉ có mình bọn họ, còn có cả người làm, còn cả người cùng đi vớt, cho dù không giữ hóa đơn thì cũng không đến mức báo láo được."
Nếu như bản thân không giữ thì cũng coi như là lúc thử thách lòng người, không giữ hóa đơn hoặc là lỡ không mang cũng là chuyện bình thường, vậy cũng coi như hắn không so đo làm gì.
Dù gì thì cũng chỉ có mấy ngày, chia chác ra thì cũng chỉ được vài trăm, so với hắn bây giờ thì coi như tiền lẻ thôi.
Thuê tàu của hắn thì cũng là anh em họ, chỉ cần không quá đáng thì hắn cũng sẽ cho qua, xem như tạo phúc chút thôi. Diệp phụ nói tiếp: "Còn trông cậy vào dùng thuyền của con kiếm tiền, bao nhiêu người còn đang nhìn kia kìa."
"Thế còn tàu ở huyện bao giờ về? Cũng nửa tháng hơn rồi, anh hai con còn cho về, mấy hôm nữa con lại định đi Chiết tỉnh rồi, chắc là phải cho cái tàu ở thành phố về trước đã rồi mới đi cho thuê, phải sắp xếp hết thì mới đi được."
Đúng vậy, cũng phải chuẩn bị xong xuôi hết mới đi, buổi tối giao cho A Hải một tiếng, bảo nó thúc giục cái xưởng, may ra một hai hôm nữa thì có thể mang tàu về được.
Chỉ cần tàu về thì không sợ không ai thuê, cả đống người xếp hàng chờ kìa, không cần nửa ngày là có thể giải quyết được.
Diệp mẫu thấy trong lòng hắn đều đã tính toán cả, đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi thì cũng không muốn nói nhiều, vội vã ăn cơm rồi lập tức đi ra, bà vẫn chưa biết kết quả việc người khác đi làm loạn nhà A Quốc thế nào.
Mà Diệp Diệu Đông vẫn tiếp tục nói chuyện với cha, "Tàu số 2 ngoài bến không cho thuê trước, đến lúc đó cùng với tàu Đông Thăng kéo đi, sau đó giữ lại cho con vớt nhím biển, cha thì mở đi đánh cá."
"Làm gì mà phải rách việc như vậy? Lúc đó lại phải đến cả chục người, cái tàu đó cứ việc mang đi cho thuê, rồi đợi một tháng sau về thì tính sổ sách là được. Tàu Đông Thăng chạy sang bên kia thả lưới kéo, có mà không bằng đi chung với tàu Bội Thu."
"Thế thôi cũng được vậy."
Tàu Đông Thăng đi tới lui cũng có thể nhanh hơn, không cần phải lôi theo tàu nhỏ làm gì.
Hai cha con đang thương lượng thì Lâm Tú Thanh cũng đem hóa đơn trước đó lật ra, ba cái hóa đơn chở hàng trước kia do chưa tính tiền nên được để riêng một chỗ, bây giờ nàng cũng chỉ cần lấy ra từng tàu cho Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông đang trò chuyện với cha xong, bàn bạc xong hết cả rồi thì hai người liền cầm hóa đơn ra cửa thu tiền.
Sáng sớm không tiện đi đòi nợ, trưa cơm nước xong xuôi đằng nào cũng nhàn rỗi, nóng một chút thì nóng một chút, dù sao có tiền vào là được.
Hai cha con đi qua ba nhà, cũng vừa lúc Diệp Diệu Sinh đưa hóa đơn đầy đủ, hai chiếc thuyền còn lại ít nhiều đều có một vài hóa đơn, mỗi ngày ba chuyến ba tờ hóa đơn là cố định, ngẫu nhiên có bận rộn quên lấy thì cũng có thể xảy ra, bọn họ cũng không đào bới gì, biểu huynh đệ nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.
Xem xong sổ sách, liền cực kỳ thuận lợi tại chỗ lấy được tiền.
Vốn ba chiếc thuyền, mỗi thuyền số tiền được chia đều trên 3000, có nhiều có ít, thêm vào đó hắn lại đánh bắt nhiều hơn mấy ngày, mỗi một thuyền ngoài định mức lại thêm ra năm sáu trăm tệ nữa.
Chờ ở nhà Diệp Diệu Sinh xem xong sổ sách, cái bao vải hắn mang đến đã nhét đầy.
Vợ của Diệp Diệu Sinh cũng tươi cười chào hỏi bọn hắn ở lại chơi một lát, còn cắt một quả dưa hấu mời bọn hắn.
"Chị dâu sắp sinh rồi à? Trưa nghe mẹ ta kể chuyện chị dâu đòi tiền rồi. Tiền đều muốn lại cũng tốt, dù sao đều là mình vất vả liều mạng kiếm được, sao có thể để người khác dễ dàng chiếm lợi, tự mình kiếm tiền chẳng được gì, ngược lại để người khác tiêu mất, nghĩ đến thôi cũng muốn tức hộc máu."
"Chẳng phải sao? A Sinh không đòi được tiền, ta còn muốn tức chết, trong nhà vốn đã nghèo, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, còn chưa kịp cầm vào tay đã hết, suýt nữa bị đau bụng, cũng may không phải như dã tràng xe cát biển Đông."
Diệp Diệu Đông nhìn bụng nàng cao lên, ngày hè mặc đồ ít, cái bụng lớn càng lộ rõ, nhất là dáng người nàng gầy nhỏ, tay chân gầy guộc, chỉ có cái bụng nhô cao, không hỏi một câu cũng thấy ngại.
Nhưng mà hắn lại hỏi Diệp Diệu Sinh, "Chị dâu sắp sinh rồi à?"
Diệp Diệu Sinh mặt mày rạng rỡ, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, câu này coi như hỏi đúng điều hắn quan tâm, khóe miệng của hắn cười muốn đến mang tai.
"Nói là còn nửa tháng nữa."
Vợ hắn cũng nói: "Ai cũng nói bụng ta nhọn, chắc là con trai, hy vọng là mọi người nói đúng, ngày mai ta sẽ đi nhờ bà cốt ở thôn bên cạnh sờ xương, mọi người đều nói bà cốt đó cực kỳ linh, sờ một cái là biết trong bụng là trai hay gái."
Nghe vậy Diệp Diệu Đông cau mày suýt nữa kẹp chết con ruồi.
"Chị dâu chẳng phải không tin mấy chuyện bói toán này sao?"
"Thì sờ xương một chút thôi có gì đâu? Mấy chuyện bùa ngải gì đó ta nhất định không làm."
"Ngươi sớm đi sờ cũng vô dụng thôi, toàn lãng phí tiền, ai biết có đúng không? Đứa bé lớn thế rồi trong bụng đã thành hình, đâu phải bà cốt nói con trai là con trai, nói con gái là con gái, dù sao sinh ra rồi sẽ biết, chẳng lẽ nàng nói với ngươi là con gái, ngươi cũng không muốn nó à, lớn như vậy rồi còn gì."
"Ách."
Nàng nghẹn lời, cảm thấy hắn nói cũng có lý.
"Vậy thì… thôi vậy, mới kiếm được chút tiền, không thể tiêu pha hoang phí như thế được, dù sao là trai hay gái thì cũng phải sinh ra mới biết, không thể nghe người ta nói một câu mà đã kết luận."
Nàng nói xong lại vỗ đầu một cái, "Ta thật hồ đồ, lại bị mẹ ngươi lừa, sáng nay không nên nghe theo lời bà ta, chẳng qua nghĩ nhờ bà ta giúp đòi tiền về, mới phát hiện ra bà ta cũng chỉ giỏi gây cản trở chứ chẳng giúp gì, lần này mới tin bà ta một lần.
"Ngươi về nói với bà ta đi, ngày mai ta không đi xem bà cốt với bà ta đâu, cứ lải nhải mãi, bà ta mà nổi giận, ngươi cứ để bà ta tự đi hỏi bà cốt xem chừng nào thì ngươi phát tài."
Diệp Diệu Sinh có chút xấu hổ.
"Không sao, ta về trước."
Diệp Diệu Đông liền đứng lên, hắn cũng chỉ nhân lúc ăn dưa hấu buột miệng nói một câu thôi, chuyện của bọn họ thì chính bọn họ lo.
Hắn thấy mấy cái bà cốt lảm nhảm, lên đồng nhập xác, có thể tin được bảy tám phần thôi, cái gì không nên tiếp xúc thì vẫn không nên tiếp xúc, nếu muốn tín ngưỡng gì đó, chi bằng đi bái Mụ Tổ, bái Quan Âm còn thiết thực hơn.
Hắn cầm chiếc túi nặng trĩu trên tay, giơ tay nắn nắn rồi vắt lên vai.
Cũng chỉ là ở trong thôn, chẳng sợ gì cả, hắn cầm túi tiền lắc qua lắc lại không cần giấu diếm, giữa trưa trong thôn cũng ít người đi lại, trừ mấy đứa trẻ con.
Mấy đứa trẻ này, nào có quan tâm đến chuyện trời nóng không nóng, có trúng nắng hay không, giữa trưa vẫn cứ chạy nhảy nô đùa.
"Chớp mắt đã có thêm 13 nghìn tệ, thật là dễ kiếm, tiền vào nhanh thật." Diệp phụ thỉnh thoảng liếc nhìn túi tiền của hắn, mặt lộ vẻ hâm mộ.
"Càng có nhiều tiền càng kiếm nhanh hơn, càng ít tiền càng kiếm chậm hơn."
"Đúng, đúng là đạo lý này, có nhiều tiền đầu tư càng nhiều, kiếm được đương nhiên cũng nhiều và nhanh hơn."
Diệp Diệu Đông tính nhẩm trong đầu một chút, hôm nay lại có thêm một khoản, tổng cộng tay hắn đã có 210 nghìn, quả thực rất nhanh.
Hai tháng trước tính sổ sách mới chỉ có 130 nghìn, tháng này gặp lúc nước lên nên thu hoạch nhanh bất thường, suýt chút nữa là tăng lên gấp đôi, nếu không phải đã về sớm thì có lẽ còn nhiều hơn nữa.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận