Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 142: Cá mú đỏ(2)

Chương 142: Cá mú đỏ(2)Chương 142: Cá mú đỏ(2)
Đây cũng là sự thật, cha Diệp cũng không cãi lại được, Diệp Diệu Đông cũng rất tán thành nói: "Chú Lâm nói rất đúng, chúng ta làm ngư dân thì vận may rất quan trọng."
"Đúng vậy, cho nên hôm nay mấy người bắt được bao nhiêu hàng vậy?"
Lời này vừa khéo chạm vào lòng cha Diệp, ông ấy cười híp mắt nói: "Kéo được ba lưới cá đuối, mọt lưới cá nục sò, một lưới tôm"
Không đợi cha Diệp nói xong, chú Lâm đã kinh ngạc nói: “Thu hoạch lớn như vậy á? Còn ba lưới cá đuối cơ? Cộng lại có phải được tâm hơn trăm cân không? Chậc... chậc... chậc, còn có cả cá nục sò và tôm, hôm nay cha con ông thu hoạch không nhỏ nhỉ."
"Đâu chỉ có vậy, cá đuối chúng tôi bắt được ba, bốn trăm cân, chúng tôi còn bắt được tầm ba cân cá mú đỏ đấy!"
"Gì cơ? Bạch tuộc đỏ sao?"
"Là mú đỏ! Bạch tuộc đỏ thì có gì mà ngạc nhiên, đáng để nói ra sao?"
"Chà, mú đỏ! Còn tận ba cân? Lấy ra xem nào? Ông thật sự bắt được mú đỏ nữa à? Gần đây vận may của nhà ông sao vậy, làm sao chuyện tốt gì cũng đều bị nhà ông gặp được thế?"
Chú Lâm vươn cổ ra, chỉ thấy Diệp Diệu Đông lấy ra từ trong thùng bọt biển cá gì đó dài dài sọc sọc và lấm tấm, ông ta mở to hai mắt nhìn.
"Ôi trời, đúng thật là cá mú đỏ kìa, gần đây phong thủy nhà ông tốt thật đấy! Chẳng lẽ nguyên nhân là do phong thủy nhà mới kia của ông hay sao?"
"Thật sự thì tôi không biết nữa, có thể lắm." Ngày hôm qua cha Diệp cũng nghe người ta nói ngôi nhà mới bên kia của bọn họ có phong thủy tốt.
"Chậc... chậc... chậc... Ngày hôm nay lại phát tài rồi, cá đuối thì được ba, bốn trăm cân, có thể bán được sáu, bảy mươi đấy nhỉ! Còn con cá mú đỏ này cũng phải hơn mười đồng đấy! Còn có hàng hải sản khác nữa..." "Mú đỏ gì thế?"
Lúc hai người lái thuyền vào bến, âm lượng nói chuyện cũng thu hút sự chú ý của thôn dân thuyền bên cạnh, bởi vì tiếng máy móc trên thuyền lớn nên tiếng nói chuyện của họ cũng phải lớn hơn, lần này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, mọi người nhao nhao hỏi cái gì mú đỏ.
Diệp Diệu Đông đã thả cá về lại thùng bọt biển rồi, không muốn lấy ra nữa: "Một lát dỡ hàng rồi thì mọi người sẽ thấy thôi."
Nếu anh không lấy ra thì những người khác ắt sẽ nghĩ chú Lâm đang nói xạo cho nhà anh, mọi người lại càng tò mò hơn, Diệp lão tam gần đây sao lại may mắn như thế?
Có đoạn nhạc đệm này, đợi đến lúc bọn họ dỡ hàng thì bến tàu đã nhiều người vây quanh để xem hơn.
Đến lúc bọn họ khiêng mẻ cá đuối xuống khỏi thuyền, mọi người vẫn chưa chịu tin, sau khi bọn họ khiêng liên tiếp mấy giỏ xuống thì tất cả mọi người trở nên kinh ngạc!
"Diệp lão tâm cậu bị nổ lưới đấy à?"
"Mẻ cá đuối này không ít nhỉ! Được mấy trăm cân vậy?"
"Nghe nói còn có cả một con cá mú đỏ gần ba cân hả?"
"Thật hay giả vậy?"
"A, là cá mú đỏ thật kìa!"
Trông thấy cái rổ để riêng con cá mú đỏ đặt trên sọt cá tạp, tất cả mọi người xúm lại đi đến bàn luận sôi nổi xem con cá này đáng bao nhiêu tiền.
"Trước tiên mọi người nhường một chút, để cho bọn tôi cân hàng trước, cân xong là biết ngay được bao nhiêu tiền." Trên mặt mẹ Diệp đầy vẻ tươi cười, vui mừng không ngớt, bà cũng không ngờ hôm nay lại có thu hoạch lớn như vậy.
A Tài trông thấy cá mú đỏ thì gương mặt cũng cười tươi như hoa, gần đây kiếm được mấy loại cá hiếm, cha con ông chủ khách sạn Hồng Thăng trên trấn đều nhớ kĩ anh ta, họ nói nếu anh ta có hàng gì tốt thì cứ đưa đến. Hồng Thăng là khách sạn lớn nhất ở trấn trên của bọn họ, bên trong còn có phòng karaoke, người có tiền tiêu tiền trong đó rất nhiều, niên đại này ở chỗ bọn họ vẫn chưa càn quét tệ nạn xã hội mạnh tay, thị trấn xung quang và cả thành phố đều có không ít người có tiền và quan chức đều thích đến đó chơi.
Anh ta cười ha hả nói: "Con cá mú đỏ này được lắm, cân con này trước nhá."
Diệp Diệu Đông châm điếu thuốc: "Anh Tài, trước tiên anh nói xem nó một cân bao nhiêu tiền đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận