Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1094: Sắp xếp kế hoạch

Chương 1094: Sắp xếp kế hoạchChương 1094: Sắp xếp kế hoạch
Lâm Tú Thanh trừng mắt nhìn hai đứa trẻ: "Nếu các con ăn no rồi rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi khiêng mấy bó củi kia cho mẹ, mau đi đi."
"Vâng ạ." Diệp Thành Dương chạy một mạch đến đống củi chất ở góc tường.
"Hừ-"
Diệp Thành Hồ hừ một tiếng vê phía bóng lưng Diệp Thành Dương, cũng ngoan ngoãn đi theo khiêng củi.
"Ăn cơm trước đi? Ở đây nhiều vậy, một lúc nửa chắc chắn luộc không xong."
"Anh đi tắm trước đi, em nhen lửa trước đã, lúc đó vừa ăn cơm vừa luộc, trong ngoài hai cái nồi đồng thời nấu, như vậy sẽ nhanh hơn một chút, không thì nhiều vậy, phải bận rộn đến nửa đêm."
"Thôi được rồi."
Diệp Diệu Đông nhìn Diệp Tiểu Khê nhỏ xíu cũng chạy theo sau hai anh nó đi lấy củi, lúc nó chạy ngang qua bên cạnh, anh xoa xoa mái tóc ngắn của nó.
Không biết ồn ào bao nhiêu, tóc mái trước đều ướt mồ hôi, dính vào trán nó từng sợi một, má cũng đỏ ửng, nhe răng vừa chạy vừa cười.
Anh chạy ra cửa sau tắm vội một cái, lúc tắm còn nghe thấy bên cạnh chị dâu hai hào hứng lớn giọng.
"Chia được nhiều vậy à? Mới có mấy ngày thôi, vậy một tháng chẳng phải mấy trăm à?"
"Trời ơi, đáng lẽ nên góp thêm mấy phần mới phải..."
"Vậy chúng mình có phải mấy tháng nữa là hòa vốn không? Sau này tiền được chia không phải đều là kiếm được sao?"
"Tốt quá..."
"AI Vậy anh cả lỗ nặng rồi..." "Sao lại không thể nói chứ..."
"Vậy... mấy con cá tạp tôm các thứ đó đều cho A Đông hết à? Anh không lấy chút nào à? Anh đúng là đồ ngốc mà... Nhiều vậy..."
"Dạo này em cũng rảnh rỗi ở nhà..."
Không lo ít mà lo không đều, không lo nghèo mà lo không yên.
Cho nên lúc nên tính tiền thì vẫn phải tính tiền, cho dù là thứ không đáng tiền, nhưng đã vớt lên rồi, đương nhiên là người người đều có phần, anh độc chiếm thì không hợp lắm, lát qua nhà A Quang phải nói rõ.
Nên mua thì vẫn phải mua, như vậy mới lâu dài được.
Diệp Diệu Đông tắm xong bưng chậu nước, dội xuống chân một cái, chà qua chà lại gót chân mấy cái, rồi ném khăn mặt vào chậu mang vào nhà, rồi mới ngồi bên bàn lấy khăn lau chân lau dép.
Trên bàn đã bày bát đũa đồ ăn, mấy thứ anh mang về vẫn chưa luộc, thêm hai ba bát nữa cũng đủ ăn rồi.
Lúc này bà nội đang làm cá, trong nồi đang luộc tôm, trên bếp còn bày một đĩa tôm rửa sạch, đợi được luộc.
Bà còn quay đầu phân tâm nói với anh: "Nếu cháu đói thì cứ ăn trước đi, bà bảo Thành Hồ đi gọi cha mẹ cháu qua ăn cơm trước, không thì chắc họ đang bận rộn với mấy con cá tạp đó."
"Cháu đi gọi cho, chỉ có mình cháu rảnh rỗi, cháu đi xe đạp còn nhanh hơn."
"Vậy cháu đi nhanh vê nhanh, luộc tôm cũng nhanh lắm."
"Vâng."
Ba anh em ở cửa khiêng củi, chăm chỉ như ong thợ, hai anh em cũng lại nở nụ cười trên mặt, còn đùa giỡn so đua xem ai khiêng được nhiều hơn.
Đánh nhau cũng là chúng, cười cũng là chúng, chỉ một lúc như vậy đã lại hòa thuận như cũ. Anh lắc đầu.
"Sắp ăn cơm rồi, anh còn đẩy xe đạp ra ngoài làm gì?"
"Đến nhà cũ gọi cha mẹ qua ăn cơm, tránh để họ nhìn đống cá đó, lo lắng đến mức ăn không vô."
"Sao lại lo lắng..."
Diệp Diệu Đông nghe tiếng nói phía sau, cũng không quay đầu lại, không đáp, đạp xe đạp đi trước.
Mẹ Diệp quả thực đang lo lắng, số lượng đột nhiên nhiều quá, trước đây mỗi ngày họ cũng chỉ làm lặt vặt vài chục cân, hơn trăm cân một chút, đơn giản lại tiện.
Đột nhiên chuyển về cho bà cả nghìn cân để làm, những thứ khác còn dễ nói, chỉ là không có đồ đựng, nhiều vậy, bà dọn hết lu nước trong nhà ra cũng không đủ dùng.
Lúc anh đến, cha Diệp và mẹ Diệp đang bàn nhau đi mua mấy cái thùng gỗ lớn về để đỡ trước.
Một thùng gỗ lớn đựng được hơn ba trăm cân không thành vấn đề, trước hết mua mấy cái, ướp hết mấy thứ này trước, tránh để qua đêm không tươi nữa, dù sao thùng gỗ mua về sau cũng đều dùng đi dùng lại được.
Chỉ là nếu mua nhiều thùng gỗ thì chi phí cần cũng không ít, hai vợ chông đều hơi do dự.
"Cha đi mua đi, con bỏ tiền." Diệp Diệu Đông xuống xe đạp, xen vào nói.
Hàng xóm bên trái bên phải chắc đã xem náo nhiệt xong rồi, không có ai cứ đứng mãi trước cửa nhà họ, với lại giờ cũng đến giờ cơm, bây giờ trước cửa chỉ có cha và mẹ anh đang bàn bạc.
Diệp Diệu Đông cũng đã nghĩ, nước mắm này, lúc đó để trong cửa hàng của anh bán, tiền đều vào túi anh, mà lại bán chung với hàng khác, đều trộn lẫn với nhau.
Nước mắm này cũng không có bao bì riêng, một lu lớn giống như múc nước tương, giấm, đều là lấy bình lọ đựng một ít, giá bán đều trộn lẫn trong cá khô rồi, đâu rảnh mà tách riêng ra ghi hôm nay bán được mấy cân mấy cân. Chi bằng chi phí đều do anh bỏ ra, rồi anh tính thêm chút tiền công cho mẹ, như vậy bà cũng không cần lo rủi ro, chỉ cần bỏ ra sức lao động tay nghề là được.
Dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi, ổn định một chút, có tiền lấy là được, cũng không cần lo lãi lỗ, bớt lo nghĩ một chút càng tốt.
"Con bỏ tiên à?"
Diệp Diệu Đông gọi cha mẹ vào trong nhà, nói rõ chuyện này với họ, cũng phải nói rõ ràng, không thì họ cũng không thể cứ làm không cho anh mãi được, cũng đâu phải chỉ mình anh là con trai.
Cha Diệp mẹ Diệp nghe xong nhìn nhau một cái, mẹ Diệp cũng hiếm khi suy nghĩ nghiêm túc: "Như vậy cũng được, vốn liếng với nguyên liệu đều do con bỏ ra, cũng đơn giản hơn, mẹ chỉ phụ giúp làm chút việc thôi, tiên công con cứ tính sao thì tính."
"Rồi mẹ ra ngoài nói qua nói lại, hai chị dâu của con cũng sẽ không nói bảy nói tám, cho rằng hai ông bà già đều thiên vị con, cái gì cũng giúp con làm, tính tiền công thì cũng có thể bịt miệng họ."
"Với lại, muối thô cũng phải mua nhiều hơn một chút, thùng gỗ lớn lúc đó chúng ta tốt nhất đi đặt làm thêm mấy cái to hơn, cao hơn. Không thì số lượng quá nhiều dễ không chứa nổi, chiếm chỗ, dù sao con cũng không phải chỉ ủ lên men mấy nghìn cân."
"Mẹ thấy cái này của các con, sau này cách mấy ngày lại có thể chuyển về mấy nghìn cân, tốt nhất mỗi mẻ dùng một hai cái thùng lớn, đổ hết vào ủ là xong, sau này cũng biết thùng nào ủ ngày mấy, khoảng bao lâu thì ủ được."
"Dù sao chẳng bao lâu nữa, con còn có thuyền lớn của mình, lúc đó ủ còn nhiều hơn, ủ lên men thế này ít nhất cũng phải một năm, một năm này liên tục ủ, thùng gỗ cần dùng sẽ còn nhiều hơn."
Lúc mẹ Diệp nghiêm túc thì nói chuyện làm việc rõ ràng mạch lạc minh bạch lắm.
"Mẹ nói có lý, nhưng sau này có thể ủ được bao nhiêu cũng khó nói, trước hết ủ mấy thứ hiện tại có thể ủ đi đã. Bây giờ đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hãy làm, cũng không gấp, đợi sau bữa ăn, con bảo A Thanh lấy tiền đưa cho mẹ."
"Cha cứ đạp xe con qua làng Đông Kiều bên cạnh kiếm thợ mộc, xem thùng to nhất là bao nhiêu, mua mấy cái, rồi đặt thêm mười cái thùng lớn đựng được nghìn cân, sau này có cần nữa thì tăng thêm, mua thêm chút muối thô về nữa."
Cha Diệp hơi lo lắng: "Tuy mấy con cá tạp mà A Quang đều nói không lấy tiên, đều cho con, nhưng mua nhiều thùng gỗ này cũng không rẻ, con chắc mấy thứ làm ra này kiếm được tiên không? Sẽ bán được không? Số lượng có nhiều quá không? Lỡ bán không hết thì sao?"
Mẹ Diệp cũng nói: 'Mấy thứ mẹ làm năm ngoái bán hết chưa?"
Chuyện chuẩn bị tính tiền cá tạp cho A Quang, Diệp Diệu Đông tạm không nhắc, dù sao cũng tính không được bao nhiêu tiền.
"Sớm bán hết rồi, chưa đầy một tháng đã bán sạch rồi. Có người mang về một hai cân, cũng có người cầm lu đến múc hai ba chục cân, nháy mắt là hết, vốn dĩ cũng không nhiều."
"Sau đó còn có người mua rồi đến hỏi nhưng không có để mua nữa, đều rất tiếc, còn cứ hỏi khi nào có, con chỉ bảo cha vợ nói phải đợi khoảng một năm rưỡi, vì còn chưa ủ xong."
"Tay nghề mẹ tốt, cá mình lấy làm nước mắm lại đặc biệt tươi, làm ra nước mắm mặn thơm bán rất tốt, bán được một lần rồi, lo gì không bán được nữa?"
"Cái này làm xong để đó cũng không hỏng, từ từ bán thôi, cũng chỉ là chi phí thùng gỗ ban đầu, cái khác cũng không cần gì, cá tạp nhỏ đều là của nhà mình, chi phí muối cũng ổn."
Bây giờ không có bao bì gì, đều là lấy bình nhà mình đi múc, đợi lát nữa, còn có thể có bao bì túi nhựa, còn có thể đóng chai, lúc đó có sẵn số lượng lớn nước mắm, dây chuyền sản xuất chẳng phải ra đời rồi sao?
Đợi mấy thứ này ủ ra cũng phải một năm nữa, đến lúc đó tính, không thì chở một lu lớn đến cửa hàng bán cũng được, trước cửa dán tờ giấy viết bán sỉ nước mắm số lượng lớn, tay nghề mẹ tốt, chắc chắn cũng bán tốt.
Diệp Diệu Đông thì chẳng lo đầu ra chút nào.
Mẹ Diệp được anh khen như vậy cũng rất vui, tay nghề mình được người ta khẳng định, lại có người mua lại, cứ hỏi mãi, bà cũng khá bất ngờ.
"Thật sự có nhiều người khen vậy à? Sao con không nói sớm."
"Nói sớm thì có ích gì, nhà mình đâu có nhiều cá tạp vậy, người thường tự đánh lưới được một ít đều lấy về cho gà vịt lợn ăn rồi, đâu còn thừa cho người khác."
"Vậy nói sớm cũng để mẹ vui vui chứ, hại mẹ chẳng biết gì cả."
Diệp Diệu Đông đảo mắt, nói sớm chắc mẹ anh có thể đắc ý nói cho nửa cái thôn biết rằng tay nghề mình tốt, rất được hoan nghênh.
"Bớt khoe khoang đi, con trai con rể mẹ giờ đang nổi như cồn trong thôn, cả thôn ai cũng ghen tị muốn chết, mình làm gì cũng không cần nói cho cả thế giới biết."
Cha Diệp cũng gật đầu đồng ý: "Đúng, bà đừng cái gì cũng đi rêu rao lung tung, việc nhà mình biết là được rồi, tránh gây mắt đỏ cho người ta, như trước đó Đông Tử cũng bị người ta tố cáo rồi đấy."
"Biết rồi, biết rồi. Mẹ Diệp bực bội nói một cách không kiên nhẫn, chuyện vui còn không được chia sẻ, nghẹn tim chết sao?
"Đi thôi, đi ăn cơm trước đi, hai người khóa cửa lại trước, mấy con cá này cứ vứt ngoài này đi, dù sao cũng chẳng ai lấy."
"Đi đi đi, vậy thì đi ăn cơm trước, ăn xong còn nhiều việc phải làm, nhiều cá vậy, bôi muối từng lớp từng lớp cho vào thùng, phải bận rộn cả đêm."
Cha Diệp đi ra trước, mẹ Diệp tay cầm xâu chìa khóa đi sau cùng, khóa hết cửa lại, mới chạy bước nhỏ theo kịp hai cha con.
Trên đường gặp mấy người hàng xóm bưng bát cơm đứng ở cửa ăn, thấy họ cũng đều hỏi một câu: "Ăn cơm chưa?"
Câu chào hỏi kinh điển nhất cũng là yêu thích nhất của người dân Trung Quốc!
Có người không biết cha Diệp về, thấy rồi cũng đều ân cần hỏi một câu, về hồi nào vậy? Thu hoạch chắc không tệ nhỉ?
Cha Diệp có nhân duyên cũng khá tốt, đặc biệt là sau khi ba đứa con trai và một người con rể đều có tiền đồ, rõ ràng địa vị của ông cũng cao hơn. Ông cười hì hì, hỏi gì đáp nấy.
Diệp Diệu Đông không chịu nổi cha mẹ vừa đi vừa dừng lại nói chuyện nên đạp xe về trước.
Anh cuối cùng cũng biết, sao có lúc bảo con trai đi gọi người ăn cơm, con trai quay lại rất nhanh, nói người đang ở phía sau, mà mẹ anh lại phải nửa tiếng sau mới đến nhà anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận