Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 966: Lâm Tập Thượng tới cửa (length: 27770)

Diệp Diệu Đông vừa xem xét sổ sách, không tính thì thôi, vừa tính toán xong liền giật mình.
Từ bao giờ mà hắn bắt đầu chi tiêu nhiều như vậy?
Với lại hiện tại cũng chỉ có một cửa hàng ở thành phố đầu làm ăn, đó là nguồn thu nhập ổn định duy nhất.
Không đúng, còn có mấy chiếc thuyền đánh cá, xem như thu nhập ổn định tạm được.
Ba ngày đi biển, hai ngày phơi lưới, mỗi tháng chia một nửa tiền, nhà hắn có mấy chiếc thuyền nhỏ chỉ góp vào cho đủ số lượng trong câu "góp gió thành bão" thôi.
Một chiếc thì cùng đại ca và nhị ca chung vốn, một chiếc khác thì để A Sinh, anh họ của hắn góp vốn, chỉ có một chiếc mà hắn tự mình trông coi là xem như có chút lãi, dù sao kiếm được bao nhiêu cũng là của mình.
Tính đi tính lại, chỉ có Bội Thu hào là tương đối có ích.
Cuối tháng mười không kiếm được bao nhiêu, vì tháng mười họ bận bịu xong rồi thì đã qua nửa tháng, mà ra biển được có mấy ngày.
Cuối tháng mười một thì ngược lại có chút, chia được một ngàn mấy đồng, tháng mười một trời mưa thất thường không ảnh hưởng gì đến Bội Thu hào, chỉ có mấy hôm gió lớn, sóng to thì phải về sớm hoặc nghỉ vài ngày, coi như cả tháng cũng chỉ đi biển được nửa tháng, cứ đi đi về về thì hao xăng nhiều quá.
Tháng này thì không có mưa, nhưng thỉnh thoảng vẫn có gió lớn, chắc là thu được chút lời hơn.
Nhưng mà còn phải xem hên xui nữa, giờ mức lời này đã là khá lắm rồi, dù sao cũng đã hoàn vốn, bây giờ mỗi tháng kiếm được đồng nào là lời đồng đó.
Diệp Diệu Đông cũng tự tính toán trong lòng, nhẩm đi nhẩm lại thì mấy chiếc thuyền đánh cá của hắn một tháng cũng đủ chi tiêu cho xưởng cá khô và tiền xây dựng xưởng nước mắm cá.
Tiền ở thành phố đầu bán hàng thì coi như là lời ròng, nghĩ như vậy thì hắn không còn lo lắng nữa, chứ không như lúc nãy vừa tính cho A Thanh mà trong lòng muốn luống cuống lên rồi.
Mỗi tháng chi tiêu lớn như vậy xong, xưởng cá khô độn thêm mười vạn cân cũng hết hai mươi ngàn, mà trong tay ban đầu chưa được tám mươi ngàn.
Cái này dự định cái kia chi, mua xe, xây nhà cũng chỉ còn lại năm mươi ngàn thôi.
Độn thêm cá khô hai mươi ngàn nữa là trong lòng lo lắng liền.
Giờ hắn tự nhẩm qua, tiền kiếm ở thành phố đầu có thể dùng để tích lũy, như vậy hắn mới an tâm được, tài sản vẫn tăng trưởng ổn định, chứ không phải chi nhiều hơn thu.
Hắn lại thảnh thơi châm một điếu thuốc, rung đùi, vậy là có thể tiếp tục nhàn hạ một chút rồi.
Không cần gấp, không cần hoảng, cứ từ từ ở nhà làm giám sát là được, sắp tới tết rồi, còn một tháng nữa, không cần phải liều như vậy, quanh năm suốt tháng cũng phải nghỉ ngơi chứ, ngày mai còn có thể gọi cha hắn không phải làm nữa, nghỉ tết sớm.
Lúc nãy hại hắn xém lo lắng, A Thanh đúng là muốn đánh.
"Ngươi có thể đừng rung đùi được không?"
"Hả? Ta rung đùi à, có liên quan gì?"
"Vậy có đứng đắn chút được không, ngồi không ra dáng ngồi, đứng không ra dáng đứng, hai đứa nhỏ…"
"Hai đứa không giống ta đâu, bọn chúng mỗi ngày bị phạt đứng, không đứng mới là lạ?"
Diệp Diệu Đông vẫn tiếp tục rung đùi, "Không thì, ta gọi chúng xuống dán tường cho ngươi xem nhé? Vừa hay hai đứa nghịch ngợm, tự mình khiêng đệm lên lầu rồi chuẩn bị ngủ dưới đất, rảnh quá sinh nông nỗi, ta gọi chúng xuống phạt đứng một chút."
Lâm Tú Thanh tức giận liếc hắn, người ta đang nói hắn, hắn lại lái sang chuyện khác.
Con trai mà coi như đồ chơi vậy sao? Hễ không có gì là lại bắt phạt đứng.
"Trong xưởng có nói khi nào thì giao thuyền lớn chưa?"
"Chưa nói, đợt trước thấy có vẻ gần xong rồi, dạo gần đây bận lọc nước mắm cá, ta cũng không rảnh đi xem, lát nữa chờ mấy ngày nữa giao một đợt nước mắm cá ở thành phố rồi trên đường về ghé xem chút."
"Khi nào hạ thủy cũng phải báo sớm để mẹ xem ngày, còn bên ngươi thì cũng phải thu xếp công việc sớm."
"Ta biết, chỉ là hai ngày nay mới bắt đầu bận lọc nước mắm cá, phải để ý một chút, chờ chút nữa đám dì quen việc rồi thì không cần để mắt tới nữa, dù sao có ngươi trông coi, với lại thỉnh thoảng mẹ cũng sang kiểm tra."
Diệp Diệu Đông trong lòng cũng đã tính toán ổn thỏa, chờ có thuyền lớn thì năm sau hắn sẽ ra khơi, mọi việc ở nhà giao lại cho A Thanh sắp xếp hết.
Vốn là việc của nam giới là ở ngoài, nữ giới thì ở trong mà.
Người trong xưởng cơ bản cũng có chức trách riêng rồi, sắp xếp ổn cả rồi.
Chỉ có mấy người Vương Quang Lượng giao hàng, hắn vẫn chưa yên tâm lắm, bọn họ chỉ mới theo hắn đi giao có hai chuyến, trên đường để bọn họ tự lái thử.
Lần sau giao nước mắm cá thì có thể mang bọn họ theo thêm mấy chuyến, cho quen việc, quen đường, quen lái xe tải, rồi có thể buông tay giao việc cho bọn họ.
Việc mổ cá thì có mấy dì và hai chị dâu phụ giúp, cái này không có gì phải lo.
Công nhân xây tường cũng không cần quản mấy, có thợ cả lo hết rồi, đa số là người trong thôn, mọi người cùng trông nhau, cũng không trễ nãi công việc được.
Nước mắm cá cũng có mẹ hắn mỗi ngày sang trông coi, thùng nào lọc ngày nào mẹ hắn nhớ rõ hết.
Xem ra thì cũng không cần hắn làm gì, tự khắc mọi việc trôi chảy.
Thời gian tới thì chắc chắn sẽ tấp nập chuyển nước mắm cá và cá khô vào thành phố, chắc hai ba ngày sẽ phải đưa một đợt, đợi khi nào dẫn dắt Vương Quang Lượng quen rồi, thì hắn cũng gần như nằm nhà mà rung đùi chờ thu tiền.
Quá hoàn hảo!
"Trong lòng ngươi có chừng mực thì tốt rồi, quy mô càng ngày càng lớn, đồ đạc trong tay càng nhiều, trong lòng ta cứ thấp thỏm, sợ quên cái này quên cái kia, mỗi ngày phải ghi lại vào sổ, có việc gì chưa xong thì lật ra xem lại."
"Thì có gì đâu, hiện tại chỉ còn thiếu thuyền lớn là chưa có, chứ còn cái khác đều ổn cả, có cái gì phải gấp đâu."
"Ở đó mà chưa gì, còn thiếu tiền, thiếu cả mấy cái vạc lớn nữa chưa giao xong, tiền còn chưa kết toán hết, đâu đâu cũng thấy thiếu nợ, lại còn phải nhớ những cái cần chi tiêu nữa."
"Hôm nay coi sổ sách xong chưa?"
"Xong hết rồi, coi xong và đã rõ."
"Có muốn thuê người làm sổ sách không?"
Lâm Tú Thanh véo hắn một cái, cuộn cuốn sổ lại chỉ về phía hắn, "Ngươi không lo cho con gái cưng, cứ nhìn chằm chằm ta làm gì?"
"Nàng đang ở phòng bên chơi vỏ sò với mấy chị rồi, không cần ta trông, rảnh quá không có gì làm, cho nên ngắm ngươi chút, thấy ngươi càng ngày càng đẹp."
Diệp Diệu Đông nói xong giả bộ nghiêm túc hẳn lên, chỉnh lại tư thế ngồi, dùng tay nâng cằm, mắt thì cứ trừng trừng nhìn cô.
Lâm Tú Thanh lấy cuốn sổ nhẹ nhàng gõ lên đầu hắn, có chút ngại ngùng cười, "Thôi đi, có phải lại làm chuyện gì trái lương tâm không?"
"Nói bậy bạ gì vậy, sao ta làm được chuyện trái lương tâm, ta đây là ông chồng tốt, ông bố tốt đấy nhé."
"Ta có nói cụ thể chuyện trái lương tâm nào đâu, ngươi làm gì mà phải vội vàng giãi bày thế? Hay là ý ta nói không phải chuyện kia mà chỉ muốn hỏi ngươi có phải lại lén tiêu tiền không? Sao không thành thật khai báo đi?" Lâm Tú Thanh dùng ánh mắt nghi ngờ từ trên xuống dưới nhìn hắn.
Diệp Diệu Đông trừng mắt đáp trả, "Ta mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, ngoài nhà thì là xưởng, lẽ nào ta có thể đi tằng tịu với đám bà dì à? Với lại ta đã bị cô vét sạch từ lâu rồi, lấy đâu ra tinh lực nữa."
"Thế thì chưa chắc."
"Tuy ta đẹp trai lại có tiền, nhưng ta là người có nguyên tắc nhé, ta rất chung thủy với cái nhà này."
"Thật sao?"
"Đương nhiên, mặc dù đi đường thấy mấy cô gái, cô dâu mới đều sẽ liếc trộm ta vài cái, nhưng ta không có nhìn lại bọn họ đâu."
Cũng khó trách Lâm Tú Thanh có chút không an tâm, hắn thực sự có vẻ ngoài thu hút, lại còn rất cao, hai ba năm đi biển, lần nào về cũng kín mít cả người, người khác đều cởi trần làm việc, hắn thì cứ áo dài tay, đội nón che kín mít.
Người khác đen nhẻm như than, hắn thì vẫn trắng trẻo, lại còn cao nữa.
Bây giờ lại còn có tiền, là nhân vật nổi tiếng của cả mười tám thôn, khi giặt đồ cô cũng nghe không ít mấy cô gái, cô dâu trẻ bàn tán là hắn lấy vợ sớm quá.
Hừ hừ!
"Ai biết ngươi có nhìn bọn họ hay không!"
"Đương nhiên là không, làm gì có ai đẹp bằng vợ anh", Diệp Diệu Đông cười hì hì đứng lên, nghiêng đầu sát gót chân cô, nhỏ giọng nói, "Nếu không tin thì tối nay anh cho em kiểm chứng."
Lâm Tú Thanh oán trách trừng mắt liếc hắn một cái, xòe năm ngón tay che lên mặt hắn, vừa đẩy đầu hắn ra, "Tránh ra."
Diệp Diệu Đông nhéo đầu một cái, tách khỏi bàn tay cô, nhưng lại tựa đầu lên vai cô, "Hay là em sốt ruột muốn anh chứng minh ngay thì giờ cũng được."
"Á... Đừng đụng vào ta... Tránh ra, đừng có gần ta..."
Hai thằng nhóc không biết từ lúc nào lẻn xuống cầu thang, kết quả thấy cha mẹ đang kề đầu thân mật.
"Con không có thấy gì hết!"
"Con cũng không thấy gì hết!"
Hai đứa nhóc nép vào nhau trên đầu cầu thang, tay thì che mắt, nhưng lại hé mắt ra nhìn trộm, miệng thì cứng đầu nói là không có thấy gì hết.
Lâm Tú Thanh lập tức đẩy vai ra, trừng mắt hai đứa trẻ, "Các ngươi chơi trò gì trên lầu dưới lầu? Đến một tiếng động cũng không có, làm chuyện gì mờ ám vậy?"
"Chúng ta đâu có làm ồn, nhẹ chân nhẹ tay xuống lầu mà ngươi cũng la!"
"Các ngươi không làm chuyện mờ ám, làm gì mà phải nhẹ chân nhẹ tay."
"Vậy chúng ta chạy nhảy thì ngươi cũng la à, bây giờ nhẹ chân nhẹ tay xuống cầu thang thì ngươi lại la, chẳng phải mỗi ngày ngươi chửi chúng ta xuống lầu không biết từ từ đi, giờ lại trách chúng ta đi quá nhẹ!"
"Còn cãi, lại đây đứng đó cho ta."
Diệp Thành Hồ mắt nhỏ nhìn mẹ hắn, không nhúc nhích.
Bình thường chạy từ trên xuống thì bị chửi, vừa rồi nhẹ chân nhẹ tay xuống cũng bị la.
Người lớn đáng ghét chết, một lúc một kiểu, gì cũng nói được, sai là do trẻ con, bao giờ hắn mới lớn được?
"Có nghe không hả? Lại đây cho ta đứng úp mặt vào tường, để cho tỉnh lại chút, nhà ai trẻ con lại nói một câu cãi lại một câu như vậy."
Diệp Thành Hồ giận mà không dám nói, lầm bầm lẹt xẹt kéo dép đi đến góc tường quen thuộc mà đứng đó.
Kết quả, hắn lại phát hiện mỗi mình hắn đứng, Diệp Thành Dương đã không thấy đâu.
"Dào dạt đâu?"
Diệp Thành Dương đang lặng lẽ bò lên lầu, nghe anh gọi tên mình, hắn liền dừng ở giữa cầu thang, thò đầu ra nói đầy lý lẽ: "Ta đâu có cãi, mẹ đâu có kêu ta đứng, kêu mình anh đứng."
Lâm Tú Thanh cũng mới phát hiện sót con trai nhỏ, nàng nghi ngờ nhìn hai người cử động khác thường, "Các ngươi làm gì mà phải nhẹ chân nhẹ tay, cứ như có tật giật mình vậy?"
Diệp Thành Dương rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Chúng ta sợ mẹ la, nên mới muốn nhẹ chân nhẹ tay xuống, lén lút mang chăn lên."
Sau đó hắn lại có lý chẳng sợ nói: "Mới nãy hỏi mẹ, mẹ nói tùy chúng con, cho nên chúng con mới mang đệm ở trên giường lên, đi ngủ không có chăn không được, lạnh lắm, nên chúng con mới xuống lấy chăn."
Diệp Thành Hồ cũng lớn tiếng nói: "Mẹ với cha ngồi đó tính sổ nói chuyện, chúng con không dám làm ồn, nên mới lén lút nhẹ chân nhẹ tay xuống, kết quả mẹ lại trách chúng con không nói gì."
"Cho ta đứng đó nghiêm chỉnh." Diệp Diệu Đông nghiêm túc nhìn qua.
Ai bảo ngươi đang khi ta liếc mắt đưa tình, đột nhiên xuất hiện lại còn lên tiếng, chọc mẹ ngươi giận dữ, còn dám cãi, đáng đời phạt đứng.
Diệp Thành Hồ ấm ức, chỉ có thể trung thực đứng thẳng thêm một chút.
Diệp Thành Dương thấy không có gì, nhanh chóng rụt đầu, xiu xiu xiu cả tay cả chân nhẹ chân nhẹ tay leo lên.
Chỉ cần không xuất hiện trước mặt cha mẹ, thì sẽ không bị la!
Ở bên ngoài cứ thoải mái chơi thoải mái nghịch, về đến nhà cứ thành thật ngoan ngoãn, mà có thể không xuất hiện trước mặt cha mẹ, thì cứ không xuất hiện!
"Diệp Thành Dương!"
"Diệp Thành Dương!"
Diệp Thành Dương đã bò lên lầu phòng, hắn giả bộ như không nghe thấy.
"Chạy nhanh như vậy, còn tính kêu hắn ngày mai đừng chạy lung tung, nhìn xem con bé Cửu tốt bao nhiêu, ngày nào cũng cứ chạy loạn không thấy bóng dáng."
"Cũng phải, dạo này bận quá cũng không rảnh để ý tới hắn, người khác đi học hết, chỉ có hắn với con bé Cửu ở nhà, kết quả lại còn bận hơn chúng ta, chỉ có giờ cơm mới thấy mặt, em gái cũng không phụ giúp trông chút."
"Thằng nhóc này càng ngày càng láu cá."
"Giống ngươi đó!"
Diệp Diệu Đông cười hắc hắc, "Giống ta thì tốt, thông minh."
"Đừng có giống ngươi lười như vậy là được, còn lại không sao."
"Ta đâu có lười, trời mùa đông thế này còn không cho người ta ở nhà sao? Ta không nằm cả ngày trên giường coi như là giỏi rồi."
"Hỏng con rồi."
"Bọn nó mà muốn đi học, đừng hòng nằm."
Diệp Thành Hồ mắt nhỏ cứ len lén nhìn cha mẹ hắn, ngày nào đi ra ngoài chơi cũng cảm thấy không đủ thời gian, ai muốn nằm trên giường chứ?
Lâm Tú Thanh cầm giấy bút trên tay, liếc hắn một cái, không thèm nói chuyện với hắn, chuẩn bị cất giấy bút vào ngăn kéo.
Diệp Diệu Đông liền hí hửng theo sau ôm lấy vai nàng, đi theo nàng vào nhà.
Diệp Thành Hồ nhìn mẹ hắn cau có bị cha lôi xềnh xệch vào nhà, trợn mắt, các loại khi cánh cửa vừa đóng lại, hắn lập tức hành động.
Cuối cùng cũng đi rồi, không ai quản hắn.
Hắn nhanh chóng lao lên bậc thang.
"Diệp Thành Dương! Ra đây! Ngươi quá không trượng nghĩa, tự mình lén trốn, để mỗi ta đứng phạt một mình..."
"Ngươi la lớn một chút xem, mẹ lại bắt ngươi đi phạt đó!"
"Mẹ kêu ngày mai không cho phép ngươi đi chơi, ở nhà trông con bé Cửu."
"Ngươi nói không tính, dù sao ta không nghe thấy mẹ nói với ta."
"Ngươi đi khiêng chăn..."
"Ngươi đi..."
"Ngươi đi..."
"Đi chung, mẹ còn ở dưới đó không?"
"Cha với mẹ về phòng rồi, đi chung..."
Hai anh em lại như ăn trộm, lén lút mò xuống nhấc chăn.
"Cha mẹ hôm nay nhanh vậy đã đi ngủ rồi." Diệp Thành Dương ôm chăn mền một bên đi ở phía sau, Diệp Thành Hồ ôm một bên đi ở phía trước.
"Không ngủ, ta còn nghe tiếng bọn họ trở mình đó."
"Vậy chắc là lên giường đi ngủ thôi."
"Nhưng mà con bé Cửu còn chưa về."
"Hả? Mẹ không gọi con bé Cửu về mà tự đi ngủ sao?"
"Chắc cha ngủ, mẹ chưa ngủ."
"Ờ... ta cũng nghe được, cha cứ trở mình hoài..."
"Chắc là sớm quá nên không ngủ được, nên cứ trở mình, ngươi mà ngủ không được thì cũng cứ lăn qua lộn lại..."
"Ngươi cũng vậy!"
Hai đứa trẻ vừa nói vừa khiêng chăn lên cầu thang, hưng phấn muốn bắt đầu sắp xếp ổ nhỏ, buổi tối cuối cùng cũng được ngủ trên lầu căn phòng mới, quá tuyệt vời.
Diệp Diệu Đông không ngừng trở mình vừa hoàn thành nhiệm vụ, chứng minh sự trong sạch của mình, hắn vẫn cứ chồm chỗm ở đó.
"Lần này được chưa?"
"Hết nửa ngày rồi, bảo ngươi nhanh lên một chút, nên đưa con gái về đi."
"Nhanh mà, nhìn ngươi một mặt hưởng thụ, nên ta mới nhanh hơn đó chứ."
"Ai thèm, xuống mau."
"Khẩu xà tâm phật."
Lâm Tú Thanh đánh hắn hai cái, đang định nói gì đó, thì nghe bên ngoài có người gọi Diệp Diệu Đông.
Hai vợ chồng cùng nhau dựng lỗ tai lên.
"Có người kêu kìa!"
"Ta ra xem ai, nghe giọng nam."
Diệp Diệu Đông lúc này mới đi ra ngoài, vớ lấy cái áo khoác vứt trên giường, tùy tiện mặc vào.
Lâm Tú Thanh cũng nhanh chóng đứng lên, trời đã tối rồi, cũng không biết ai lại tới trễ như vậy.
Hai tháng trước hay có người đến nhà, ba hôm hai bữa lại có bà con thân thích đến, hoặc là kêu làm hội, hoặc là hàn huyên tình cảm, hoặc là vay tiền, hễ có thể khéo léo từ chối, nàng đều từ chối hết.
Thực sự không từ chối được, nàng cũng cho mượn ít.
Dù sao cũng là thân thích, nhà ai mà chẳng có lúc khó khăn, chỉ cần là lý do hợp lý, số tiền cũng không lớn, thấy người cũng đáng tin, nàng cũng sẵn lòng cho mượn giúp đỡ chút ít.
Dạo này cũng thi thoảng có người tới, nhưng đều là hỏi việc làm, dù sao hai cái xưởng của nhà nàng dạo gần đây đều đang hừng hực khí thế khởi công, người lui tới làm việc cũng không ít, có người để ý cũng bình thường.
Xóm thôn lân cận cũng có người chạy tới tìm việc, nhưng tất cả đều là ban ngày tới hỏi thăm, giờ muộn như thế còn đến, thì quả thực chưa từng có.
Cũng may hai vợ chồng bọn họ đã xong chuyện, cũng may nàng vừa rồi hối thúc.
Diệp Diệu Đông ra ngoài xem thử, hơi kinh ngạc một chút.
"Hả? Có chuyện gì sao? Vào trong, vào trong đi..."
"Chó nhà ngươi ngược lại trung thành, chặn ở cửa sủa tôi inh ỏi."
"Có người lạ tới, bọn nó đều thế cả."
Diệp Diệu Đông thấy đám chó con lại lần nữa thò đầu từ khe hở của túi nylon, nhào đến chỗ chắn gió phía bên kia ba vòng.
Xe máy ít chạy, hiện giờ đều dùng túi nylon che chắn lại, đối với lũ chó con mà nói thì tương đương với chỗ tránh gió, gió thổi không đến, mưa không tới, mọi người chen chúc nhau nằm, ấm áp vô cùng.
Thật thành ổ chó mới rồi.
Lâm Tú Thanh thấy là Lâm Tập Thượng, hiếu kỳ nhìn thêm một cái, rồi cười cười đi ra ngoài, chuẩn bị đem con bé Cửu về.
Con bé Cửu đang ở nhà Diệp Diệu Hoa chơi với ba chị gái, con bé không biết chơi, chỉ ngơ ngác nhìn mấy chị vụng trộm làm quần áo cho búp bê.
Thấy Lâm Tú Thanh tới, con bé lập tức nhào tới, "Mẹ, ôm một cái."
"Về nhà đi ngủ."
"Muốn em bé..."
"Ở đâu ra em bé?" Lâm Tú Thanh căng thẳng trong lòng, rồi lại thả lỏng, nàng đã thắt ống dẫn trứng, không sợ có thai.
Diệp Tiểu Khê chỉ mấy chị đang cầm kim may vải vụn, bên cạnh còn để một con búp bê nhựa trần trùng trục, chỉ lớn hơn bàn tay một chút, khoảng hai mươi mấy cm.
Đây là hai chị dâu của nàng khi đi dạo phố vào trước trung thu mua, hứa cho mỗi đứa con gái một con.
Diệp Tiểu Khê khi đó đã có một con lớn do Diệp Diệu Đông mang về, cho nên lúc đó liền không mua, không ngờ cô nhóc này lại dùng vải vụn may thành quần áo cho búp bê.
"Con có búp bê lớn rồi, cao gần bằng người con, còn muốn nhỏ làm gì?"
"Chơi, muốn em bé..."
"Về nhà trước đi."
Mỗi một cô gái đều có một tâm hồn yêu trang phục, nữ hán tử cũng vậy.
Diệp Tiểu Khê quyến luyến không rời bị mang về.
Về đến phòng lại bắt đầu nhảy nhót, vui vẻ, miệng thì không ngừng kêu em bé.
Diệp Diệu Đông ở nhà chính nói chuyện với Lâm Tập Thượng, vẫn nghe được tiếng con bé nhảy nhót làm rung giường.
Hắn nhìn về hướng phòng một cái, ngượng ngùng nói: "Con nít ồn quá."
"Đều thế cả, nhà tôi hai đứa cũng rất ồn."
"Cá khô ở chỗ ta đều có sẵn, mấy chục ngàn cân đều có thể, chỉ cần báo trước một tiếng là có thể lấy, ngươi có ý định thì cứ đến cân thoải mái, buôn bán quang minh chính đại như vậy rất tốt, kiếm tiền cũng đường hoàng."
"Ừm, ta cũng nghĩ vậy, không muốn làm lén lút nữa."
"Khụ! Làm lén lút thật không có tương lai, giúp ta bán cá rất tốt, như vậy ngươi sẽ sớm mua được tivi thôi."
Lâm Tập Thượng cũng cảm thấy buồn cười, qua tay hắn tivi không có một ngàn thì cũng tám trăm cái, nhưng nhà hắn lại không có cái nào.
Đúng là chuyện đáng cười mỗi năm.
"Ta nghĩ đã, chủ yếu chắc chắn không phải bán cá của ngươi để kiếm tiền, nhưng tiện thể cũng có thể che mắt, mà mọi người trong làng cũng sẽ biết, ta theo ngươi mà giàu lên, toàn bộ nhờ ngươi kéo lên, sau này sẽ không còn ai nói ta làm lén lút nữa."
Diệp Diệu Đông khóe miệng giật giật, từ khi nào trong miệng bọn họ, làm lén lút lại thay thế cho buôn lậu rồi? Thật đúng là càng bôi càng đen.
"Ngươi kiếm tiền nhanh hơn ta nhiều, còn cần ta kéo lên gì."
"Làm lén lút không thể nói công khai, còn buôn cá thì có thể, như vậy đợi qua một thời gian nữa ta chuẩn bị đầy đủ đồ điện gia dụng, mọi người cũng chỉ nói ngươi trượng nghĩa, dẫn ta phát tài."
"Vậy thì phiền phức, đến lúc đó bảy cô tám dì một đống lớn đều đến bảo ta kéo lên, dẫn bọn họ làm giàu, không dẫn người ngoài, lại không nghĩ đến người nhà."
Lâm Tập Thượng cũng cười, "Vậy bây giờ cũng có khác gì đâu, thể nào cũng có bảy cô tám dì đến cửa bảo ngươi giúp kéo lên."
"Để lão bà của ta đối phó là được rồi."
"Chút nữa ta ra ngoài mấy ngày xem sao, tiện thể giúp ngươi mở rộng đầu ra, ngươi phải cảm tạ ta."
"Chắc chắn rồi, sau này phải dựa vào đại ca phát tài, phải toàn bộ nhờ ngươi bảo bọc."
"Ấy, không thể nói vậy, không thể nói vậy, giúp đỡ lẫn nhau thôi, hợp tác một chút, ngươi tốt mà ta cũng tốt, đầu cơ trục lợi một chút kiếm ít tiền tiêu vặt, bây giờ dân buôn giàu có lắm, chỉ là không nên bị bắt thôi."
"Ách… ngươi không sợ người ta báo ngươi đầu cơ trục lợi, rồi lại lôi chuyện ngươi làm lén lút ra à?"
"Ta đầu cơ trục lợi cái gì, ta chỉ là bán cá khô thôi, tính làm sao? Bất quá, mấy đồ chơi của ngươi toàn đồ nhỏ, ta chắc chắn không bán được lâu, ta nhất định phải buôn hàng lớn, đồ chơi của ngươi chỉ là để ta che mắt tạm thời thôi, coi như là mặc cái áo ngoài ở trong thôn."
"Tùy ý, ta không có vấn đề gì, nhà máy nhỏ của ta là làm ăn chính quy đàng hoàng, bán đặc sản địa phương trực tiếp, tự cung tự tiêu, không hề đầu cơ trục lợi. Ngươi muốn mua, ta sao có thể không bán? Còn chuyện ngươi bán ở đâu thì liên quan gì đến ta, có người mua lẽ nào ta không được bán? Ta chỉ là một ngư dân bán đặc sản bình thường thôi."
"Tốt một ngư dân nhỏ, ngư dân nhỏ mà có được cơ ngơi lớn thế này, ta không tin đâu. Ngươi cũng thật là lợi hại, thường mấy tháng không ở nhà, trở về một cái là lại khắp nơi truyền kỳ của ngươi, ngư dân nhỏ nào có phong quang như ngươi."
"Ôi, đừng có nói móc nữa, đừng có nói móc nữa, không so được với ngươi, ngươi chỉ cần tìm cơ hội tẩy trắng là xong, làm ăn đàng hoàng, cũng đỡ về sau bị bàn tán. Làm lén lút vốn dĩ không thể nói ra, nếu không nỡ bỏ thì có cái để che giấu như vậy rất tốt."
"Ừm, cũng là nghĩ như ngươi vậy, thấy cảnh tượng của ngươi, lão tử lại muốn nhụt chí, trong lòng không thoải mái."
Nói đến đây, Diệp Diệu Đông cũng có chút dương dương tự đắc.
Hay là hắn thông minh, chỉ cần ở cái mảnh đất này là được rồi, không cần phải ra ngoài liều, ra ngoài xông xáo cũng kiếm được tiền.
Sống ung dung tự tại.
Đời trước hắn nghe nói, năm nay dân buôn dù kiếm tiền nhưng cũng khó khăn lắm, vất vả lắm.
Mỗi ngày vác bao lớn bao nhỏ co quắp dưới đáy ghế tàu chạy khắp nơi mua bán, hoặc là vác đồ chen tàu hỏa.
Dù cùng là nắng mưa hiểm nguy, nhưng ở bên ngoài vẫn hơn ở nhà.
Ít nhất hắn mệt mỏi là có thể về nhà đi ngủ, tỉnh dậy lại sung sức tinh thần, người ta thì đi ngủ cũng phải mở một mắt, tùy thời đề phòng cướp bóc, tiểu thâu, còn bị bắt.
Thân thể mệt mỏi làm sao so được với tinh thần bị giày vò.
Trên con đường mưu sinh của dân buôn, người ta đi đi lại lại hầu như đều đã gặp phải cướp, thậm chí mất mạng.
Thành công thì về sau tất nhiên là những nhân vật lớn tiếng tăm lẫy lừng.
Dù sao hắn cũng không muốn làm nhân vật lớn, hắn chỉ muốn an phận giữ cái mảnh đất nhà mình, thoải mái qua ngày, ung dung tự tại.
Ông chủ lớn cũng không dễ làm như vậy, hắn làm ông chủ nhỏ thì không có nhiều phiền não.
Sau này hai đứa con trai nếu có dã tâm gì đó thì cứ để chúng tự khai phá đi, hắn chỉ làm cái nền tảng, cho chúng ít vốn liếng, chúng muốn làm gì thì làm.
Diệp Diệu Đông trong lòng đắc ý, so ra thì hắn còn hơn cả Lâm Tập Thượng.
"Sau này kiểu gì ngươi cũng sẽ phong quang hơn ta, làm trùm ở làng chài, đặt đến mấy chục năm sau mà kể thì hay ho biết mấy?"
"Cám ơn lời chúc của ngươi, không có gì, ta đi trước, hôm nay cũng chỉ rảnh rỗi đến đây tâm sự chút."
"Được."
Diệp Diệu Đông tiễn Lâm Tập Thượng xong thì đi quanh nhà xưởng một vòng, thấy mọi thứ đều ổn, đám cô dì chú bác cũng tan làm hết, chỉ còn mấy tên nhóc ở lại trông, hắn dặn dò bọn chúng coi chừng xưởng xong lại về nhà.
Lâm Tú Thanh thấy hắn về vội hỏi: "Lâm Tập Thượng đến làm gì?"
"Không có gì, ngồi nói chuyện phiếm, tiện thể muốn giúp ta bán bớt hàng đi."
"Hả? Hắn muốn giúp chúng ta bán hàng, chút tiền lẻ đó hắn còn để ý à?"
"Không có, chủ yếu hắn muốn chuyển hướng bên ngoài, bắt đầu từ mấy thứ lặt vặt này của ta, thay đổi cái nhìn trong thôn, dù sao đây là quê của hắn, thể nào cũng muốn giữ chút danh tiếng tốt."
Lâm Tú Thanh nghe mà chẳng hiểu.
"Chắc là không ảnh hưởng đến chúng ta chứ?"
"Ảnh hưởng thế nào được, không liên quan gì đến nhau, chúng ta quang minh chính đại phơi cá khô, bán cá làm ăn, còn phải cảm ơn hắn giúp chúng ta bán hàng chứ, bán nhanh chút, chúng ta kiếm tiền cũng nhanh hơn."
"Vậy là được rồi, chúng ta chỉ là dân thường thôi, không nên đi theo người ta mạo hiểm."
"Đó là đương nhiên, giờ ta sống tốt thế này, vợ hiền, con trai… con trai thôi đi, con trai quá nghịch ngợm, con gái thì ngoan ngoãn đáng yêu."
Lâm Tú Thanh cười, "Con gái ngươi mà ngoan?"
"Nó chỗ nào không ngoan?"
"Ta ngoan mà!" Diệp Tiểu Khê lập tức lớn tiếng nói phụ họa.
Hai vợ chồng đều vui vẻ.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận