Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 212: Ở riêng(3)

Chương 212: Ở riêng(3)Chương 212: Ở riêng(3)
Mẹ Diệp nói xong, trong phòng nhất thời yên tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, lại là Diệp Diệu Đông lên tiếng trước.
"Đủ xây nhà là được rồi, còn lại thì giữ lại. Mấy hôm nữa phải phục vụ rượu mời thợ lắp xà, mái ngói chưa lắp nên còn cần tiền công."
"Được rồi, đến lúc đó mua một ít lụa và một ít kẹo đậu phộng."
Mẹ Diệp nói xong thì nhìn cha Diệp, cha Diệp hút một điếu thuốc, sau khi hút xong, ông nói: "Chuyện này cha đã bàn với mẹ con rồi, khi chúng ta ở riêng cũng không có gì đặc biệt để phân chia, các con xem trong phòng mình có gì thì đem đi là được rồi, bát đũa thì cứ tính đầu người rồi đem đi."
"Hơn nữa, số tiền còn lại sẽ cho mỗi người 50 tệ làm vốn lập nghiệp. Nếu cần bổ sung gì thì các con có thể tự mình tính toán, vậy thôi. Các con có phản đối gì không?"
"Cha, cha xây căn nhà này cho chúng con mà không chừa chút tiền nào sao?"
"Đúng vậy, cha vất vả lâu như vậy, số tiền còn lại cứ để cho mình đi."
"Bọn con đều còn có một ít tiền trong tay, nếu cần mua cái gì khác, bọn con sẽ tự tiêu tiền của mình." Diệp Diệu Bằng cùng Diệp Diệu Hoa lần lượt nói.
Diệp Diệu Đông trước đó đã nói rồi, cho nên chỉ im lặng, dù sao kiếp trước anh cũng không có tiền để chia, sau khi xây nhà còn nợ một ít, cha Diệp và mẹ Diệp vẫn còn đó, bọn họ cũng vui vẻ chuyển đến nhà mới.
"Nếu không còn tiền thì thôi, nếu đã còn lại một ít thì cũng nên cho một chút để lập nghiệp. Mỗi người 50 tệ, số tiền dư ra cha mẹ sẽ lấy."
Mẹ Diệp cũng nói tiếp: "Em gái con đã lớn rồi, sắp phải lấy chồng rồi, cha mẹ còn phải cần khoản tiêu xài. Là anh chị dâu, các con nên tính toán xem nên làm gì và cho con bé chút gì đi."
"Mẹ đừng lo lắng, chúng con với tư cách là anh chị dâu nhất định sẽ mua cho con bé chăn bông và quần áo." "Được rồi, cứ chia tiền như thế đi. Những ngày này chúng ta vẫn ăn uống cùng nhau. Khi xà nhà làm xong thì chờ đến ngày chuyển nhà, các con có thể dọn qua, mua thêm mấy cái nồi chảo là được."
Mẹ Diệp nói xong thì lập tức đi vào phòng lấy tiền.
Mỗi nhà 50 tệ, họ vui vẻ trở về phòng.
Vợ chồng Diệp Diệu Đông cũng trở về phòng.
Lâm Tú Thanh vẫn cầm tiền trong tay, xúc động nói: "Cha mẹ chúng tôi tốt quá, khi những gia đình khác ở riêng cũng chỉ chia đôi đĩa cái bát thôi, thế mà cha mẹ còn chia mỗi nhà 50 tệ để lập nghiệp."
"Em biết cha mẹ anh tốt, vậy sau này nên hiếu thảo với họ hơn."
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh: "Nếu anh không nói thì em cũng làm thế thôi."
"Hiện tại chúng ta có bao nhiêu tiền?"
"Hơn 1000."
"Ít vậy à?"
Anh đã lần lượt đưa cho cô hơn 700 tệ trong hai tháng qua, nhưng toàn bộ tài sản của anh vẫn chỉ có hơn 1. 000 tệ?
"Bằng không, anh nghĩ chúng ta có bao nhiêu tiên? Chúng ta đã kết hôn được năm năm, tuy ăn cơm ở nhà nhưng cũng cần những nhu cầu thiết yếu hàng ngày và chỉ tiêu riêng. Bằng không, nếu em không mua giấy, anh dùng tre để đi vệ sinh à."
Ờ... cũng đúng!
Khi nói đến điều này, anh nghĩ đến việc mình vừa tái sinh trở về vào cuối tháng sáu. Khi đi vệ sinh, anh nghĩ trong bồn cầu sẽ có giấy, nhưng trong góc chỉ có những phiến tre thôi.
"Mà trong mấy năm qua, ngoại trừ sính lễ ra, với trong hai tháng này, còn đoạn thời gian trước anh cũng đâu có đưa em đồng nào, số tiền này là do em chắt chiu mãi đó."
"Được rồi được rồi... anh sai rồi, anh sai rồi, anh không nên hỏi chuyện này, sau này nhất định sẽ kiếm được tiền nhiều hơn."
Diệp Diệu Đông cảm thấy xấu hổ sau khi nghe tính toán của cô và nhanh chóng cầu xin sự tha thứ.
Lâm Tú Thanh không muốn cùng anh ồn ào chuyện cũ nên cô trực tiếp cho qua chuyện này, cất hết tiền đi, tiện thể thu dọn đồ đạc trong phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận