Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 633: Cá dầu ngọt

Chương 633: Cá dầu ngọtChương 633: Cá dầu ngọt
Hơn hai phút trôi qua, vẫn chưa thấy đồng đội lên, người lính còn lại cũng bắt đầu hơi sốt ruột.
"A Tam sao vẫn chưa lên? Tôi xuống xem thử."
"A Tam? Ừm... hay là đợi thêm chút nữa xem sao?"
"Anh làm được không? Thôi bỏ đi, tôi xuống..."
"Ơ, lỏng rồi..."
Diệp Diệu Đông thử kéo sợi dây câu lên, không gặp chút cản trở nào, một cái đã kéo lên khỏi mặt nước, ngay sau đó, trên mặt nước cũng vang lên tiếng ùm.
"Mau lên đây, vất vả rồi..."
Anh và người kia mỗi người đưa một tay, kéo người lên.
"Cảm ơn nhiều, anh mà không lên, đồng đội của anh cũng sắp nhảy xuống rồi."
"Không sao, lưỡi câu móc vào ổ khóa của một cái rương lớn dưới đó rồi."
"Dưới đó thực sự là thuyên đắm à? Chậc chậc chậc, rương này nối tiếp rương kia, bảo tàng sắp phát tài rồi, không biết có thể giúp hỗ trợ được bao nhiêu tiên đây?"
Diệp Diệu Đông cũng chỉ lẩm bẩm vài câu, không trông mong họ có thể trả lời.
Ai ngờ tên lính tên A Tam lúc này lấy ra hai thứ từ trong túi.
"Sò?" Anh ngạc nhiên.
A Tam cười nói: "Lúc xuống nước vừa hay thấy nó chạy trên đáy biển, lắc lư loạng choạng trông rất dễ thương, nên thuận tay nhặt bỏ vào túi."
"Cha mẹ ơi, cỡ cũng không nhỏ, nó chạy trông như thế nào?"
"Ừm... Tôi phải mô tả thế nào đây? Giống như một đứa trẻ mới tập đi chạy vậy."
Diệp Diệu Đông cầm lấy cân nhắc vài cái trên tay, trong lòng tiếc nuối một chút, có mấy người này ở đây, anh không tiện lặn xuống. "Sao không thuận tay nhặt thêm vài cái, chỉ hai cái này đủ ăn hai miếng, không đủ chia." Người lính kia nói.
"Tôi phải tìm lưỡi câu mắc ở đâu, đâu có nhiều thời gian mà tìm sò, thuận tay vớt được hai cái đã tốt lắm rồi", A Tam nói thẳng: "Anh xuống nhặt thêm vài cái là được mà, tôi thấy dưới đáy biển còn khá nhiều đấy."
"Vậy tôi cũng xuống vớt mấy cái."
Đều là những thanh niên đôi mươi, đâu có ai không thích chơi.
Diệp Diệu Đông trơ mắt nhìn người kia cũng vì một miếng ăn mà nhảy xuống, anh cũng có chút háo hức muốn thử.
"Làm tôi cũng tò mò muốn nhảy xuống quá."
"Cậu vẫn nên câu cá của cậu đi."
Diệp Diệu Đông tiếc nuối gắn mồi câu lên lưỡi câu lại, anh thực sự chỉ có thể câu cá thôi, dưới đáy biển có chút đồ tốt, đều giấu khá sâu, anh chỉ là người bình thường.
Thôi vậy, vẫn câu cá đi!
Sợ lại móc phải thứ gì lung tung beng kẹt dưới đáy, anh cũng không ném bừa, đặt lưỡi câu và hòn đá trượt xuống dọc mạn thuyền, rồi im lặng đợi, giữ cho dây thẳng không cong.
Nếu dây câu lỏng lẻo sẽ không thể tiếp nhận tốt tín hiệu cá cắn câu, càng đừng nói đến việc đúng lúc giật dây câu cá.
Sau khi căng thẳng dây câu, anh lại thỉnh thoảng lắc nhẹ dây câu, để mồi câu lượn lờ dưới đáy biển thu hút cá.
Không biết là vận may đến hay không, lưỡi câu vừa thả xuống, trên dây câu đã truyền đến cảm giác rung động liên tục, ngón tay có cảm giác tê liên tục, hơn nữa sức kéo mạnh, cảm giác đặc biệt rõ ràng.
Anh kịp thời kéo dây về phía trong cơ thể, lại thử giật một cái, cảm thấy đã câu được cá rồi, chỉ là con cá này có vẻ không thể coi thường, vừa mới cảm ứng cá cắn câu, dây câu đã truyền đến lực kéo mạnh, con cá trên lưỡi câu đang muốn bơi ngược lại.
Diệp Diệu Đông một tay giữ cần câu, tay kia xoay vòng cuốn dây câu vào lòng bàn tay, kéo thật chặt, không cho nó cắn câu bỏ chạy.
Bây giờ anh cuốn chặt dây kéo một lúc, rồi hơi nới lỏng một chút, ngay sau đó lại vội vàng thu lại, ngay lúc này, trên mặt biển vang lên tiếng ùm, người lính nhảy xuống kia trồi lên.
Anh ta vừa nổi lên mặt nước liền lau nước trên mặt, kích động nói: "Trời ơi, con cá trên lưỡi câu của cậu to quá."
"Thật à, anh nhìn thấy rồi hả? Cá gì vậy?" A Tam hưng phấn vội hỏi.
"Giống y chang con cá lớn A Đông câu được trước đó."
Diệp Diệu Đông thoáng chốc vui mừng: "Lại là một con cá cam à, hôm nay vận may bùng nổ rồi!"
"Kích cỡ cũng tương tự, vận may khá tốt, tốt hơn vận may của bố cậu."
"Tôi đã nói để tôi câu mà, xem tôi kéo con cá lớn này lên..."
A Tam đưa tay giúp đỡ nhận lấy con sò mà anh ta đang nắm chặt trong tay, đồng thời kéo anh ta lên, nói: "Anh nhặt được bao nhiêu con sò?”
"Chưa đếm, nhưng túi đã nhét đầy rồi, lúc lên rơi mất không ít, nhìn chúng lăn lóc bò trốn ngay trước mắt, tiếc thật, không mang túi lưới, nếu không có thể nhặt nhiều hơn chút nữa.”
"Sao không nói sớm, trên thuyền tôi có túi lưới mà", Diệp Diệu Đông vừa dụ cá vừa phân tâm nói: "Anh nhảy nhanh quá, tôi định nói mang theo cái túi lưới xuống cũng không kịp."
"Trên thuyền cậu còn có túi lưới à? Túi lưới đựng trái cây à?"
"Gần giống vậy, chỗ bỏ vào hơi khác một chút thôi."
"Trời ơi, biết sớm thì mang theo một cái túi lưới xuống." Anh ta vừa nói vừa lấy sò nhét đầy trong túi ra ném vào giỏ bên cạnh, leng keng leng keng số lượng cũng không ít, cũng phải mười mấy con. "Nghe âm thanh cũng không ít nhỉ?" Diệp Diệu Đông tò mò anh ta nhặt được bao nhiêu, phân tâm quay đầu nhìn một cái: "Cỡ cũng không nhỏ!"
"Tiểu Cao Tử, lát nữa nghỉ đủ rồi cùng nhau xuống nhé, mang theo túi lưới, hai người cùng đi có bạn, nhặt cũng nhiều."
"Được thôi."
Một "Long Ngạo Thiên", một "Ấn Độ A Tam", một Tiểu Cao Tử, lần này Diệp Diệu Đông cũng đại khái biết họ đều tên là gì rồi.
Anh đi tới đi lui dụ cá, cho đến khi nó kiệt sức, không còn chống cự nữa, anh mới một phát kéo nó lên bờ.
"Oa oa oa- Kéo lên rồi, cái dây câu tay của cậu hay thật, câu được hai con cá lớn rồi, lại không bị cá cắn đứt kéo đứt?"
"May mắn thôi, nếu mà bị cắn đứt thì chẳng phải không có gì để chơi sao? Các anh lấy móc câu qua đây móc nó lên giúp tôi."
Hai người đùn đẩy nhau, giành nhau đi lấy móc câu, cuối cùng rơi vào tay A Tam.
Một con cá lớn cứ thế bị móc lên, quăng lên boong thuyền, Diệp Diệu Đông không kịp quản nó, trước tiên tháo dây câu quấn trên tay ra.
Đợi anh cầm dao tiến lên thì lại phát hiện không đúng.
"Cái quái gì đâu phải cá cam? Rõ ràng là cá dầu ngọt mài" Anh vừa nói vừa dùng lưng dao vỗ vỗ thân cá.
A Tam và Tiểu Cao Tử đều ngơ ra: "Không phải trông giống y chang con cậu câu được trước đó sao?"
"Giống ở chỗ nào? Chỉ là trông có vẻ giống thôi, anh xem vảy trên đầu nó kìa, lung tung beng, có to có nhỏ, con cá cam vừa rồi vảy to nhỏ đều nhau, rất đồng đều, đây chính là sự khác biệt lớn nhất của chúng. Mừng hụt rồi, còn tưởng lại câu được một con cá cam nữa chứ."
Cá dâu ngọt bên ngoài có vệt đen quanh mắt, trên thân có một sọc vàng xuyên suốt từ đầu đến đuôi. Cá cam có hình dạng tròn dài, hơi dẹt, bụng tròn, lưng cá có màu xám xanh hoặc màu ô liu, đôi khi còn có ánh ngọc trai hồng.
Nếu không quan sát kỹ, rất dễ nhầm lẫn hai loại này.
"Vậy à? Nhưng chúng tôi trông thì cảm thấy đều giống nhau..."
"Nên mới nói các anh không phải người ven biển."
"Vậy con cá này có phải là không đáng giá nữa không?"
"Cũng được đấy chứ, to thế này, cũng phải mười mấy cân, chỉ là không bằng cá cam thôi, nhưng câu được con cá này cũng tốt rồi. Cá cam có vị ngon hơn một chút, mà mùi tanh cũng nhạt hơn. Thịt cá dầu ngọt hơi kém một chút, mùi tanh nặng hơn."
"Cá trong biển nhiều thế, nhiều con trông cũng gần giống nhau, làm sao mà phân biệt rõ ràng được? Chắc cũng chỉ có các ngư dân mới phân biệt tỉ mỉ được thôi."
"Ai bảo chúng tôi dựa vào cái này mà kiếm ăn chứ? Những loại cá thường xuyên lên bờ, chúng tôi thường có thể nhận ra, cũng có thể phân biệt được, còn những loại không thường xuyên lên bờ, ẩn dưới biển, thì khó hơn." Diệp Diệu Đông vừa nói vẫn vừa cho con cá lớn này chảy máu.
Tuy không bằng cá cam, nhưng cỡ to như vậy, dù sao cũng hơn cá nhỏ, so với trên thì không đủ, so với dưới thì dư dả.
Con cá dầu ngọt này không chỉ bề ngoài trông giống cá cam, mà cắt ra bên trong, thịt của nó còn hơi giống cá tuyết bạc.
Một số thương nhân không tốt, thường cắt lát cá dầu ngọt giả mạo bán thành cá tuyết bạc, chính là vì cá dầu ngọt rẻ, mà giá cá tuyết bạc gấp bảy tám lần cá dầu ngọt, đôi khi nhất định không nên tham rẻ.
Hải sản loại này về cơ bản đều là tiền nào của nấy, muốn rẻ mà trúng hàng tốt rất khó, người bán đâu phải kẻ ngốc, ai mà chẳng muốn kiếm tiền?
Còn có một loại gọi là cá dầu, hình dạng bên ngoài và thịt cắt ra của nó càng giống cá tuyết bạc, cũng thường bị lấy ra giả mạo cá tuyết bạc.
Loại cá dầu này giàu chất béo, nhưng cơ thể con người không thể hấp thụ được, ăn loại cá này rất dễ bị tiêu chảy, nôn mửa và các triệu chứng đường tiêu hóa khác.
Đặc biệt là một số phụ huynh thích mua cá tuyết cho con làm thức ăn bổ sung, cái này thực sự phải chọn cho tốt, không thể tham rẻ.
Loại cá dầu này còn tệ hơn, cá dầu ngọt thì còn đỡ một chút, những thương nhân chỉ coi trọng lợi ích mà không coi trọng chất lượng, bây giờ thực sự rất nhiều.
Diệp Diệu Đông cho con cá dầu ngọt này chảy máu xong thì mang vào khoang thuyền, để chung một giỏ với con cá cam trước đó, và lấy quần áo rách đậy lại.
May mà trước đó anh thông minh, chịu bỏ tiền kéo một tấm lưới màu đen trên nóc thuyền, có thể hấp thụ nhiệt, mặt trời sẽ không chiếu trực tiếp vào khoang thuyền, nhiệt độ khoang thuyền nhỏ có thể thấp hơn một chút.
Tuy nhiên, ngày mai tốt nhất nên mua ít đá lạnh để trên thuyền, độ tươi sẽ tốt hơn, hôm nay lên thuyền quên mất.
Anh lại đi xem thùng cá câu được, về cơ bản đều rất tươi sống, vài con cá đâm lỗ trên bụng, xì hơi trong thùng vẫn còn bơi qua bơi lại được.
Mấy con đáng giá bán đi, mấy con không đáng giá cũng đủ ăn hai bát, có đồ ăn tối rồi, còn có sò ăn thêm.
Nhìn sợi dây câu rối bù thành một đống, anh lại hơi đau đầu, nhưng có hai người lính giúp anh sắp xếp cũng không rắc rối lắm.
Đến khi gần hoàng hôn, hai người lính mượn một cái túi lưới, hai người cùng nhau lại lặn xuống nhặt sò, nhìn mà anh cũng hơi ghen tị.
Đừng nói là có sò để nhặt, cho dù chẳng có gì, trời nóng thế này, xuống nước ngâm một chút, bơi một vòng cũng khá thoải mái.
Không biết mấy người kia vớt hết hàng dưới đáy thuyền đắm rồi, dưới đó còn sò cho anh vớt không.
Nhìn giỏ sò bên cạnh, giờ này chưa tới bữa cơm, trong đầu anh đã nghĩ đến món miến sò tỏi băm, rắc chút hành lá rồi rưới dầu hành, xèo xèo-
Bạn cần đăng nhập để bình luận