Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 612: Hàng hóa không kéo lên được

Chương 612: Hàng hóa không kéo lên đượcChương 612: Hàng hóa không kéo lên được
Đêm đó sóng vẫn chưa rút xuống, vẫn hơi lớn, thuyền đánh cá ven bờ ra khơi chưa được bao lâu, lại tập thể quay về hết.
Không thể đùa với mạng sống được, trận mưa này đã cuốn đi hơn hai sinh mạng rồi, không biết những nơi khác có người chết không, họ vẫn chưa hay.
Hơn 20 ngày nay cứ mưa liên miên, đường sá lại không tốt, không có chuyện gì lớn, cũng chẳng ai ra ngoài la cà, tin tức vẫn bị bưng bít.
Mọi người bàn tán, có lẽ phải đợi đến đêm mai mới có thể ra khơi được.
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ vậy, về nhà lại chui vào chăn ngủ thêm một giấc nữa.
Đến sáng hôm sau khi mẹ anh sang, anh mới nghe kể chuyện hôm qua bà cụ làm loạn, lập tức bật cười nhìn bà cụ.
Bà cụ cũng theo bà sang, nói là trời mưa suốt, hơn 20 ngày rồi không sang, cũng không gặp anh và bọn trẻ, nhớ lắm.
"Bố con mới hơn 50 tuổi, sao mà nghỉ hưu được? Ông ấy đồng ý, con cũng không chịu, mới hơn 50, còn mấy chục năm nữa sống tốt, nghỉ hưu sớm vậy, xương cốt sẽ rỉ sét mất. Nhưng nếu bà muốn dọn sang đây ở cũng được, sang đây náo nhiệt hơn."
Bà cụ vội cười vẫy tay: "Không không không, nhà con chẳng có chỗ ngủ, sang chỉ thêm phiền phức cho con, bà ở nhà cũ, có cha mẹ con hầu hạ là tốt rồi."
"Thêm phiền gì chứ, chỉ là thêm đôi đũa thôi, nhưng không đủ chỗ ngủ thì đúng là thật. Nhưng cũng dễ thôi, xây thêm cái phòng nữa là được, dù sao bên cạnh vẫn còn đất trống, vừa hay vườn rau cũng không trồng sát nhà lắm, bên cạnh đất trống xây thêm cái phòng nữa, trong nhà đục thủng tường làm cửa đi qua là được rồi."
"Con đừng phiên phức, đừng bày vẽ lung tung, xây phòng gì chứ? Nhà cũ nhiều phòng không như vậy, lãng phí lắm, đủ ở rồi, con đừng lăng xăng..."
Mẹ Diệp cũng trợn mắt, cáu kỉnh nói: "Nhiều tiền không có chỗ tiêu à, còn xây phòng? Đủ ngủ là được rồi, vợ con chăm ba đứa con là đủ rồi, thêm một bà cụ nữa phải trông nom, nó làm sao mà đủ sức?"
Nghe lời này, bà cụ không vui: "Tao cần ai trông nom chứ? Tao ít phiền phức lắm, cũng không ởđi lung tung."
Mẹ Diệp liếc bà một cái, cũng không nói gì, tuổi cao rồi, dù ít phiền đến mấy, người khác cũng phải để ý đến bà mà.
Nhưng Diệp Diệu Đông lại thấy nên xây thêm cái nhà để đón bà cụ sang, ở nhà cũ anh cũng không yên tâm, dù sao kiếp trước bà chỉ sống đến 85 tuổi, mùa xuân năm 1987 bị ngã ở nhà cũ, không qua khỏi.
Đón sang bên này ở, rời khỏi nhà cũ, biết đâu có thể thoát khỏi số mệnh đã định, sống lâu hơn chút, dù sao sức khỏe bà vẫn rất tốt.
Hơn nữa từ khi có radio, dạo này anh thấy bà hồng hào phơi phới, tinh thân cũng tốt, trước đây còn đi khoe khắp nơi với mấy bà cụ trong làng, mẹ anh còn nói hôm qua bà vẫn còn hùng hồn mắng cha anh một trận, sống thêm vài năm, chắc không thành vấn đề.
Vừa hay bà cũng muốn ở bên này, con cháu đều ở đây, ồn ào náo nhiệt.
Người già rồi, chẳng phải chỉ mong con cháu ở bên cạnh, náo nhiệt sao? Radio chỉ giải trí lúc rảnh thôi, không thay thế được con cháu.
Anh suy nghĩ một hồi, vừa hay nhà họ Chu ở bên cạnh, mùng 1 tháng 5 đã bắt đầu xây nhà, tuy mưa nên đã ngừng 20 ngày rồi, nhưng bây giờ trời nắng, cũng bắt đầu thi công lại rồi.
Vừa hay có thể xin chia một ít vật liệu bên đó, thợ thì cũng có sẵn, bỏ chút tiền, mượn vài ngày là được, hoặc xin chia ít vật liệu, anh tìm thêm vài người làm cũng được. Chỉ một căn phòng nhỏ thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Suy nghĩ trăm ngả nghìn nơi, thực ra chỉ trong thoáng chốc đã tính toán xong xuôi.
Anh cười nói: "Đúng, bà ít phiền phức, còn có thể phụ trông cháu, người ta nói nhà có người già, như có của báu, bà chính là vậy đó."
Bà cụ vui vẻ cười toe toét: "Các con không chê bà già rồi, vô dụng là tốt rồi." Diệp Diệu Bằng ở bên cạnh cười nói: "Xây thêm cái phòng nữa, cũng chẳng tốn công gì, nhà con với thằng Đông đều ở hai bên, xây thêm một cái cũng rất thuận tiện."
"Không cần phiền phức đâu, bà ở nhà cũ cũng tốt mà." Bà cụ cười từ chối, rồi ngồi lên ghế tựa trước cửa tiếp tục mân mê cái radio.
Chị dâu Lan đang phơi quần áo ở bên cạnh, cười nói: "Bà cụ phúc lớn ghê, cháu nào cũng muốn đón bà sang ở."
"Đúng vậy, chúng đều rất có hiếu, đều có tâm, giờ tôi cũng được hưởng phúc của con cháu rồi, nhắm mắt lại cũng đáng."
"Nói mấy lời này làm gì?" Diệp Diệu Đông không vui nói.
"Ừm, không nói mấy lời này, không nói mấy lời này... haha... bà sẽ tăng âm lượng lên, mọi người cùng nghe sách."
"Nghe sách tốt đấy! Mưa hoài, bà cụ đã lâu rồi không qua, chúng tôi muốn nghe sách cũng không được nghe." Chị dâu hai Lan cũng ở cửa, nghe lời này cũng lên tiếng nói.
"Haha- Hôm nay trời đẹp- có thể ngồi ở cửa nghe sách rồi."
Diệp Diệu Đông ngồi ở cửa nghe một lúc, bây giờ đã cuối tháng 6 rồi, sáng sớm mặt trời đã rất lớn, nhưng bị lưới đen che khuất, chỉ có một chút ánh sáng chiếu xuống.
May mà đỉnh đầu buộc một tấm lưới che nắng như vậy, mọi người ngồi ở cửa một chút cũng không nóng, gió thổi qua còn thấy khá mát mẻ.
Khi đêm đến, Diệp Diệu Đông vẫn dậy như thường lệ, sóng lớn hay không, thuyền có thể ra khơi không? Cũng phải dậy lái thuyền ra một đoạn, xem sóng ven bờ lớn hay không, mới biết được.
Ven bờ không có sóng, không có nghĩa là ngoài khơi không có sóng.
Hôm qua cũng vậy, vào lúc hoàng hôn, ven bờ không có sóng, nhưng đêm ra khơi, sóng ven bờ vẫn khá lớn, mọi người chỉ có thể quay về tay không.
Tối nay mặt biển sóng nhỏ hơn, sức gió cũng chịu được, các thuyên đánh cá đều mạnh dạn ra khơi vùng biển gần bờ.
Hôm nay Diệp Diệu Đông định đến chỗ cũ của mình xem thử, ban ngày có rủ anh cả anh hai, nhưng hai người không muốn di chuyển, cảm thấy mình quen thuộc với chỗ của mình hơn, sau cơn sóng lớn chắc chắn có cá lớn, không định theo anh.
Không theo anh thì thôi, anh cũng không quan tâm.
Diệp Diệu Đông thả dây câu xuống, định đi xung quanh rạn đá xem cành cây anh thả còn ở đó không, mặc dù sau bao lâu, trứng mực trên đó dù còn cũng đã nở từ lâu rồi, hoặc có lẽ cả cành cây và phao đều bị sóng đánh mất rồi.
Nhưng dù sao cũng phải qua xem một chút, biết đâu vẫn còn, cũng có thể mang về phơi khô làm củi đốt, trước đây anh thả xuống không ít, không thể lãng phí, lấy về đốt cũng đủ đốt một hai tháng.
Chỉ là tưởng tượng thì đẹp thôi, khi thuyền anh chạy qua, ngay cả phao cũng không tìm thấy, hồi đó anh thả hai mẻ, buộc mấy cái phao, giờ một cái cũng không còn.
"Thôi, mất thì mất vậy, đi kéo lưới thôi!"
"Có khả năng nào là ba cha con kia dẫn người chạy qua đây không? Rồi thu hết cành cây của chúng ta đi?" Cha Diệp không nhịn được suy đoán.
"Rất có khả năng, dù sao chúng ta cũng qua chỗ anh cả anh hai bắt cá đối mấy ngày rồi, có lẽ lúc đó bị con chọc tức nhảy dựng lên, ngày hôm sau liền chạy qua đây chặn con. Mặc kệ họ, không ai rảnh rỗi cả ngày theo họ chạy lung tung, huống chỉ mưa lớn vừa qua, ai cũng muốn kiếm được một mẻ lớn."
"Ừm, con nói đúng."
"Đi thôi, cha lái thuyền, cob đi thu xếp lưới."
Chỉ là không biết ba cha con chạy qua vùng biển nào đánh bắt, không thì anh tùy tiện kêu mấy người mấy chiếc thuyền đi chặn họ.
Lưới từ từ thả xuống biển, thuyền cũng từ từ bắt đầu chuyển động, lưới che nắng trên đầu bị gió thổi phần phật.
Lưới che nắng này là lưới lỗ, thoáng gió, không đến nỗi bị gió biển thổi ảnh hưởng đến việc vận hành thuyền.
Mặc dù nói có thể che nắng, nhưng Diệp Diệu Đông vẫn đội mũ che nắng của mình, bảo vệ kép, mùa hè nắng gắt này, mặt trời chói chang cộng thêm gió biển thổi mạnh, ngay cả con heo trắng lớn cũng không chịu nổi.
Thu được một lưới, đánh bắt được hơn trăm cân cá tôm cua, thu hoạch gấp đôi bình thường, trong đó còn có 3 con cá ngừ vây xanh nhỏ, chỉ tiếc là chỉ nặng mười mấy hai mươi cân, nhưng dù vậy, cha Diệp cũng vui đến híp cả mắt.
"Quả nhiên có hàng tốt, ba con cá ngừ vây xanh nhỏ có thể bán được giá tốt, nếu mà kích cỡ lớn hơn chút nữa thì tốt."
Diệp Diệu Đông cũng rất hài lòng, anh trước tiên chọn ba con cá ngừ vây xanh ra để cho chảy máu, sau đó để riêng vào một cái rổ rắc đá lên.
Những con cá tôm cua còn lại cũng không vội lựa chọn, dù sao mặt trời mới nhô lên, vẫn mát mẻ, đợi lưới thả xuống lại rồi lựa chọn cũng không muộn.
Lần lượt lại kéo thêm ba lưới nữa, không biết sao hôm nay vùng biển này, anh thu hoạch toàn là cá ngừ, đều là loại mười mấy hai mươi cân.
"Có phải cả một đàn cá đều bị sóng đuổi chạy về phía này không? Ơ... không đúng, mấy con trong lưới này là cá nổ, giỏi thật, lợi dụng mình trông giống cá ngừ mà trà trộn vào giữa bầy cá ngừ?"
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa lôi 4 con cá nổ từ đống hải sản vừa đổ ra: "Ngụy trang rất tốt, ngay cả hình dáng trọng lượng cũng gần như vậy."
Cha Diệp cười nói: 'Hai loại cá này vốn giống nhau, cá nổ thường trà trộn vào giữa cá ngừ, bình thường mà. Con đi cho chảy máu trước đi, cha sẽ rắc đá lên đống cá tôm này rồi đậy lại cất vào khoang thuyền, đợi cập bờ rồi lựa chọn, tránh bị mặt trời phơi hỏng."
"Ừ, nhân hôm nay hàng nhiều, thả thêm một lưới nữa đi, cũng 20 mấy ngày rồi không ra khơi, hôm nay về trễ thì về trễ vậy. Đi lòng vòng quanh vùng biển xung quanh, đợi làm xong gần đủ rồi, chúng ta sẽ quay về, rồi sắp đến ven bờ thì kéo lưới lên, cũng tiết kiệm được chút thời gian quay về." "Cũng được."
Hai cha con bận rộn xong, thì cuối cùng thả thêm một lưới nữa, niềm vui thu hoạch vẫn luôn lưu lại trên mặt họ.
Đợi trời tối sâm, họ cũng sắp đến gần bờ, hai cha con định kéo lưới lên, nhưng ngay lúc này, họ lại phát hiện thuyền đột nhiên di chuyển rất chậm, giống như bị mắc kẹt, theo dòng nước lắc lư qua lại.
"Sao vậy?"
"Không biết? Động cơ có vấn đề à?"
"Kéo lưới lên trước đã, lát nữa kiểm tra lại."
Nhưng khi kéo lưới lên, hai cha con lập tức sửng sốt, máy kéo lưới lại không kéo nổi lưới ở dưới lên!
"Sao vậy?"
Máy kéo lưới vẫn chạy, kết quả một lúc lâu, lưới vẫn chưa nhúc nhích, hoàn toàn không có động tĩnh được kéo lên, điều này chưa từng xảy ra bao giờ.
Dưới đó là hàng gì vậy? Ngay cả máy kéo lưới cũng không kéo nổi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận