Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 87: Đá ngầm ở đảo biệt lập có rất nhiều hàng tốt(1)

Chương 87: Đá ngầm ở đảo biệt lập có rất nhiều hàng tốt(1)Chương 87: Đá ngầm ở đảo biệt lập có rất nhiều hàng tốt(1)
Bọn họ dự định buổi sáng sẽ kéo vài lưới ở vùng biển xung quanh xem thử có thể may mắn bắt được hàng lớn như hôm qua hay không, đợi đến chiều khi thủy triều rút sẽ lại đến đảo biệt lập để đào hải sản.
Bọn họ không có ý định ra khơi đến những vùng biển quá xa, cũng không muốn kéo lưới một cách nghiêm túc, muốn kéo lưới nghiêm túc sẽ phải ra khơi vào lúc một hoặc hai giờ sáng, hoặc muộn nhất là hai hoặc ba giờ.
Bởi vì lái đến khu vực biển mục tiêu phải mất hơn một giờ đồng hồ, giăng lưới cũng mất hơn một giờ đồng hồ nữa.
Nếu đi quá xa, một ngày sẽ không kéo được bao nhiêu lưới, chỉ tốn tiền dầu diesel đi tới đi lui mà thôi.
Bọn họ chỉ muốn xem thử liệu bản thân có thể gặp may mắn như ngày hôm qua hay không, nếu không bọn họ sẽ đến đảo biệt lập đào hải sản, nhiều người như vậy, nếu mỗi người bắt một chút thì sẽ không quá mệt.
Thuyền nhanh chóng rời khỏi bờ, hôm nay trong lòng Diệp Diệu Đông không còn cảm thấy sợ hãi nữa, vẻ mặt cực kỳ thoải mái, khi đến giữa biển, anh trực tiếp hét lớn về phía biển: "Biển rộng, Diệp Diệu Đông tôi trở lại rồi!"
"Ha ha ha, Đông Tử quá hưng phấn rồi phải không?"
"Tôi cũng rất hưng phấn, biển rộng, Bùi Quang tôi cũng đã trở lại rồi, nhanh mang thật nhiều hải sản đến đây!"
"Vãi, tốt nhất là cậu đừng nói tên cậu, thần biển nghe xong chắc chắn sẽ không mang hải sản đến cho chúng ta!"
"Cút!"
"Này, đừng nói nhảm nữa, nhanh quăng lưới đi, tôi không biết phải làm thế nào!" Mập hưng phấn thúc giục.
"Đừng nóng nảy, đây là vùng biển nông, quá gần bờ, không có gì để bắt, chúng ta lái ra ngoài thêm một đoạn nữa đã." A Quang đầy kinh nghiệm nói.
Cha anh ta lái thuyền lớn, nhà cô anh ta cũng có thuyền nhỏ, mấy năm trước, khi anh em họ còn quá nhỏ, cô của anh ta thường gọi anh ta ra biển giúp đỡ, anh ta rất quen thuộc với những thứ này.
Diệp Diệu Đông cũng rất quen thuộc, nhưng tạm thời không thể lộ ra ngoài, cười nói: "Hôm nay xem thử vận may thế nào, nếu có hàng lớn thì mọi người vui vẻ chia tiền, nếu không có thì chúng ta vẫn có chút đồ ăn làm đồ nhắm rượu, ha ha."
"Đi để ông đây đi một chuyến trắng tay là được rồi!"
"Không kéo được lưới, nhưng chắc chắn có thể đào được chút gì đó ở đá ngầm, không đến mức trở về trắng tay. Thôn của chúng ta không ai có thuyền đến được đảo biệt lập, thuyền đều đi kéo lưới, sẽ không ai lãng phí thời gian lái thuyền đi đào hải sản, nhiều tài nguyên ít người sử dụng, chắc chắn ở bãi đá ngầm trên đảo biệt lập có rất nhiều sò ốc gì đó."
Người trong thôn có thuyền luôn mong mỗi ngày đều gió êm sóng lặng để có thể ra khơi thả lưới kiếm tiền.
A Quang vẫn lái thuyền đến cách hòn đảo biệt lập không xa, ngày hôm qua ở khu vực này đã bắt được nhiều cá thu như vậy, trong lòng anh ta cũng ôm ảo tưởng, hy vọng ở nơi này sẽ lại có một ít cá lớn.
"Ha ha, vẫn ở chỗ này đi! Mọi người bắt đầu làm việc -"
"Để tôi để tôi..."
"Để tôi để tôi..."
Mọi người đều hào hứng lao vào giúp quăng lưới...
Khi thuyền di chuyển, lưới đánh cá cũng bị mắc cài sắt kéo chìm xuống đáy biển, Mập nóng lòng hỏi: "Phải thả bao lâu mới có thể kéo lưới lên!"
Anh ta là người ngoài ngành duy nhất ở đây, những người khác ít nhiều cũng có chút kiến thức.
"Đợi một tiếng nữa, tôi sẽ di chuyển loanh quanh thêm vài lần nữa xem có thể thêm vài lưới hay không ¬
"Đưa thuyền tôi lái, để tôi thử xem." Diệp Diệu Đông nhiệt tình nói.
A Quang nghỉ hoặc nhìn anh: "Cậu có được không vậy?”
"Đàn ông sao có thể nói không được? Cậu coi thường tôi à."
A Chính cười đùa nói: "Ha ha, Đông Tử đã có hai đứa con rồi, các cậu đều không bằng cậu ta, chắc chắn không được bằng cậu taI"
"Có hai đứa con là rất giỏi sao?"
"Dù sao cũng hơn cậu không lấy được vợt"
"Cút!"
Lại bị đả kích, vẻ mặt A Quang đầy buồn bực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận