Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 351: Bầy rắn biển(1)

Chương 351: Bầy rắn biển(1)Chương 351: Bầy rắn biển(1)
300 cái móc câu, một hàng chỉ có khoảng 30-40 móc câu trống, Diệu Đông thu từ đầu đến cuối, lưng đau nhừ nhưng thu hoạch cũng khá khẩm.
Một con cá mú hạt dưa xanh thì không cần nói, lươn biển đỏ cũng câu được mười con, còn một số cá đù đen, cá mú, cá vàng, cá hồng ngựa, cá ngừ thù nhiều nhất như anh dự đoán.
Nhưng một mình anh phải lái thuyền, lại phải thu dây và thả mồi xuống nên rất vất vả, hiệu quả thấp.
Liếc nhìn A Chính và Tiểu Tiểu đang làm việc ở xa, không nhìn rõ lắm nhưng thấy họ một người lái thuyền, một người thả dây, làm rất thong thả.
Anh lắc đầu, không thể so sánh, họ chia sẻ công việc còn anh thì một mình làm tất cả. Khi có thuyền lớn hơn, sẽ thuê thêm người.
Thu xong dây câu, anh lại nối tiếp hai giỏ dây khô trên thuyền với đuôi dây chính dưới biển, cùng với dây phao, chì nối và thả xuống biển. Cho đến khi hết hai giỏ dây mang ra hôm nay, cuối cùng thả neo và phao.
Thêm 200 móc câu nữa, giờ dưới biển có 500 móc câu. 300 móc câu đầu anh vẫn dùng tôm nhỏ làm mồi, 200 móc câu sau dùng rết biển. Những con quá dài anh cắt khúc rồi mới thả xuống.
Nghe nói rết biển cũng là mồi tốt như tôm nhỏ. Chờ xem có gì mới lạ không.
Xong hết việc, anh đứng thẳng xoay xoay thắt lưng, trong lòng đang cân nhắc xem lần sau có rắn biển hay hải mã gì đó không, lấy ngâm rượu thuốc, để xoa thắt lưng của anh, cha anh cũng bị mỏi thắt lưng, dù sao cha anh cũng thích uống rượu, vừa hỗ trợ trị bệnh thấp khớp.
Diệp Diệu Đông thảnh thơi nằm thẳng xuống, che mặt bằng mũ, không định câu nữa. Nhiều móc câu đang dưới biển rồi, không cần tranh cá với chính mình.
Sóng biển nhấp nhô lên xuống, con thuyền cũng nghiêng ngả theo, như chiếc ghế xích đu tự nhiên khiến người ta buồn ngủ. Một cơn mưa thu, gió biển thổi tới mang theo hơi lạnh, anh ôm chặt hai tay trước ngực.
Hôm nay ra khơi, Lâm Tú Thanh cố ý gọi anh mặc áo bông, trên biển gió lớn, hôm qua mưa, hôm nay lạnh hơn. Mặc áo bông thật sự rất ấm.
Anh nhắm mắt, ánh sáng mờ ảo, mặt nước lăn tăn, thỉnh thoảng vang lên tiếng cá vẫy đuôi, nhàn nhã khiến tinh thân thư giãn hoàn toàn. Anh nhắm mắt lại định ngủ một lát rồi dậy thu dây câu.
Không biết qua bao lâu, bỗng nghe tiếng hét làm anh giật mình, anh ngồi bật dậy.
"Đông Tử, Đông Tử?"
"Trời má, mày la lên làm gì? Tao đang ngủ ngon lành!" Diệp Diệu Đông cáu kỉnh gào lên.
"Chết tiệt, mày còn sống à? Tao tưởng mày xong rồi, bảo A Chính chèo thuyền qua coi thử." Tiểu Tiểu nhìn anh khó chịu. ...
"Tao vừa thả hết dây câu xong, không có việc gì, rảnh rỗi nằm ngủ đó mà."
"Tao với A Chính thấy thuyền trôi mà không thấy người, tưởng mày gặp chuyện gì rồi chết đuối chứ."
"Tao may mắn lắm, đâu có chuyện gì. Chết đuối à, tao cũng bơi vào được, biển nông thế này mà chết đuối à? Tao biết bơi mà."
"Thôi được rồi, tao lo nhầm. Tao với A Chính cũng phải về thu dây câu rồi."
"Nhanh thế à? Đã đến giờ thu dây rồi sao?" Diệp Diệu Đông vén tay áo nhìn đồng hồ, cũng vội đứng dậy, hóa ra anh đã ngủ hơn một tiếng rồi.
"Trời má, Đông tử của chúng ta giàu sang rồi à? Còn đeo đồng hồ nữa?" Tiểu Tiểu nhìn thấy anh vén tay áo, ngạc nhiên la lên.
"Được cho không đấy, tao may mắn lắm."
A Chính cũng hứng thú: "Cho không là sao? Sao lại nhận được? Nói ra cho anh em cùng biết, xem có ai may mắn nhận được không?"
"Nói ra thì không được đâu, về kéo câu của bọn mày đi, tao cũng phải thu dây rồi, ngủ quên mất."
"Mẹ... phát tài mà không chia sẻ gì cả."
"Cái này không thể chia sẻ được, những gì có thể chia sẻ tao nhất định nói cho bọn mày mà."
Nhận tiền người ta thì phải giữ kín chuyện, ít nhất cũng không thể tiết lộ từ phía anh.
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa cho thuyền tiến về phía phao nổi đầu tiên anh thả, chợt thấy phía trước không xa có sóng nước dữ dội.
"Thứ dưới nước kia là gì vậy?"
"Cái gì?"
A Chính và Tiểu Tiểu thấy anh không nói thì thôi, định chuẩn bị cho thuyền quay lại kéo dây câu, nghe anh nói cũng tò mò dừng lại, nhìn theo hướng tay anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận