Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1337: Phong quang trở về

Lâm Tú Thanh biết mẹ Diệp ngày mai sẽ phải trở về, lúc ăn cơm còn hỏi bố Diệp, lát nữa có muốn qua bên chỗ hắn giúp hắn quét dọn phòng một chút không.
Bố Diệp liên tục khoát tay, bảo rằng mình sẽ tự thu dọn, còn lại đợi mẹ Diệp ngày mai về, để chính nàng dọn dẹp.
Lâm Tú Thanh cũng không miễn cưỡng, không cần nàng, nàng càng đỡ việc.
Sau bữa cơm, mọi người đều ngồi ở ngoài cửa hóng mát, trời hè oi bức đều phải ra ngoài cho mát rồi mới có thể về phòng ngủ, khó tránh khỏi, mọi người cũng đều nhắc đến chuyện xảy ra hôm nay.
Chị dâu cả Diệp, chị dâu hai Diệp đều ở đó mắng, nói mấy ông anh họ không có đạo đức.
Mọi người đều im lặng không nói, ngược lại bà mở miệng cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt của bọn họ.
"Đều thương lượng xong rồi, còn nhắc lại làm gì, cũng không sợ người ta chê cười."
"Cười gì, vốn dĩ chúng ta nghĩ đều là người một nhà, bọn họ ngày nào cũng chạy tới bảo chúng ta kéo một cái, cũng để bọn họ kiếm chút, ai biết bọn họ lại ầm ĩ ra mặt, cả nhà bà cô, bà dì bảy tám đời đều muốn nhét vào cho chúng ta..."
Mấy người lớn tiếng đều ở đó ồn ào, chuyện buổi sáng lại lặp đi lặp lại nói.
Diệp Diệu Đông nhắm mắt dưỡng thần, chỉ mình hóng mát, đợi cơn buồn ngủ ập tới, hắn liền về phòng ngủ trước.
Hôm sau trời vừa sáng đã bị một đám tiếng líu ríu đánh thức.
Lâm Tú Thanh trước kia đã kinh ngạc vui mừng phát hiện, hai con chó mang thai có một con đã đẻ, nàng lập tức ồn ào gọi lũ trẻ trong nhà mau đến xem.
"Chó đẻ rồi, các con mau lại đây xem này."
Vừa nghe thấy thế, từng đứa chân như gắn Phong Hỏa Luân, chạy đến rất nhanh, vô cùng kích động, ngay cả mấy đứa hàng xóm cũng nghe thấy chạy tới.
Trước đây tai chúng nó đâu có thính như thế, gọi ăn cơm còn phải gọi gần chết mới lôi được chúng nó về.
"Sao thế? Ở đâu?"
"Ở đâu, đẻ rồi hả?"
"Đẻ rồi hả? Cho ta xem với, cho ta xem với..."
Từng đứa đều chen chúc ở trước ổ chó, vươn cổ ra, quan tâm lạ thường, phảng phất như chính mình sắp làm cha.
"Oa... Nhiều chó con thật..."
"Nhỏ quá đi, mắt chúng còn chưa mở nữa..."
"Ta thấy rồi, chúng đang bú sữa, nhỏ xíu à..."
"Có được sờ không? Có được bế ra không..."
Lâm Tú Thanh vội vàng vuốt mấy bàn tay nhỏ bé đang vươn ra phía trước, "Không được, chúng vừa mới sinh đêm qua, các con không được sờ lung tung, để chúng nó bú sữa trước."
"Lại chen vào hai con đang bú..."
"Một hai ba bốn, năm sáu... Có 6 con, chúng đều đang bú kìa, chó con nhiều quá trời luôn..."
"Còn một con chưa đẻ hả?"
"Chắc cũng sắp rồi."
"Nhà Thành Hồ nhà ngươi thành ổ chó rồi, toàn là chó."
"Càng tốt chứ sao, đến lúc đó ta vừa ra cửa là chó bao vây ta hết, xem ai dám không nghe lời ta."
Diệp Diệu Đông nghe thấy tiếng động đi ra liền nghe được câu này, đưa tay gảy đầu con trai một cái, "Người khác là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngươi thì người cầm chó làm oai, xem cái đồ tiền đồ của ngươi."
"Cha, thật sự rất oai phong mà, đến lúc đó con đi ra một tiếng, toàn bộ chó đều theo con chạy, lợi hại biết bao, chúng nó là đội quân chó của con."
Diệp Thành Hà vô cùng hâm mộ, "Con cũng muốn nhiều chó như vậy, nghĩ thôi đã thấy oai phong rồi, nhưng mà nhà con chỉ có đội quân gà vịt."
"Không chỉ có gà vịt mà, nhà con còn có heo nữa."
"Không cần, vẫn là chó nhà con lợi hại."
"Chắc đến hôm sau phải đem bớt đi mấy con, nhiều quá rồi." Lâm Tú Thanh nói với Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông gật đầu, "Có nhiều người tìm ta muốn lắm, đợi nuôi một tháng nữa rồi cho."
"Không cần, đây đều là chó nhà mình, không cho người khác."
"Một lứa đẻ tận 6 con, còn một con chưa đẻ, vậy tính ra cũng hơn chục con, trong nhà vốn dĩ đã có 7 con rồi, ngươi mở vườn thú thú cưng à? Toàn là chó."
"Cũng không sao, cứ giữ lại đi."
"Về sau lại đẻ, đến lúc đó một lứa lại một lứa, mấy trăm con cho ngươi nuôi hả?"
Diệp Thành Hồ có chút khó ở, hai tay chống cằm, ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm mấy con chó con vừa mới sinh.
Diệp Thành Dương lại không quan tâm lắm, hắn có ba con cừu non rồi, không cần chó cũng không sao.
Đến trưa mấy đứa nhỏ này cũng không chịu dời đi, dù lúc chạy ra ngoài chơi một lúc, cũng rất nhanh trở lại, tiếp tục ngắm mấy con chó con. Tiện thể chúng còn ngồi chờ, muốn nhìn con chó khác đẻ, không cho chúng nó nhìn thấy, chúng nó cảm thấy tiếc nuối vô cùng.
Người lớn trong nhà cũng không ai để ý đến chúng nó, bởi vì đến giữa trưa A Quang bọn họ đã trở về.
Trong thôn đều truyền tai nhau, có một chiếc xe hơi nhỏ đưa họ về, rất oai phong, ai nấy cũng đều chạy đi báo tin, có người tận mắt thấy xe hơi nhỏ vô cùng hưng phấn.
Diệp Diệu Đông bọn họ cũng là ở ngoài cửa nghe người ta nói xe hơi nhỏ, mới biết được bọn họ về nhà.
"Chậc chậc, xem ra nhà lão Bùi bây giờ giàu rồi, còn thuê được xe hơi nhỏ..."
"Đương nhiên là giàu rồi, ngươi xem bây giờ nhà nó bao nhiêu thuyền, thuê một chiếc xe hơi nhỏ thì có gì? Không chừng bọn họ còn mua được ấy chứ."
"Thật không đó? Một chiếc đến mấy vạn, ngươi bảo A Đông mua được, ta còn tin, nhà lão Bùi mà cũng mua được?"
"Cái đó thì khó nói, chẳng phải thấy thuyền hai nhà bọn họ thay phiên nhau hết chiếc này đến chiếc khác về sao, cứ như đang đua vậy. Nhà lão Bùi xem ra cũng chỉ kém nhà A Đông chút xíu thôi, nhưng mà cả thôn cũng có mấy ai sánh bằng."
"Đâu chỉ cả thôn chứ? Mười dặm tám thôn cũng có mấy ai bì được, đem ra thị trấn so cũng có giá đấy."
"Các ngươi nói nãy giờ, xe hơi nhỏ trông như thế nào? Ối chao, đáng tiếc, mình ở xa quá, không nhìn thấy, người ta dừng ở cửa bao lâu vậy?"
"Không biết nữa, nghe nói xe dừng ở ngoài cửa lúc đó, xung quanh náo động hết cả lên, mọi người vây quanh cái xe hơi nhỏ sờ sờ ngắm ngắm hồi lâu, cả lũ trẻ trong thôn vây hết cả vào, chút nữa còn không cho xe đi."
"Đúng đó, đúng đó, nghe nói vây quanh cả nửa tiếng, làm người ta sợ quá chừng, vẫn là cả nhà lão Bùi đuổi mọi người ra, rồi xe mới đi được."
"Tiếc thật đấy, không được nhìn, cứ vây ở đường đi nửa tiếng, mà mình lại không biết?"
"Nghe nói màu đỏ, nhìn là thấy may mắn rồi, lại đẹp nữa, so với xe công nông, xe máy cái gì cũng đẹp hơn, mà ngồi ở trong không bị mưa gió nữa chứ, còn gì bằng."
"Nhà họ cũng chịu bỏ tiền ra ghê, thuê được cả xe hơi nhỏ đưa người về..."
"Thì đó, con trai sinh đôi mà, đó là đại công thần của nhà lão Bùi đấy, sinh được tận hai đứa, không bằng cúng bái như Bồ Tát sao, thuê một chiếc xe hơi nhỏ đưa về thì có gì? Chắc không biết bao nhiêu tiền đâu."
Lâm Tú Thanh bị Diệp Diệu Đông đang ngồi chơi ngoài cửa gọi đi ra, mới nghe được mọi người nói chuyện.
Nàng vội vàng kéo người lại hỏi: "Về lâu chưa? Ta đang nấu cơm trong nhà, không nghe các ngươi nói gì cả."
"Vừa mới về, xe hơi nhỏ cũng vừa đi rồi, ta vừa đi ra vườn rau bên cạnh hái mấy trái quả mới vừa thấy, tí nữa thì chảy nước miếng luôn rồi, xe hơi nhỏ gì mà đẹp thế, quá tây. Ngoài cửa nhà họ bây giờ vẫn còn một đám người đang đứng bàn tán, nếu ngươi không sợ nóng thì đi qua đó, ta vừa về, cơm nhà còn chưa nấu...
"Tốt thế à..."
Lâm Tú Thanh quay đầu kéo tay Diệp Diệu Đông, "Trong nồi còn đang nấu cơm, ta không đi được... À... không đúng, trước có thể giao cho bà trông xem, chúng ta qua đó một chuyến."
"Người về rồi, lên xem ở cửa trước đi."
"Ngươi muốn đi ngay thì đi ngay đi, không thì đợi lát nữa, đợi bọn họ thu xếp hết, dọn dẹp xong lại đi cũng được. Lúc này mới về nhà, chắc phải thu dọn một đống đồ, dù sao cũng ở bên ngoài mấy tháng, đồ đạc lớn nhỏ chắc chắn không ít."
"Vậy đi sớm chút qua còn có thể giúp thu dọn, dù sao mẹ chồng trong nhà là mẹ chồng sau, không phải mẹ ruột, người nhà mẹ đẻ của chúng ta qua đó giúp đỡ một chút cũng phải. Huống chi Huệ Mỹ mấy tháng không gặp con gái, chắc chắn cũng nhớ rồi, chúng ta cũng phải tranh thủ đưa qua."
"Ừ được, ngươi nói đều có lý."
Ngày hôm qua lúc chập tối nhận Bùi Ngọc về rồi, hai cô bé đã ôm nhau khóc sướt mướt, tối hôm qua ngủ cũng không nỡ tách nhau ra, nên ở bên nhà họ luôn, cho nên hôm nay giờ này vẫn còn đang chơi ở nhà bọn họ.
Bây giờ hai vợ chồng đi qua chắc chắn sẽ dẫn cả hai đứa đi, hai người vừa hay mỗi người ôm một đứa, còn cố ý che dù.
Chị dâu cả Diệp, chị dâu hai Diệp cũng giao đồ ăn trong nồi cho lũ trẻ trông nom, bọn họ cũng đi theo phía sau hai người, định đi chung xem sao đã.
Hai người vừa đi bên cạnh cũng không ngừng bàn tán.
"Trước kia ở trên thành phố đã từng thấy xe hơi nhỏ rồi, không ngờ Huệ Mỹ lại được ngồi lên."
"Vẫn là A Quang thương vợ, chịu bỏ ra số tiền đó, không thì đổi lại người bình thường, nhiều lắm thì thuê cái máy kéo kéo về. Đổi lại những người không nỡ tiêu tiền, không có tiền kia, chắc chắn trực tiếp dùng xe ba gác đẩy về cũng không chừng."
"Chính là đó, vẫn là Huệ Mỹ số tốt..."
"Đúng là số tốt, về mà được oai phong thế này..."
Đợi đến trước cửa nhà A Quang, ngoài cửa vẫn còn rất nhiều người đang đứng bàn tán ồn ào, đều đang thảo luận về xe hơi nhỏ.
Mấy năm gần đây máy kéo ở khắp nơi đều nhiều lên không ít, mọi người cũng không thấy hiếm nữa, xe tải cùng xe tải lớn cũng là ngẫu nhiên có thể nhìn thấy, nhưng xe hơi nhỏ ở cái vùng nông thôn này của bọn hắn thật quá hiếm có.
Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên gặp, ai nấy đều kích động hết cả lên.
"Thật là đẹp mắt a, cái này nếu có thể cho ta ngồi một lần, ta khoe có mà hết nửa đời người."
"Ta vừa mới sờ qua, gõ qua rồi, cái xe hơi nhỏ kia thật tuyệt, đẹp quá chừng, so với cái máy kéo thì khác nhau một trời một vực, còn cái xe tải lớn tuy nhìn thì to, nhưng mà có gì đâu mà đẹp, vẫn là cái xe hơi nhỏ nhìn đã mắt, kiểu dáng tây ghê."
"Cái này sinh đôi hai con trai đúng là không giống, cái gì cũng không tiếc, cái này từ trên phố thuê một chiếc xe hơi nhỏ hết không biết bao nhiêu tiền?"
"Chắc chắn là không rẻ đâu, từ huyện mà ra thành phố tiền xe cũng đã một đồng hơn rồi, đừng nói chi là cái thôn ngóc ngách hẻo lánh này của mình."
"Cái ông chủ kia cũng gan thật đấy, dám một mình lái xe hơi nhỏ đến cái vùng nông thôn này của mình, không sợ không về được hay sao..."
"Thôi đi, mấy cái đứa đầu đường xó chợ chẳng có công ăn việc làm ấy thôi, thấy xe hơi nhỏ nào dám ra tay? Cả đời cũng chưa thấy bao giờ."
"Nói về số hưởng ấy mà, đâu chỉ có mỗi con bé Huệ Mỹ, bà Lệ Phương khổ cả nửa đời người, ai ngờ đâu đến lúc tuổi cao còn rơi vào phúc phần, còn cùng lão Bùi thành một đôi..."
"Ai nói không phải, cứ ở gần thì mới có cái lợi này, bây giờ ai mà chẳng biết điều kiện nhà lão Bùi tốt thế nào? Trước đây cái lão Vương hai cũng còn nằng nặc muốn nhét con gái vào, đúng là có mắt nhìn, xem người ta bây giờ phong độ thế kia, còn được ngồi xe hơi nhỏ..."
Ngoài cửa một đám nhiều chuyện cứ xúm lại đó bàn tán không ngớt, không ai nỡ về, có người vẫn còn đứng trước cổng nhà họ Bùi, vừa trò chuyện vừa ngó nghiêng vào trong.
Vợ chồng Diệp Diệu Đông phải để người ta nhường đường mới có thể chen vào cổng được, ái chà, bên trong cũng ngồi không ít người, đều là người thân hai nhà, cứ hò hét ầm ĩ cả lên, ai nấy đều buôn chuyện.
Hóa ra bên ngoài là hàng xóm, bên trong là người thân.
A, cả cha hắn nữa.
Lúc bọn hắn vào nhà, vừa hay thấy A Quang từ trong nhà ra đuổi người, mặt hắn cũng mang theo nụ cười, nói lời khách sáo, mời hết mấy người đang ngồi buôn dưa lê ở ngoài sảnh ra trước, chỉ giữ lại người nhà họ Diệp.
Sau đó mới nói: "Đông quá, ồn ào quá đi. Vừa mới về tới nhà, còn bận hết chỗ thu dọn đồ đạc, chỗ đâu ra rảnh rang tiếp đón bọn họ, cứ ngồi đấy nói huyên thuyên một hồi."
Mẹ Diệp vừa thấy bọn hắn liền vội vàng gọi, "Về cả rồi đấy à? Chỗ này không cần các ngươi giúp đâu, người nhà thông gia đều giúp được hết, các ngươi cứ giúp ta mang đồ của ta về đi."
"Để cha mang về đi."
Cha Diệp có chút không vui, "Ta cũng mới vừa tới, từ từ đã, vội cái gì, cứ để bên chỗ nào khuất thôi, trong phòng đã thu dọn xong cả chưa."
"Xong rồi, vừa thu dọn xong thì đã đặt nằm đấy, bây giờ lại định động đến đồ của bọn hắn, ta đi xem bà thông gia nấu đồ ăn xong chưa, Huệ Mỹ bây giờ không thể để bị đói." Mẹ Diệp tuy vẻ mặt rã rời, nhưng vẫn cười toe toét hết cỡ.
Lâm Tú Thanh cùng hai chị dâu dẫn theo hai đứa nhỏ vào trước phòng cho Huệ Mỹ xem, còn Diệp Diệu Đông thì ở nhà chính nói chuyện với A Quang.
"Anh thuê xe taxi về hết bao nhiêu tiền vậy?"
A Quang khoác vai hắn đi ra phía cửa sau nói chuyện.
"Đắt kinh người, lúc đầu người ta nhất định không chịu, nói là đi xa quá, không an toàn, còn có quy định chỉ được chạy trong nội thành thôi. Ta đành phải trả thêm tiền, thêm tới ba trăm tám mươi đồng, nói đủ điều, lại đút lót ít tiền thì người ta mới chịu vào thôn xem một chút, xác nhận là chở sản phụ cùng con nhỏ thì mới miễn cưỡng đồng ý."
"Sợ đi không có mạng về ấy mà."
"Không phải sao? Dù gì thì cũng là từ thành phố đến cái vùng quê này của mình, thường thì xe taxi bọn họ chỉ chạy loanh quanh ở trên phố, làm gì có chuyện đi xa đến cái vùng nông thôn thế này, cũng là do ta đưa tiền nhiều nên hắn mới lén lút bớt lại được một ít. Lại thêm nghe nói nhà hắn cũng mới có thêm cháu trai, nên mới lén lút làm một chuyến."
"Thế thì ba trăm tám chục đồng này đắt quá rồi?"
"Một km hết một đồng, ta còn cho thêm tiền thì hắn mới bỏ túi riêng được, không thì làm sao chịu chạy chuyến này. Bọn họ lĩnh lương cố định, ở trong phố chạy vẫn dễ chịu hơn mà? Cần gì phải mạo hiểm chạy về nông thôn chứ."
Diệp Diệu Đông hơi tò mò, "Một tháng lương của bọn họ bao nhiêu vậy, xe hơi nhỏ bây giờ đều là hàng nhập khẩu, không hề rẻ, người bình thường sao mà mua được chứ?"
"Ông tài xế xe taxi đưa bọn ta về ấy nói là quân nhân xuất ngũ, chắc chắn không phải người bình thường có thể lái, tài xế xe taxi là nghề danh giá nhất, hãnh diện lắm, cả một thành phố có được mấy chiếc đâu, mà cũng là do thành phố đó là thành phố ven biển, nên mới được đưa mấy chiếc đến dùng thử trước. Nghe người ta nói một tháng lương của bọn họ mấy nghìn đồng, có thể bằng người công nhân bình thường làm mấy chục năm đấy, làm chút nữa ta hết cả hồn."
"Cũng phải thôi, chạy xe hàng tháng cũng không ít, người ta bây giờ là taxi sang xịn mịn hơn, có thể ngồi taxi cũng không phải dạng người bình thường."
"Không phải sao? Dù gì thì cũng chỉ tiêu mỗi một khoản này thôi, chuyện này cậu đừng có kể ai nghe nhé, cha tớ còn không biết đã tiêu tốn hết bao nhiêu tiền đâu."
"Có vào thì mới có ra chứ, người đàn ông thương vợ thì sẽ phát tài thôi."
"Cũng chỉ nghĩ rằng làm chuyến này về thì cũng sẽ kiếm được một khoản thôi, của đi thay người mà, với lại tiền này cũng chỉ chi cho vợ con thôi, miễn sao mẹ con nó bình an về nhà là được rồi."
"Đến lúc đó kiếm tiền tự mình mua một chiếc."
A Quang quay đầu chọt một cái, "Mày nói mày à?"
"Mày cũng mua được mà."
"Tao mua không nổi đâu, nếu mày mà mua được thì cho tao đi ké một bữa, để tao cũng được thỏa cơn thèm, tiện thể dạy cho tao cách lái nữa."
"Mày mua không nổi thì tao cũng thế."
"Thôi đi, mày bây giờ mua được rồi, có cần phải chờ đến lúc đó đâu. Tao mua thì cũng có chỗ nào mà lái, chứ mày mua thì tiện lợi trăm bề, cứ vài ba hôm lại vào thành phố."
"Tao có xe máy rồi, đủ dùng, trong nhà có máy kéo nữa, xe hơi nhỏ cũng chẳng có tác dụng gì."
"Ai nói? Xe hơi nhỏ kín gió kín mưa, sướng hơn xe máy của mày nhiều, mày đi xe máy cứ phải phơi mình ngoài đường."
"Đi xe máy cho nó có gió, chứ mày đi xe hơi nhỏ thì lại phải ló cả nửa người ra ngoài thì người ta mới biết mày là ai chứ; tao thì khỏi, tao cứ cưỡi xe máy thì kiểu gì cũng có cả đám người chạy theo đằng sau ngửi khói." A Quang cười đùa nói: "Mày nói đúng đấy, mấy người hiếm khi được ngồi taxi ở trên phố kia thì đúng là phải thò cả người ra ngoài, như thể hận không thể để ai cũng thấy ấy."
"Cũng may, có chuyện này mẹ tao ở nhà còn có thêm cái để nói chuyện suốt mấy tháng trời."
"Ha ha ha, đừng có nói, đi mấy ngày không có bà ở nhà thì bả buồn chết mất rồi ấy. Cũng may Huệ Mỹ sinh rồi còn có việc làm, chứ mà lúc chưa sinh ấy, bà rảnh rỗi mỗi ngày cứ ngồi ngoài cửa than ngắn thở dài. Muốn đi ra cửa hàng phụ giúp a, thì lại không biết cái gì, tiếng phổ thông còn không biết nói, cứ thấy ngại với ba mẹ vợ, lại còn không có việc gì làm nữa chứ, chỉ có thể ngồi ngoài cửa cả ngày thôi."
Diệp Diệu Đông nghe hắn tả lại cũng thấy buồn cười.
"Đợi đến lúc sắp xếp xong chuyện ở nhà thì kiểu gì bả chả chịu ngồi yên, y như rằng sẽ lại lật đật về tìm người tán chuyện cho mà xem."
"Không sao, trong nhà giờ có người cả rồi, có thím Mã ở đấy, với cả hai đứa em gái của tao cũng có đấy, cũng đủ trông nom Huệ Mỹ và ba đứa nhỏ rồi, còn tao nữa, dù sao nhà tao cũng không định đi biển chuyến này, nhà có chuyện vui, nghỉ ngơi vài ngày, sẵn tiện chờ ngày đến tỉnh Chiết. Nếu như mày mà muốn đi biển thì nhớ cẩn thận vào, với cả liệu chừng thời gian mà về sớm một chút."
"Tao cũng không đi, tao còn nhiều chuyện khác phải lo, có rảnh thì ở nhà đợi tin báo của mày khi nào thì đi thôi."
"Ừ đúng đấy, hình như mày cũng định ra thành phố đi thăm hỏi lãnh đạo, với cả đi mua đất nữa mà."
"Ừ."
"Thôi vào ăn sáng đi, người ta nấu xong cả rồi, hình như cũng ăn hết cả rồi thì phải, chỉ còn mỗi chúng mình thôi."
Trên bàn đã bày mấy cái chén bát không, chỉ còn lại hai bát trứng gà luộc còn nguyên, bọn hắn là người nhà mẹ đẻ, đến thăm hỏi nên phải nấu một bát đồ ăn, trong bát còn có cả mấy quả táo đỏ, long nhãn.
Diệp Diệu Đông cầm bát lên rồi đi vào phòng, vừa đi vừa ăn, "Vào xem mấy đứa nhỏ, mấy hôm không gặp, xem có lớn tướng lên không."
A Quang theo sát phía sau, "Hừ, để cậu phải thất vọng rồi."
"Ha ha ha ha ha... Cậu có biết không, hôm qua bà còn nói, cháu trai giống cậu, hỏi có giống tôi không?"
"Giống cậu có gì mà hay, cái mặt non choẹt ra."
"Còn có thể có cơ hội đỡ tốn ba mươi năm phấn đấu. Mà này, đặt tên cho hai đứa chưa?"
"Nghĩ xong rồi, Bùi Trái, Bùi Phải, ý là ở bên cạnh che chở hai bên."
"Hay đấy, cũng có trình đấy chứ, cái tên này hay hơn tên mày nhiều."
A Quang thở dài, "Tao rút ra được bài học rồi, cha tao không đáng tin cậy, tao thì không thể nào như thế được, cái tên nó quan trọng thế này, sao mà có thể cứ tùy tiện đặt được, hại tao mấy chục năm nay chẳng thèm ăn bánh nướng nữa."
Diệp Diệu Đông lại nhịn không được cười.
"Không sao cả, bây giờ ba cái tên đều hay, một cái là (Bùi Ngọc) bồi dưỡng, hai cái là ở bên cạnh che chở."
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng trong, trong phòng cũng đang có rất nhiều người, trong tay người nào cũng không phải bế con, thì là đang trêu đùa mấy đứa trẻ, toàn là tiếng cười nói rộn rã, vui vẻ hòa thuận, Diệp Huệ Mỹ thì đang ngồi trên giường ăn mì.
Mẹ Diệp đợi cô ăn xong thì lập tức cầm bát đũa nói: "Đi lại cả một ngày trời rồi, con lại mới sinh xong không được ngồi lâu, mau nằm xuống đi, buổi sáng là bất đắc dĩ lắm mới phải ngồi, đã ngồi quá nửa ngày rồi, bây giờ mau nằm xuống ngủ một giấc đi, chúng ta đều ra ngoài để con được yên tĩnh."
Mã thẩm lập tức nói tiếp, "Đúng đúng, vừa sinh xong con đến nằm, ngồi nửa ngày xe các ngươi chắc đều mệt mỏi, vậy phải nghỉ ngơi. Bà thông gia cứ về nhà trước nghỉ ngơi một chút, chiếu cố nhiều ngày như vậy vất vả ngươi, bây giờ trở về đây liền giao cho ta chăm sóc tốt."
"Cái này có gì vất vả, con gái mình khẳng định phải hầu hạ thật tốt, bất quá bây giờ nàng nên nghỉ ngơi thật tốt mới là quan trọng. Nhân lúc nàng nghỉ ngơi, ta cũng về nhà một chuyến, thật nhiều ngày không ở nhà, cũng không biết nhà cửa có phải thành ổ chó không, ta phải trở về dọn dẹp một chút, xem gà vịt."
"Ngươi cứ đi đi, ở đây có ta trông."
"Vậy tốt, vậy làm phiền bà thông gia."
"Không phiền, cái này có gì mà phiền ... ."
Hai bà già khách khí qua lại, chậm rãi từ trong nhà khách khí ra đến cửa.
Còn bọn họ cũng cùng đi theo ra đến cửa, dù sao người đã xem, con cũng đã xem, bọn họ cơm trưa cũng còn chưa ăn, vừa ăn chút điểm tâm cũng không no bụng.
Diệp mẫu vừa ra đến liền cực kỳ hưng phấn, "Đúng là 'ổ vàng ổ bạc không bằng nhà mình ổ chó', câu này quá đúng, vẫn là trong thôn tốt, trong thành sao mà chán, không thoải mái, tìm người nói chuyện cũng khó khăn, ai cũng nói một kiểu."
"Ta còn tưởng ngươi vui lắm, có thể vào thành chơi, trong thôn người cũng không biết có bao nhiêu ngưỡng mộ ngươi, có thể đi thành phố chơi, mở mang tầm mắt."
"Có gì mà ngưỡng mộ, trong thành thật chả có gì tốt đẹp, không bằng thôn chúng ta, tuy phòng trong thành cũng cao, đường phố cũng sạch sẽ, chỗ nào cũng là người, cái gì cũng có, đầy đường xe cộ ..."
Diệp mẫu nói không ngừng, mọi người nghe cũng không nhịn được cười.
Ngoài miệng chê bai ngôn ngữ bất đồng, không thể nói chuyện vui vẻ, nhưng mà nói đến vẫn là cực kỳ phấn khởi, thật vui.
"Trong thành phố và thôn ta không khác gì, cũng bẩn bẩn rách rách, chỉ có người trong thành đẹp hơn, quần áo mặc cũng đẹp, đủ màu sắc. Mấy bà trong thành còn hở tay hở chân, xẻ tà áo dài gần đến tận cổ, nào giống như mình ở dưới quê toàn là bụi đất ..."
Mọi người nghe Diệp mẫu vừa nói vừa khoa tay múa chân, đều cười theo.
Vào đến thôn, một số dân làng cơm nước xong xuôi ngồi ngoài cửa hóng mát, hoặc là đan lưới, thấy Diệp mẫu về, ai nấy đều chủ động chào hỏi.
"Lệ Hương về rồi à? Thành phố chơi vui không?" "Nghe nói các ngươi ngồi ô tô con về, quá tây, ô tô con ngồi có dễ chịu không?"
"Vừa chưa kịp đi xem, đã đi rồi, nghe nói màu đỏ trông rất tây, xe đó nói là nhập khẩu, đắt lắm..."
"Trong thành có phải chỗ nào cũng là ô tô con không?"
"Ha ha, mới về, mới thu xếp cho con gái xong, dọn dẹp đồ cho nàng... Thành phố có gì hay đâu mà chơi. Cũng chỉ là nhiều thứ hơn, nhiều người hơn, nhiều xe hơn..."
Diệp mẫu nhịn mấy tháng không nói, cuối cùng có chỗ xả, cũng dừng lại nói chuyện với người ta.
Một khi đã dừng thì không xong, lời cứ tuôn ra.
Bọn họ mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều tự mình về trước, chờ mẹ cô ấy nói chuyện xong về nhà cũng không biết mấy giờ.
Diệp phụ cũng rất hiểu chuyện, cầm trước hành lý của Diệp mẫu về, để sân khấu lại cho bà ấy, để bà ấy ở đây nói chuyện với mọi người cho thoải mái.
Ông biết bà nhiều ngày không tìm được người nói chuyện, bà cũng nhịn gần chết, bây giờ nở mày nở mặt trở về, nhất định phải đi lòng vòng trong thôn.
Lâm Tú Thanh vừa đi vừa nói: "Thật khổ cho mẹ, bao nhiêu ngày như vậy, cuối cùng cũng được áo gấm về quê."
Diệp Diệu Đông ôm con im lặng không nói gì.
Chị dâu cả của Diệp cười nói: "Không phải là áo gấm về quê sao? Cả thôn chỉ có mẹ được ngồi ô tô con, chỉ có mẹ ở thành phố lâu như vậy, mẹ mình bây giờ cũng là người mở mang rồi."
Chị dâu hai của Diệp cũng nói: "Đúng vậy, nếu là tôi, tôi cũng phải đi lòng vòng trong thôn, để cho mọi người biết thêm về chuyện trong thành."
"Đói chết mất, nhanh về nhà thôi, còn chưa ăn cơm."
"Ngươi gấp thì cứ ôm con về trước đi."
Diệp Diệu Đông người cao chân dài, ôm con bước nhanh, mấy bước đã bỏ các cô ở sau.
Các cô cũng đi nhanh hơn, miệng vẫn không ngừng nói.
Bà đã nấu cơm xong hết, đang chờ bọn họ về.
Thấy hắn ôm con về trước, bà lập tức nghênh đón, câu đầu tiên đã hỏi: "Có thấy ô tô con không? Trông có tây không?"
"Không thấy, lúc chúng ta đi qua thì chỗ nào còn xe? Đâu có gì hay để nhìn, bà thích thì đợi hai năm nữa, con sẽ kiếm thêm ít tiền, mua một chiếc về cho bà ngồi."
"Ha ha, nói linh tinh, ta già rồi còn đi xe làm gì? Ngươi có tiền thì giữ lại mà tiêu."
"Không sao, con sẽ cho bà ngồi, bà sống thêm mấy năm, ít nhất sống thêm trăm tuổi, nhất định có thể, nói không chừng còn được ở biệt thự."
"Vậy thì tốt quá, ta sống thêm mấy năm, chờ chút, mỗi ngày con đều nói dễ nghe với ta như vậy, chắc chắn ta sẽ sống thêm được vài năm. Huệ Mỹ thế nào rồi? Đứa bé thế nào? Có bụ bẫm không? Có dễ thương không?"
"Không dễ thương, còn may không phải là con gái, cũng coi như là gia tài bạc triệu. Chuẩn bị ăn cơm đi, A Thanh ở đằng sau chắc cũng sắp về tới rồi, Diệp Thành Hồ với Diệp Thành Dương đâu?"
"Ta sợ chúng nó đói, không chờ bọn mày, bảo chúng nó ăn sớm rồi, lúc này lại đi chơi rồi."
"Sống thoải mái nhỉ? Thần long thấy đầu không thấy đuôi, điểm có phải vẫn chưa phát không? Muốn gặp mặt tụi nó khó ghê."
"Đừng có quản bọn nó, đều là lũ khỉ."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận