Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 255: Lại bắt cá tâm Trung Hoa(2)

Chương 255: Lại bắt cá tâm Trung Hoa(2)Chương 255: Lại bắt cá tâm Trung Hoa(2)
"Ừm, mang thùng chuẩn bị sẵn tới để đựng, đừng làm nó chết."
Dân làng xúm xít bên bờ sông liên xôn xao bàn tán.
"Con cá có mỏ dài là cá gì thế?"
"Sao sông nhà mình lại có loại cá này?"
"Cá này quan trọng lắm à? Đến nỗi thu hút nhiều quan chức tới bắt thế?"
"Cá gì thế nhỉ?"
"Hướng Vinh dẫn nhiều người tới bắt, chắc cá rất đặc biệt? Người quăng lưới là con rể nhà họ phải không?"
"Sao họ biết trên sông có con cá này thế?"...
Diệp Diệu Đông tháo lưới, nghe mọi người gọi cục trưởng Trần, anh tò mò hỏi: "Cục trưởng Trần, các ông bắt con cá tâm này xong sẽ xử lý thế nào?"
Bắt được cá ngay lập tức, tinh thần người đàn ông trung niên rất tốt, cũng vui vẻ trả lời anh: "Tôi sẽ gọi điện báo cáo trước, xác nhận là cá tâm Trung Hoa thì chắc chắn sẽ thả lại Trường Giang, vừa rồi tôi nhận được thông báo, yêu cầu chúng tôi chú ý bảo vệ loài cá này, không được mua bán, sắp tới sẽ có chính sách liên quan."
Vậy là anh yên tâm rồi.
Anh là người đầu tiên bưng con cá tâm Trung Hoa lên, để vào thùng đã chuẩn bị sẵn, nhưng Diệp Diệu Đông bị nó vẩy đuôi tát vào cánh tay hai cái, nước bắn đầy mặt.
Anh không nhịn được lẩm bẩm: "Người anh em à, không phải tao lại bắt mày lần nữa đâu, bọn họ sẽ đưa mày về quê cũ, mày hãy hợp tác nhé."
Cục trưởng Trần hài lòng nhìn con cá trong thùng, rồi nói với Lâm Hướng Vinh: "Lần sau phát hiện gì thì tiếp tục báo cáo, sẽ có tuyên dương."
"Chỉ tuyên dương thôi à? Có thưởng không?" Diệp Diệu Đông hỏi thẳng luôn câu mà Lâm Hướng Vinh ngại ngùng không dám hỏi. Sáng sớm tinh mơ đã chạy đến Cục Thủy sản, anh biết ngay ý định của anh hai rồi, nhớ lời anh nói đùa tối qua, tính thử xem có thể xin phần thưởng không.
"Có, nhưng bảo vệ loài nguy cấp, mọi người đều có trách nhiệm, một chút phần thưởng tượng trưng thôi, quan trọng là vinh dự."
Diệp Diệu Đông bĩu môi thâm nghĩ, keo kiệt!
Chắc những phần thưởng đó cũng chỉ là cốc sứ, bút máy, sổ tay thôi.
Lâm Hướng Vinh nghe vậy cũng thất vọng.
"Vậy những con cá trong lưới kia có thể cho chúng tôi không?" Diệp Diệu Đông can đảm hỏi thẳng, dù sao cũng là anh đánh được mà.
"Được, vài con cá chép đó cho chúng tôi mang về đi, còn lại các cậu giữ lấy!"
"Ông Cục trưởng thật biết chọn đấy!"
Cục trưởng Trần không để ý cười nói: "Vảy cá chép này hiệu quả tán nhiệt và độ dẻo rất tốt, rất cứng, có thể chế biến thành vật liệu công nghệ cao."
Diệp Diệu Đông sáng mắt lên: "Vảy nó đắt hơn thịt à?"
"Có thể nói vậy."
"Vậy ông còn cần nữa không? Nhà tôi còn loại cá này."
"Còn sống à?"
"Vẫn sống, mới bắt tối qua, tôi dùng kỹ thuật buộc cá chuyên nghiệp, buộc rất tốt, đảm bảo bây giờ vẫn còn nhảy nhót."
"Nhiều bao nhiêu? Tối qua các cậu cùng đi bắt cá, rồi mới phát hiện ra cá tâm Trung Hoa phải không?"
"Đúng vậy, là lúc tôi thả lồng tôm bắt được."
Cục trưởng Trần mỉm cười vỗ vai anh: "Trẻ tuổi mà đã biết cá tầm Trung Hoa, và còn biết khước từ cám dỗ, thả nó đi. Không tồi."
Những người dân làng gần đó lập tức kinh ngạc, con cá tâm Trung Hoa này có vẻ rất quan trọng, con rể nhà họ Lâm đã bắt được mà còn thả à? Diệp Diệu Đông cười cười: "Vậy ông còn cần cá chép không?"
"Ở đâu? Đi xem trước đã."
"Ở nhà cha vợ tôi, tôi dẫn ông tới, vừa hay uống trà nghỉ chân luôn."
Không có thứ gì đựng cá, anh cứ thẳng tay xách lưới cá đi về.
Lâm Hướng Vinh cũng hớn hở theo sau.
Nếu bọn họ về nhà ngồi một chút, uống một ngụm trà, thì gia đình anh ấy cũng nở mày nở mặt, biết đâu có thể bán hết số cá chép đánh được hôm qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận