Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 225: Cải trắng tỉnh không thể để lợn ăn được(1)

Chương 225: Cải trắng tỉnh không thể để lợn ăn được(1)Chương 225: Cải trắng tỉnh không thể để lợn ăn được(1)
Lúc này tất cả đều mong chờ, mấy đôi mắt sáng rực nhìn vào con ốc Đường Quan trên tay chị dâu hai.
Lần này chị dâu hai rất hy vọng, nhưng móc kỹ cả phần thịt ốc vẫn không có gì.
"Thấy chưa, bảo để anh làm mà..."
"Để anh làm thì anh móc ra được à? Không có thì anh tạo ra cho em một viên được hả?"
"Em, lỗi do em mà đổ cho người khác..."
Mẹ Diệp đau đầu, chuyện tốt cũng biến thành cãi vã: "Thôi thôi, không có thì làm việc của mình đi, mẹ phải nấu cơm rồi."
Mọi người mới tản ra, trở về phòng, tiền bán hàng còn chưa kịp cất, cứ lo ngồi ngoài phòng khách xem mở ốc, giờ phải bàn tính giá trị của hạt ngọc kia.
Vợ chồng Diệp Diệu Đông khi vê phòng cũng bàn về chuyện này.
"Chị hai may mắn thật, nhưng tiếc quá."
"Hạt của chị ấy cũng bình thường, để lưu niệm cũng được, hoặc đưa đi đính nhẫn cũng hay."
"Giá như do chúng ta mở được thì tốt biết mấy!"
Diệp Diệu Đông cười xòa xoa đầu cô: 'Vậy sau này nhặt ốc đừng bán nữa, mở hạt ngọc cho em thô."
"Thế cũng không được, xác suất quá thấp, lãng phí lắm. Hôm nay ba con kia làm em đau lòng lắm rồi."
"Em nghĩ xem, biết đâu may mắn mở được một viên tuyệt hảo, kiếm được nhiều thì sao, như viên ngọc Mỹ Nhạc của em đó, đủ cho em mở ốc cả đời rồi, sau này mở ra bao nhiêu cũng là lời cả, thịt ốc vẫn ăn được, không lãng phí."
"Cũng đúng!" Nhớ đến hạt ngọc Mỹ Nhạc, Lâm Tú Thanh thấy lòng mình lại phơi phới.
"Được rồi, anh sang nhà mới giúp đỡ. Cả sáng nay bị chậm trễ rồi, tranh thủ trước khi bão ảnh hưởng đến."
"Anh cứ bận việc đi!"
Vừa ra khỏi nhà không xa, Diệp Diệu Đông đã thấy em gái cầm một nắm hoa quế, mặt hớn hở, vừa đi vừa ngửi, chỗ khúc quanh có bóng người lẩn tránh.
Anh nghỉ ngờ nhìn: "Hoa đâu ra vậy? Sáng nay cả nhà đi biển cả nhưng không thấy em, đi chơi với ai mà gần trưa mới chịu vê?"
"Mới 10h mà, đâu đến giờ ăn trưa? Anh ba, anh gần đây quản rộng thế?"
"Anh là anh trai của em mà, sao có thể ngồi yên nhìn em bị lừa chứ? Têb nhóc thôn Tây Sơn mấy hôm trước, trông có vẻ ngoan hiền, nhưng nhìn người không thể chỉ xét vẻ bề ngoài, em phải cẩn thận, đừng đi chơi lung tung với người lạ..."
"Trời ạ, không phải anh ấy, các anh bảo anh ấy giả ngoan mà, quên đi."
Hừm? Nghe giọng điệu này, còn người khác nữa à?
"Không phải cậu ta thì là ai? Người đàn ông chỗ khúc quanh kia à? Quần áo dáng người có vẻ quen quen." Anh ngước dài cổ ra sau khúc quanh nhưng không thấy ai cả.
"Hả?" Diệp Tuệ Mỹ nghiêng người nhìn thoáng qua khúc quanh, thấy không có gì mới yên tâm nói: "Không có ai đâu, em tự đi hái ở cổng công xã, vừa đi ngang thấy thơm nên hái vài nhánh mang về bỏ lọ."
"Vậy cái buộc tóc hoa trên tóc đuôi ngựa của em từ đâu ra? Hôm qua chưa thấy có!"
Cô ấy mở to mắt, hơi bối rối nhưng vẫn cố làm ra vẻ: "Em mua sáng nay ấy, anh ba, sao động tới cái gì anh cũng hỏi vậy? Anh nên quan tâm đến chị dâu hơn chứ. Em thêm cái buộc tóc mà anh cũng phải hỏi à?"
Diệp Diệu Đông nghi ngờ nhìn cô ấy một cái, rồi vội vàng chạy đến khúc quanh, nhưng không ngờ, cách đó không xa có người sợ hãi bỏ chạy.
Anh mở to mắt, đuổi theo: "Mẹ kiếp, hóa ra là mày à, con chó Bùi Quang này, đứng lại đó..." "¬ -
Chỉ có đồ ngốc mới dừng lại!
A Quang không quay đầu lại, cứ chạy thẳng lên con đường nhỏ.
Chạy nhanh lên, không bị bắt thì sẽ không liên quan đến anh ta nữal
Lần sau bị chất vấn thì có thể nhận sai với Đông tử.
Diệu Đông chạy suốt nửa thôn, đã thở hồng hộc nhưng vẫn không bắt kịp, chạy thoát mấy rồi, chắc là trốn vào nhà ai đó!
Mẹ kiếp, con chó Bùi Quang, à không đúng, Bùi Thuận!
Anh thở dốc, chửi thâm trong bụng, chỉ có thể tạm tha cho anh tal
Xem vị trí mình đang đứng, không xa ngôi nhà mới, anh chỉ có thể thở dốc đi bước chậm về phía ngôi nhà mới, kẻ bị đuổi theo đã biến mất, vẫn phải làm việc chính thôi.
Bận rộn cho đến giờ ăn trưa, Diệp Diệu Đông mới về nhà.
Rửa tay xong, anh ngồi vào bàn ăn, mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Tuệ Mỹ ở phía đối diện.
Diệp Tuệ Mỹ thì hơi chột dạ, cúi đầu gắp thức ăn, không dám nhìn anh.
Mẹ Diệp phát hiện hai anh em có vẻ không ổn, tò mò hỏi: "Hai đứa sao thế? Em gái làm chuyện gì đó trái lương tâm à?”
"Mẹ hỏi em ấy xem!"
Diệp Tuệ Mỹ cắn đũa, thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, bực bội liếc anh trai: "Em có làm gì đâu? Anh ba đáng ghét!"
"Ừm, ăn cơm đi!"
Mẹ Diệp nhìn qua nhìn lại, lắc đầu, cũng không quản hai đứa nữa.
Diệp Tuệ Mỹ ăn hết cơm trong bát rồi vội vàng thu dọn bát đũa đi về phòng.
Ai ngờ, chưa được bao lâu, cửa sổ phòng bị gõ. Cô ấy tò mò mở ra xem, anh ba?
Cô ấy lập tức kéo cửa sổ lại, Diệp Diệu Đông vội ngăn lại: "Trốn cái gì? Thấy người khác em cũng không tìm cách trốn, thấy anh lại trốn, anh muốn nói chuyện với em đàng hoàng mà."
"Nói gì?"
"Ra ngoài nói chuyện, nói qua cửa sổ thế này sao được?"
"Cứ nói ở đây ddi!"
"Cái đệt, nếu người khác gọi em ra ngoài, em có thể nói thế không thì tốt rồi!"
Diệp Tuệ Mỹ cau mày trừng mắt nhìn anh: "Anh uống nhầm thuốc gì à? Sao cứ bám em hoài vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận