Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 375: Long diên hương

Chương 375: Long diên hươngChương 375: Long diên hương
Lý Lão Nhị vốn đã ôm một bụng lửa giận, cũng giận chó đánh mèo mắng: "Bố mày vớt là của bố mày."
Nói xong, ông ta duỗi tay vớt lên, nhưng vớt một hồi thì cái thứ trôi nổi kia lại cách xa ông ta hơn, ông ta cố miễn cưỡng duỗi tay dài hơn.
Nhưng sao cha Diệp có thể cho ông ta thành công được? Vốn là do bọn họ thấy trước, dựa vào cái gì mà cho ông ta vớt chứ, cho dù là rác rưởi, cũng không thể nhường.
Mặc dù cái vợt của cha Diệp quá ngắn, không chạm tới vợt của ông ta, nhưng có thể tạo sóng, làm đồ vật trôi nhanh để không cho ông ta toại nguyện.
Lý Lão Nhị cố vớt một cái, vừa sắp chạm tay vào thì bị sóng đẩy trôi xa.
Ông ta tức giận mắng một trận, tiến thêm một bước, vươn người ra ngoài thuyền hơn, cố vớt tiếp.
Nhưng cha Diệp không ngừng tạo sóng, khiến ông ta không thể chạm tới.
Diệp Diệu Đông lập tức yên tâm, bọn họ không vớt được, ông ta cũng đừng hòng.
"Chẳng trách cá ngừ vây vàng của ông rơi xuống biển, ông vốn không có vận phát tài, tiền đưa tới tận tay mà ông cũng không nắm được. Có lẽ thường ngày ông quá vô đạo đức, hoặc kiếp trước quên tích đức, trời không để mắt, không cho ông khoe mẽ."
Anh miệng lưỡi sắc bén chửi vài câu, ai bảo ông ta gây sự vô cớ, rõ ràng bọn họ phát hiện trước mà ông ta còn cướp giật.
"Mẹ nó, mày mới vô đạo đức, bố mày không để mày thành công đâu."
Không vớt được, Lý Lão Nhị cũng tức, vỗ mạnh xuống mặt nước, tạo sóng ngược chiều, không cho đồ vật trôi về phía thuyền của họ.
Nhưng ý đồ của ông ta chắc chắn thất bại, một bên xuôi dòng, một bên ngược dòng, tất nhiên chiều thuận có lợi thế hơn, nhờ sức đẩy của sóng biển.
Đồ vật lướt thẳng qua vợt của ông ta, tiếp tục trôi về phía trước... Diệp Diệu Đông miệng lưỡi sắc bén tiếp tục mỉa mai: "Cá ngừ vây vàng quý hiếm rơi xuống biển mà tức giận đánh vợ, vẫn chưa hả giận, còn giận dỗi sang người khác nữa, ông còn là đàn ông không? Thật đáng tiếc con cá bị ông bắt được, lãng phí thật, có thể bán vài trăm đồng đấy, nếu là tôi thì nhất định đã tức phun máu rồi, không thể bình thản cướp giật một mảnh gỗ vụn như thế..."
Lý Lão Nhị bị anh nhắc mãi cá ngừ vây vàng, nhắc mất tiền vài trăm đồng, từng câu đều chọc vào vết thương lòng của ông, càng nghe càng khó chịu, vốn đã hối hận lắm rồi.
"Mày im mồm đi."
Cả nửa ngày mới kéo được vật thể trôi theo dòng chảy về phía họ.
Cha Diệp không để ý Lý Lão Nhị đang mắng chửi nữa, chộp lấy thời cơ, với hết sức có thể ra ngoài, móc được nó.
"Được rồi!"
Ông cầm vợt, mặt hớn hở.
Đây không còn là tò mò nữa mà là tranh giành danh dự.
Vớt được vật thể, cả hai cha con đều vui mừng, Diệp Diệu Đông cũng không mắng nữa.
Lý Lão Nhị tức giận đập mạnh xuống mặt nước, cảm thấy hôm nay làm gì cũng xui xẻo cả, ông ta quay sang mắng vợ: "Tất cả tại mày, đồ đàn bà xui xẻo, làm cho tao hôm nay không có việc gì hanh thông cả.......
Người vợ trừng mắt nhìn ông ta nhưng không dám cãi lại, vừa nãy bị đánh đau quá rồi.
Diệp Diệu Đông không muốn nghe họ cãi nhau nữa, tập trung vào vật thể cha Diệp vừa vớt lên.
Đó là một khối sáp màu xám trắng, có mùi hôi thối nồng nặc.
Cha Diệp nhăn mặt: "Cái gì thế này? Hơi hôi đấy."
Diệp Diệu Đông đeo găng tay, vớt nó từ lưới lên nhưng bỗng tay trở nặng, suýt làm rớt xuống nước.
Anh tưởng nó nhẹ vì trôi nổi trên mặt nước, không dùng nhiều sức, không ngờ lại nặng tay.
"Tuy nổi trên mặt nước nhưng cầm nặng hơn cob tưởng, trông thì không giống gỗ cũng chẳng giống đá."
"Phải rồi, không đề phòng trước nên tưởng nhẹ."
Diệp Diệu Đông ngửi thấy mùi hôi nồng nặc, lật qua lật lại, mắt sáng rực.
Liệu có phải là thứ đó không?
Thấy mắt anh sáng lên, cha Diệp tưởng anh nhận ra: "Con biết cái gì à? Đó là gì thế?"
Nhận ra thứ này, Diệp Diệu Đông quay lưng vê phía thuyền kia, không cho họ nhìn thấy, rồi ra hiệu cha vào trong khoang nói.
Lý Lão Nhị cứ dán mắt nhìn hai cha con, cảm thấy họ có vẻ kỳ lạ, có vẻ như vật đó là báu vật gì đó?
Thậm chí còn vào trong khoang nữa ư?
Ông ta gọi với theo: "Khoan đã, hai người vớt được cái gì đó?"
Hai cha con không thèm nhìn ông ta.
Lý Lão Nhị nuốt cơn tức, hỏi: "Tôi hỏi các người có nghe không đấy?"
Lại bị phớt lờ.
Lý Lão Nhị càng thấy khó chịu, liệu có phải là báu vật gì không?
Nếu là rác thì họ đã vứt rồi chứ?
Ông ta háo hức nhô cổ ra xem nhưng không thấy gì cả, cũng không nghe thấy gì.
Vừa vào khoang, cha Diệp liền hỏi, cuối cùng là báu vật gì mà Diệp Diệu Đông còn phải kín đáo thế?
Diệp Diệu Đông hớn hở cầm vật chất sáp hôi thối, lật qua lật lại, thỉnh thoảng ngửi một cái. Sau khi đoán ra, anh không còn thấy mùi hôi nữa.
Đây là báu vật cực lớn!
Hơn nữa còn màu xám nhạt! Chỉ đứng sau màu trắng.
Anh cười toe toét, thì thâm: "Cha à, con nói cha đừng kinh ngạc nhé, đây có lẽ là long diên hương!"
Cha Diệp há hốc mồm, mắt mở to kinh ngạc, long diên hương ư?
Ông run run hai tay cầm lấy khối long diên hương, nhìn qua nhìn lại, không tin họ lại may mắn nhặt được một khối long diên hương lớn thế này!
Lúc nãy còn suýt bị người ta cướp mất nữal
May quá...
Long diên hương thực chất là chất thải của cá nhà táng. Cá nhà táng có con đực dài tới 23m, con cái 17m, thân hình nón.
Xưa kia, long diên hương được dùng làm nước hoa hoặc thuốc trong cung đình, chỉ quý tộc mới được dùng, vì người xưa cho rằng đó là nước bọt của "rồng" khi ngủ trên biển nhỏ giọt xuống nước rồi đông cứng lại. ...
Sau này mới phát hiện đó là chất thải của cá nhà táng.
Long diên hương ban đầu có màu đen khi mới lấy từ ruột cá nhà táng, dưới tác dụng của nước biển, dần chuyển thành màu xám, xám nhạt, rồi trắng.
Long diên hương vừa mới lấy từ ruột cá nhà táng tươi có màu đen, không có giá trị gì, phải trôi nổi ngâm trong nước biển vài chục năm mới có được giá trị cao.
Chất giống sáp, nhẹ hơn nước nên không chìm.
Một số khối long diên hương trôi nổi trong biển hàng trăm năm sẽ thành màu trắng có giá trị cao nhất.
Giá trị thấp nhất là màu nâu, vì chỉ ngâm khoảng 10 năm.
Khối của DIệp Diệu Đông có màu xám ngả trắng, chất lượng đã được xếp hạng cao. Long diên hương trắng là vô giá rồi.
Chuyến này tâm trạng lên xuống nhưng thực sự đã kiếm được món lớn!
Ra biển lần đầu với thuyền mới, thành công rực rỡ.
Cha Diệp vui mừng ôm khối long diên hương nhìn qua nhìn lại, thảo nào lúc nãy Diệp Diệu Đông không nói ngoài kia mà vào trong khoang.
"Cha, khối này khá lớn, ước chừng 20 kg, cha nghĩ nó đáng giá bao nhiêu tiên?"
"Hả?"
Điều này khiến cha Diệp hơi khó xử!
Ông biết long diên hương, cũng biết nó có giá trị, nhưng giá cụ thể thì ông thực sự không rõ, suốt đời chưa gặp, chỉ nghe nói thôi.
Thứ hiếm có, lại lớn như vậy, làm sao ông biết bán được bao nhiêu tiền? Ông chưa từng bán, thậm chí chưa từng thấy, nếu không đã nhận ra rồi.
"Không biết đâu."
Diệp Diệu Đông chỉ biết nó được tính theo gam, tùy chất lượng mà giá khác nhau, loại thấp nhất cũng đắt hơn vàng, nhưng giá hiện tại thì khó ước tính...
"Cất đi đã, tính sau, cha nhớ kín miệng nhé, về không được nói với ai, kể cả mẹ nữa, mẹ hay khoe khoang nói lung tung, thứ này quá đắt, nếu lộ ra, cả nhà sẽ khổ sở đấy."
Cha Diệp vui mừng hết cả lên, hiểu sự nguy hiểm của nó, trầm giọng: "Cha biết rồi, về cất kỹ đi, dặn vợ con cũng cẩn thận, tốt nhất đừng nói là gì, chỉ bảo nó đừng loan tin ra ngoài là được."
Khối lớn như vậy mang về khó giấu vợ, chỉ có thể không nói là cái gì.
Diệp Diệu Đông gật đầu: "Đuổi hai người kia đi trước đã, khỏi nhìn chòng chọc chúng ta."
"Ừ, còn dây câu chưa thu hết nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận