Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 109: Ngày bão thu hoạch nhiều thêm(1)

Chương 109: Ngày bão thu hoạch nhiều thêm(1)Chương 109: Ngày bão thu hoạch nhiều thêm(1)
"Nhanh lên, nhanh lên, con ngao đó sắp lăn trở về biển rồi kìa."
Lâm Tú Thanh bước đến gần làn sóng với một nụ cười trên môi, cả khuôn mặt cười đến nỗi thấy những nếp nhăn mờ. Diệp Diệu Đông không kiềm được mà nhìn thêm vài lần, đã nhiều năm ròng không nhìn thấy cô cười thoải mái và vui vẻ đến vậy.
Nhặt con ngao từ con sóng xong, cô đầy vui vẻ mà đi đến chỗ anh và giơ lên: "Nhìn này, em nhặt được con ngao lớn nhất, to bằng cả nắm tay của em."
"Ừ, bỏ vào đi. Chúng ta men theo rạn san hô lớn kia vừa đi vừa tìm, chờ đến khi đó chắc thủy triều cũng đã dâng đến rạn san hô."
Cô mỉm cười rồi gật đầu.
Diệp Diệu Đông chỉ mới bước được mấy bước thì đã dừng chân, sau đó lại ngồi xổm xuống và chỉ tay vào bãi cát nơi có lỗ khí, anh bươi nó lên một chút thì chợt thấy một con ngao chui ra từ đống cát sạn.
"Đấy, em thấy có chuẩn không!"
Vừa dứt lời, anh đã tìm được một cái lỗ rồi đậy nó lại và cũng đậy luôn ở lỗ bên kia.
Ngao trên bãi cát này không phân bổ đồng đều, ngày nào muốn đi đào nghêu cũng phải tốn thời gian, mà còn phải chờ đến khi thủy triều vừa rút để lộ mấy lỗ khí trên bãi cát thì mới tìm được.
"Đào ở đây một chút hay là tiếp tục đi đến phía trước?" Diệp Diệu Đông thấy cô tràn đầy sự hào hứng đi bươi ở chỗ đâu đâu thì vội vàng hỏi.
Lâm Tú Thanh miễn cưỡng đứng dậy: "Thôi đi, không đào nữa, chúng ta đi đến rạn san hô phía trước để tìm xem có thứ gì tốt để nhặt không?"
"Ừm”
Mãi đến khi bước đến một đống đá vụn chỉ chít những mảnh nhỏ gần ven biển thì hai người lại một lần nữa ngạc nhiên.
"Nơi đó có một con cá." "Là cá trích biển."
Như đã chết vì mắc cạn trên bãi cát, Diệp Diệu Đông đến tách hai mang của con cái ra và nhìn một chút thì phát hiện nó đã hóa thành màu đỏ sẫm, có thể là đã chết trên biển rồi bị trôi dạt vào bờ.
"Không còn tươi nữa, đừng lấy, ném về biển đi!"
"Được." Vẻ mặt Lâm Tú Thanh ngập tràn tiếc nuốt, vất vả biết mấy mới nhặt được một con cá vậy mà lại không còn tươi.
Cá trích biển còn được gọi là hắc điêu, điểm khác biệt lớn nhất với cá trích thông thường là nơi sống. Loài cá trích biển thì sống ở biển sâu còn loài cá trích thường sẽ sống ở sông hồ hay vùng đầm lầy.
Lâm Tú Thanh nhặt con cá lên và ném xuống biển, nhưng vừa mới quay đầu ra biển thì chợt thấy một đống bọt sóng trên bờ khiến cô vội lùi lại vài bước. Không ngờ khi nước rút lại xuất hiện một con cua lớn màu xanh.
"A Đông, A Đông, tới đây, có một con cua to lắm này, lại đây bắt nó nhanh lên, nó sắp bò đi rồi..."
Diệp Diệu Đông nghe thấy thế vì vội chạy đến, mắt vừa nhìn trúng con cua màu xanh đang bò ngang trên bãi biển và còn vẫy hai càng thì anh vội dùng chân giãm lên để bắt nó lại, sau đó nhanh chóng chộp lấy hai càng lớn đang còn nhe nanh múa vuốt kia.
"Đỉnh thật, con này chắc cũng phải hai cân! Vận may không tồi nha, cơn bão đến cũng không vô íchIl”
Trên mặt Lâm Tú Thanh cũng nở nụ cười tươi như hoa: "Hôm nay ra đây quả là đúng đắn."
"Trước anh có gọi nhưng em không chịu, vậy mà mới bắt được một con đã khiến em lung lay rồi cơ."
"Em không biết, đi tiếp đi, chúng ta men theo bọt sóng."
Bây giờ đến phiên Lâm Tú Thanh nôn nóng kéo tay Diệp Diệu Đông. Theo dòng thủy triều vớt được không ít cá với tôm, cua, nghêu to nhỏ đủ loại, không phải thứ gì đáng giá nhưng cũng đáng để vui.
Bãi biển này vốn không hề nhỏ, từ bờ biển xuống đến đây thì họ đã đi tới đi lui một chút, đôi lúc là đi lên xem có vật biển nào mắc cạn hay không nên phí hết nửa giờ mới đến được rạn san hô.
Vừa dừng lại thì Diệp Diệu Đông đã thấy có một hố nước nhỏ giữa hai khe ở của rạn, trong đó còn có hai con cá ướp đầu to đang bơi lượn. Hơn nữa, nơi hai khe hở của tảng đá nơi vách đá còn hút chi chít những con ốc biển to bằng nắm tay của trẻ em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận