Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 279: Liên tiếp cắn câu

Chương 279: Liên tiếp cắn câuChương 279: Liên tiếp cắn câu
Khi anh kéo con cá chẽm lớn lên thuyền, Tiểu Tiểu cũng vớt lưới lên, mọi người có thể thấy hàng được ít hơn một nửa so với lần trước.
Tiểu Tiểu mắng: "Mới thả hai lưới đã hết rồi, bơi nhanh thế cơ à?"
Người trên thuyền bên cạnh thấy mấy chiếc thuyền dùng lưới tay cũng không có nhiều hàng, lòng ganh ty cũng vơi đi chút ít, không nhịn được nói: "Chắc chắn đã bơi đi hết rồi, làm sao còn đợi ở nguyên chỗ chứ?"
Nói xong họ cũng chèo thuyền đi, cá đã chạy hết thì ở lại cũng chẳng vui vẻ gì.
Một chiếc thuyền gân đó cũng vứt lưới về phía xung quanh, hy vọng có thể thử lại, ở đây cơ hội còn nhiều hơn là lênh đênh ngoài khơi. Dù sao đàn cá lớn vừa bị dồn đuổi ở khu vực này, ít nhất cũng có thể bắt được chút ít.
Diệp Diệu Đông cười mắng họ: "Biết đủ đi, đã bắt được một con cá chẽm lớn rồi, nhìn người khác xe, chỉ có vài con cá kèo và cá sạo mà thôi, phần lớn là cá nhỏ."
"Ôi, cũng chỉ có mày may mắn thôi."
"Cũng được, chủ yếu nhờ mồi câu tốt, dùng tôm sống, cá câu được ít nhất cũng trên 1 cân, cá dưới 1 cân thì không nuốt nổi mồi của tao."
A Chính ngưỡng mộ nhìn con cá chẽm trên thuyền anh: "Lần sau tao cũng mang cần câu theo thử."
Tiểu Tiểu liếc mắt: "Thôi đi, cần cả vận may nữa, chúng ta đã may mắn lắm rồi, đừng nghĩ lung tung nữa. Đến lượt mày rồi, nhanh thả thêm vài lưới nữa đi, không bao lâu nữa trời sẽ tối đấy."
"Ừ, để tao thả thử một lưới nữa xem sao!"
Diệp Diệu Đông cũng muốn tận dụng cơ hội câu thêm vài lần, biết đâu xung quanh vẫn còn cá lớn chưa kịp bơi xa, có thể câu thêm vài con nữa.
Con cá chẽm kia chỉ hơn 20 cân, chẳng đáng là bao, loại cá này càng to càng đáng giá, phần đáng giá nhất là mỡ cá, 2 lạng mỡ cá không thể so sánh với 5-6 lạng, hai cái này hoàn toàn khác biệt.
Anh lại bỏ thêm một con tôm sống, thả câu xuống biển, không biết có phải cá còn chưa kịp bơi xa hay không, vừa thả xuống chưa đầy 10 giây, cần câu lại cử động.
Cảm nhận độ nặng khi kéo cần câu, con cá này có vẻ nhỏ, anh thong thả kéo lên.
Là một con cá sạo trên 2 cân, quả nhiên tôm sống vẫn tốt nhất, câu lên toàn cá lớn chứ không phải cá con.
"Lại một con cá sạo nữa à? Cho tao mượn cần câu câu thử một cái coi?" Tiểu Tiểu ganh ty nói.
"Mơ đi, tao chỉ có mỗi cái này thôi." Anh cũng đã câu đến nghiện rồi, câu cá biển thực sự khiến người ta phê quá đi mất.
"Cho tao mượn câu thử với, cho đỡ thèm, cá câu được cho mày luôn."
"Không được, tao đang phê lắm, tao phải tự câu, mày cứ kéo lưới đi!"
Nói xong anh lại treo mồi, lần này là một con cá tráp đen trên 1 cân, cũng tốt, cũng tốt!
Sau đó cá liên tục cắn câu, tệ nhất cũng là cá tráp trên 2 cân.
Tiểu Tiểu và A Chính nhìn anh liên tiếp câu được mà nghiến răng ken két, cảm thấy anh câu quá dễ dàng, không hề vấp váp!
"Cho mượn câu một cái đi."
"Cũng cho tao mượn câu một cái đi. Tao chưa bao giờ câu bằng tôm sống cả."
Diệp Diệu Đông thấy hai đứa cứ nhìn chằm chằm, cũng không nỡ từ chối quá, dù sao anh cũng đã câu thoả thích rồi, vậy thì tỏ ra rộng lượng cho họ câu thử vậy. ...
"Được rồi, cho mỗi đứa câu thử một cái, chỉ một cái thôi, câu xong thì thu dọn! Trời sắp tối rồi."
Hai người vui mừng gật đầu, chèo thuyền lại gần anh, nhận lấy cần câu và thùng đựng mồi của anh.
"Tao trước... “Tao trước..."
"Tao..."
"Thôi nào... không nhường nhịn gì cả, kéo búa bao đi."
"Được."
Diệp Diệu Đông nhìn cách hành xử trẻ con của họ mà lắc đầu, ngồi phịch xuống, dựa vào mạn thuyền, đứng lâu cũng mỏi lưng mỏi chân, tay cũng rã rời, vừa vặn nghỉ ngơi xem họ câu.
Họ chưa từng câu bằng tôm sống nhưng vừa rồi đã xem anh treo mồi nhiều lần, cũng đã học được cách làm.
Tiểu Tiểu cố tình chọn con to nhất trong đám tôm: "Tao cố ý chọn con lớn, bọn cá kia coi chừng đấy."
"Dù câu được cũng là của tao!"
"Được thôi!"
Vừa thả câu xuống chưa lâu, bỗng thấy một đàn cá hồng bơi ngang qua, đồng thời mồi câu cũng bị cắn.
A Chính cũng trông thấy, là một đàn cá hồng nhỏ bơi ngang qual
"Đàn cá hồng! Lưới đâu..."
Diệp Diệu Đông cũng ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn xuống biển, quả thực có một đàn cá hồng nhỏ bên dưới.
Thấy đàn cá, Tiểu Tiểu vội vàng kéo cần câu lên, không quan tâm tới con cá hồng trên 2 cân kia nữa, vội bảo A Chính thả lưới.
A Chính thấy đàn cá hồng liền nhanh chóng chuẩn bị lưới, Tiểu Tiểu nhường qua một bên, A Chính nhắm chính xác và thả xuống.
Diệp Diệu Đông ganh tị nói: 'Bây giờ đến lượt tao ganh ty bọn mày rồi, lưới này chắc chắn sẽ được một khoản lớn, giá thu mua cá hồng ít nhất là 5 hào một cân!"
"Kéo lên xem trước đã." Tiểu Tiểu cười toe toét, vội vàng ra giúp kéo lưới, hai người cùng nhau kéo lên một lưới đây cá hồng.
"Lưới này ít nhất không được 80%, thì ít nhất cũng 60% đấy, phát tài rồi, bao nhiêu cân nhỉ?" Diệp Diệu Đông hớn hở hỏi.
"60-70 cân? 70-80 cân? Không biết nữa, hai người kéo khó mà đoán chính xác."
"Giờ đến lượt tao nghiến răng, còn không nói nên lời ghen tị nữa."
A Chính cười đến mức miệng rộng đến mang tai: "Không cần phải ghen tị, con cá chẽm lớn của mày cũng đáng giá không ít đâu, phía sau còn nhiều con cá tráp đen nữa, cũng bán được không ít tiền, có thể nhiều hơn bọn tao ấy chứ."
"Chỉ hơn 20 cân thôi, không đắt đến thế. Bọn mày còn câu nữa không?"
"Câu chứ, tất nhiên phải câu, tao còn chưa câu mà." Nói xong, A Chính lại nhìn Tiểu Tiểu đang dọn cá: "Chúng ta lái thuyên đến đó câu, rồi cuối cùng mày thả lưới thêm lần nữa nhé, thả xong thì quay về?"
"Được, không thành vấn đề."
Diệp Diệu Đông cũng theo sau.
A Chính cũng bắt chước Tiểu Tiểu, chọn con tôm lớn nhất móc câu, rồi nhổ vào hai lòng bàn tay: "Phì... phì... bây giờ xem tao câu được gì nào?”
Diệp Diệu Đông nhìn anh ta ghét bỏ: "Lát nữa nhớ rửa cần câu cho tao nhé!"
"Tao không tin mày chưa từng nhổ nước bọt vào lòng bàn tay khi cầm cuốc đâu!"
"Thật sự là chưa! Tao không kinh tởm như mày đâu."
"Thôi đi... Ồ... cắn câu rồi... cắn câu rồi... " A Chính vui mừng kéo thẳng cần câu lên, mong chờ một món hàng tốt.
"Mẹ kiếp, cá đù-"
Anh ta sững sờ, vốn tưởng câu được cá chẽm đỏ khiến tự tin tăng cao, không ngờ lại là con cá đùi! Mẹ nói
Diệp Diệu Đông và Tiểu Tiểu thấy là cá đù thì cười sằng sặc! Diệp Diệu Đông cười hí hí nói: "Không tệ đấy, ít nhất cũng 4-5 cân, có thể mang về nấu canh cá chua cay."
"Chết tiệt thật đấy, cá đù còn tệ hơn cả cá cơm nữa cơ."
"Cũng được rồi, tao còn từng câu trượt nữa đấy, còn hơn không có là tốt rồi."
Tiểu Tiểu vừa kéo lưới lên, chỉ có vài con cá nhỏ, không để ý mà ném thẳng lên thuyền, chế nhạo anh ta: "Có lẽ là do hai ngụm nước bọt của mày khiến vận may câu cá của mày trở nên tôi tệ đấy!"
"Hả?" Anh ta nhìn vào hai bàn tay rồi lau vào người: "Thôi đi, vê nhà thôi, mặt trời đã lặn rồi."
"Đi thôi, đi đổi tiền thôi."
"Không biết bán được bao nhiêu tiên nhỉ?"
"A Tài kia là nữ thương gia, anh ta cũng không dám ép giá chúng ta đâu, nếu không tao sẽ lật tung quây của anh ta."
"Để tí nâng giá cho anh ta..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận