Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 190: Xảy ra xung đột(2)

Chương 190: Xảy ra xung đột(2)Chương 190: Xảy ra xung đột(2)
Chuyện hùn vốn mua thuyền cũng chỉ là sợi dây dẫn nổ mà thôi.
Lúc này bọn họ vẫn cố biện minh rằng vấn đề không phải là vì tiền, cứ nói mãi chuyện không thông báo sớm cho bọn họ. Anh không vạch trân tâm lý của bọn họ, chẳng qua là không muốn xé rách lớp màn che này mà thôi.
Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ nhưng không nói ra, cũng chỉ vì sợ ồn ào quá khó coi, thậm chí sau này cũng còn làm anh em được nữa.
Mập ở bên cạnh nghe thấy mà nhíu mày, nhà anh ta không làm nghề biển nên anh ta khá thờ ơ. Hơn nữa lúc đó anh ta cũng đã chủ động nói là không đi, vì thế anh ta không có bất kỳ tâm lý mất cân bằng nào cả.
Nhưng anh ta cũng hiểu được khó chịu trong lòng A Uy và Chuột, bởi vì anh ta cũng không được chia tiền hai lần, thật ra anh ta cũng cảm thấy hơi buồn bực...
Nhưng mà thật sự không cần phải vì chuyện này mà trở mặt!
Sau khi Diệp Diệu Đông lên tiếng, anh cũng giữ chặt Tiểu Tiểu và A Chính đang muốn nói tiếp, bước ra hòa giải: "Được rồi, hai người các cậu cũng có thể hùn vốn đặt trước con thuyền nhỏ. Hai người hùn vốn, đến lúc đó kiếm được tiền thì cũng chỉ có hai người chia nhau. Một con thuyền nhỏ chỉ cần hai người làm việc là đủ rồi, nhiều người cũng vô dụng, sẽ chỉ cản trở mà thôi, cũng không thể quăng lưới thuận tay được. Càng đông người thì chỉ có thể ngồi nhìn, còn thêm một người chia tiền."
A Uy nghe nói như thế thì sắc mặt cũng trở nên tốt hơn một chút.
"Đúng vậy, sự thật là vậy đó." Diệp Diệu Đông thở phào nhẹ nhõm: "Năm người hùn vốn mua con thuyền nhỏ, sau đó mỗi khi ra biển làm việc, nằm người lên thuyền, bốn người ngồi nhìn một người quăng lưới hả? Lúc kéo lưới lên chỉ cần một hoặc hai người giúp đỡ mà thôi, đó là điều mà các cậu muốn sao?"
Chuột nhìn người này rồi lại nhìn người kia, vỗ vai A Uy: "Đông Tử nói đúng, ba người hùn vốn một chiếc thuyền gỗ nhỏ cũng là quá nhiều rồi, không nói với chúng ta cũng là bình thường thôi." Chuột vốn có ý an ủi nhưng khi nghe vào tai A Uy thì lại đổi sang ý khác, anh ta hừ lạnh: "Đúng vậy đó, bọn họ đã thương lượng hết rồi, không nói cho chúng ta cũng không quan trọng, dù sao chúng ta cũng không là gì với bọn họ màt”
Vừa dứt lời, anh ta cũng đẩy Chuột ra rồi xoay người đi ra ngoài.
"Ôi, A Uy? A Uy!" Chuột nhìn những người khác rồi đuổi theo.
Mập nhìn thấy hai người rời đi, anh ta cáu kỉnh gãi đầu: "Ôi, đang vui mà sao lại cãi nhau rồi?"
Tâm trạng của A Quang cũng khó chịu, ban đầu gọi mọi người đến đây là vì muốn thông báo rằng ba ngày sau bọn họ sẽ ra khơi, gọi cả bọn đến bến tàu đốt pháo nhưng chuyện đáng ra nên vui vẻ thì lại trở nên rùm beng như thế.
"Bọn họ nói không phải vì chuyện tiền bạc, thật ra là do bọn họ không đi chung được nên không được chia tiền, mà bọn tôi lại có tiền mua thuyền, vì thế trong lòng bọn họ mới khó chịu, cố ý trút giận kiếm chuyện với bọn tôi mà thôi."
"Rõ ràng, ai mà không nhìn ra đâu chứ? Chỉ là muốn giữ thể diện cho cậu ta thôi." A Chính khinh thường nói.
"Không được chia tiền cũng chẳng còn cách nào, là do bọn họ không đi mà, cũng không phải là mọi người không gọi bọn họ."
Diệp Diệu Đông xem xong cảnh cãi nhau cũng rất bất đắc dĩ: "Ôi, được rồi, bớt nói vài câu đi, để A Uy bình tĩnh vài ngày, nghĩ thông suốt là được rồi."
"Có lẽ hơi khó." A Quang ngồi xuống chống cằm nói.
Giữa bạn bè sợ nhất là dính vào tiền bạc, nếu chia đều thì mọi người đều tốt tính, cởi mở và vui vẻ.
Nhưng nếu dễ dàng chui vào ngõ cụt, lại cứng đầu không nói thông được, vậy thì khó rồi.
"Mặc kệ cậu ta, sáng ngày mốt bọn tôi sẽ khởi hành ra khơi, chậm nhất là mười giờ đến bến tàu, nói là buổi sáng... Mấy giờ ấy nhỉ?"
Tiểu Tiểu gãi đầu, quên mất là mấy giờ rồi, anh ta nhìn A Quang rồi lại nhìn A Chính, hai người cũng có vẻ bối rối, xua tay nói: "Ôi, dù sao cũng là từ tám đến mười giờ là giờ lành!"
"Biết rồi, đến lúc đó tôi sẽ gọi Mập, mua dây pháo rồi đợi mọi người ở bến tàu lúc tám giờ, tránh lại lỡ mất."
A Quang cười nói: 'Lúc thuyền cậu xuống nước, bọn tôi cũng không biết là thuyền của riêng cậu, cũng không mua pháo cho cậu..."
"Có sao đâu, cũng không phải là thuyền mới, xài tạm mà thôi. Chờ đến lúc tôi giàu rồi sẽ đổi sang thuyền lớn, đến lúc đó nhất định sẽ gọi các cậu đến đốt pháo!"
"Chuyện đó thì dễ rồi, với sự siêng năng gần đây của cậu, chắc chắn ông trời sẽ giúp cậu phát tài!"
"He he, mọi người cùng nhau phát tài!"
Năm người ở lại nói chuyện cười đùa, những chuyện khó chịu vừa rồi cũng tạm thời gác lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận