Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 207: Thu lông(2)

Chương 207: Thu lông(2)Chương 207: Thu lông(2)
"Cha, sao cha về rồi?"
"Chú ba, bạn chú mang đến rất nhiều hải sản."
"Đúng rồi, đúng rồi, chú ấy đang nói chuyện với cô út trong phòng."
"Đang nhặt cát cho cô út."
Diệp Diệu Đông bối rối vừa đi vừa nói: "Nhặt cát gì chứ? Ai mang hải sản đến vậy? Cô út không đi giúp việc nhà sao? Sao lại vê?"
"Cô út bị ngã, được bạn của cha ôm và!"
"Hả? Được bạn cha ôm về à?"
Anh bối rối đặt chiếc xô xuống và định đi vào phòng mẹ nhưng đứa cháu lớn nói: "Họ ở cửa sau ạ."
Anh lập tức dừng lại, đi vê phía cửa sau, chỉ thấy A Quang đang ngồi xổm trước mặt em gái mình, cầm một cây nhíp để nhặt hạt cát cho cô ấy.
Chết tiệt, sao chuyện này lại quen thế nhỉ?
Không phải tháng trước anh vừa nhặt cát cho vợ mình sao?
Diệp Tuệ Mỹ được Bùi Quang nhặt sao?
"Bùi Quang, cậu đang làm cái gì đó!"
Diệp Diệu Đông cau mày đến mức có thể giết chết một con ruồi.
"Ah?"
Tim A Quang đập thình thịch khi nghe có người gọi tên mình!
Anh ta giả vờ bình tĩnh nói: "Em gái cậu đang đẩy xe chở tro thì bị ngã, da ở đầu gối, khuỷu tay và lòng bàn tay bị rách. Tôi đang nhặt cát để khỏi nhiễm trùng cho cô ấy, làm gì mà hung dữ thế?"
"Tự nó làm không được sao? Đâu cần làm phiền cậu!" "Sao lại là làm phiền? Tự nhặt đâu có dễ? Cô ấy có thể nhìn thấy khớp tay của mình à?"
"Đi, đi, đi, không cần cậu." Diệp Diệu Đông cảm thấy hành động của anh ta quá chói mắt, không bằng tự anh làm, anh đến giật cái nhíp trong tay anh ta.
A Quang chỉ có thể tiếc nuối tránh sang một bên.
Sau khi Diệp Tuệ Mỹ liếc nhìn anh, cô ấy nói với Diệp Diệu Đông: "Anh ba, sao anh lại quay về?"
"Anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để ra biển lấy hàng từ lồng đất."
"Chỉ có mười mấy cái lồng thôi, có hàng không?"
"Cũng tạm, cũng được mấy tệ, sao em lại ngã thế? Nghe nói A Quang còn ôm em về?"
A Quang nhướng mày nói: "Mẹ kiếp, nói chuyện kiểu gì thế? Có thể văn minh hơn một chút được không?”
"Cái quái gì vậy, mẹ kiếp? Cậu ôm em gái tôi và bảo tôi phải văn minh, cậu thì tốt lắm sao?"
Diệp Tuệ Mỹ lúng túng nói: "Anh ba, anh đang nói cái gì vậy? Lúc em trở về lại vô tình bị ngã, vừa lúc nhìn thấy anh A Quang thôi."
"Cho nên cậu ta mới ôm em về?" Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn A Quang: "Đỡ không được à?”
A Quang sờ mũi nói: 'Lúc đó đang gấp mà, cách cửa nhà không xa, cũng không có người nhìn thấy."
"Sao hôm nay cậu không ra biển, lại ở gần nhà tôi?" Ánh mắt Diệp Diệu Đông quét từ trên xuống dưới như đèn pha.
Hơn nữa, cách đây không lâu anh ta đã đến nhà anh chăm chỉ làm việc, ba ngày hai lần tặng dưa và trái cây, Diệp Diệu Đông đột nhiên nghi ngờ động cơ của anh tai
A Quang trừng mắt nhìn anh, nói một cách ngụy biện: "Cậu đừng có nghi ngờ lòng tốt của người ta, cha tôi vê mang theo một ít hải sản, tôi cô ý tặng cho cậu một ít, tặng xong đi đến chỗ phòng tân hôn của cậu xem thử thì tình cờ gặp được em gái cậu."
"Cha cậu về rồi à?"
"Ừ, sáng sớm đã về nhà nên tôi cũng từ biển về."
"Ồ, vậy cậu tặng xong thì có thể đi rồi!"
"Mẹ kiếp, cậu định qua cầu rút ván à mà không cho tôi uống một ngụm trà?"
"Trà ở trong nhà chính, tự uống đi, uống xong thì cút."
"Đồ chó này, dùng xong rồi vứt à, bố mày đi là được chứ gì."
A Quang trừng mắt mắng vài câu, cũng tự giác thấy mình đuối lý nên hơi chột dạ, vội vàng bỏ chạy.
Anh ta vừa rời đi, Diệp Diệu Đông liền đưa nhíp cho Diệp Tuệ Mỹ: "Tự mình nhặt đi, nam nữ thụ thụ bất thân, đừng ngốc mà để một người đàn ông xắn ống quần của mình cao như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận