Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 985: Thuyền đánh cá dưới đáy kỳ quái vòng sáng (length: 12013)

Bên tai tiếng động cơ gầm rú cùng tiếng lẩm bẩm phảng phất hòa âm bình thường, một cái liên tục không ngừng, một cái liên tiếp.
Diệp Diệu Đông vẫn muốn hôm nay hai lưới thu hàng, thứ hai lưới thu lại tương đối nhiều, tính toán, hai lưới hôm nay đại khái có thể bán được hơn năm trăm đồng.
Vận may cực tốt.
Mặc dù đi ra muộn, không giống người ta đều là trong đêm ra ngoài, nhưng nghe cha hắn nói trước đó thì so ra còn vượt hơn Bội Thu hào một ngày kéo hàng.
Hôm nay chỉ đánh hai lưới, trước đó Bội Thu hào đi ra một ngày năm sáu lưới cũng chỉ bán được như vậy, dù sao gần một nửa đều là phải đổ xuống biển không có giá trị.
Có thể cũng là do mùa cá cóc nước lên còn chưa qua, cho nên số lượng bắt được tương đối lớn, trên lưới số lượng cũng nhiều, hôm nay hai lưới đều có sáu bảy ngàn cân, coi như là thật nhiều.
Hắn cũng không so đo, cũng không biết các thuyền đánh cá khác thu hàng tình hình thế nào, chỉ có thể so với Bội Thu hào.
Xuất quân đại thắng, nghĩ đến cũng có chút hưng phấn, càng nghĩ hắn lại càng tỉnh táo.
Thuyền đánh cá chạy bên trong không ngừng xóc nảy, phảng phất cái nôi bình thường, nhưng cũng không cách nào ru hắn chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ xong chuyện thu hàng, Diệp Diệu Đông lại nghĩ đến người trong nhà không biết Lâm Tú Thanh chơi được ngọc bội hay không, mấy đứa nhỏ có ngoan hay không, hắn không ở nhà thì chúng có hỏi đến hắn không.
Mặc dù hắn thường xuyên ba ngày hai đầu liền ra biển không ở nhà, nhưng ngoài việc đi bắt sứa ra thì còn chưa có đêm không về ngủ, dù cho bọn nhỏ ban ngày không thấy hắn, nhưng chiều tối hoặc ban đêm vẫn có thể thấy hắn.
Hôm nay đi cả ngày, khi bọn chúng còn chưa rời giường hắn đã đi, cũng không biết chúng có nhớ hắn hay không, có hỏi đến hắn không.
Càng nghĩ trong lòng hắn càng nhớ thương, bắt đầu trằn trọc.
Mấy năm nay, mỗi ngày cùng bọn nhỏ chơi đùa, bồi chúng làm ầm ĩ, mua đồ ăn cho chúng, mua đồ chơi, đi đâu cũng mang đủ thứ quà, lại hay nhường nhịn các kiểu.
Lòng người ai chẳng mềm, bọn nhỏ càng thân cận hắn, hắn người đối diện bên trong đương nhiên mấy đứa bé cũng ngày càng để tâm.
Được tình thân bao bọc mấy năm, hắn đặc biệt hưởng thụ, hiện tại mới ra ngoài còn chưa được một ngày, hắn đã nhớ người nhà, chủ yếu cũng là lại bắt đầu lênh đênh trên biển, ngủ đêm trên biển, trong lòng không kìm được lại bắt đầu so sánh với đời trước.
Kỳ thật cũng là bởi vì được lại những gì đã mất, trong lòng mới càng hiểu trân trọng.
Dù sao biết đủ thì mới thấy hạnh phúc, vợ con đầu ấp tay gối thì không có gì là không tốt, hiện tại đã so với đời trước tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến tối hôm qua, nhân lúc A Thanh đang đánh mắng con, hắn đã mở ngăn kéo, cầm mấy tấm ảnh chụp cả nhà năm ngoái cất vào rương mật mã.
Khi bắt sứa thì quên mang theo, lúc này lại nhớ đến.
Hắn lại ngồi xuống đi mở rương, lấy ảnh chụp ra, tiện tay lấy ra luôn cái phù bình an bà năm trước đưa cho hắn.
Trong khoang thuyền lờ mờ, căn bản là không nhìn rõ, hắn cũng chỉ là sờ ảnh chụp, sau đó cất mấy tấm hình và phù bình an dưới gối, thế này thì lòng hắn an tâm hơn.
Nghĩ đến lúc về sẽ mang một cuộn băng dính lên thuyền, dán ảnh chụp vào vách tường bên cạnh giường.
Nghĩ đi nghĩ lại, chậm rãi hắn cũng ngủ thiếp đi.
Bên tai tiếng động cơ gầm rú ép căn cũng không ngừng lại, ngủ tỉnh ngủ tỉnh... Ngủ tỉnh ngủ tỉnh, không biết qua bao lâu, cũng không ai gọi hắn, hay là do đồng hồ sinh học, hắn đột nhiên tỉnh dậy, mới phát hiện giường chiếu bên cạnh đã không có ai.
Hắn vén chăn lên, mặc vào áo bông quần bông dày, đi giày đi mưa, cầm đèn pin nhanh chóng đi ra ngoài.
Khắp boong thuyền đều là đủ loại tôm cá, mọi người đều đang ngồi xổm ở đó phân loại.
Hắn nhìn đồng hồ, cũng mới hơn mười hai giờ một chút, cũng nhẹ nhàng thở ra, chắc bọn họ cũng vừa mới dậy không lâu.
"Sao không ai gọi ta?"
"Nghĩ là mới đến giờ, mọi người vẫn đang lựa, còn chưa vào cabin ngủ, tính đợi lát nữa rồi gọi."
"Hai người kia vào ngủ đi, ở đây chúng ta lựa là được."
"Ừ, ừ, ừ..."
"Sáng mai không cần dậy sớm vậy, ngủ thêm chút nữa đi, lúc này tranh thủ làm nhanh chút."
"Ừ, ừ, ừ..."
Diệp Diệu Đông nhìn mọi người đang nhặt tôm cá cũng cầm đèn pin rọi qua một lượt, thu hoạch cũng không tệ, nhìn qua cũng có bốn năm ngàn cân, vẫn là cá cóc chiếm hơn phân nửa, tôm cá màu đỏ cũng không ít.
Hắn lại đi lên buồng lái.
Diệp phụ thấy hắn lên, nói: "Lưới thứ tư vừa thu xong, nếu ngươi không quen, ngủ không ngon thì vào ngủ lại một giấc, sáng mai hẵng lên đổi ca với ta."
"Không sao, ta trẻ khỏe không cần ngủ nhiều, với lại bây giờ tỉnh rồi, nằm xuống chắc cũng không ngủ được, ba đi ngủ đi, để con thay cho."
"Lưới cũng vừa mới thả thôi, tự coi thời gian kéo lưới lên nhé, có gì không chắc thì gọi thân gia hỏi, đoán là gọi hắn nhanh hơn gọi ta đó."
"Dạ, biết."
"Lưới phía trước kém hơn hai lưới ban ngày, nhưng cũng tạm được, còn lưới này ba chưa xem qua, sáng sớm cá trong kho chắc cũng không đầy nổi, thuyền thu hoạch được thì nhờ thân gia liên hệ chút, tụi mình cùng chỗ chắc cũng không chênh lệch nhiều."
"Vâng, biết."
"Nhớ cẩn thận nhé, để ý chỗ ngon, đừng động chút lại bỏ chạy ra boong thuyền, cũng đừng gần mấy đảo ven biển, nước cạn dễ có đá ngầm..."
"Ôi chao, biết rồi mà, ba đừng nói nhiều, mở thuyền lâu như vậy con còn không biết sao?"
"Chỉ là nhắc nhở con thôi, cứ để cho con làm, ba đi ngủ cũng không yên tâm."
"Con có phải trẻ con đâu, con biết chừng mực mà."
"Ừ, vậy con trông đấy nhé."
"Đi đi đi đi."
Diệp phụ vẫn không yên lòng, đứng ở đó một lát mới cùng người chạy ra boong thuyền hỗ trợ phân loại, trên boong thuyền hiện tại chỉ còn hai người, hai người kia đã về cabin nghỉ ngơi.
Đến khi nào lựa xong hết, mang hàng vào kho cá, ông mới đi ngủ.
Diệp Diệu Đông ở khoang lái thì không có lạnh lắm, đêm biển cả bốn phía đen ngòm chỉ có thuyền đánh cá của bọn hắn và Bội Thu hào là có ánh sáng, hai điểm sáng như hai vì sao Kim, lấp lánh trong đêm tối.
Đi biển dựa vào người lái thuyền, một ly cũng không được sai.
Hắn một mực chú ý la bàn, thuyền đánh cá vẫn giữ khoảng cách với Bội Thu hào.
Từ lúc bắt đầu thả lưới thì thuyền của bọn hắn luôn đi trước, Bội Thu hào theo sau.
Mãi đến gần ba giờ, Diệp Diệu Đông mới ra khỏi cabin, hô một tiếng kéo lưới, hai người kia cũng vội vàng ngáp chạy ra hỗ trợ.
Chỉ là lúc lưới cá được kéo lên, Diệp Diệu Đông ra khỏi buồng lái, vốn chỉ định xem bao lưới cá to đùng kia, thì lại thấy phía dưới thuyền xuất hiện một ánh sáng rất lớn, hình đĩa tròn.
Hắn ngạc nhiên vừa nghi ngờ bước ra boong thuyền, kết quả cái đĩa lớn ấy lại từ từ dời ra dưới đáy thuyền, di chuyển xung quanh thuyền đánh cá.
Một trong hai người chèo thuyền là Trần Thạch cũng đột nhiên để ý đến bên mạn thuyền có một vầng sáng lớn, lập tức kinh hãi, sắc mặt hắn đại biến.
"Đông… Đông ca… Cái này là, là, là… cái gì!"
Người còn lại cũng vội vàng quay đầu lại nhìn, tim cũng run lên, rùng mình một cái, “Đây là cái ánh sáng gì vậy?” Việc lạ ắt có điềm.
Hai người liếc nhìn nhau, không còn lo chuyện tôm cá mới được kéo lên thuyền nữa mà chạy tới chỗ Diệp Diệu Đông, cẩn thận hỏi: "Đây là thứ gì vậy? Sao thuyền của chúng ta lại đột nhiên xuất hiện một vầng sáng lớn thế này?"
Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
“Ta cũng đang xem đây là cái gì.” Diệp Diệu Đông cũng không nháy mắt, nhìn chằm chằm mặt biển, nhất thời cũng không đoán ra là cái gì, những thứ đồ vật hay hiện tượng kỳ lạ trên biển thì phần lớn dựa vào duyên phận, gặp hên hay xui, có may mắn mới gặp.
"Có phải là thứ gì không tốt không? Chúng ta có nên nhanh chóng cho thuyền tăng tốc, vừa hay lưới cá cũng vừa kéo lên, vẫn chưa thả xuống, hay là chạy nhanh khỏi vầng sáng này?"
"Đông… Đông ca, ta ta, chúng ta… tranh thủ… tăng tốc… a..."
Hai người đều có chút hoảng hốt, cảm thấy nhịp tim cũng tăng nhanh.
Diệp Diệu Đông cũng lo lắng là thứ gì đó kỳ lạ, sợ kinh động, khẽ nói.
“Vầng sáng này chỉ vây quanh thuyền, cũng không biết nếu tăng tốc chạy có tác dụng không, cứ chậm lại xem sao đã, khi nãy ở trên cabin, tôi đã thấy rồi, chỉ là khi đó vầng sáng nhỏ hơn, còn ở dưới đáy thuyền, chỉ thấy một chút rìa thôi, giờ nó đã lớn hơn nhiều rồi…” "Thật… thật sự đang động kìa…"
“Vầng sáng này thật sự đang động, vậy chúng ta cứ chờ nó tự đi thôi sao?” "Không biết là cái quái gì nên cứ chờ xem sao đã."
Vốn thuyền đánh cá cũng đang di chuyển, nếu đột nhiên tăng tốc cũng không biết có chuyện gì bất trắc xảy ra không, trước mắt lấy bất biến ứng vạn biến.
Hai người nhìn thấy vẻ trấn tĩnh của Diệp Diệu Đông, trong lòng có phần an tâm hơn, đồng thời cũng dạt về phía hắn, phảng phất làm như vậy thì có chút cảm giác an toàn.
Trần Thạch đột nhiên nói: "Hiện... hiện… tại đúng... đúng là ba giờ! Không... không không cần... sợ."
Lời vừa nói ra, chính hắn vậy trấn định, cảm thấy không phải nửa đêm mười hai giờ thì liền không có gì đáng sợ.
"Thế nhưng là buổi tối hôm nay ngay cả ánh trăng cũng không có, trời đặc biệt đen..."
"Nói bậy bạ cái gì." Diệp Diệu Đông liếc mắt, ngăn cản bọn hắn đoán mò.
Người lớn tuổi nhất là mê tín, người trẻ tuổi thì đối với loại sự tình kỳ quái này, đặc biệt mới lạ nên đặc biệt dễ dàng có một chút manh mối liền nghĩ theo hướng đó.
"To... To hơn rồi!"
"Thật, lại lớn hơn một vòng rồi!"
Diệp Diệu Đông một mực hai cánh tay chống lên mạn thuyền nhìn, không cần bọn họ nhắc nhở hắn cũng nhìn thấy vòng sáng lớn hơn.
"Các ngươi đi đối diện nhìn một chút, bên kia mạn thuyền vòng sáng có hay không lớn lên?"
Trần Thạch do dự một chút, lập tức lảo đảo chạy chậm qua, sau đó lại lảo đảo chạy tới, "Không có... Không có."
"Cái gì không có?" Diệp Diệu Đông cảm thấy nghe hắn nói tốn sức, còn không bằng mình đi xem.
Sau khi nói xong mình lại chạy đến một bên khác nhìn thoáng qua, kết quả phát hiện bên kia đen sì dưới mặt nước cũng đen sì, cái gì ánh sáng vòng ánh sáng đều không có.
"Thật đúng là không có gì, chẳng khác gì vừa rồi hai bên mạn thuyền hiện tại toàn bộ vòng sáng đều hướng về bên này một bên di động."
"Có phải hay không là cá lớn phát sáng?"
"Ngươi từng thấy chưa?"
Lão nhân chèo thuyền lắc đầu.
Hắn cũng chưa từng gặp, cái gì cá lớn có thể phát ra ánh sáng lớn như vậy, so với đèn pin của hắn chiếu trên mặt biển còn muốn sáng hơn nhiều, hơn nữa ánh sáng còn có thể bao trùm cả một mảng đáy thuyền.
Không qua, cứ nghĩ đến thân cá vẫn tốt hơn bọn họ nghĩ theo hướng linh dị kia.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý).
Bạn cần đăng nhập để bình luận