Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 903: Lên mái nhà

Chương 903: Lên mái nhàChương 903: Lên mái nhà
Đi xa một chút, A Quang mới hỏi nhỏ: "Trước có nghe được chút tin đồn, việc Lâm Tập Thượng làm hình như không được chính đáng lắm."
"Suyt, mày quản người ta làm gì? Lại không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ là dân thường thôi, người ta thích làm gì thì làm."
"Chẳng qua tò mò, hỏi thôi mà? Dù sao cũng không có ai khác."
A Chính cũng tò mò hỏi: "Anh ta làm gì không chính đáng vậy? Không phải nói anh ta ở bến tàu trên thị trấn giúp chú hay cậu nhận hàng bốc vác sao, nên dưới tay mới có mấy công nhân cố định khiêng bao cát."
Tiểu Tiểu cũng nói: "Tao cũng nghe nói vậy, nên mọi người trước đây thường thấy anh ta dẫn theo công nhân đi lại cũng không lạ."
"Có thể lắm, đừng đoán mò, người ta chính đáng hay không liên quan gì đến chúng ta? Lúc này chúng ta còn có việc chính đây, sắp đến rồi, đừng nói chuyện nữa."
Diệp Diệu Đông nhìn ngôi nhà xa xa, lực đạp xe cũng chậm lại, chuyển chủ đề.
Kẻ tàn nhẫn đến mức chặt tay người khác này, đã vượt ra ngoài phạm vi ẩu đả đánh nhau của người bình thường rồi, vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn, bạn bè có thể ít đi hoặc không tiếp xúc thì đừng tiếp xúc với anh ta là tốt nhất.
Anh cũng chỉ miễn cưỡng giữ chút giao tình bằng cái gật đầu là được rồi.
A Quang cũng đồng thời giảm tốc độ đi xe, đi bên cạnh anh, hai chiếc xe đạp song song, rồi dừng lại ở góc đường bên cạnh cách đó không xa, không dừng trước cửa nhà họ Vương, họ định đi bộ qua sẽ an toàn hơn.
Ai làm chuyện xấu mà đậu xe ngay trước cửa nhà người ta chứ?
Không phải đều đậu ở vị trí cách xa một chút sao? Tránh bị người ta thấy sinh nghị, lại dễ bị bắt được bằng chứng.
Họ cầm chắc giỏ tre, bước chân nhẹ nhàng, từ từ đi về phía dãy nhà đá phía trước.
Làng chài ven biển có diện tích đất ít, nhà mọi người đều xây liền kê, như vậy cũng có thể tiết kiệm một mặt tường đá, nên cơ bản cũng không có sân, chỉ có chút đất trồng rau trước sau nhà, với cả do chế độ khoán liên sản gia đình, chia ruộng đến hộ nên chỉ có chút đất.
Nếu còn muốn có đất canh tác, thì chỉ có thể tự đi khai hoang ở sườn núi nào đó thôi, như vậy ai khai hoang thì người đó cày cấy, cũng không ai tranh giành.
"Suyt-"
Họ đi đến trước dãy nhà họ Vương, liên giơ ngón trỏ lên miệng, khẽ suyt một tiếng.
A Chính nóng lòng sờ thử cửa sổ bên cạnh cổng, nói nhỏ: "Cửa sổ hình như đều đóng kín rồi?"
Tiểu Tiểu: "Vậy làm sao đây?"
A Chính: "Xem khe cửa dưới xem?"
A Quang cau mày nói nhỏ: "Ý tưởng thối, khe cửa chính với khe cửa phòng giống nhau được à?”
"Khe cửa chính khó làm lắm, từ khe cửa chính chui vào cũng là ở phòng khách, ai biết sẽ chui đến chỗ nào?" Diệp Diệu Đông giải thích một chút.
"Tao đi xem cửa sổ bên hông với cửa sổ cửa sau có mở không nhé?" A Chính nói xong liền lập tức đi một vòng quanh ngôi nhà.
Những người khác cũng đi theo một vòng.
Điều làm mọi người thất vọng là, người ta khoá hết cửa sổ rồi, không có cánh nào mở cả.
Mọi người đều cau mày.
A Chính nhún vai, dang hai tay ra: "Vẫn chưa đến lúc nóng, nếu nóng hơn chút nữa thì mở cửa sổ ngủ rồi."
Nhà nào cũng có song sắt trên cửa sổ, từng thanh dựng trên cửa sổ, như vậy cũng không phải lo lắng ban đêm mở cửa sổ ngủ sẽ có trộm chui vào.
"Rắn bắt vất vả thế này rồi, đừng nói là không ném vào được, bắt uổng công à?" Tiểu Tiểu cầm gậy vẽ loạn trên tường, bực bội.
"Cũng không tính là bắt uổng công, ít ra mang về vẫn nấu được! Ừm... nấu sớm... bây giờ mang qua nhà thằng béo, có thể bỏ vào nồi ngay được..."
Chẳng ai thèm để ý A Chính nói bỏ vào nồi ngay, ai cam tâm bỏ qua cơ hội chứ?
A Quang cũng thấy hơi khó xử: "Sơ suất rồi, đóng kín mít thế này, làm sao đây?"
Mọi người đều nhìn Diệp Diệu Đông, dù sao cũng là anh muốn hành nhà họ Vương, giờ rắn không ném vào được, phải xem anh nói thế nào.
Mà lúc này Diệp Diệu Đông đang ngước nhìn mái nhà, dùng mắt đo đạc chiều cao.
Lúc này, nhà đá ở nông thôn đều không xây cao lắm, cả dãy nhà đều thấp tè, hơn nữa chỉ có một tầng, trên đầu ngói cũng thấy lộn xộn.
"Mày làm gì vậy, Đông Tử?"
Mọi người nhìn vẻ mặt anh, cũng đều nhìn sang đó.
"Mái nhà à?"
"Mái nhà?"
"Mày định trèo mái nhà à?”
Ba người không hẹn mà cùng lúc lên tiếng, cũng nghĩ ra rồi.
Diệp Diệu Đông xoa cằm: "Mái nhà cũng không cao lắm."
"Không có thang mà, còn phải vê nhà khiêng thang à?"
"Cũng không cần thang đâu, trước cửa không phải có một chiếc xe kéo sao? Đẩy xe kéo qua, dựng đứng vào tường, tụi mày giúp đỡ một chút, tao trèo lên là được rồi?"
Mái nhà hình tam giác, mép mái hiên cách mặt đất cũng chỉ hơn hai mét một chút, anh cao một mét tám, không giẫm lên xe, giãm lên vai mấy người bọn họ, cũng có thể đưa anh lên được.
Nhưng bọn họ ai cũng đã đủ lùn rồi, còn giãm xuống nữa, lỡ ảnh hưởng đến thế hệ sau thì sao? A Chính vui mừng búng tay một cái: "Cũng đúng! Từ trên mái nhà bóc ngói ném xuống."
"Từ trên ném xuống, còn có thể chọn vị trí, chuẩn lắm, hay đấy-" Tiểu Tiểu cũng hưng phấn vỗ đùi một cái.
"Suyt suyt- nhỏ tiếng chút, đừng để người ta nghe thấy, giờ cũng không muộn lắm, biết đâu chưa ngủ say, động tác nhẹ nhàng chút."
"Suyt suytI"
Ba người đồng thời đặt ngón trỏ lên miệng, không dám nói nữa.
Diệp Diệu Đông nói làm là làm: "Tụi bây đi đợi tao dưới mái hiên bên hông, tao đi đẩy xe qua."
Họ thường để xe đẩy ở trước cửa, cũng không sợ mất, vì đều có đánh dấu, nhiều nhất mượn một chút sẽ trả lại.
Điều này cũng thuận tiện cho anh lợi dụng, mượn của ai chẳng được?
Đúng không- Anh cũng chỉ mượn dùng một chút rồi trả lại thôi, cái này gọi là lấy của dân, dùng cho dân, không sai.
Diệp Diệu Đông hăng hái đẩy xe, cố gắng hạ thấp âm thanh, đẩy xe đến chân tường bên hông.
"Sao không lấy đồ trên xe xuống trước?"
"Như nhau cả, lấy xuống ở đây, lát nữa dùng xong trực tiếp để lên, đẩy về là được. Chứ đẩy về rồi mới để đồ linh tinh lên thì vội quá."
"Vẫn là mày nghĩ chu đáo!"
Mấy anh em cùng nhau giúp lấy dây thừng, gậy vô dụng các thứ trên xe xuống hết, tạm để ở góc bên cạnh trước.
Rồi cùng nhau hợp sức, nhẹ nhàng dựng xe đẩy đứng lên, dựa vào tường.
"Tụi bây giữ cho chắc nhé, vững vàng chút."
"Yên tâm đi, lên đi." "Phù phù"
Diệp Diệu Đông phun hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, rồi xoa hai tay vào nhau, mới vịn hai bên xe đẩy chuẩn bị trèo lên.
Chỉ là khi anh vừa bước chân phải lên, anh đột nhiên nghĩ ra, anh không dám bắt rắn.
Lại phải trèo mái nhà, tay lại phải cầm giỏ tre, lỡ không cẩn thận đổ ra thì sao?
Anh cứng nhắc xoay đầu nhìn A Quang: "Đồng chí A Quang, mày lên được không?"
A Quang trợn mắt: "Sao lại là tao nữa? Rắn thì bảo tao bắt, mái nhà lại bảo tao trèo, lát nữa còn bảo tao thu dọn? Việc đều để tao làm hết, mày làm gì? Cần mày còn có tác dụng gì?"
"ƠØ- Chẳng qua sợ trèo lên rồi, lỡ không cầm chắc, đổ ra, tao lại không dám bắt lại, chẳng phải công dã tràng sao?"
"Chịu thua mày rồi, trên đó đậy nắp chặt rồi, mày buộc dây giỏ tre vào thắt lưng, sao mà rơi được?”
Lại định lừa anh ta làm việc, không có cửa đâu!
"Trên mái nhà đi lại cũng không tốt, ai nói chắc được, hơn nữa còn hai giỏ tre, hay mày cũng lên cùng luôn đi? Mỗi người đổ một cái sẽ nhanh hơn, chứ đổ xong một giỏ tre, rồi đổi vị trí đổ cái khác, lỡ hiệu quả quá nhanh, tao còn chưa kịp xuống khỏi mái nhà, xung quanh đã ồn ào lên rồi, lúc đó bị bắt quả tang thì sao? Tao chạy không thoát, các mày cũng đừng hòng chạy!"
Bỏ qua câu cuối cùng đi, lời này nói cũng khá có lý.
So với lý do lúc nãy giỏ tre lật, rắn từ trong đó chạy ra, anh không dám bắt, thì hợp lý hơn nhiều.
"Vậy mày cũng lên cùng đi A Quang, hai người, mỗi người một giỏ tre, mỗi người tìm một phòng đổ, nhanh hơn."
"Đổ xong sớm, chúng ta có thể núp một bên nghe náo nhiệt sớm."
A Quang liếc bọn họ, hai tên chỉ biết tạo không khí chỉ giỏi mồm mép. Nhưng hai người lên thì đúng là nhanh hơn, tránh cho người ta phản ứng quá dữ dội, bọn họ không kịp dọn dẹp.
"Vậy mỗi người buộc một giỏ tre, mày lên trước đi."
"Tốt thôi, vẫn là anh Quang của chúng ta gan dại"
Diệp Diệu Đông đạt được mục đích, thỏa mãn buộc một giỏ tre lên hông, rồi cẩn thận trèo lên: "Hai đứa giữ vững vàng chút."
"Yên tâm đi, nếu làm mày ngã, nửa đời sau của mày bọn tao nuôi!"
"Phù! Im miệng, nhỏ tiếng chút, chúng ta đang ăn trộm đấy, biết không?"
Lúc nào rồi mà còn nói nhiều vậy? Thật không đáng tin
Diệp Diệu Đông vịn xe đẩy, dưới sự trợ lực của họ, giãm lên chỗ cao nhất, may là anh đủ cao, đứng ở chỗ cao nhất, dù không có gì để bám, anh cũng dễ dàng trèo lên mái nhà.
Chỉ là bước đầu tiên giãm xuống, âm thanh hơi lớn, đứng yên tại chỗ, nghỉ một lúc rồi mới vẫy tay với A Chính ở dưới, ra hiệu anh ta lên, rồi bản thân cũng cẩn thận di chuyển vài bước, nhường chỗ cho A Quang đứng.
Tiện thể kéo anh ta một cái, để anh ta cũng đứng lên thuận lợi.
A Quang cẩn thận cúi người, đứng trên mái nhà, nói nhỏ: "Động tĩnh này có quá lớn không."
"Cũng được, nếu nghe thấy thì cũng sẽ tưởng là chuột chạy qua thôi."
A Quang gật đầu, trên mái nhà nhà anh cũng thường có chuột chạy qua.
"Cẩn thận, đi về phía trước, phòng của họ chắc ở đó, mỗi người tìm một chỗ, bóc ngói đổ vào là được."
Diệp Diệu Đông nói xong đi trước một bước rón rén bò qua, cố gắng cẩn thận một chút, không phát ra tiếng động.
Đợi bò qua chỗ cao nhất của mái nhà, tìm một chỗ cho rằng chắc là vị trí mái nhà của phòng, cẩn thận bóc ra một mảng ngói nhỏ. Nhưng khi đổ, lại phát hiện miệng giỏ tre lớn hơn lỗ ngói, doạ anh lập tức run tay thu giỏ tre lại. Lỗ nhỏ thế này, lỡ không đổ chuẩn, đổ lên mái nhà, doạ chết nửa mạng của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận