Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 404: Thu lồng(1)

Chương 404: Thu lồng(1)Chương 404: Thu lồng(1)
Không lâu sau, họ vừa ăn cơm xong thì mẹ Diệp tươi cười đột ngột đến rủ ba anh em đến nhà cụ, bảo là đi uống vài chén với A Quang và cha anh ta.
Anh lập tức hiểu ra, cha mẹ đã đồng ý gả con gái rồi.
Sao mẹ anh không kiên trì chút chứ?
Hay thực sự là câu nói đó đúng, mẹ vợ càng nhìn con rể càng thích?
May cho thằng A Quang này rồi! Mẹ kiếp!
Diệp Diệu Đông nhăn nhó mặt mày đi tới nhà cũ, thấy cha anh và chú Bùi đỏ bừng mặt, biết họ đã uống một vòng rồi.
A Quang thì cười ngơ ngác, anh thấy chướng mắt ghê.
Phải uống! Bắt buộc phải uống!
Ba anh em rất ăn ý luân phiên nhau, ép hai cha con uống say khướt mới đưa về.
Trở lại nhà cũ, mẹ Diệp mới vui vẻ nói gia đình họ chuẩn bị làm sính lễ "ba quay một vang”: "36 cái chân”.
*Ba quay một vang: chỉ bốn mặt hàng mà đất nước có thể sản xuất vào thời điểm đó. Bốn đồ dùng trong nhà là: đài, xe đạp, máy may và đồng hồ.
"Máy may thương hiệu Bướm, xe đạp thương hiệu Phượng Hoàng, đồng hồ thương hiệu Hoa Mai Thượng Hải, còn có máy chiếu phim. Cha A Quang nói những ngày này họ đi xem ở hợp tác xã rồi, xác định là sẽ mua ngay, chắc chắn không khiến em gái thiệt thòi..."
Diệp Diệu Đông bĩu môi, ba quay một vang đối với người khác khá khó, trong làng ít người mua nổi bộ đồ này, chỉ những người làm việc trong cơ quan, doanh nghiệp nhà nước mới có được.
Nhưng nhà họ thì mua được mà, hai tháng qua cha mẹ anh chắc chắn cũng để dành được ít, còn anh những ngày trước cũng đưa 300 đồng cho cha rồi. Thật đúng là nhẹ dạ quá.
"Mẹ cũng hỏi trước em gái các con rồi, em ấy cũng không ý kiến gì. Bây giờ chờ nhà trai cử người làm mai đến hỏi, chúng ta sẽ ấn định việc này. Giờ cách Tết còn hai tháng, chắc sẽ cưới trước Tết."
"Nhanh quá ha?" Diệp Diệu Đông không nhịn được nói.
"Nhanh gì? Có tiền hay không tiền cũng vậy, cưới vợ tốt không để qua năm. Ngày xưa, con cưới vợ chỉ mười ngày thôi mà..."
"Khác mà..."
"Đúng là khác, may mắn tìm được người vừa ý (mù mắt), phải ấn định sớm. A Quang khác, cùng làng nên biết rõ..."
Mẹ Diệp lại vui vẻ nói: "Thôi, đợi người làm mai đến rồi tính."
Thấy vẻ ngượng ngùng của em gái, cả hai bên vui vẻ đồng ý, Diệp Diệu Đông cũng không nói gì nữa. Con gái lớn không gả thì hư, vẫn là về nhờ vợ lo chuẩn bị sính lễ thôi.
"À, tay đã khỏe chưa?"
"Gần ổn rồi, dưỡng gần nửa tháng, sinh hoạt hàng ngày không vấn đề gì."
"Vậy thì tốt rồi. Tốt lắm." Chị dâu hai cười hơi gượng.
"Vậy em ra biển phải cẩn thận, không dùng sức được thì đừng cố, đợi hai anh về chiều giúp thu hàng cũng được. Cùng một nhà, nhờ họ giúp thu không sao cả, em nghỉ nhiều ngày, dưỡng khỏe đi, không may để lại hậu quả thì không tốt... Thôi, chị chỉ nói vậy, em hoàn toàn khỏe là tốt nhất, nếu không cứ nhờ vả mọi người làm việc, không ngại gì hết..."
Vẫn là chị dâu lớn nói hay hơn, cấp độ cao hơn.
Dù vừa nãy nụ cười có vẻ gượng gạo, ánh mắt tiếc nuối những ngày có nhiều hàng, nhưng chị ấy vẫn nói rất đẹp lòng người.
Còn chị dâu hai thì trực tiếp hơn, không giấu được.
"Ừ, chắc không sao rồi, ra biển kiểm tra lưới đất xem thế nào, nếu ổn thì đi biển, nửa tháng không đi rồi, người cũng phế hết. Quay lại như trước cả ngày chơi không làm ăn, cha cũng không có việc gì làm."
Câu cuối cùng cũng nhắc nhở họ. Thuyền anh cả và anh hai là của cha mà, nếu cha không có việc, thuyền đó cũng phải trả lại luôn.
Chị dâu cả hiểu ý nhanh, nụ cười trở nên thành thật hơn: "Đúng rồi, gần khỏi rồi thì nên ra biển kiếm tiền tốt hơn."
"Ừm”
Diệp Diệu Đông gật gù.
"À, A Đông, ngày mai mùng một, em có muốn đi đào hải sản không?" Chị dâu hai lại hỏi.
Anh cũng suýt quên chuyện này, ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng nên cũng quên luôn.
Anh dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc không đi. Hơn nửa tháng không ra biển, buổi tối nên ra khơi, đồ khô trong nhà vẫn còn đầy đủ. Anh cả và anh hai hiện tại cũng có thuyền, nếu muốn đi có thể xin họ nghỉ ngơi một ngày để bọn họ đưa mấy chị tới đó."
Ừm... anh phải chăm sóc vợ mình, không phải bây giờ họ không có thuyền, anh cũng không muốn chịu trách nhiệm.
Chị dâu hai có chút thất vọng gật đầu, trời không có sóng gió nên thuyền của gia đình nhất định phải ra khơi kiếm tiền.
Diệp Diệu Đông cũng không để ý tới họ nữa.
Hôm nay trời khá đẹp, trời quang mây tạnh, đi đường dễ chịu.
Mấy hôm trước mưa, đường đầy bùn đất, ao tù, chỉ cần ra đường là giày hoặc ống quần dính đầy bùn, thằng con trai lớn bị đánh ba bữa một ngày, trước kia chỉ đánh ba ngày một lần, may là nó da dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận