Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1080: Tránh cái gì? Cho huynh đệ nhìn một chút (length: 26852)

"Vậy chúng ta về nhà trước, vẫn phải cùng người trong nhà thương lượng một chút, sau đó buổi tối cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay mệt cả một ngày rồi, ngày mai dậy sớm một chút đến chỗ Đông Tử." Nho Nhỏ vừa cười vừa nói.
A Quang cũng đứng lên, "Đi cùng nhau, tiện đường."
"Ta cũng tiện đường, hay là các ngươi cùng đi chỗ ta ngồi một chút?"
Tuy miệng A Chính vẫn rất cứng rắn, nhưng trong lòng có chút không chắc.
Ba người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn hắn, đều nhịn cười không được.
"Vừa nãy ngoài miệng không phải rất kiên cường sao? Cha ngươi dù sao cũng vẫn chờ ngươi nối dõi tông đường, đánh không chết ngươi."
"Ai sợ cái này, ta đây không phải khách khí một chút, mời các ngươi đến nhà ta ngồi một chút sao?"
Nho Nhỏ một mực từ chối, "Ta không đi, ta rất mệt."
A Chính trừng mắt liếc hắn một cái, lại quay đầu nhìn về phía A Quang.
A Quang lập tức lắc đầu, "Ta cũng không rảnh, ta muốn về nhà với con gái ta."
"Không có chút can đảm nào!"
"Ai bảo ngươi mấy ngày trước không nói sớm với người trong nhà?"
"Đêm hôm đó bọn hắn sớm đã về phòng ngủ, ngày hôm sau ta cũng quên nói, sau này nghĩ lại liền thôi, đợi đến khi quyết định rồi mới nói, dù sao ta cũng không cần bọn họ bỏ tiền. Ái da, sao ta lại nói với các ngươi cái này làm gì? Hắn làm sao có thể đánh ta?"
Ba người không hẹn mà cùng nhìn lên trần nhà.
A Chính nhìn thấy hành động của họ, hừ một tiếng, "Về nhà!"
A Quang và Nho Nhỏ mỗi người đứng một bên, đồng thời đưa tay ôm lấy cổ hắn, cùng nhau đi ra ngoài.
"Đi đi đi, đưa ngươi về nhà."
A Chính bị hai người ôm, đi có chút lảo đảo, vừa đi vừa nghi hoặc ngó trái ngó phải.
"Các ngươi sẽ không định đến nhà ta nghe lén đấy chứ?"
"Ý kiến hay!"
"Cút... ."
"Ai ~ hắc hắc, đánh không đến ~"
Ba người vừa cãi nhau ầm ĩ vừa đi ra ngoài, tiếng cười nói từ trong sân truyền đến phòng, cho đến khi càng ngày càng xa.
Lâm Tú Thanh lúc này mới không nhịn được nói: "Từng người đều gần 30, con cái cũng mấy đứa rồi, sao còn như trẻ con, đi đường còn giống A Hải với mấy đứa kia, còn cãi nhau ầm ĩ, không có dáng vẻ gì cả."
"Còn muốn cái gì dáng vẻ? Ba người cũng không bày được Bát Quái trận."
"Ngươi cũng vậy, ta đang nói cái gì, ngươi lại nói cái gì? Suốt ngày xuyên tạc ý ta, ở đó tự mình nói bậy."
"Ừ ừ ừ, vậy ngươi nói gì cũng là đó."
Diệp Diệu Đông qua loa đáp lời rồi đi ra ngoài, Lâm Tú Thanh cũng đi theo, kéo tay áo hắn, "Càng ngày càng qua loa."
"Trời ạ, ngươi cũng quá không hiểu lý, ta trả lời nghiêm túc, ngươi nói ta nói bậy, ta đồng ý ý ngươi, ngươi còn nói ta qua loa, vậy ngươi muốn ta nói cái gì?"
"Tê ~ cãi không lại, ngươi lại định bóp ta... . Ta thật quá khó khăn..."
Lâm Tú Thanh nhìn vẻ mặt méo mó của hắn, cùng vẻ nhe răng trợn mắt, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra ý cười, chủ động khoác tay hắn, đi theo hắn cùng nhau hướng nhà xưởng đi.
"Diệp Thành Hồ, Diệp Thành Dương, hai ngươi cút về cho ta trông nhà, trong nhà không có ai."
"Có chó mà!"
"Có chó cũng không được việc, đừng có cò kè mặc cả, tranh thủ thời gian cút về trông nhà cho ta, tiện thể tắm rửa, nhìn xem các ngươi một thân một mình, như vớt dưới nước lên."
Lâm Tú Thanh cũng phụ họa, "Lát nữa ta về mà thấy các ngươi còn chưa tắm rửa xong, còn không ở trước cửa nhà trông nhà, ta sẽ cầm cái hộp thẻ của các ngươi ném vào bếp lò đốt."
"Không được!"
Đó là sinh mệnh của hai anh em bọn họ, hai người bọn họ xem mấy thứ đó như con ngươi của mình.
Bất đắc dĩ, bọn họ đành tạm thời cáo biệt các bạn nhỏ khác, đồng thời bảo bọn họ lát nữa đến nhà hắn chơi.
Sau khi mọi người đồng ý, họ mới mang chiến lợi phẩm của mình, siết chặt chiếc túi nặng trĩu, lưu luyến không rời, cẩn thận từng bước hướng về nhà.
Có người trông nhà, hai vợ chồng mới tiếp tục hướng xưởng đi, hôm nay cả ngày xưởng không ngừng người, phải nói từ hôm qua tàu cá về, xưởng đã không ngừng người rồi.
Ngay cả đêm qua cũng đèn đuốc sáng trưng, chia hai nhóm người thay phiên, một đợt ngày một đợt đêm, 24 giờ không ngừng nghỉ, dù sao bây giờ trời nóng, mấy loại tôm cá này để không được, nhiều nhất hai ngày là phải xử lý hết, nếu không sẽ hỏng hết.
Dù vậy, hàng bên trong vẫn chỉ mới giết xử lý được hơn phân nửa, bọn họ đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi tanh nồng đậm từ bên kia phát ra, đoán chừng ngày mai vẫn phải làm một ngày một đêm nữa mới có thể phơi nắng xong tất cả hàng.
Diệp Diệu Đông từ trước đến giờ không quản sự của xưởng, đều là giao cho A Thanh và mẹ hắn.
Nhưng dạo gần đây mẹ hắn không có nhà, toàn bộ đều do A Thanh sắp xếp, đến nỗi hôm nay ngoài giờ cơm trưa và tối, hắn cơ bản không thấy mặt cô.
Ngay cả lúc đêm ngủ, hắn cũng không biết cô mấy giờ mới về ngủ, vốn còn muốn nói với cô chuyện mua đất ở thành phố, cả ngày đều không có cơ hội nói.
Trong đêm cảm thấy giường bên cạnh lún xuống, hắn đưa tay sờ một cái mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
"Mới về à?"
"Ừ, xem ra gần 12 giờ mới về đi ngủ, ngày mai còn phải sáng sớm đi xưởng phụ giúp."
"Đều thuê nhiều người như vậy rồi, để người khác làm là được, thi thoảng em đến xem một chút là được, không cần lúc nào cũng ngồi đó làm việc."
"Thì cũng phải có người ở đó theo dõi mới yên tâm được."
"Em đúng là không biết hưởng thụ."
"Ai như mạng anh tốt thế, em trời sinh là cái số vất vả."
Diệp Diệu Đông vỗ nhẹ nàng mấy cái, an ủi nói: "Ngủ sớm một chút, đừng có mệt chết."
Nửa tỉnh nửa ngủ, ý niệm của hắn cũng không được minh mẫn như vậy, nhưng mà Lâm Tú Thanh vừa nằm xuống, mãi mà không ngủ được ngon giấc, cứ oằn qua oằn lại, quấy đến cả hắn.
Rõ ràng xoay người là ngủ được, thế mà tay hắn lại rảnh rỗi, cứ ôm nàng, kết quả thành ra bản thân cũng càng lúc càng tỉnh.
"Anh làm gì đấy? Trên giường làm bánh nướng à, lật qua lật lại như con trùng."
"Anh cứ ngủ đi, trời nóng quá, cứ ôm thế khó chịu lắm."
"Bị em làm cho anh không ngủ được."
Lâm Tú Thanh trở mình, quay lưng về phía hắn, "Vậy anh ngủ không được thì thôi, tôi muốn ngủ."
"Em cố tình phải không? Anh ngủ không được, em thì lại dễ ngủ?"
"Đừng nói nhiều, tại anh lắm mồm thôi."
Diệp Diệu Đông tức giận, trực tiếp từ sau lưng dính chặt vào người nàng, đồng thời cũng bắt đầu giở trò.
"Anh không ngủ được, thì em cũng đừng ngủ, cả hai chúng ta đều đừng ngủ."
"Nửa đêm rồi..."
"Anh biết em cũng đang mong đợi anh làm vậy mà, hôm qua anh ngủ quên mất."
Lâm Tú Thanh thề sống chết chối cãi, lại đấm, lại trừng mắt, cuối cùng vẫn cứ ậm ừ.
Diệp Diệu Đông mệt mỏi rồi lại càng tỉnh táo hơn, chủ yếu là ngủ trưa rồi, nửa đêm trước lại ngủ một giấc, lúc này hết mệt ngược lại càng có tinh thần.
Trái lại, Lâm Tú Thanh đã mệt đến mức mắt muốn trợn không lên, ban ngày làm việc, ban đêm lại vận động, chịu sao nổi cường độ thể lực tiêu hao lớn như vậy.
"Bà xã, còn có chuyện muốn nói với em một chút."
"Ừm." Lâm Tú Thanh nửa tỉnh nửa ngủ, mơ màng tùy tiện đáp lời.
"Hai ngày trước anh ở thành phố đụng mặt Cục trưởng Trần..."
"Ừm..."
Nàng đã buồn ngủ nghe không lọt hắn nói gì, chỉ biết bản năng phụ họa.
Diệp Diệu Đông ôm nàng thao thao bất tuyệt kể lại chuyện gặp Cục trưởng Trần, tiện thể còn nói qua chuyện hắn muốn mua đất ở thành phố.
Đầu óc Lâm Tú Thanh đã sớm mụ mị, bị vỗ mấy cái cũng chỉ ừ một tiếng, rồi sau đó ngủ say như chết.
Hắn lay thêm hai lần nữa cũng không nhận được phản hồi.
"Em cứ trả lời là không có vấn đề gì phải không? 123... Được, cứ quyết định như vậy đi, tối nay anh suy nghĩ chút, cho em thêm điều kiện."
Nói xong, hắn cũng hài lòng nhắm mắt lại bắt đầu đếm cừu.
Đến sáng hôm sau lúc hắn tỉnh, cô cũng vừa lúc bò dậy.
"Tối hôm qua anh về có nói với em cái gì?"
"Em không nhớ sao?"
"Không nhớ anh nói cái gì, chỉ nghe thấy anh cứ nói liên miên, ong ong ong, ong ong ong, giống ong mật ấy, à hình như nghe thấy anh nói Cục trưởng Trần? Anh ấy thế nào?"
Diệp Diệu Đông liếc nhìn con đang ngủ say dựa vào tường, đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, "Ra ngoài rồi nói."
Hai người lẳng lặng mặc quần áo, sau khi ra khỏi phòng, Diệp Diệu Đông lại một lần nữa thuật lại những lời tối qua nói cho cô nghe.
"Cái gì? !! ! Còn có thể vớt được cái này à?"
"À? Thăng chức? Chuyện tốt đấy..."
"À? Mua đất?"
"Đúng thế, vốn đã có ý định này, chỉ là nghĩ chúng ta ở thành phố còn chưa quen, mua cửa hàng chợ thì còn được, nếu như mua đất, không có người chống lưng, đến lúc đó bị người ta nuốt thì kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay."
Lâm Tú Thanh mặt mày đầy khó hiểu, "Mua đất làm gì? Cho bố em tiện cày ruộng à?"
"Ai xxx lại đi vào thành phố mua đất để trồng à? Ở nhà không đủ ruộng à?"
"Thế thì tự dưng anh muốn mua làm gì?"
Bà đang nổi lửa nấu cháo, chen vào nói: "Mua đất tốt, như vậy không sợ không có đất mà trồng rau ăn."
"Ý ta là muốn mua đất để đảm bảo giá trị tiền gửi, dù sao trong tay chúng ta nhiều tiền như vậy, để không cũng là để không, còn lo chuột nó gặm, đổi thành đất thì có phải yên tâm hơn không? Tránh việc em cứ thấy trong nhà nhiều tiền mà sốt hết cả ruột."
Bà ở bên cạnh nghe lấy vui vẻ, "Nói bậy, nhà ai còn ngại nhiều tiền, lo lắng không có chỗ thả, các ngươi lại không chỗ thả, cho ta, ta giúp các ngươi thả.
Lâm Tú Thanh bực tức nói với hắn: "Ta chỉ nói đùa thôi, nói chuyện tùy tiện, ai mà ngại nhiều tiền? Ngại mệnh quá tốt hả?"
"Ta là nghĩ đến việc chúng ta trước tiên ở khu vực quanh thôn chợ mua một miếng đất, dù sao chỗ đó xung quanh toàn là đất trống, sau đó dựng trước một căn nhà, trước sau có sân lớn một chút, cho ba mẹ ngươi ở, như vậy hai người bọn họ già cũng thoải mái hơn, cũng đỡ phải đi thuê nhà của người khác, làm gì cũng không tiện."
Liên quan đến cha mẹ mình, nàng đương nhiên là chịu hết mọi đường.
Thật khổ hai người già mãi vẫn chưa quen với cuộc sống thành phố nơi đây, ăn ở đều không tiện, tuy nghe nói ra ngoài thì cực kỳ oách, nhưng mà người già khẳng định vẫn thích ở trong thôn quen thuộc của mình hơn.
Nhà mình có thể dựng hẳn một căn nhà cho bọn họ ở, đương nhiên sẽ dễ chịu hơn nhiều.
"Cái đó cũng được, cha mẹ ta vẫn đang giúp chúng ta kiếm nhiều tiền như vậy...""Đúng không, vẫn là ta đây làm con rể nghĩ chu đáo."
Lâm Tú Thanh cười, "Ừ, ngươi chu đáo."
"Thực ra sớm đã nên thế rồi, chỉ là ta nghĩ đến chúng ta là người nơi khác đến, sau này trong thôn nếu có gì biến động lớn, nếu mà đất bị thu hồi lại, chúng ta khả năng không nói rõ được, như thế cũng khá phiền."
"Cũng nhờ lần này gặp được Trần cục trưởng, hắn thăng chức, nguyên nhân cũng có liên quan tới ta, ta mới nghĩ đến chúng ta cũng coi như có lưng tựa vào cây lớn mà hóng mát, mua mấy miếng đất đó cũng không coi là gì."
"Chờ qua nửa tháng nữa, lúc đó vào thành phố đi thăm hắn, ta sẽ thuận tiện đề cập với hắn việc mua đất, coi như là chào hỏi trước."
Bất quá người ta cũng mới vừa nhậm chức, động thái của hắn chắc chắn không thể quá lớn, trước cứ mua một miếng nhỏ quanh chợ, dựng một cái nhà, có sân lớn một chút, nói là cho cha vợ mẹ vợ ở, kiểu gì cũng hợp tình hợp lý.
Cái này cũng không cần người ta giúp gì, hắn chỉ cần nói ý định của mình, sau đó tự mình liên hệ thôn mua, tiện thể ám chỉ chút với trưởng thôn về việc mình quen biết người trong chính phủ, vậy là OK.
Sau đó mình sẽ mua riêng một miếng nữa làm nhà kho, cái này cũng không cần cố ý phải nói thêm gì nữa.
Đợi tiếp một hai năm, lại dần dần tiếp tục mua đất ở chỗ khác, như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Mua đất ở chỗ khác, còn có thể lấy cái cớ mà đều đặn có chút quà biếu xén ra, gọi là cầu che chở.
Đến tầm những năm 90, đoán chừng ở thành phố đầu chỗ nào cũng có đất của hắn...Ha ha ha ha...
Mua nhà làm sao bằng mua đất được! Tấc đất tấc vàng!
Chỉ mới nghĩ đến thôi, khóe miệng hắn đã ngoác đến tận mang tai rồi, đồng thời không để ý A Thanh và bà đang nhìn với ánh mắt khác thường, hắn càng cười càng lớn tiếng, còn ngửa mặt lên trời cười dài.
"Ba sao vậy?" Diệp Thành Hồ ngồi ở đầu bậc thềm vươn cổ ra, dụi mắt hỏi.
Diệp Diệu Đông không thèm quan tâm đến câu hỏi của đứa nhỏ, mặt mày vui vẻ hớn hở, "Cứ làm như vậy, làm theo như những gì ta vừa mới nói."
"Vậy ngươi cười cái gì? Mua một miếng đất trong thôn, xây một căn nhà cho cha mẹ ta ở tạm, có gì mà vui đến vậy?"
"Đương nhiên vui, đây chỉ là bước đầu thôi, sau này, chúng ta có thể mua thêm một miếng đất xung quanh, xây một cái nhà kho lớn một chút, tránh cho đám hàng kia còn phải chiếm chỗ ở cửa hàng thành phố đầu, đem mặt bằng cửa hàng ra làm kho, lãng phí quá?"
"Bây giờ thì vẫn chưa phát triển, xung quanh đa phần đều là cửa hàng bỏ trống, nhưng mà đến khi phát triển rồi, chắc chắn không thể làm nhà kho nữa, nhất định là phải có nhà kho riêng ở gần đó mới tiện."
Lâm Tú Thanh gật gù, "Vậy cũng được."
"Người ta thì sống thành cộng đồng, nên là cứ mua trong thôn trước, như thế, cũng không coi là đơn độc, kiểu gì cũng trong phạm vi thôn bảo hộ, khỏi lo đám trộm cắp vặt hay là những kẻ đỏ mắt tìm cách hại người, không lợi cho mình."
"Sau đó chờ sau này, chúng ta lại có thể mua đất ở nơi khác trong thành phố, tiền để không cũng chỉ là để không, mua đất thì làm sao mà thiệt được."
"Mua nhiều như vậy làm gì? Chúng ta lại có ở thành phố đầu đâu, lại không thể trồng trọt được?" Lâm Tú Thanh hơi không hiểu sao hắn lại còn muốn mua đất ở nơi khác, bọn họ lại không đến ở được.
"Ai nói đất chỉ dùng để trồng trọt? Đất không dùng làm gì, thì mình cho thuê đi cho người khác trồng rau trồng dưa trái, dù sao dân thành phố làm gì cũng tốn tiền, mua đồ ăn gì cũng đều phải có tiền."
Hiện tại trong thành phố vẫn chưa được khai phá, nhiều nơi về sau là trung tâm thương mại, nhà cao tầng, khu dân cư nội thành đều vẫn chưa mở rộng ra ngoài, phần lớn hiện tại đều là ruộng đồng và đất hoang.
Mua rẻ rồi cho các hộ nông dân gần đó thuê khai hoang cày cấy, cũng giúp họ có thêm thu nhập, sau này hắn có nhiều đất trong tay rồi, muốn khai thác gì cũng phải tìm đến hắn, ngồi không cũng có tiền.
Mua nhà không bằng mua đất!
Vẫn là phải bám chặt lấy cái chân của Trần cục trưởng, không có thì làm sao có mà ngồi mát ăn bát vàng, mà có khi lại đổ sông đổ bể cũng nên.
Diệp Diệu Đông thấy nàng còn chưa thực sự hiểu hết sự quan trọng của đất thành phố, còn nghĩ là đất ở trong thôn với đất ngoài này thì cũng như nhau, cũng không định phí nước bọt giải thích thêm làm gì, dù sao giờ một sớm một chiều cũng không mua nhiều được.
"Nói rồi ngươi cũng có hiểu đâu, cứ nghe ta là không sai được, ta quyết định chưa có cái gì mà sai bao giờ."
"Vậy giờ cứ mua một miếng đất xây cho ba mẹ ta ở trước, rồi tiện thể ở gần đấy xây một cái kho?"
"Đúng vậy, chờ thu xếp xong chuyện này rồi, khi đó ta sẽ tìm hiểu thêm xem mua ở đâu nữa."
"Được rồi."
Bà ở bên cạnh luôn gật gù, "Mua đất là tốt rồi, đất đai chính là mạng sống của người nông dân mà."
"Nhưng mà mình đâu phải ngư dân à?" Diệp Thành Hồ tò mò hỏi.
"Nông dân hay ngư dân cũng như nhau, đều là người nhà quê, đất đai đối với dân quê là quan trọng nhất. Tốt nhất là cứ mua rồi cho người khác thuê lại, để họ trồng lúa nước, đến lúc đó chỉ cần thu tiền thuê đất thôi là đủ ăn cả nhà, cũng đỡ phải ba ngày hai bữa đi mua gạo."
"Có lý đó, đúng là thông minh, đúng là trong nhà có một người già như có của báu."
"Ha ha ha, đâu phải là ta thông minh đâu, mà vẫn là ngươi thông minh, nghĩ ra việc đi mua đất trong thành phố, người ta cả đời còn chưa đi khỏi cái làng này."
Lâm Tú Thanh nói: "Vậy chờ mấy ngày nữa đi thăm người ta, mình cũng phải chuẩn bị quà cáp cẩn thận, người ta đường đường thăng quan lại chuyển nhà mới, ngươi cũng phải hỏi nhà người ta có phần thưởng gì mà mình còn trông chờ ké chút."
"Ừ, ngươi cứ liệu mà chuẩn bị đi, lần này thể diện một chút, không thể mang mấy con cá khô tôm cá cũ nhà đi được, bình thường đi qua lại thăm hỏi mang chút đồ đó là được, còn lần này là đi bái kiến thật tình, mang mấy thứ đó thì coi sao được. Cơ mà cũng đừng quá là quý giá, dù sao mình là dân nhà quê, không nên khiến người ta có cảm giác mình là loại nhà giàu mới nổi, hay là cái dạng trang hảo hán."
"Biết rồi, mấy ngày này ta sẽ xem xét chuẩn bị chút đồ cho chu đáo."
Bà cười nói: "Mua chút đồ bên ngoài cho nó lịch sự, trong nhà có mấy món cũng đưa chút, gộp lại cho nó vừa có lòng mà cũng không khách khí."
"Vậy được, trông vừa thể diện lại vừa thành tâm."
Sáng sớm đã dậy mà bọn họ bàn xong một việc lớn, lại còn thuận lợi, cả người Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy thoải mái tinh thần, nhìn hai đứa con trai cũng thấy đáng yêu, thuận mắt hơn hẳn.
"Mau đi rửa mặt đi, chẳng phải hai đứa hẹn 6 giờ xuất phát à? Nhân lúc mặt trời sớm chưa lớn, đỡ phải nắng, khỏi cần lề mề nữa."
"Vâng."
Đột nhiên, Diệp Diệu Đông lại nghĩ đến một chuyện, "Gần đây trong thôn mình có thêm hai người lạ không?"
"Ngươi nói là người mà ủy ban thôn tìm về nuôi rong biển đó hả?"
"Tới rồi?" Lâm Tập Thượng đúng là người biết giữ chữ tín, nói tìm người thật là tìm về được, còn đưa thẳng đến ủy ban thôn luôn.
"Đến rồi, hai hôm trước đã đến rồi, mấy ngày nay cả thôn đâu đâu cũng xôn xao bàn tán về việc nuôi rong biển này, mọi người đều đang đoán xem có kiếm được tiền không, kiếm được bao nhiêu, có nuôi thành được không?"
"Hiệu quả đấy chứ, chờ ta từ thành phố về, ta sẽ đến ủy ban thôn xem một chút, hỏi han tình hình xem sao."
"Cũng không biết ủy ban thôn tìm đâu ra hai người đó, không biết có được việc không nữa?"
"Đã kêu đến rồi thì chắc cũng đã nghe ngóng kỹ, biết là làm được thì mới mời về chứ."
"Thử xem đã, dù sao mấy hôm nay đều bàn tán chuyện này cả."
"Hôm qua ta đi nhà xưởng lúc tối, sao không nghe thấy ai nói nhỉ? Sao không ai nói với ta?"
"Nói nhiều làm gì, chắc cũng không có gì hay để nói, hơn nữa đám đàn ông con trai trong thôn lại quan tâm chuyện này hơn, đám đàn bà con gái buôn dưa lê rồi lại thôi, dù sao ai mà biết nuôi có được hay không đâu, không làm ra được thì cũng có cái gì để mà nói nhiều. Với cả ngươi có ở đó lâu đâu, đi một vòng xong là dẫn theo hai đứa nhỏ về nhà, cả ngày ta không có thấy mặt mũi đâu cả."
"Ta không phải ở nhà trông nhà sao? Lớn hơn thì đi học, nhỏ ăn cơm xong là chạy mất dạng, ông thì lại tranh nhau đến nhà xưởng tham gia cho nó nhộn nhịp, còn mình ngươi thì bận bịu suốt, trong nhà không giữ ta ở lại đó coi thì được hả? Chó má đâu có bằng người trông coi được."
"Cũng đúng ha, ngươi so với chó... Khụ khụ, nhanh tay ăn điểm tâm đi."
Nhìn thấy Diệp Diệu Đông mặt tối sầm xuống, với ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn sang, Lâm Tú Thanh vội vàng im miệng.
"Miệng lưỡi ngươi bây giờ cũng ghê gớm đấy."
"Ha ha, chẳng phải ngày nào cũng nghe ngươi nói móc người khác sao, nghe nhiều, tự nhiên mình cũng biết."
"Vẫn là tại ta sai à?"
"Ta không có nói vậy, tranh thủ ăn cơm thôi."
"Hừ..."
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn nàng, mắng một câu, rồi không thèm chấp nhặt với nàng nữa.
Ăn xong bữa sáng thì đã 6 giờ, nhưng hắn lại không thấy ai tới nhà, trong lòng bắt đầu mắng, từng người một đều không đáng tin cậy.
"Từng tên một lười biếng như gì ấy, ta đúng là đầu óc có vấn đề mới nghĩ bọn họ 6 giờ có thể đến được."
"Chắc là cảm thấy dù sao cũng là nhà máy của chúng ta, không cần phải lo cho người khác, cũng không cần ra ngoài chờ xe, không lo lỡ tuyến xe buýt, nên mới tùy tiện như vậy."
"Thế cũng quá tùy tiện rồi, mẹ kiếp, phí công ta ngây ngốc dậy sớm chờ ở đây, không được, ta phải đi xe đạp gọi bọn chúng, không thì bọn nó không chừng ngủ đến 8 giờ mất."
Diệp Diệu Đông bực bội dắt xe đạp ra ngoài.
May mà nửa đường gặp A Quang, sau đó lại gặp Nhỏ Nhỏ, xem ra bọn họ không đến trễ quá.
"Các ngươi có thể có chút khái niệm về thời gian không hả, bảo 6 giờ, bây giờ đã 6 giờ 10 rồi."
"Thì có phải vội vàng đi kiếm tiền đâu mà căng thời gian vậy." Nhỏ Nhỏ vừa nói vừa dụi mắt, tiện tay quẹt gỉ mắt ra.
"Cũng như nhau cả thôi, chúng ta là đang vội vàng đi kiếm tiền đấy, A Chính đâu? Còn sống không?"
"Hắn còn chưa đến chỗ ngươi hả? Vậy thì cùng đến nhà hắn xem thử, xem có được nhìn mặt trời hôm nay không." A Quang có chút hả hê nói.
Hai người còn lại cũng đều mong chờ hứng thú bừng bừng, đều cùng nhau hướng nhà A Chính đi.
Diệp Diệu Đông đạp xe nhanh hơn một chút, đến nhà hắn trước, cha hắn đã ngồi ở cửa phơi nắng sớm, tay rít thuốc lào.
"Sớm ạ bác, bác ăn cơm chưa?"
Cha A Chính cười ha hả nói: "A Đông đến rồi à, ăn rồi, cháu ăn chưa? Có muốn ở đây ăn một chút không, vẫn còn bát cháo."
"Cháu cũng ăn rồi, A Chính còn ngủ à? Hẹn nhau hôm nay 6 giờ cùng xuất phát vào thành phố, kết quả mọi người đến hết cả rồi, mỗi mình hắn."
"Mới bị lôi dậy xong đấy, sống dở chết dở, bây giờ đang ăn cơm trong nhà, gần 30 tuổi đầu rồi, cả ngày vẫn như đứa trẻ ba tuổi, không đáng tin cậy tí nào, có gì không nói sớm, còn muốn tiên trảm hậu tấu, đầu óc bị lừa đá rồi, chẳng hiểu chuyện gì cả."
Cha A Chính vừa nhắc tới, mặt liền xụ xuống, mắng không ngớt miệng.
"Còn may gặp được đám bạn bè tốt của mấy đứa đấy, chứ gặp người khác thì không bị lừa đến trần truồng à? Chuyện gì cũng không biết, sớm không bàn bạc với người nhà, đến lúc vỡ mông ra mới biết à, cũng không sợ tụt quần, vẫn phải để người nhà lo lắng..."
A Chính ở trong phòng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, cũng thò cổ ra nhìn, sau đó vội vàng hét lớn: "Đông tử à, tao sắp xong rồi, mày đợi một lát nhé..."
"Mau ăn lên, về lại đánh gãy chân mày, hôm qua còn một mực bảo 6 giờ dậy, trẻ con tè dầm vào mặt mày mới chịu tỉnh..."
Hai người phía sau vừa tới nghe thấy vậy, đều ngạc nhiên.
"Bị nước tiểu làm tỉnh à?"
"Nói bậy, đừng nghe cha tao nói lung tung." A Chính đi ra lảo đảo, miệng vẫn còn ngậm cơm, nói không rõ.
Ba người kia lập tức nhìn vào chân hắn đang lảo đảo.
"Tao té, tối hôm qua trời tối quá, lúc về đạp hụt, té một cái, làm cho chân bị trẹo rồi."
"Ôi~"
Ba người đồng thanh lên giọng trêu chọc.
Cha A Chính ghét bỏ lắc đầu.
"Đi đi đi, chướng mắt quá, à, mày đi xe đạp tới vừa vặn, tao ngồi phía sau xe mày, mày đưa tao thẳng đến nhà mày đi, cho tao khỏi phải đi bộ."
"Mày còn biết sợ mất mặt à?"
A Chính lườm cha hắn một cái.
Diệp Diệu Đông nhìn thời gian đã gần 6 giờ 30 rồi, chậm trễ chút nữa là đến trưa, quá nóng rồi, liền không thèm nói nhảm với hắn nữa, dù sao lát nữa trên xe còn nhiều thời gian để hàn huyên.
"Lằng nhằng, lên mau."
"Mày đẩy xe lại đây."
"Mày... xxx... Lắm chuyện..."
Diệp Diệu Đông ghét bỏ đẩy xe đến trước mặt hắn, tiện cho hắn lên xe.
"Lát nữa phải đưa tao thẳng đến chỗ máy cày đấy, chứ đừng để máy cày chạy đến chỗ tao, bên nhà mày thuê trọ đông người như thế..."
"Mẹ cha mày, có mỗi mày là lắm chuyện, mày không phải bảo bị té à? Có gì mà phải sợ mất mặt."
"Thì là té, nhưng chân đi khập khiễng để người khác thấy, người ta lại không chừng tao thế nào."
"Nói điêu."
Diệp Diệu Đông mặc kệ hắn, trực tiếp đạp xe đến cửa nhà, sau đó mới gọi hắn xuống.
"Mày kêu máy cày của nhà mày ra..."
Diệp Diệu Đông nhìn xuống chân hắn, mắt nhanh tay lẹ kéo quần hắn lên.
Quần của bọn này bây giờ đều đặc biệt rộng, lại còn vào mùa hè vải vóc cũng mỏng, nên rất mát, chỉ hơi kéo chút là cả ống quần đến đầu gối luôn.
"Ui ui ui... chỗ này té khắp nơi đều là vết sẹo một hàng dài này, đều chảy máu hết cả rồi, cả cái vành đai rộng như vậy, tảng đá kia chắc là sắc lắm đây, nhìn xem... ta xem nào... còn có chỗ nào bị gạt nữa không..."
"Xxx... mày đánh lén..."
"Ta xem một chút mà, tốt quá, hôm nay còn mặc cả áo dài tay, nóng không, hả không hả~ xem một chút... xem một chút... cho huynh đệ nhìn chút nào... Có gì mà phải che, có phải cô dâu nhỏ đâu..."
A Chính bị những lời nói móc đầy vẻ âm dương quái khí của hắn làm cho hai gò má đỏ bừng, hết tránh bên trái lại né bên phải, cãi lại ỏm tỏi.
"Mày đừng có quá đáng... mày xxx... nhìn qua thôi là được, đừng có... tha cho tao chút mặt mũi... có thể, có thể rồi, đừng có kéo áo tao lên nữa...
"Nhìn một chút mà, đều là người một nhà cả, quan tâm mày tí thôi, ái chà chà, cái này bị té cũng ác ghê, sao mà không cẩn thận thế hả?"
"Có cần anh em mang dầu trà cho mày xoa xoa một chút không?"
"Còn chỗ nào nữa không, cho tao xem với, tránh cái gì? Cả đời chưa từng thấy ai té được một vệt rộng như vậy, rộng như dây nịt quần luôn..."
"Cho ta kiến thức với, mở rộng tầm mắt chút thôi đi... Mày cứ trốn tránh thế này là không nên rồi đấy..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận