Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1271: Thế chấp (length: 18286)

"Cái gì! Làm vay! ?"
Diệp phụ kinh hãi trợn mắt, sau đó bật dậy, vội vàng lắc đầu.
"Sao có thể, làm vay cái gì? Không được vay, thật là, sao lại đi vay tiền của nhà nước, thế không xong rồi, chúng ta đều là người có trách nhiệm, sao có thể nợ tiền nhà nước, thế nói ra còn ra gì nữa?"
Hai cha con sau bữa cơm trưa ngồi trước cửa nhà, Diệp Diệu Đông kể cho cha nghe một chút, không ngờ cha hắn phản ứng lớn đến vậy.
Nếu được, hắn cũng chẳng muốn cho cha biết, tránh rắc rối.
Cha hắn đúng là một kẻ cổ hủ, tư tưởng lạc hậu, chắc chắn không chấp nhận nổi, chỉ cần phải làm công tác tư tưởng với cha thôi đã tốn một đống sức.
Không làm thì không được, kiểu gì Thẩm Minh Nga tới cửa cũng sẽ biết, lúc đó phản ứng còn kịch liệt hơn, chi bằng nói sớm, để ông còn tiêu hóa chút.
Diệp Diệu Đông vừa dỗ vừa lừa, kể lại một lượt chuyện sáng nói với A Quang cho cha nghe, nhồi đi nhồi lại, thì ông mới bớt phản ứng dữ dội.
Nhưng trong lòng ông vẫn không muốn vay, cực kỳ bài xích.
"Con đấy, đang ngon lành thế này, vốn liếng cũng kha khá, lại không thiếu tiền, làm gì phải vay? Không cần thiết mà, nhà mình tàu cũng nhiều."
"Cái chuyện đi vay người ta ấy mà, mặt mũi đâu có còn ánh sáng, thấy ai cũng phải thấp đầu, đằng này còn lên nước vay tiền nhà nước, có cái vẹo gì mà hớ hênh, đằng nào chẳng phải móc tiền ra trả, có ai cho không."
"Đừng có mà đi cái lối tắt tà đạo đấy, mình cứ đường đường chính chính mà làm, yên ổn ra khơi đánh cá thôi. Muốn mua tàu thì mình tự bỏ tiền ra mua cho phải, việc gì mà phải đi mượn nhà nước? Đến lúc lại còn phải trả."
"Chuyện truyền đến thôn, mày lại còn đi vay tiền mua tàu, mang tiếng khó nghe lắm, về còn bị mẹ mày mắng cho máu chó đầy đầu ấy chứ, vợ mày cũng phải cãi nhau với mày đấy."
Diệp Diệu Đông đã cạn cả nước bọt, cha hắn vẫn còn nói được như thế.
"Mấu chốt là con bây giờ có tiền đâu, cái này coi như nhà nước cho không đấy chứ, mình còn đang ủng hộ sự phát triển của cảng."
"Tự mình bỏ tiền với nhà nước bỏ tiền khác nhau chứ, tự mình bỏ tiền đau như cắt ruột chứ còn gì, tuy là con trả được, nhưng mà chẳng phải một phát mất 100 ngàn sao? Rồi lại bảo cha móc ra 100 ngàn, cha móc ra nổi không? Cha xót của không?"
Diệp phụ vội lắc đầu, "Đánh chết ta cũng không móc được."
"Đấy không phải sao? Giờ mình đang ủng hộ xây dựng đất nước, nhà nước đưa tiền cho mình làm, mình cầm tiền đi mua tàu, chả sướng hơn à?"
"Thế nhưng đã mượn thì phải trả."
"Thế thì chờ mình làm ăn kiếm được thì trả không tốt sao? Cha cứ coi như thuê đi, được không? Nhà nước cho mình thuê một con tàu, lại không lấy tiền thuê, mình kiếm tiền rồi trả tiền tàu, không phải tốt sao? Thế chẳng phải coi như làm vất vả mấy tháng, lại tự dưng có một con tàu."
Diệp phụ trầm ngâm một chút, đang tiêu hóa cái từ "thuê" mà hắn nói.
Diệp Diệu Đông lại nói: "Chờ đến khi con gom đủ tiền rồi mới đi mua, đến bao giờ? Tàu vỏ thép hẳn hoi có giá mấy chục ngàn, đâu phải muốn mua là có liền."
"Bố của cái cô kia là giám đốc nhà máy, con vay tiền của cô ấy thì có việc cho cô ấy, cô ấy sẽ giúp con đi cửa sau, tàu về tay nhanh hơn một chút."
"Có tàu sớm, chẳng phải sớm kiếm ra tiền sao? Nếu mà chờ con tự tích góp tiền rồi đi mua thì đến bao giờ?"
"Giờ nếu có ai đến bảo cha là, họ đưa tàu cho cha chạy, ba năm sau, chỉ cần trả tiền tàu là xong, thì con tàu vĩnh viễn của cha, cha có chịu không?"
Diệp phụ nghe cách nói của hắn, lập tức động lòng, "Vậy thì chắc chắn chịu rồi... thế khác gì họ cho mình tàu không, vài tháng mình trả vốn xong, tàu về sau là của mình..."
"Đấy không phải sao? Cái khoản vay này coi như là cho mình luôn một con tàu đấy thôi? Mà mình cũng chả phải chịu gì, chỉ cần kiếm tiền rồi trả lại."
Diệp phụ tuy trong lòng vẫn muốn cãi rằng mượn thì cũng phải trả thôi, nhưng mà nghe so sánh vừa rồi, thì đúng là khác gì người ta tặng không cho tàu thật.
Kỳ thực cái khác biệt nằm ở việc mình có muốn bỏ tiền ra hay không, Diệp Diệu Đông hiện tại thực sự không xoay đâu ra tiền, nợ cũ chưa trả hết kia mà. Mình tự móc tiền túi ra thì khác hẳn với việc không phải móc tiền túi ra.
Ví dụ như cái tàu hàng kia, thì là do mình bỏ tiền túi ra.
Mấy chục vạn tiêu hết rồi, kết quả tàu còn đang sửa chữa ở kia, vẫn chưa đưa vào khai thác để kiếm tiền.
Còn giờ là dạng vay, thì tàu về tay mình trước, sau này có tiền rồi mình bù tiền vốn lại.
Diệp Diệu Đông thấy cha mình có vẻ đã bị xoay mòng mòng, liền vỗ vai ông, "Cha cứ mặc kệ đi, cha cứ lo làm việc của cha đi, cái chuyện đau đầu này cứ để con lo."
Diệp phụ hất tay hắn ra, "Ta sợ mày làm càn, đến lúc đấy ai trả lại cho mày? Cái chuyện vay mượn vừa nhắc đến đã bị người ta chê cười rồi, lại còn đi nợ ngân hàng."
"Ai mà chê cười? Chờ khi nào con kiếm được tiền rồi thì bọn nó phải tiếc hùi hụi thôi."
Đừng nói là không cần lãi, ông đưa lãi ra mà bảo ngân hàng cho ông vay 100 ngàn xem, ngân hàng còn phải xem xét đấy.
Một triệu thì còn phải đi cầm cố mới có cửa vay, hoặc là phải thế chấp cơ.
"Mày mà lại bỏ 100 ngàn ra rồi còn đi vay, mà tin truyền về nhà thì chúng nó chết hết lên mất thôi, có khi còn xông tới tận đây đấy."
"Sợ cái gì, xa mặt cách lòng, gọi điện thoại đến mà chửi thì mình cúp, việc gì phải nịnh. Dù sao cũng nên gọi điện báo bình an về, nếu mà bọn họ biết, rồi có chửi thì cứ cúp."
"Mồm mép thì cứng đấy, thế sao không phải mày cúp máy?"
"Chẳng phải đều mắng cha sao?"
Diệp Diệu Đông nói xong thì nhanh chân chuồn đi, tránh cha mình lột giầy.
"Mày cái thằng quỷ con...." Diệp phụ hậm hực mà chẳng đuổi kịp.
Diệp Diệu Đông ra ngoài, định đi dạo, xem bên A Quang tư tưởng thế nào rồi.
Hai người bạn ngoài biển, giờ vẫn chưa về, phải đợi chạng vạng tối mới tới, cũng chẳng nóng vội.
Hắn thong thả đi đến chỗ A Quang, A Quang lúc này đang ngồi nói chuyện với Bùi phụ.
Hắn đến đó cũng không nói gì, chỉ ra xem mấy công nhân khác đang đánh bài.
Bùi phụ lại hỏi hắn, "A Đông đấy à, con định vay tiền mua tàu thật hả? Cha con đồng ý chưa?"
"Sao phải xin phép cha? Tàu mua cho con chứ có phải cho ông ấy đâu, cũng đâu phải ông ấy đi vay, ý con quyết, báo với cha một tiếng là được, chứ đâu có tới lượt ông ấy làm chủ."
A Quang vụng trộm giơ ngón cái với hắn, sau đó mới quay sang nói với cha mình: "Nghe rồi chứ? Con tự vay chứ không phải nhờ bố, sau này đó là tàu của con, bố cứ bớt lo đi, con biết phải làm gì mà."
"Thôi được, hai đứa bây cũng phải đi tìm hiểu cho rõ, xem ngân hàng có chính sách đó thật không, đừng để bị lừa đấy, đến lúc trắng tay thì nhục lắm."
"Dạ, con biết rồi, đâu thể nghe người ta nói gì mình cũng nghe theo cái đấy được, phải đi nghe ngóng xem sao."
"Ừ, thế thì xem vay được bao nhiêu, đằng nào cũng vay rồi, vay 10 ngàn cũng là vay, vay 100 ngàn cũng là vay, hai đứa cứ vay nhiều lên chút, có tàu miễn phí không dùng phí."
"Chính là thế, con cũng nghĩ như vậy."
"Người ta bao giờ đến? Chờ khi nào xác định được vay bao nhiêu thì báo với bố, hai cha con mình bàn chút, xem muốn loại tàu gì. Với lại phải đi hỏi mấy nhà máy đóng tàu khác xem cùng cấu hình đó giá bao nhiêu, tránh bị hai cha con họ làm thịt, tiền vay ngân hàng ra mà cứ thế chảy hết vào túi nhà họ."
"Dạ."
A Quang vỗ tay một cái rồi ngồi xuống, đi đến chỗ Diệp Diệu Đông.
"Xong rồi."
"Cha mày cũng dễ tính phết đấy chứ?"
"Cứ có chuyện chiếm lợi là ai chẳng dễ tính? Cha tao sợ chết khiếp ấy, nghe đến vay mượn tiền của ngân hàng thì lập tức nhảy dựng lên phản đối."
"Thì bình thường thôi mà, thế hệ trước ai cũng bảo thủ, phải gom góp đủ tiền, khi nào có rất nhiều tiền rồi thì mới dám lấy một ít ra tiêu, không thì dù có tiền cũng không dám mạnh tay chi tiêu. Bố tao vừa nghe xong cũng nhao nhao phản đối, về sau tao nói qua thì mới đỡ, vẫn nghe tao phân tích."
"Ừ, cũng thế, phải giải thích dài dòng mãi ông ấy mới không cằn nhằn."
"Thế giờ mình đi đâu?"
"Vừa nãy chẳng phải cha mày bảo phải đi hỏi thăm cho rõ xem ngân hàng có cái vụ này không đó à? Mình đi thôi? Tao quên mất không hỏi cô ấy là ngân hàng nào, mình cứ hỏi hết các ngân hàng xem sao."
A Quang vội vàng chạy theo, "Đúng rồi, còn phải đi hỏi mấy nhà máy đóng tàu nữa, xem giá tàu cá các loại như thế nào, nhỡ chúng nó biết mình đi vay, không phải tiền mình bỏ ra, lại vẽ vời thêm cho mình thì sao?"
"Ừ, cứ hỏi cho kỹ, đằng nào ngày mai còn có cả ngày nữa mà, đi nhiều cũng chả sao."
"Xe đạp mày đâu?"
"Tao vừa ăn xong là đi bộ đến đây rồi, cứ về nhà tao lấy mà đi, tiện thể mày cầm tiền ra mua luôn một chiếc."
"Cũng được, mình còn phải ở đây mấy tháng liền, trước sau gì cũng dùng, mà nếu đặt tàu thì mình cũng phải thường xuyên qua xem chứ."
"Thế tao về trước nhé, hai người cứ đến chỗ tao."
"Ừ."
Thẩm gia ở đây, cũng chỉ là một con đường, không lớn lắm, đại khái chỉ như một trấn nhỏ, nhưng vì là cảng cá nên người từ nơi khác đến rất nhiều. Hiện tại, nơi này có hai ngân hàng và một bưu điện.
Hai người mua xe đạp xong thì đi dạo mấy chỗ, liên tục hỏi han và trực tiếp gặp Thẩm Minh Nga ở ngân hàng nhà nước.
Nàng thấy bọn họ thì rất vui, còn nói chuyện một hồi, bảo là đã hỏi về hạn mức cho vay.
Nàng nói những người từ nơi khác đến như bọn họ thì nhiều nhất chỉ được vay 100 ngàn, mà số này là do nàng giúp nói, chứ không thì chỉ được 50 ngàn. Mà còn phải có người địa phương đứng ra bảo lãnh.
"Còn phải bảo lãnh?" A Quang ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, các ngươi không phải người địa phương, không có giấy tờ hộ khẩu ở đây, thì không thể cho vay được, các ngươi chạy mất thì sao?"
"Chúng ta có giấy chứng nhận của thôn, không được sao?"
"Vậy cũng phải có người địa phương làm người bảo lãnh."
"Đều nói chúng ta là người từ nơi khác đến, làm sao mà quen biết người địa phương, không có người bảo lãnh thì không được sao?"
"Ngươi cứ thử hỏi xem, xem có ai nhận làm người bảo lãnh không?"
Diệp Diệu Đông cũng hỏi: "Thế chấp có được không?"
"Thế chấp cái gì? Ngươi có nhà hay đất ở đây không?"
"Không có, thuyền đánh cá thì sao?"
"Chắc là không được, bởi vì nếu các ngươi chạy thì có thể lái thuyền đi luôn, nên phải có người bảo lãnh."
A Quang liền nhìn Diệp Diệu Đông: "Hỏi toàn chuyện vớ vẩn! Ta là người nơi khác, biết đâu mà tìm người ở đây bảo lãnh? Má nó, còn tưởng là vớ được món hời, không ngờ lại còn cần người bản xứ đứng ra bảo đảm. Thật đúng là ảo mộng mà."
"Vậy thôi, về trước nghĩ cách vậy?"
"Vậy chỉ có thể về rồi tính tiếp thôi. Ta mất con tàu lớn rồi, còn phải đi xưởng đóng tàu hỏi thăm, đúng là tốn công vô ích."
Diệp Diệu Đông nhìn Thẩm Minh Nga đang tò mò nhìn bọn họ, "Chúng ta về bàn bạc lại, tìm một người bạn ở đây xem sao."
"Được, vậy mai ta đến tìm các ngươi nhé?" Hắn nhìn A Quang một chút, "Chúng ta tìm ngươi ở chỗ này tiện hơn, dù sao biết ngươi làm việc ở đây mà, trong giờ làm việc chắc chắn ngươi có mặt đúng không?"
"Có chứ, sáng nay chỉ là đi tìm cha ta thôi, vậy ta sẽ ở đây chờ các ngươi, hai ngày này các ngươi nhanh lên chút."
"Ừ, vậy đến lúc đó lại làm, cũng phải nhờ ngươi nói giúp với cha ngươi về chuyện thời hạn giao thuyền."
"Dễ thôi, chỉ cần các ngươi vay được, ta sẽ giúp các ngươi đi nói với cha ta."
Diệp Diệu Đông gật đầu rồi cùng A Quang về trước.
Vừa ra khỏi cửa, A Quang đã chửi: "Vốn còn đang cao hứng, cứ tưởng là kiếm được một chiếc thuyền, thế này thì, xxx nói không rõ ràng gì cả, chẳng vui vẻ gì."
"100 ngàn thật sự là rất nhiều, cho người từ nơi khác vay cũng sợ chạy thật, giao thông giờ lại chưa phát triển, ở đây người từ khắp nơi đổ về, trốn đi thì cũng không biết đường mà tìm."
"Vậy làm sao, ngươi muốn đi tìm ông chủ Tục Nhân hay là thuyền trưởng Hứa?"
"Tục Nhân không có nhà, đi buôn rồi, ta đoán phải đến Tết mới về. Thuyền trưởng Hứa thì thôi, ít qua lại mà, cũng không thân thiết lắm, hỏi thăm chuyện thì còn được, ai dám đứng ra bảo lãnh cho. 10 vạn tệ đấy, nếu ta chạy thì ngân hàng bắt người ta trả à."
"Vốn dĩ còn định sẽ đắc ý, kiếm tiền trả nợ, xem như trắng tay, giờ thì xong, không được rồi."
Diệp Diệu Đông thầm nghĩ, còn cách nào khác không nhỉ...
"Đi thôi, về thôi, làm bừa như này mất toi một ngày, chán thật."
"Có phải trong lòng không thoải mái không?" Diệp Diệu Đông vừa đi vừa cười hỏi.
"Đương nhiên, vốn còn không định sẽ chiếm món hời này. Nợ tiền của nhà nước, trong lòng ít nhiều gì cũng có gánh nặng. Giờ thì đến tiền đi lại còn không có, đã thế càng khó chịu hơn, càng muốn vay được thì lòng càng cồn cào, có chút không cam tâm, rõ ràng con tàu đã sắp đến tay rồi."
"Đúng là, niềm vui mất hết."
"Đúng vậy, chính là cái cảm giác này."
"Vậy giờ cũng hết cách rồi..."
A Quang thở dài.
"Này, ngươi nói có khi nào nhờ phó hội trưởng hiệp hội ngư nghiệp của ngươi đứng ra làm giấy tờ vay được không?"
"Bảo là cần người mà."
Diệp Diệu Đông nghĩ, hay là hắn đi mua nhà mua đất, sau đó dùng để thế chấp vay nhỉ?
Vừa nãy Thẩm Minh Nga cũng không nói không được, chỉ hỏi hắn có gì để thế chấp thôi.
Dù sao giờ nhà cửa đất đai cũng có đáng tiền gì đâu, mua vào ít nhiều gì ở đây mình cũng có chút của cải, mà lại có giấy phó hội trưởng hiệp hội ngư nghiệp, chắc chắn mọi chuyện trôi chảy hết chứ?
Trả, hắn chắc chắn sẽ trả mà.
Nghĩ đến đây, hắn chặn A Quang lại: "Chờ đã, ta về hỏi lại một chút."
Nói xong, hắn lập tức quay đầu, chạy nhanh về phía ngân hàng.
"Ngươi quay lại hỏi cái gì?"
"Ta hỏi nếu ta đi mua nhà mua đất để thế chấp thì có được vay không lãi không?"
"Nhà đất có đáng bao nhiêu đâu, liệu có vay được nhiều thế không?"
"Cứ hỏi thử xem đã."
Giờ thì không đáng tiền, nhưng vài năm nữa sẽ có giá trị thôi, hơn nữa hắn chắc chắn sẽ trả.
Dùng nhà đất thế chấp cho ngân hàng, rồi cho thiên hạ biết đi, vậy cũng không sợ người ở đây xâm chiếm.
Danh tiếng của chính phủ luôn có sức mạnh răn đe hơn cả, dù không có ai ở đấy thì cũng không ai dám nghĩ cách chiếm đoạt đâu. Chờ hắn có tàu đánh cá, có tiền trả hết là được, như vậy vừa có nhà có đất lại vừa có thuyền.
Vốn còn không có ý định mua nhà mua đất, lúc này lại tràn ngập trong đầu hắn.
Trước đó không nghĩ đến vì mua xong mà mình không ở đây sẽ bị người khác xâm chiếm, mua thì coi như bỏ đi, bây giờ mua rồi thế chấp thẳng cho ngân hàng, vậy là không còn sợ gì nữa rồi.
Đợi đến lúc mọi người về ăn tết xong, mình dán mấy cái giấy niêm phong lên.
Lần sau tới thì lại bóc ra.
Nghĩ vậy hắn thấy đó đúng là một ý hay.
Thẩm Minh Nga thấy họ đi rồi quay lại, tò mò hỏi: "Có đồ gì rơi lại sao?"
"Không phải, nếu ta có nhà và đất ở đây, thì có thể dùng để thế chấp vay vốn không lãi không?"
"Được chứ."
"Vay 100 ngàn cũng được?"
"Chắc là được, cho vay không lãi thường không có tài sản thế chấp, chỉ cần người địa phương chứng minh tài sản là được."
Diệp Diệu Đông mừng rỡ: "Được, vậy ta đi mua nhà mua đất."
"Vậy các ngươi xong việc thì đến sớm nhé."
"Được."
Hắn kéo A Quang đi ra ngoài.
"Ủa, sao lại còn muốn mua nhà mua đất?"
"Không phải không có cách nào khác à?"
"Nhưng mình có ở đây đâu, mua nhà đất làm gì?"
"Để thế chấp, sau này khi kiếm được tiền từ thuyền thì để dành tăng giá trị. Vừa hay có ngân hàng cho vay, thế chấp vào ngân hàng rồi tung tin ra, mình không ở đó cũng ít người dám dòm ngó."
"Vốn tưởng không mất một xu cũng có được chiếc thuyền, giờ lại phải mất tiền vào..."
Diệp Diệu Đông vỗ vai hắn: "Ngươi ngốc thế? Giờ mua nhà đất cũng là kiếm tiền đấy, lại còn có ngân hàng đứng ra đảm bảo. Chỉ cần ta có được tàu đánh cá, kiếm được tiền rồi trả hết là xong. Như vậy không phải vừa có nhà vừa có thuyền sao?"
"Ừ, trước kia chỉ nghĩ không tốn tiền mà vẫn có thuyền, bây giờ lại thành phải mất tiền trước."
"Có đáng thì được rồi. Cho dù bảo ngươi bỏ ra 100 ngàn mua thuyền đánh cá thì ngươi có lấy ra được không? Chắc chắn là không rồi. Giờ chỉ cần ngân hàng với xưởng đóng tàu đồng ý một cái, chẳng phải tự nhiên có ngay chiếc thuyền sao?"
"Ừ, vậy cứ làm thế. Để về hỏi thăm xem có ai bán nhà không đã, ta cảm thấy chắc là không dễ mua."
Diệp Diệu Đông nói: "Đi đến cục địa chính mua đất hoang đất rừng đi, đừng mua của nông dân."
Mấy mảnh đất rừng trên đồi giờ không thích hợp trồng trọt nữa, sau này đều sẽ được san bằng để xây nhà, mua của nông dân thì phiền phức hơn.
"Đông tử, sao cái gì ngươi cũng nghĩ ra được vậy?"
"Ta thông minh mà, đi thôi, mặt trời xuống núi rồi, nhanh về thôi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận