Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 171: Chân gà biển(1)

Chương 171: Chân gà biển(1)Chương 171: Chân gà biển(1)
Thực ra, chính vì xây nhà trong khoảng thời gian này mà mẹ Diệp có chút thay đổi quan điểm đối với bạn bè của Diệp Diệu Đông, hơn nữa, hôm nay một nhóm người đều chăm chỉ đi đào biển, không chơi đùa lêu lổng lung tung, họ còn mang về rất nhiều hải sản nên mới nhiệt tình mời như vậy.
"Trên đảo có nhiều thứ như vậy à? Lần trước mang về rất nhiều, lần này còn mang về nhiều hơn, bọn anh đều mang mấy bao tải về nhà. Anh ba, lần sau anh dẫn em đi xem được không?" Diệp Tuệ Mỹ vừa ăn vừa tràn đầy hy vọng nói.
"Nắng gắt lắm, em đi theo làm gì? Da rám nắng thì không lấy được chồng đâu!"
"Anh nói giống như ở nhà giúp đỡ không cần phơi nắng vậy! Anh xem cánh tay và mặt của em đi, rõ ràng là mặt đã đen thui luôn rồi." Diệp Tuệ Mỹ mặc áo dài tay chuyên dụng để làm việc, khi xắn tay áo gắp rau, hai tay cô ấy vẫn trắng như tuyết, nhưng so với khuôn mặt thì rõ ràng khuôn mặt sẫm hơn vài bậc.
A Quang liếc nhìn cánh tay trắng trẻo chói lóa kia, thầm sửng sốt, sau đó nhìn vào mặt cô ấy, lẩm bẩm: "Cũng không đen lắm mà."
Có lẽ bàn ăn có nhiều trẻ con, ồn ào ỏm tỏi, không ai nghe thấy anh ta nói gì, thay vào đó họ nghe thấy Diệp Diệu Đông nói: "Sợ cháy nắng mà sao còn muốn đi cùng anh Ở trong nhà là tốt lắm rồi, phơi nắng cả ngày trên đảo biệt lập,' không có chỗ bóng râm tránh nắng, có thể khiến da em bong tróc luôn đó! Em nhìn mặt anh đi!"
Cô ấy bĩu môi: "Dù sao thì anh cũng không muốn đưa em đến đó."
"Đúng là anh không muốn đưa em đi đó! Bọn anh đều là đàn ông, em đi theo bọn anh làm gì? Đi tiểu cũng không tiện!"
Mẹ Diệp cũng nói: "Con đi làm gì? Ở nhà còn rất nhiều việc phải làm."
Diệp Tuệ Mỹ trừng mắt nhìn anh trai của cô ấy và không nói nữa, dù sao anh cũng có rất nhiều lý do.
Nếu anh đồng ý đưa cô ấy đi, cha mẹ chắc chắn sẽ không nói gì! Anh ba thối!
A Quang nhìn đôi mắt đẹp của cô ấy, không khỏi lén nhìn thêm vài lần, còn có cánh tay trắng nõn thỉnh thoảng duỗi ra, dái tai hơi đỏ lên nữa.
Sau khi cả gia đình dùng bữa no nê, mọi người đều ra sân sau giúp phân loại hải sản, phụ nữ trong nhà chịu trách nhiệm mở hàu, còn nam giới giúp chọn ra những con hàu có thể bán được.
Diệp Diệu Đông cố ý đem thùng chân gà biển được đặt cùng trứng rùa đưa cho cha mình: "Cha, cha có biết đây là gì không?"
"Cái gì thế? Đây không phải là Phật thủ sao? Còn có thể là cái gì?"
"Cha đã bao giờ nghe nói đến chân gà biển chưa?"
"Cái quái gì thế? Rõ ràng là Phật thủ, sao lại gọi là chân gà biển?"
Xong rồi, cha anh cũng không nhận ra, nói không chừng bên A Tài cũng nghĩ đây là cây Phật thủ nên không thể bán được giá cao.
Anh nhặt một cây Phật thủ từ dưới đất lên đưa cho cha so sánh: "Bây giờ cha vẫn cảm thấy như vậy sao?"
"Chân giống nhau, nhưng thân dài hơn một chút, có khác biệt gì sao?"
"Đương nhiên, những chiếc chân gà biển này đắt hơn Phật thủ rất nhiều!" Chỉ là không biết bây giờ chúng có phổ biến hay không mà thôi.
Những người khác nghe vậy thì vươn cổ nhìn sang, nhưng nhìn trái nhìn phải, họ cảm thấy không có gì khác biệt lắm, nếu nhìn thấy chắc chắn họ sẽ nghĩ đây là cây Phật thủ.
"Nó đắt lắm hả?"
Diệp Diệu Đông buông tay ra: "Con không biết, chỉ biết thứ này rất đắt tiền."
Cha Diệp không biết liệu mình có nhìn nhầm hay không, dù sao đại dương rất rộng lớn và có rất nhiều loài mà ông không biết, ông ngập ngừng nói: "Hay lát nữa con đem đến chỗ A Tài coi sao?" "Vâng ạt"
Nếu A Tài không nhận ra thì ngày mai cũng chỉ có thể gửi đến khách sạn Hoành Thăng trong thị trấn để hỏi.
"Đổ nó ra và xem có bao nhiêu."
"A, không thể, không thể." Anh vội vàng ngăn cản động tác của cha mình: "Bên dưới còn có trứng rùa đó."
"Trứng rùa? Con còn nhặt được trứng rùa biển à, có bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận