Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1285: Dự định (length: 26895)

Không cùng gió mới là không bình thường.
Có năng lực ai đều có thể lừa.
A Quang phải có năng lực lừa, vậy hắn liền đi lừa hắn.
Hai người đi xưởng đóng tàu cũng đợi không được bao lâu, hôm nay lúc ra cửa ở giữa quá muộn, mùa đông mặt trời lại xuống núi sớm, 4 giờ mặt trời liền đi vào trong tầng mây không thấy được.
Không có mặt trời về sau, tương ứng gió lạnh đều lớn rồi, gào thét thổi đến mãnh liệt hơn, Diệp Diệu Đông ở bên ngoài con mắt đều bị gió lạnh thổi đến trợn không ra, xưởng đóng tàu dù sao cũng là duyên hải xây lên.
Hắn nhìn qua đầu kia thuyền hàng của mình cải tạo tiến độ, nói là cũng chỉ mười ngày nửa tháng đại khái liền có thể giải quyết, hắn cũng mừng rỡ, cái này tương đương với vào cuối tháng trước liền có thể lái đi, so mong muốn sớm.
Mà A Quang cũng nhìn một chút bản vẽ 5 chiếc thuyền của hắn, cũng đã hỏi một cái Thẩm xưởng trưởng, để người ta trước làm một cái phương án tham khảo, hắn các loại qua hai ngày lại đến.
Hắn cũng phải về trước đi cùng cha hắn thương lượng một chút đặt trước bao nhiêu phù hợp giá cả, vừa mới là đã hỏi thăm quy cách mong muốn và vật liệu tương ứng đều đại khái ở mức giá bao nhiêu.
Cụ thể đương nhiên vẫn phải theo yêu cầu ra bản vẽ, hàng rõ ràng cần thiết thiết bị sau mới tính, cũng không thể vội vàng như vậy tới nhìn một chút liền định ra được, còn phải đợi thương lượng.
Hai người trước khi trời tối, lại cưỡi xe đạp trở về.
Diệp Diệu Đông trên đường hùng hổ, đều trách A Quang buổi chiều chậm trễ quá lâu, hại bọn hắn như thế đuổi, cũng chỉ chờ đợi trong chốc lát, lại được vội vàng trở về.
"Ngày mai lại đến nha, dù sao hai ngày này sóng gió lớn, cũng không tốt ra ngoài."
"Trời lạnh, bên này gió là thật to lớn. . ."
Diệp Diệu Đông một câu còn chưa nói xong, gió thổi tới con mắt đều tiến hạt cát, chỉ có thể híp lại một cái, xe đạp cũng chỉ có thể dừng lại chậm lại.
"Xxx, lần sau chỉ cần đi ra liền phải đeo kính, đường này quá tệ, đều là đất, gió thổi qua liền hất lên, đường đều thấy không rõ."
Ban ngày gió không có lớn như vậy, vẫn còn tốt, hiện tại mặt trời lặn một cái, gió đều lớn rồi.
"Ngươi vẫn là đừng nói chuyện, đất đều bay vào miệng."
Diệp Diệu Đông lại mắng vài câu tục tĩu, chờ trận gió này đi qua sau, mới lại đạp xe nhanh chóng đi.
Đều là đường đất đá, hai người bọn họ đều chọn hai bên bị xe hàng ép đi ra hai đầu lốp xe tương đối bằng phẳng để đi, tương đối không có bị xóc nhiều.
Mấy ngày tiếp theo hai người đều chạy tới xưởng đóng tàu tương đối siêng năng, Diệp Diệu Đông là có thuyền ở đó đang đóng, còn A Quang trong lòng cũng là thiên về tại ở chỗ này đóng một chiếc, cha hắn liền để cha hắn tự quyết định.
Chỉ là chạy tới chạy lui ba ngày, A Quang đều không quyết định được con thuyền của mình.
Toàn bộ bằng thép, hắn lại không nỡ, chỉ có thể nửa thép nửa gỗ, bên trong thiết bị hắn cũng muốn toàn bộ tham khảo con thuyền 34 mét (m) của Diệp Diệu Đông cảm thấy cũng đủ.
Dù sao đi theo đường người đi trước, dù sao cũng so tự mò đá qua sông tốt hơn, có thể sao chép, đương nhiên trực tiếp phục chế.
A Quang cũng hỏi thăm một cái Diệp Diệu Đông, muốn tham khảo ý kiến của hắn.
Diệp Diệu Đông cũng chỉ nói cảm nhận của mình, với hắn mà nói, hắn rất hài lòng, nhưng đặt đóng thuyền đánh cá đây là việc lớn, để chính A Quang quyết định.
Đợi đến chi tiết đều bàn xong sau nói giá cả, A Quang lại có chút do dự, bởi vì quá đắt, có chút không làm sao mua nổi.
Con thuyền dự định này của hắn, có thể so với chiếc Diệp Diệu Đông trước đó mua đắt hơn 35 ngàn.
Trước đó Đông tử hỏi ở thành phố là 38 ngàn, sau đó vì quen thuộc ở trong huyện hơn, sau đó xưởng đóng tàu trong huyện cũng nói với hắn tính giá ưu đãi, tính là 35 ngàn, cho nên hắn mới lựa chọn đặt đóng ở trong huyện.
Nơi này không chỉ là vật liệu tốt hơn một chút, xưởng đóng tàu cũng đang gấp gáp, giá cả nguyên vật liệu cũng cao hơn, với lại một năm trôi qua, chi phí càng tăng.
Các loại báo giá ra là 40 ngàn 8, tim hắn đều rung động, trả giá lại không trả nổi, không cho mặc cả.
Cho nên hắn lại xoắn xuýt. 4 vạn 8 không phải 4 đồng 8, thực tế tiền trong tay hắn cũng không đủ, ba năm này tuy mỗi năm cha hắn đều chia cho hắn một nửa lợi nhuận, nhưng cũng không có nhiều như vậy.
Chủ yếu cũng là dựa vào Bội Thu hào làm đồ sắt vụn, năm ngoái còn mua thật nhiều thuyền, kỳ thật đều đã tốn một nửa lợi nhuận, đúng vậy kiếm về, nhưng mấy chiếc thuyền cộng lại, cũng chỉ bù đắp được số tiền Bội Thu hào kiếm được.
Hắn lại hỏi cha hắn một tiếng, trong tay tuy có tiền, nhưng thật không có 40 ngàn 8.
Năm nay đến đây kiếm tiền cũng vẫn chưa tính sổ chia tiền, nếu chia thì cũng đủ, nhưng cũng có nghĩa là hắn phải vét sạch số tiền tích cóp trong tay.
Vậy thì quá đau lòng, 40 ngàn hơn đều đủ hắn không cần làm gì, dùng cả đời dưỡng già.
Hắn đây là phải bỏ tiền thật từ túi của mình, mà Đông tử là trực tiếp vay, ngân hàng đưa tiền.
Tiền thậm chí không qua tay liền trực tiếp chuyển đến tài khoản xưởng đóng tàu, cũng không kịp đau lòng, nhìn một cái đã không còn, vốn dĩ cũng là tiền có được không mất công sức, khẳng định không có đau như vậy.
Bên trong khác biệt rất lớn.
Hắn có chút xoắn xuýt, do dự không quyết định, Diệp Diệu Đông cũng không ép hắn quyết định, chỉ để chính hắn quyết định.
Cho nên sau khi liên tục chạy đến xưởng đóng tàu ba ngày, A Quang lại không còn tới ăn cơm, cũng không có động tĩnh gì.
Diệp Diệu Đông nhìn hắn không tiếp tục chạy tới tìm mình đi xưởng đóng tàu, liền biết hắn vẫn đang xoắn xuýt, vẫn chưa quyết định, hắn cũng không quản.
Không cần chạy đến xưởng đóng tàu, hắn cũng vui vẻ được tự do.
Chạy liên tục ba ngày, tiến độ đóng thuyền đánh cá của mình thế nào, hắn đã sớm rõ, không cần phải lại chạy.
Cũng là hai ngày này A Quang một mực đến tìm hắn, hắn mới nghĩ đến chạy mấy chuyến cùng hắn, không phải ngày rét lớn, hắn cùng lắm thì ngày đầu tiên đi một chuyến, ai rảnh mà mỗi ngày đi chứ?
Một đường hứng gió Tây Bắc, ăn đất cũng đủ rồi.
Mà hắn liên tục đi ra ngoài mấy ngày, đột nhiên không còn ra ngoài chạy nữa, cha hắn cũng tò mò.
Ăn xong bữa sáng, nhìn hắn vẫn ngồi ở trước lò sưởi lấy lửa xem báo, chiếm vị trí của lão tử, liền không nhịn được hỏi.
"Sao ngươi vẫn còn chưa ra ngoài? A Quang đi xem nhiều ngày như vậy, hẳn cũng phải quyết định rồi chứ?"
"Quyết định cái lông, không có động tĩnh gì."
"Sao lại không có động tĩnh? Không phải đang nói chuyện giá cả sao? 40 ngàn hơn, hắn và cha hắn gom lại, hẳn là cũng có thể đưa ra được chứ? Mấy tháng này cũng không kiếm ít tiền mà, bọn họ cũng có bảy tám thuyền đang cho thuê."
"Hắn nói còn muốn cân nhắc thêm, 40 ngàn 8 không phải con số nhỏ, bên xưởng cũng không có một chút mặc cả nào, so với con thuyền của ta hiện giờ cũng đắt hơn 10 ngàn, nhiều lắm, không nỡ cũng là bình thường."
"Không phải nói vật liệu sẽ tốt hơn sao?"
"Vậy cũng quá đắt."
"Không phải có thể đặt cọc tiền sao?"
"Thế số tiền còn lại không cần trả sao? Yêu cầu giao một nửa tiền đặt cọc, vậy cũng đã mất thêm 20 ngàn, cũng đâu có ít."
Diệp phụ nghĩ cũng đúng, bắt hắn giao thì dù cho có tiền, cũng đau lòng.
"Vậy mấy ngày nay không đi nữa? Hay là để hắn đừng đặt con thuyền đó nữa, chỉ mình con thuyền đánh cá của các ngươi thì đặt riêng một cái không phải tốt hơn sao? Hắn chẳng phải muốn làm một mình à? Đừng có nghe lời cha hắn, bày ra mấy cái thuyền chung lung tung, đến lúc đó hàng cũng không biết bán cho ai, coi như ai cũng có cách của ngươi?"
"Cái đó cũng khó nói, mỗi năm có mỗi giá thị trường khác nhau, hiện giờ chẳng qua là giao thông không tốt, hải sản giữ tươi được thời gian hạn chế. Nếu qua một hai năm, đường xá tốt hơn, điều kiện vận chuyển cũng khá hơn, chắc chắn cũng không lo."
Như khu đất liền, muốn ăn đồ tươi cũng đâu có được, điều kiện vận chuyển và kỹ thuật tốt hơn thì sợ hàng ế sao?
Với lại, theo phát triển, nhà máy chế biến ở đây chỉ sẽ ngày càng nhiều, sản phẩm từ cá cũng sẽ đa dạng hơn, đồ khô hải sản chỗ đó mà không lo bán chứ.
Bất quá, tương lai hai năm sẽ như thế nào, hắn cũng không biết, chính hắn đời trước còn sống lơ mơ, chỉ biết đại khái xu hướng. A Quang không quyết định, hắn có thể thay người ta đưa ra quyết định sao, vạn nhất đến lúc hàng không bán được, hắn chẳng phải chịu tiếng trách mắng à?
Vẫn phải thu xếp ổn thỏa mới được, vậy chẳng phải hắn có bệnh à?
Cho chính hắn lựa chọn thì tốt rồi.
Không cần dự tính đóng thuyền chung, giống như cha hắn nói, lại đóng một chiếc Bội Thu hào, mình tự quản lý, như vậy không phải tốt hơn sao?
Cũng sẽ không có rủi ro, dù sao có hắn gánh, không lo không bán được.
Chờ mấy năm nữa, thị trường ổn định một chút, tài chính trong tay cũng hùng hậu hơn một chút, lại nghĩ đến đóng thuyền chung, mình có cả mấy thuyền thì cũng không muộn.
"Thế thì cơm cũng ăn không vô nữa à, cha nó nghĩ gì cũng không biết? Còn nói mình lại có thêm hai con Bội Thu hào nữa, cho A Quang đóng thuyền chung. Vậy lập tức nhà họ cũng phải bỏ ra ít nhất 100 ngàn khối đi?"
Diệp phụ mình chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đau xót, nghĩ không ra Bùi phụ làm sao có thể cấp tiến như vậy, đây là vì năm nay kiếm được nhiều tiền, ăn ngon sao?
"Nhà họ bây giờ có đủ 100 ngàn không cũng chưa chắc, làm sao dám lập tức bỏ hết tiền ra đặt đóng ba con?"
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy bước đi của bọn họ lập tức bước quá lớn, nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ dặn cha mình phải suy nghĩ kỹ.
"Có lẽ bị 200 ngàn vay mua 5 chiếc thuyền của ta kích thích, hơi thiếu lý trí? Còn thêm lợi nhuận từ việc thuê thuyền trong thời gian này? Cảm thấy bọn họ lên, bọn họ cũng có thể sao?"
Có lẽ thật cũng rất có khả năng, cũng có khả năng dính một chút vấn đề sĩ diện.
Nghĩ dù sao chỉ cần giao tiền đặt cọc?
Ai ngờ đâu, tiền đặt cọc yêu cầu giao một nửa, vậy lập tức liền phải móc 50 nghìn tệ, gần như tương đương với bốn tháng trời làm lụng phải móc hơn phân nửa đi ra.
Cái này ai mà không do dự?
"Chờ chút A Quang nếu đến đây, ngươi bảo hắn này, đừng nghe cha hắn, để hắn lại mua một chiếc Bội Thu hào là tốt rồi, đủ hắn dùng. Dù sao hắn cũng mới bắt đầu làm, bước chân cũng đừng quá lớn."
"Ngươi nói với hắn đi, ngươi là cha vợ của hắn mà."
"Thôi được, khi nào hắn đến, ta nói với hắn, cha hắn cũng uống nhầm thuốc, muốn một lần lớn như vậy."
Diệp Diệu Đông run run tờ báo trong tay, mượn ánh lửa bếp lò tiếp tục đọc, trong nồi nấu một nồi lớn nước nóng, coi như là không lãng phí.
Vừa sáng sớm, bên ngoài trời tối om om, gió thổi cửa sổ ào ào, so với hôm qua thời tiết còn tệ hơn, cả mặt trời cũng không thấy đâu.
Thời tiết này chỉ thích hợp cuộn trong chăn, nhưng sao đồng hồ sinh học của hắn cũng quen rồi, sáng sớm, bên ngoài nhất định có đủ loại tiếng động, cha hắn cũng dậy rất sớm, kéo theo hắn cũng không tài nào ngủ tiếp được.
Diệp phụ định nói với A Quang, nhưng cũng không đi, vốn còn định ra bến tàu xem sao, giờ phải ở nhà chờ thôi.
Chỉ là ông chờ đến tận trưa cũng không thấy A Quang, thấy sau bữa cơm trưa, nhiệt độ không khí tăng lên một chút, dứt khoát đi đến chỗ hắn, còn hỏi Diệp Diệu Đông có muốn đi cùng không.
Diệp Diệu Đông ngồi bất động như núi, chỉ lắc đầu, "Không đi, ngươi cũng không cần cất công đi một chuyến, chờ hắn đến rồi nói chuyện cũng được, trời rét thế này còn cố ý chạy đến tận nhà, trông quan trọng ghê."
"Thật sự rất quan trọng đó."
"Quan trọng gì, nếu hắn quyết định rồi, tự nhiên sẽ tìm ta."
"Thế được rồi, vậy ta ra bến tàu xem sao, cái thời tiết chó má này, toàn ở nhà cả tuần rồi..."
Diệp phụ lẩm bẩm rồi trùm khăn quàng cổ, đeo găng tay, đi ra ngoài.
Nhưng chưa đến mười phút, ông đã thấy cha hắn đi cùng A Quang tới.
"Vừa mới đi ra đã gặp A Quang tới, may là không đi qua rồi, vào phòng nói chuyện đi."
A Quang nói với Diệp Diệu Đông: "Sáng nay lạnh quá nên không tới, ăn cơm trưa xong định tới." Diệp Diệu Đông cũng đi theo bọn họ vào phòng, "Hôm qua ngươi bảo phải suy nghĩ kỹ, ta đoán sáng nay ngươi sẽ không đến đâu."
"Mắc quá, con có thương lượng với cha, định là về nhà, đi xưởng đóng tàu bên đó xem sao, xem có rẻ hơn chút không? Với cả năm sau hơn nửa năm đều ở nhà, đặt ở huyện luôn cũng được, giờ không cần vội như vậy."
"Đúng đó, không cần vội như vậy." Diệp phụ vội vàng nói tiếp.
"Cha ngươi muốn quá gấp thôi, sao lại cứ bắt con phải đặt thuyền đánh bắt, con mới định tự làm riêng, đặt một chiếc giống Bội Thu hào là được chứ gì? Vừa kiếm tiền, mà mới đầu thì bước chân không cần lớn quá, kiếm được tiền rồi tính tiếp."
Lại còn một lúc ba chiếc thuyền, đúng là lòng tham không đáy, cái đó ít nhất cũng phải hơn trăm nghìn tệ, cơm cũng phải khó nuốt.
"Sáng nay ta không ra ngoài, ở nhà chỉ muốn nói với ngươi câu này. Mình cứ từ từ từng chiếc một thôi, thuyền này đắt thế, không cần bỏ một lúc nhiều vốn như vậy."
"Đông tử trước kia cũng một chiếc một chiếc đặt, trừ mấy chiếc thuyền nhỏ kia ra, ai mà đặt mấy chiếc một lúc? Cũng tại lần này có ngân hàng cho vay, không cần mình bỏ tiền ra, thấy có 200 nghìn liền vung hết."
Diệp Diệu Đông cũng vội phụ họa, "Đúng đó, nếu không có ngân hàng cho vay không lãi 200 nghìn đó, ta chắc chắn không vung tiền mua nhiều thuyền thế đâu. Thuyền đã mua rồi, chắc chắn trong vòng hai năm ta không có ý định khác."
A Quang nói: "Ta biết mà, nên mới chưa đặt, chỉ là chạy đi chạy lại tìm hiểu thêm, cũng để tham khảo."
"Về cũng cứ nói với cha ta, không cần mua nhiều thế, phải bỏ nhiều tiền quá, dù là tiền cọc cũng rất nhiều, chúng ta cứ từng chiếc từng chiếc thôi."
Diệp phụ nói: "Đúng, phải từ từ thôi, gấp cái gì, tiền cũng từ từ mà kiếm."
A Quang cũng nhìn Diệp Diệu Đông, "Nên là đợi tháng sau về nhà, hỏi xem ở nhà có cho vay không lãi không, nếu có thì tốt, ta cũng làm một vố xem vay được bao nhiêu."
"Nếu được như Đông tử tay không bắt sói trắng thì tốt nhất rồi, không thì, ta lại ra xưởng đóng tàu đặt một chiếc của mình, không đi chung với cha ta nữa."
"Tốt nhất là nửa cuối năm giao hàng, đến lúc đó lại theo ra biển, đi theo Đông tử kiếm thêm chút nữa."
Diệp Diệu Đông nói: "Ngươi tính vậy là tốt đó, dù sao cũng hơn trước đây cha ngươi nói nhiều."
"Ừ, là vì không có nhiều tiền như vậy thôi, mới nghĩ lại đi biển hai năm nữa rồi tính, cũng không thể vét sạch túi để cố gắng quá được. Anh mua nhiều thuyền như vậy đâu có móc hết vốn liếng ra."
"Cũng gần như, ta cũng móc hết một phần tiền tiết kiệm ban đầu ra thôi, chứ không dám đổ hết vào. Làm gì cũng thế, chắc chắn phải chừa lại một chút đường lui cho mình."
"Đúng đó."
Diệp phụ mừng ra mặt, "Nghĩ thông suốt là tốt rồi, ta còn lo ngươi và cha ngươi bàn bạc, quyết một phát là đi mua ngay."
"Đâu có, ta nghe báo giá ba chiếc thuyền là đã run rồi, bỏ cuộc ngay. Hôm qua trưa về còn bàn, tối về lại bàn, cha ta cũng thấy về nhà trước, rồi về nhà hãy tính."
Diệp Diệu Đông vỗ vai hắn, "Như thế thì lý trí hơn nhiều, ta với A Chính còn góp vốn hai chiếc thuyền, đợi về rồi nhận thuyền."
"Đúng, lại có thêm hai chiếc, bọn mình bốn người chia đều, tương đương mỗi người có thêm nửa chiếc."
"Đây là tiền của ngươi à? Nửa chiếc thuyền này là của ngươi chứ, không phải của cha ngươi chứ?"
"Đương nhiên, đây là ta góp vốn với mấy anh, tiền của ta đương nhiên là của ta."
"Thế thì tốt."
"Bọn hắn lúc đó còn do dự, thấy đặt hai chiếc thuyền là nhiều rồi, lại thấy mắc, sợ sẽ bị áp lực, giờ chắc đang cười tét cả miệng."
Diệp Diệu Đông cũng cười, "Đúng đó, cái này phải cảm ơn ta đẩy một cái, nếu không bọn họ cứ ở đó xoắn xuýt do dự, nghĩ một chiếc là đủ, giờ thì cười tít cả mắt rồi."
Diệp phụ nói: "Xem ra năm nay đội ngũ của chúng ta lại phải lớn mạnh rồi."
"Chắc chắn rồi, ai cũng kiếm được tiền, về nhà cứ tuyên truyền là cả vùng biết liền."
A Quang cười nói: "Vậy sang năm chắc quân số phải tăng gấp đôi?"
Hắn đứng khoanh tay, không nói gì. Chuyện sang năm, để sang năm rồi nói, năm nay còn chưa hết đâu.
A Quang lại hỏi: "Đã tính khi nào về chưa?"
"Không phải là qua tết Nguyên Đán sao? Đến lúc đó xem thời tiết, chọn lúc trời tốt, không có sóng lớn thì về."
"Ừ, hôm nay nhìn thời tiết càng tệ, âm u mù mịt, gió lại to."
"Nghe nói mai còn mưa tuyết, mai cũng đừng đi đâu, mua thêm ít đồ để nhà, ai biết cái thời tiết quỷ quái này kéo dài đến khi nào."
Vốn dĩ hắn còn định tháng này về sớm, có thể kiếm thêm một chút, tháng trước tính sổ mới đã hết sảy.
Nghĩ đến cách về nhà còn khoảng 40 ngày nữa, hắn ít nhiều cũng kiếm thêm mười mấy vạn nữa cũng không thành vấn đề.
Má nó, vào tháng 12 rồi, thời tiết chó má này, ngày nào không âm u, thì cũng gió bão, cả lúc nắng to cũng gió lạnh từng cơn, đã gần cuối tháng rồi mà đi biển mới được năm sáu ngày.
Mai còn mưa tuyết nữa, không biết kéo dài đến bao lâu, tiền của hắn sắp ngâm nước rồi.
"Đi thôi, ta vốn cũng định đi mua ít gà vịt sườn, với bột bánh trôi. Mai là đông chí rồi, giờ đi mua luôn, khỏi phải dậy sớm mua đồ ăn làm gì."
"Gì, mai là đông chí? Nhanh thế?"
"Không phải sao, hè thì ra đi, kết quả chớp mắt đã đông chí, không biết ba đứa nhỏ ở nhà đã cao bao nhiêu rồi. Bọn nhỏ lớn nhanh lắm, nửa năm không gặp chắc không nhận ra ta, haiz."
"Chút nữa gọi điện về nhà đã rồi đi mua đồ, buổi chiều ta còn có việc."
Diệp Diệu Đông cũng nhớ vợ con ở nhà, ngày mai thời tiết không tốt, chắc không ra được khỏi nhà, tranh thủ lúc trời không mưa không tuyết thì gọi điện về sớm.
"Được, hai thằng nhóc nhà ta biết gọi ba rồi, còn biết đi nữa chứ, không biết giờ thế nào rồi." A Quang nói xong lại thở dài.
"Thôi xem sao, không phải qua tết Nguyên Đán, chọn ngày thời tiết tốt rồi về là xong, dù sao ra ngoài lâu vậy rồi, ai cũng kiếm đủ rồi. Sắp tết rồi, ai cũng nhớ nhà, ở đây mà thời tiết cứ quỷ quái như thế này, thà về sớm còn hơn."
"Ta cũng nghĩ vậy, vậy đợi qua tết Nguyên Đán, tìm thời tiết tốt thì về thôi. Có tiền hay không cũng về nhà ăn tết. Làm cả nửa năm trời, cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe, về nhà nằm nửa tháng cũng không sao."
Hai người vừa nói chuyện, vừa ra ngoài.
Thời tiết âm u lại còn gió to này, không thích hợp đi xe đạp, xe nhẹ dễ bị lạng tay lái.
Chợ dân sinh cách chỗ bọn họ cũng không xa.
Diệp phụ cũng cùng lên tiếng, "Về sớm một chút thì tốt, vậy hai ngày này phải cùng các công nhân nói một tiếng, cũng để bọn họ vui vẻ, bọn họ cũng mỗi ngày mong ngóng về nhà."
"Nói cho bọn họ biết để họ nhân lúc rảnh rỗi đi mua ít đặc sản gì đó, đỡ phải lúc về vội vàng. Thời tiết mắc toi này không phải lúc nào cũng đi ra ngoài được, nhỡ đâu lúc nào đó đột nhiên đổ tuyết lớn..."
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn cha, "Có thể đừng có nói gở được không? Ngày mai rõ ràng là mưa kèm tuyết."
"Ông trời phù hộ, từ nay về sau đều là thời tiết tốt."
"Vừa mới còn ở đó mắng, bây giờ đã cầu ông trời phù hộ..."
"Đông tử, chẳng phải ngươi còn định mua cho mẹ với các nàng ít đồ trang sức bằng vàng sao? Ngươi cũng đừng quên nhé, cái này cũng phải mua trước, lỡ quên thì không có chỗ bán đâu." Diệp phụ cúi đầu, ra vẻ bình thường nói.
Diệp Diệu Đông quay đầu nhìn cha, đừng tưởng cúi đầu là hắn không nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cha.
Hắn dùng đầu ngón chân cũng đoán được là cha đang nhắc nhở hắn.
"Ta nhớ rồi."
"Khi nào đi thì gọi ta cùng đi? Ta giúp ngươi xem một chút." Diệp phụ tiếp tục cúi đầu nhìn đường. "Ngươi cũng muốn bỏ tiền ra mua cho mẹ ta sao? Vậy thì cho tiểu Cửu mua một đôi vòng vàng cũng tốt."
"Hả?"
Lần này rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên.
Diệp Diệu Đông nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cha, "Ngươi cũng muốn mua vàng cho các nàng à?"
"Ta lấy đâu ra tiền mà mua chứ! Ta ra đây căn bản có lĩnh đồng nào lương đâu! Ta lấy tiền đâu mà mua!"
A Quang cười nói: "Khi nào có đi mua thì gọi ta cùng, ta cũng mua chút quà mang về cho bọn họ."
Diệp Diệu Đông không đùa cha mình.
"Được, đợi qua đông chí thì đi, đến lúc đó cùng nhau ra ngoài dạo một vòng."
Diệp phụ không lên tiếng, chỉ nghe hai người kia nói chuyện.
Bất quá tầm giữa trưa, bưu điện gần chỗ họ nhất lại không làm việc, bọn họ cũng không gọi điện thoại được, muốn gọi điện thoại thì phải đi đến cửa hàng cung tiêu xã xa hơn.
Diệp Diệu Đông nghĩ buổi chiều còn phải đến thương hội, thời gian cũng không kịp, nên muốn đi mua thức ăn trước, để cha mình đợi chút mua đồ ăn xong thì về, đến giờ thì gọi điện thoại về báo bình an cho nhà.
Hắn đợi mai lại ra gọi cũng được, vừa khéo mai cũng là đông chí.
Đến chợ nông sản mua đồ ăn, Diệp phụ rất hay đưa ra ý kiến, nhất định phải mua cái này, nhất định phải mua cái kia, còn nói mai là đông chí, phải làm cho các công nhân được ăn chút gì đó.
Diệp Diệu Đông liền để cha mình chọn mua cái gì, còn hắn chỉ việc cầm bao tải đi theo phía sau đựng đồ ăn và trả tiền.
Hơn 20 người ăn, số lượng này không ít, thêm nữa mai đông chí chắc chắn phải bày ra một mâm cho ra trò.
Cha hắn từ lúc ra khỏi nhà đã rất chu đáo mang theo hai bao tải, thêm một cái đòn gánh, thấy chỗ nào đồ ngon là chọn mua về.
Cũng chuẩn bị cho A Quang một bộ y như vậy.
Sau khi mua xong đồ ăn trở về, cha hắn thì gánh một gánh, A Quang một gánh, hắn thì hai tay đút túi đi bên cạnh.
A Quang bực dọc nói: "Biết trước phải mua nhiều thế này, tôi đã gọi cha tôi đi cùng rồi."
Diệp phụ nói: "Ngươi thật là có hiếu."
"Đông tử còn có hiếu hơn ta."
"Chắc chắn rồi, lát nữa còn dẫn cha ta đi mua vàng."
Diệp phụ liếc Diệp Diệu Đông một cái, vốn định buông gánh xuống nhưng vừa nghe thấy vàng là cả người có sức liền.
Chờ về đến nhà, Diệp Diệu Đông lập tức lấy vali mật mã ra, đếm lại 2000 đồng bỏ vào người.
Diệp phụ mắt thấy đồng tiền thì sáng lên, "Bây giờ đi mua vàng luôn à?"
Diệp Diệu Đông lườm cha, "Ta phải đi mua nhà."
Biểu cảm trên mặt Diệp phụ lập tức mất hứng, "Vậy ngươi còn đi đâu?"
"Đến thương hội."
"Thế sao còn phải mang nhiều tiền thế?"
"Cầm để đóng tiền đất."
"Nói cái gì vậy? Nói rõ ràng hơn chút đi."
Hắn cất vali mật mã đi, bất đắc dĩ giải thích một chút.
"Thương hội Ôn Thị đã đăng ký ở chính phủ rồi, đơn xin mua đất cũng được duyệt, tiền cũng phải nộp, vốn góp đóng cho thương hội không đủ, ta quyên góp 2000 đồng, còn lại thì để mấy người đề xuất khác lo liệu."
"Sao ngươi dễ dàng móc tiền vậy? Có làm gì đâu mà nói đưa là đưa, lại còn đưa một cái 2000 đồng, ra tay lớn như thế, số tiền đó có thể mua bao nhiêu là vàng? Thương hội gì vậy, mới tí thời gian mà đã bắt ngươi bỏ ra nhiều tiền thế rồi..."
"Ngươi đừng có xía vào, ta có chừng mực."
"Thế sao ngươi lại cho nhiều như thế?"
"Ngươi xem mấy thương nhân đó ta tìm từ đâu ra? Kiếm được nhiều vậy chẳng phải cũng nên đóng góp lại cho thương hội, giúp một tay? Giúp thương hội phát triển hơn chẳng phải là tốt cho mình à?"
"Vậy sao ngươi không lập luôn một thương hội tỉnh Mân?" Diệp phụ nói xong lại thấy ý này của mình cũng hay, "Ngươi lập một cái đi? Ngươi cũng giống người có khuôn mẫu ấy chứ?"
"Vậy cũng phải có người làm chứ? Ta rảnh hơi thế à? Ta tự dưng bị mấy người Ôn Thị kéo vào, có phải làm gì đâu. Mấy người này cũng thích ôm đồm, thích gom người ở cùng một địa phương vào."
"Ta từ trong thôn đã mang ra hơn 200 người rồi, còn cần lập cái thương hội tỉnh Mân gì? Cần thiết à? Tự mình nhiều người như vậy ôm nhau chưa đủ sao?"
Diệp phụ ngẫm lại cũng đúng, chỗ này của họ đã có một đám đông người, không cần chiêu mộ thêm người ngoài làm gì cho phức tạp.
Diệp Diệu Đông giấu tiền cẩn thận vào người rồi nói: "Ta đi đây."
"Về sớm mà ăn cơm."
"Biết rồi."
Hắn vừa đến nơi thì đã thấy một đống người ngồi chật cứng.
Mấy hôm nay gió to sóng lớn, rất ít thuyền đánh cá ra khơi, nếu có thì cũng phải là những chiếc thuyền lớn 30-40 mét chịu được sóng gió.
Cho nên hôm nay người đến khá là đông đủ, cả phòng tràn ngập, có người ngồi cũng có người đứng, cũng bởi vì thời tiết không tốt nên ai cũng rảnh ở nhà.
Mà mai cũng là đông chí rồi, kiểu gì cũng phải nghỉ ngơi chút, chuẩn bị đón lễ.
"Ồ, phó hội trưởng của chúng ta rốt cuộc đã đến."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận