Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 790: Ba anh em

Chương 790: Ba anh emChương 790: Ba anh em
Diệp Diệu Đông nghe xong chỉ thấy buồn cười, cha Diệp cũng bó tay.
Lâm Tú Thanh cười an ủi họ: "Cũng không sao, mấy trăm cân phơi ra cũng chỉ mấy chục cân thôi, cũng không tính là nhiều lắm, nhà tôi phơi nhiêu hơn các chị nhiều, các chị cứ để lại ăn, hoặc là cho bà con bạn bè, tặng một ít, cũng tốt mà."
"Nhiều thế, nỡ nào tặng chứ? Tươi còn đáng mười mấy đồng rồi."
"Nhà mẹ chị ở trên núi, tặng chút cũng quý, nhà mẹ em ngay trong làng, ai thèm mấy cái cá khô này chứ? Nhà ai chẳng có ít hàng dự trữ? Đâu cần tặng nữa."
"Haiz, biết thế đã không nghe người ta đồn bậy, tuy rẻ, nhưng bán thêm được mười mấy đồng cũng tốt, giờ cứ ôm cục tức, chỉ còn nước tự ăn thôi..."
"Trời ơi, mấy chục cân này ăn sao hết, ăn mà xót của chết đi được, bình thường không ai lấy phơi mấy cân ăn là được rồi, đằng này ít nhất cũng bán được ít tiền..."
"May mà mấy anh em mình chia nhau, tính ra cũng không nhiều lắm..."
Cả nhà nghe mấy người đàn bà ở cổng kia xót xa lải nhải, cũng không nói gì, nhà mình còn chưa bán hết, lần này làm sao thu mua của nhà họ được?
Hơn nữa ngày mai nếu trời tốt có thể ra biển, họ lại có thể tiếp tục phơi, hàng nhà mình còn không tốn tiền thu mua, càng hời.
Diệp Diệu Đông dù sao cũng không lo cá khô nhà mình bán không được, nhiều lắm tốn chút thời gian thôi.
Thứ anh không thiếu nhất chính là thời gian, mùa thu đông thời gian rảnh rỗi nhiều vô kể, dù không bán cho bộ đội, tranh thủ lúc rảnh đi chợ bán, anh cũng có thể thanh lý hết số hàng tồn này.
Người khác không có suy nghĩ này, không động não kiểu này, anh tất nhiên sẽ không nhiều lời, biết đâu nói ra lại chẳng ai tin.
Đợi anh vừa bắt đầu khiêng cá khô trong sân vào nhà, Lâm Tú Thanh cũng vào nhà tiếp tục xào rau, hôm nay Diệu Đông với cha Diệp về sớm, cô phải làm thêm hai món mặn nữa.
Đám hàng xóm ở cổng, vừa nói vừa về nhà, cá đã để dành giết rồi dù sao cũng không thể lãng phí, vẫn phải phơi thôi.
Hôm nay gió sóng lúc rạng sáng nhìn không lớn lắm, anh cả Diệp với anh hai Diệp cũng ra biển rồi, lúc này vê còn mang cho nhà họ một bát tôm nhỏ, mấy con cá đối trắng tươi, Tú Thanh vừa hay lấy thêm vào món ăn.
Còn Diệp Diệu Đông cũng ngồi xuống nói chuyện với hai anh trai.
Hai anh trai là do hôm qua mẹ già sang nói với họ, bảo họ phơi nhiêu cá khô hơn, không đáng bao nhiêu tiền, cứ để lại phơi hết.
Nên hôm nay họ cũng không bán được bao nhiêu, để lại hơn 500 cân cá ếch, cá tạp còn để lại hơn 200 cân, số lượng nhiều vậy, không phải như bình thường phơi hơn trăm cân để tự ăn, trong lòng họ cũng không nắm chắc, thấy Diệu Đông vừa hay về, liền vội sang hỏi han, tiện thể dò hỏi tình hình, bán có tốt không?
Họ cũng sợ để lại nhiều số lượng như vậy ôm cục tức, tuy không đáng bao nhiêu tiên, nhưng số lượng nhiều cũng bán được không ít, đây đều là tiền vất vả kiếm được.
"Đông à, mấy hôm nay cá khô nhà em bán khá tốt phải không? Nên mẹ mới bảo bọn anh để lại phơi nhiều chút."
"Thật ra mấy hôm nay em đi bán lẻ cá khô cũng được, chỉ là khá vất vả tốn công, mà cũng dễ gặp phải du côn tranh chỗ lắm. Nếu các anh không có thời gian, hoặc không muốn vất vả mạo hiểm, thì phơi cá khô bán cho em cũng được, chắc chắn kiếm được nhiều hơn bán tươi. Cũng đỡ phải chạy đi chạy lại, phơi khô là lập tức có tiền ngay."
"Tuy nhà em còn mấy trăm cân chưa bán hết, nhưng em có thể tích trữ từ từ bán, để đó cũng không hỏng, em cũng không thu của người khác, có tiền vẫn để anh em trong nhà kiếm trước."
Hai anh trai anh tính tình thật thà thận trọng, không có tinh thần mạo hiểm gì, đều phải người khác ở sau đẩy, ý của cha anh cũng là để anh thu mua, xem mà tính tiền.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa nhìn nhau một cái. Lúc Diệp Diệu Bằng còn do dự, Diệp Diệu Hoa nói: "Anh thấy được đấy, phơi khô rồi bán thẳng cho A Đông là được, bọn anh cũng không có kinh nghiệm bán đồ, cũng không hiểu mấy cái này, bán cho A Đông là có tiền lấy ngay, cũng không cần cất đó, lại không phải vất vả, tốt lắm."
Diệp Diệu Bằng nhìn Diệp Diệu Đông, dò hỏi: "Vậy... vậy A Đông định thu giá bao nhiêu?"
"Cá ếch khô 3 hào, cá tạp khô 2 hào." Đây cũng là giá anh quyết định sau khi suy nghĩ kỹ, anh em trong nhà, anh cũng không thể kiếm quá đậm được.
Mười cân phơi ra hơn hai cân, tính theo hai cân, tươi là ba hào rưỡi một cân, tương đương mười cân giá vốn là ba hào rưỡi, cộng thêm công và muối tính bốn hào, hai cân.
Phơi ra một cân giá vốn khoảng 2 hào, thực tế chắc chưa đến 2 hào, phải khoảng 1 hào 8 xu, anh thu 3 hào thì anh cả anh hai vẫn kiếm được không ít, hơn hẳn bán tươi.
Còn anh trừ tiền xe, một cân cũng kiếm được 1 hào - 1 hào 2 xu gì đó? Tương đương lợi nhuận chia đôi, mỗi người kiếm một nửa.
Chỉ có cá tạp là kiếm được nhiều hơn chút, cái này vốn cũng là hàng không ai lấy, anh cả anh hai coi như nhặt được, anh tính tiền kiểu này cũng không thiệt ai.
Thấy anh cả anh hai có vẻ tính không ra giá này cao hay thấp, anh nói luôn cách tính của mình cho họ nghe.
Hai người này mới ngộ ra.
Diệp Diệu Bằng vui vẻ nói: "Vậy mười cân ra hai cân, tương đương một cân vốn cộng tiền công khoảng hai hào, bọn anh còn kiếm thêm được một hào!"
"100 cân thì kiếm thêm được mười đồng!"
"Vậy hàng hôm nay bọn mình để lại hơn 800 cân, chẳng phải phơi được khoảng 200 cân, vậy có thể bán được năm sáu chục đồng."
"Không đúng mà, khô 100 cân kiếm thêm mười đồng, vậy 200 cân kiếm thêm 20 đồng chứ, nhưng hàng mình vừa tính ở bến thuyền, mấy cái tươi đó chỉ bán được chưa đầy 20 đồng, khô bán năm sáu chục, vậy tính ra thành ra kiếm thêm hơn 30 đồng, không phải hơn 20 đồng à?" Diệp Diệu Hoa hơi ngơ ngác.
Diệp Diệu Đông cũng bị họ tính rối lên, vốn anh tính toán đã không giỏi, nhưng vì tham gia từ đầu đến cuối, anh chợt hiểu ra số tiền dư ra là từ đâu.
"Các anh quên cá tạp rồi, cá tạp bến thuyền không thu, không đáng tiền, nhưng phơi ra, em thu hai hào một cân, tiền dư ra là bán cá tạp đấy."
Hai người chợt ngộ ra.
"À đúng đúng đúng, lúc cân cá tạp không tính tiền, chỉ có thể chở về tự phơi ăn."
"Nên cá tạp tương đương như không tốn vốn gì."
Diệp Diệu Hoa hơi do dự: "Em làm vậy có bị lỗ không? Tiền đều bị bọn anh kiếm mất, mấy con cá tạp phơi khô có ai lấy không? Quê mình chẳng ai lấy, chỉ có thể phơi ăn thôi."
"Cũng có thể bán tạm được, cũng có người thích rẻ, cá tạp cũng không hẳn là dở, như cá đầu rồng khô, cá chình khô xào rau cần chẳng thơm lắm sao? Chỉ là số lượng ít, đủ loại cá khô trộn lẫn với nhau, nên mới gọi là cá tạp."
"Vậy em tính ít thôi, vốn cũng là thứ không ai lấy, em đừng mua lỗ, tùy ý xem mà làm, cho chút tiền công là được, em làm vậy đều là tiền vất vả kiếm được, tự mình còn phải vất vả, còn phải tôn hàng ở đó..."
"Lỗ thì không đến nỗi lỗ..."
Diệp Diệu Bằng cũng nói: "Cá tạp tính một hào rưỡi là được rồi, vốn cũng đều là thứ không ai lấy, em cũng phải kiếm chút tiền xe với tiên công chứ."
Hai anh trai hiểu chuyện như vậy, Diệp Diệu Đông cảm thấy rất an ủi.
"Được, vậy em cứ mặt dày kiếm nhiều chút vậy."
"Mọi người cùng kiếm."
Ba anh em bàn bạc xong, cũng coi như đều vui vẻ.
Diệp Diệu Đông chỉ là lúc rảnh rỗi tự kiếm việc làm thôi, giữa đông ra biển ít, sang tay bán hàng này, một ngày kiếm được hơn 20 đồng, một tháng tùy tiện đi hai ba chuyến, kiếm được cũng hơn người thường, tích tiểu thành đại.
Điều kiện tiên quyết là đừng bị người ta giày vò, hôm đó cũng vất vả quá, hơn nữa rạng sáng 2 giờ lại phải dậy giao hàng cho bộ đội, không đi máy kéo, đi bộ về phải 9-10 giờ mới về đến nhà.
Nếu 10 giờ tối xuất phát đi thành phố, đi bộ về thật sự phải mệt chết.
Thế thì không được, anh không thể để vợ mang tiền của mình đi lấy chồng khác, để ba đứa con mang họ người khác được.
Nhưng có kinh nghiệm bán hàng mấy lần rồi, sau này anh một ngày chỉ bán 200 cân, một mình đi là được, bán xong là chuồn về, không có máy kéo đi thì anh đón chuyến xe 9 giờ sáng, không kịp xe thì không về, hôm sau lại về, hoặc gọi điện cho cha hôm sau giao hàng.
Nếu bộ đội cứ ba hôm hai bữa lấy một lô hàng, anh kiếm tiền còn đỡ vất vả hơn.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa có bảo đảm rồi, vui vẻ vê nhà, họ cũng coi như không phải lo lắng rủi ro gì, chỉ cần vất vả chút, một chuyến là kiếm được gấp đôi.
Lâm Tú Thanh đang nấu ăn bên cạnh, nghe từ đầu đến cuối, đợi người ta đi rồi mới nói: "Nhà mình còn chưa bán hết, đã hứa thu hết của anh cả anh hai, có vội quá không? Ngày mai anh ra biển, lại phơi được không ít nữa."
"Không sao, nhà chỉ còn hơn 300 cân, lúc nào gió lớn không ra biển được, đi bán hai ngày là hết."
"Ồ, vậy anh cứ xem đi, họ phơi ra cũng phải mấy ngày."
"Ừ, vừa hay bổ sung vào."
"Hôm nay bán được bao nhiêu tiền?"
"Ồ đúng rồi, mải nói chuyện, quên cởi áo lấy bao vải ra đếm tiền mất."
Anh vừa nói vừa bắt đầu cởi áo bông, cởi áo len, rồi đổ hết tiền trong túi ra bàn.
Có tờ to, cũng có tờ lẻ nhỏ, còn có một đống tiền xu, keng coong keng coong đổ ra, nghe cũng khá hay. Hai đứa con trai nghe thấy động tĩnh cũng lập tức trèo lên bàn, nhìn đống tiền trên bàn kêu oà oà.
"Nhiều tiền quá, cha lại kiếm được nhiều tiền rồi!"
"Cha giỏi quá, kiếm được nhiều tiền quái"
"Đừng có chạy ra ngoài la lối đấy! Không thì khâu mồm các con lại bây giờ."
Diệp Thành Hồ cười hì hì ha ha, chẳng sợ chút nào.
Diệp Thành Dương lại lập tức dùng hai tay vội vàng bịt miệng lại, mắt mở to.
Diệp Diệu Đông trước tiên nhặt từng tờ to bỏ vào lòng bàn tay, có 12 tờ, đây là bên bộ đội đưa.
Anh cũng lẩm bẩm: "Bán được 300 cân 126 đồng ở bộ đội, sau đó lại đi chợ bán một bao, tiền lẻ đều là bán ở chợ... vẫn là mệnh giá lớn nhìn sướng mắt..."
"Ai mà chẳng thích tiền lớn!"
Lâm Tú Thanh cười nói, rồi lại hỏi anh: "Tiền bán cá khô thu mua cá khô của mình, có phải cũng phải đưa cha một phần không?"
"Đúng rồi! Ông ấy lúc nào cũng bận rộn theo anh, mẹ cũng có phụ giết, phụ phơi, không cần tính công cho bà, nhưng cha thì phải cho tiền công vất vả này, vốn cũng là để lại từ thuyền của mình, ông ấy cũng có phần."
"Ừ, vậy lát nữa em ghi sổ tiền hôm nay, cuối tháng tính cho ông ấy luôn."
Bà cụ liếc nhìn Lâm Tú Thanh, sợ cô không vui trong lòng, cười nói: "Cha mẹ con cũng chẳng tiêu mấy đồng, tiền con tính cho ông ấy bây giờ, đến lúc họ già rồi cũng đều đem chia cho các con thôi."
Lâm Tú Thanh cười: "Vậy còn lâu lắm, con không mong đợi đâu, Diệu Đông kiếm được tiền là tốt rồi."
Diệp Thành Dương rất hợp ý phụ họa: "Cha kiếm được nhiều tiền!"
Diệp Diệu Đông vui vẻ vỗ vỗ đầu nó: "Con ngoan, có mắt nhìn!"
"Đồ nịnh hót!" Diệp Thành Hồ lại hừ một tiếng. "Diệp Thành Hồ, dạo này con to mồm quá nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận