Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1004: Lại lần nữa ra biển (length: 26912)

Mọi người lần lượt sau khi ra cửa, Diệp mẫu mới mặt mày đầy vẻ ghét bỏ nói: "Từng người một cứ ngửi thấy mùi vị là đến, cũng chẳng cần biết trứng gà là thơm hay thối? Trong thôn tùy tiện truyền mấy câu liền sợ người khác chiếm mất phần hời, mình thì không chiếm được, một đám người như thế, còn tưởng rằng lúc này đến cửa làm gì."
"Ha ha, cũng bình thường thôi, Đông tử hiện tại nhà xưởng càng ngày càng lớn, cá khô càng phơi càng nhiều, người sáng mắt nhìn là biết có kiếm tiền, không kiếm được tiền ai dám mù quáng làm như thế, vậy nên ánh mắt người ta đều dồn vào hắn thôi." Diệp phụ cười trấn an nàng.
"Chỉ có mình ngươi biết nói chuyện, chúng ta mỗi người đều câm điếc."
"Nhìn ngươi kìa, không thích cũng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy chứ, đều là người thân thích ngươi còn có thể trực tiếp đuổi người ta ra ngoài à, ôn tồn nói vài câu, đưa tiễn người ta không phải tốt hơn sao."
"Nói thật, bình thường thì không thấy ai tới cửa, thấy người ta sắp phát tài liền sợ không chiếm được chút lợi."
"Ai cũng vậy thôi, nhà mình mà có người thân thích phát tài, kiếm được nhiều tiền, thì mình cũng coi trọng người ta một chút, có gì cũng sẽ tìm đến, cũng sẽ hỏi han nhiều vài câu, nói vài lời tử tế."
Bà cười nói: "Đông tử mà kiếm được nhiều tiền, có bản lĩnh, thì chắc chắn phải nâng đỡ người nhà thôi, mọi người đến cửa nói chuyện tâm tình cũng tốt, mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi, trời tối rồi, giờ này mới ăn cơm, ai cũng đói bụng lắm rồi."
Diệp mẫu mím môi không nói gì, phối hợp ăn cơm.
Lâm Tú Thanh cười nói: "A Đông đúng là hư, người ta rõ ràng đến cửa nhắc nhở mình không nên để "phù sa trôi ruộng ngoài", hắn lại bắt người ta mua cá làm gì."
"Ta đã bảo mình không có bệnh trong lòng rồi, lúc đầu người ta mang hàng đến chào hàng, cũng lấy tiền của ta đi lừa, kết quả ai nấy đều sợ ta đem cơ hội kiếm tiền cho người ngoài."
Đột nhiên hắn đập bàn một cái, "Ôi chao, quên nói rồi, vừa nãy từng người chẳng phải đều ở đây sao? Nên trực tiếp nói với bọn họ chuyện sửa mộ, vừa vặn người đến cũng đầy đủ, bà cũng ở đây, nên nói thẳng với bọn họ. Ai mà không đồng ý thì để bà quải trượng đầu rồng đánh chết."
Gương mặt tươi cười của bà lập tức biến mất.
"Từng người chỉ lo cho mình, lũ bất hiếu, nuôi chẳng được tích sự gì, mồ mả tổ tiên cũng không làm cho một cái. Để vài hôm nữa đến thanh minh tảo mộ thì ngươi nói với ông nhà một tiếng, để ông nửa đêm về báo mộng, mắng cho chúng một trận."
"Mình ở nhà ăn ngon uống ngon, có để ý gì đến ông của ngươi sống từng ấy tuổi đầu mà có hưởng phúc gì đâu, chưa ăn một miếng ngon, chết rồi còn phải phơi mưa phơi nắng ở ngoài."
"Thảo nào ông nhà không phù hộ cho chúng nó, chỉ phù hộ cho nhà các ngươi, để cho nhà các ngươi bình an phát tài, một lũ năm mươi sáu mươi tuổi ăn không ngồi rồi, tổ tông cũng chẳng biết hiếu kính..."
Bà hùng hổ nói một tràng, giận cũng đã no bụng, không ăn nữa, trực tiếp để đũa xuống về phòng.
Hai cha con nhìn nhau.
Diệp phụ cũng mặt đầy phiền muộn, "Đợi mấy hôm nữa rảnh sẽ làm chuyện này, không phối hợp thì nghe bà, đến lúc đi tảo mộ, để ông nhà khóc lóc một trận, để ông về báo mộng mắng chết chúng nó."
Diệp mẫu chen vào một câu, "Nên để bà đi khóc mộ, Đông tử khóc sao mà bằng bà khóc có uy lực được."
"Ừ, hiểu rồi, đến lúc đó trực tiếp cõng bà lên núi, để bà đi khóc mộ."
"Vậy cũng được, năm ngoái bà đi đứng không tiện, cũng không lên núi xem được."
Diệp mẫu lại tiếp tục nghĩ kế, "Lúc lên núi hoặc lúc về, cứ vừa đi vừa khóc... Đúng, cứ lên núi vừa đi vừa khóc, vừa khóc vừa mắng bọn chúng bất hiếu, cố tình không sửa mộ, để cha ở trên núi dãi gió dầm mưa."
"Ừ đúng, mẹ nghĩ hay lắm, như thế thì cũng không sợ chúng kiếm cớ nói không có tiền, không có tiền cũng phải vay tiền mà sửa, nhiều đời cháu như vậy, một người góp một chút, làm gì không có tiền?"
Diệp phụ nhìn hai mẹ con người xướng người hoạ, đã sắp xếp xong hết sự tình, mà còn sắp xếp rất chu đáo.
Không dùng liều thuốc mạnh thế này, không biết còn phải kéo đến mấy năm, sớm giải quyết việc này, bọn họ cũng được một việc lớn trong lòng, về sau cũng không còn chỗ nào cần dùng đến nhiều tiền nữa.
"Cái... Mấy người rảnh rỗi còn muốn bảo đường huynh đệ ngươi đến nói chuyện không?"
"Gọi chứ, đương nhiên phải gọi, nhưng theo tính của đại bá và nhị bá thì chắc gì đã thuyết phục được, nhà nhị bá có A Sinh ca còn dễ nói, nhà đại bá mới thật sự là khó nói."
"Vậy được thôi, vậy cứ nói trước một tiếng, đồng ý thì tốt, không đồng ý thì vài hôm nữa đến thanh minh tảo mộ, cõng bà đi viếng mộ, mắng cho một trận."
"Ừ."
Không khí gia đình trong phút chốc lại hài hòa.
Người lớn nói chuyện không có phần của trẻ con, chúng cũng không hiểu, nên cũng chẳng quan tâm, ai nấy đều ngoan ngoãn tranh thủ ăn cơm, vội vàng đi chơi.
Lâm Tú Thanh tay trái một bé Diệp Tiểu Khê, tay phải một bé Bùi Ngọc, vừa cho hai đứa ăn cơm, vừa tất bật đến quên cả trời đất, cho đến khi hai đứa ăn xong và rời khỏi bàn, thì cả bàn cơm mọi người đã ăn xong từ lâu, chỉ còn một mình nàng từ từ ăn cơm thừa thức ăn thừa.
Thấy nàng cuối cùng mới ăn cơm, Diệp mẫu cũng không vội vàng dọn dẹp, để lại bàn cho nàng dọn dẹp, mình thì ra nhà xưởng, chuẩn bị xem nước mắm cá năm ngoái có cái nào dùng được không.
Lô nước mắm cá năm ngoái đã loại bỏ, thì cứ loại bỏ hết đi.
Sau này hai cha con sẽ ổn định đi biển đánh bắt, mang về hàng tạp nham chắc chắn sẽ nhiều hơn, nên cần phải sớm chuẩn bị vật chứa, năm ngoái định một lô vại lớn, năm nay đã bắt đầu làm mà vẫn chưa mang đến.
Nghĩ vậy, sau khi kiểm tra xong trở về, nàng cũng nói với Diệp Diệu Đông như vậy, bảo hắn lúc rảnh thì đi thúc giục một chút, mang đến sớm.
"Còn thùng rỗng không? Đợi vài hôm nữa đi biển về, lúc đó vào trong huyện nhờ người làm một cái, hiện tại chắc là còn đủ, ngươi xem cái nào có thể loại bỏ thì loại bỏ đi, đêm nay chúng ta đi biển rồi, mấy ngày tới đều không có thời gian."
"Ta nói qua vậy thôi, ngươi nhớ là được, cứ thúc một chút là được, biết đâu mấy ngày các ngươi đi vắng, người ta lại tự mang đến."
"Ừ."
Hắn vẫn phải nhân chuyến đi biển này, trên đường về thì ghé vào thành phố, đến xưởng đóng tàu trong thành phố hỏi về phí tổn đóng một chiếc thuyền thu hoạch dài hơn ba mươi mét, và thời gian giao hàng.
Chắc là sẽ rẻ hơn so với thuyền lưới kéo cùng trọng tải và chiều dài, dù sao cũng không cần thiết bị lưới kéo, chỉ cần khoang chứa cá lớn một chút, và khoang trữ băng lớn hơn là được.
Giai đoạn đầu thuyền thu hoạch của hắn có thể không có nhiều thuyền liên kết, hàng hóa thu được cũng không nhiều, chắc là cứ cách ngày đi về, nhưng đến khi hắn có thêm thuyền thì chắc chắn sẽ đi về mỗi ngày, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Vả lại đến lúc đó mấy chiếc thuyền của bọn họ chắc chắn sẽ cùng nhau đi vào và cùng nhau đi ra, khoảng cách cũng không quá xa, hiệu suất thu hoạch cũng có thể tăng lên rất nhiều, không cần như những thuyền thu hoạch khác cứ phải đi lại khắp nơi trên biển.
Hôm qua sau khi A Thanh đồng ý, bọn họ liền không bàn luận gì nữa, có lẽ người phụ nữ này cho là hắn đã quên, hoặc là sao đó, nên cũng không có nhắc lại, chắc là ôm tâm lý may mắn.
Đến lúc trở về, có thể tiện thể vào thành phố bán chút hàng, sau đó tiện đi xưởng đóng tàu xin tư vấn, rồi mới so sánh với xưởng đóng tàu ở huyện, cuối cùng mới quyết định.
Việc lớn thế này đâu có thể vội vàng, dù sao cũng phải hỏi han rõ ràng thì mới làm.
Đều đã đồng ý thì hắn chẳng sợ nàng đổi ý.
Diệp mẫu nói xong liền đi, Lâm Tú Thanh vẫn ở đó ăn cơm, chủ yếu là sợ lãng phí, muốn ăn hết tất cả đồ ăn thừa, thuận tiện bóc vỏ mấy món có vỏ.
"Sao ngươi vẫn còn ăn ở đây vậy?"
"Ta là người ăn sau cùng, chẳng phải đến bây giờ mới ăn sao? Mấy cái này đổ đi cũng tiếc, bóc thịt ra, ngày mai còn có thể nấu cháo hải sản."
"Có gì đâu mà tiếc..."
"Không thể lãng phí, dù sao rảnh cũng là rảnh, bóc chút thịt ra đưa cho bọn trẻ nấu hải sản ăn, đứa nào cũng thích. Ngươi đi ngủ sớm đi, đi sang phòng khác ngủ, tối không cần ngủ cùng chúng ta, để khỏi bị làm ồn ngủ không ngon."
"Sớm thế này cũng chưa ngủ được, hay là đi gọi con gái và Tiểu Ngọc về?"
"Ta không rảnh trông, gọi về để ngươi trông hả? Sớm thế này, gọi bọn nó về làm sao ngủ?"
"Ta trông cũng được, tối nay đi biển chắc cũng phải mấy ngày không được gặp con gái, gọi về thơm nó một cái."
Lâm Tú Thanh lắc đầu lẩm bẩm, "Lúc tâm trạng tốt, thì hiếm khi nào mà là "Con gái của ta", lúc không ngoan thì liền là "Con gái của ngươi" hư đốn..."
Không lâu sau, thấy hắn tay trái ôm một bé, tay phải ôm một bé, ôm hai cô con gái nhỏ vào nhà.
Cả hai cô bé đều lạ lẫm cực kỳ, cười toe toét cầm búp bê trên tay, vừa vuốt ve vừa chơi đùa.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, sẽ rơi đấy, sẽ làm các con rơi xuống đất đấy."
"Không mà ~"
"Sẽ rơi, các con che hết tầm mắt của ba rồi, ba không nhìn thấy đường, lát nữa không cẩn thận lại ngã, đến lúc đó ngã cả ba đứa!"
Lâm Tú Thanh quay đầu im lặng nhìn Diệp Tiểu Khê cố ý cầm búp bê chà lên mặt ba, làm ba khó chịu kêu oai oái, vừa quay đầu né tránh.
"Ngươi ngồi xuống thả bọn nhỏ xuống không phải tốt hơn sao, làm gì cứ ôm một đứa một bên vậy?"
"Đây chẳng phải là suy nghĩ nhiều ôm một hồi thôi sao?"
Diệp Diệu Đông vẫn là nghe nàng, đặt đứa bé xuống, ban đầu định ôm nó trở về phòng chơi.
"Tiểu Ngọc, con chơi ở đây có vui không? Chơi với tỷ tỷ có vui vẻ không?"
Bùi Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, để lộ mấy chiếc răng mới mọc.
"Vậy con buổi tối không được khóc nhè, không được tè dầm, có biết không?"
Lâm Tú Thanh liền đấm hắn một cái, "Đêm hôm khuya khoắt không được nói những lời đó với con trẻ."
"À..."
Ở nông thôn người ta nói trẻ con rất hay quấy, đêm hôm khuya khoắt mà mình càng nói không được cái gì trước mặt chúng thì chúng càng dễ làm thế.
"Dẫn các nàng vào nhà, cho các nàng lấy nước rửa mặt rửa chân rồi đưa lên giường."
"Ừ..."
Lâm Tú Thanh cũng thu dọn hết bàn, để một bát nhỏ bề bề và tôm đã bóc vỏ ở vị trí cao hơn trên bếp lò, đồng thời đi gõ cửa phòng bà, nói chuyện với bà một lát.
Đợi làm xong mọi việc, khi trở về phòng thì Diệp Diệu Đông đang cầm hai bàn chân nhỏ của bọn trẻ qua lại đưa đến miệng, dùng râu cọ vào chân chúng, khiến chúng cười khanh khách, không ngừng đạp chân, chẳng trách lúc nãy ở ngoài đã nghe thấy tiếng cười nói không ngớt trong phòng.
"Đừng có mà, ngứa quá ~"
"Đừng... ngứa..."
"Chân thối quá, ta không thèm nghe."
"Nói bậy, ngươi mới thối... Ngươi mới thối..."
"Nước lạnh hết cả rồi, cũng không biết thay nước, cứ ở đó chơi với chúng." Lâm Tú Thanh vừa nói vừa đi qua, mang chậu nước bên giường đi đổ.
"Tiện thể mang cho ta một chậu nước nóng vào đây, ta cũng muốn rửa chân."
"Kiếp trước ta thiếu nợ các người hay sao mà đến mức này phải làm trâu làm ngựa hầu hạ các người vậy?"
"Khổ trước sướng sau, đợi các con lớn lên, ngươi sẽ được hạnh phúc."
"Ta đang nói ngươi đấy!"
Diệp Diệu Đông liền đứng dậy, nhận lấy chậu rửa mặt của nàng, nhỏ giọng dỗ dành, "Mang chậu nước rửa chân, liền thành làm trâu làm ngựa à? Được được, ta tự làm."
Lâm Tú Thanh liếc hắn một cái, "Thôi bỏ đi, ta chỉ nói vậy thôi, ta đi lấy nước cho ngươi."
"Không phải ta bảo ngươi làm trâu làm ngựa, là chính ngươi tự nguyện làm trâu làm ngựa cho ta."
"Được tiện nghi còn khoe mẽ, buông ra. Lấy nước rửa chân, ngươi rửa chân, tranh thủ ngủ sớm một chút, trong đêm còn phải ra khơi, ngủ sớm thì ngủ được thêm một chút."
Diệp Diệu Đông vội gật đầu dỗ dành, "Ừ, vẫn là vợ ta thương ta nhất."
Hắn khó chịu khi nàng nói kiếp trước thiếu nợ hắn, đáng lẽ hắn mới là người nợ nàng.
Nghĩ lại, nàng cả ngày không được rảnh rỗi, bận túi bụi, còn phải lo việc nhà, chăm sóc con cái, không hề nhẹ nhàng hơn hắn, giờ lại thêm một đứa bé cho nàng chăm sóc.
Vẫn nên mua một cái máy giặt về, giảm bớt gánh nặng cho nàng, lập tức trong hắn lại tràn đầy động lực.
Lâm Tú Thanh đi rồi lại quay lại, thay một chậu nước nóng khác.
Nhưng khi hắn ngâm chân thì hai đứa bé không chịu buông tha, cứ bám lấy cổ hắn, như muốn trả thù việc hắn vừa mới dùng chân chọc chúng.
Hắn tiện tay ôm lấy Bùi Ngọc, miệng thì kêu, "Đừng có quậy, bị các con ghì chết mất."
"Muốn, muốn..."
Diệp Tiểu Khê hứng thú đứng sau lưng hắn, ôm cổ hắn muốn tách ra, làm thế nào cũng không tách ra được, hắn vẫn ngồi bất động như núi, cô bé liền dùng cả tay chân bò lên người hắn.
Cho đến khi cả người níu lấy tóc hắn, ngồi lên cổ hắn, lúc này mới vui vẻ cười khanh khách.
"Ha ha, cao hơn ngươi, cao hơn ngươi, điều khiển điều khiển ~ điều khiển điều khiển~"
Diệp Diệu Đông thấy cô bé đang nắm tóc mình như có như không, vội một tay đỡ chân cô.
"Tổ tông của ta ơi, đừng điều khiển, con ngã bây giờ..."
Đầu thì có một đứa, trong ngực lại có một đứa, hai cái chân thì cứ trong chậu nước, đúng là không động đậy được.
"A Thanh, mau... mau mang chúng xuống."
"Không xoay sở được à?" Lâm Tú Thanh đang chải mái tóc dài của mình, có chút lười quản hắn.
"Không xoay sở được rồi, đúng là da quá, còn trèo cả lên đầu ta, tóc sắp bị nó nắm trọc rồi, sau này mà ta bị hói thành Địa Trung Hải thì nhất định là tại con gái ngươi làm đấy."
"Điều khiển điều khiển~"
So với Diệp Tiểu Khê thì Bùi Ngọc có vẻ ngoan hơn, ngồi trong ngực hắn không nghịch ngợm, chỉ tò mò nhìn Diệp Tiểu Khê đá chân.
Hắn cũng không trông chờ vào Lâm Tú Thanh, quay người lại, bế cô bé ngoan ngoãn trong ngực, cẩn thận một tay chuyển lên giường, tay còn lại vẫn giữ bả vai, ổn định người Diệp Tiểu Khê.
Sau khi làm xong với một đứa, mới bế cô bé đang ở trên vai xuống, ấn vào đùi đánh vào mông.
"Nghịch ngợm thì sẽ bị đánh mông!"
"Không... đánh ngươi, đánh ngươi~"
"Đánh ngươi!"
"Phụt~"
"Á! xxx, con xì hơi!" Diệp Diệu Đông vội rụt tay lại, "Xong rồi, tay ta muốn nát mất."
"Ha ha ha ha~ Cho ngươi ăn! Cho ngươi ăn rắm~"
Lâm Tú Thanh đứng bên cạnh nhìn mà cũng cười ha hả, "Con gái của ngươi y như ngươi, hay xì hơi quá trời."
Diệp Tiểu Khê vội vàng từ trên đùi hắn đứng lên, trèo lên giường, sau đó quay mông về phía lưng hắn, lại thả một cái lớn, băng một tiếng, cười càng to hơn.
"Á! Con bé chết tiệt kia..."
Chờ hắn nghe được tiếng, muốn quay người lại bắt thì đã bị cô bé chạy ra giữa giường trốn rồi.
"Ha ha ha ha~ Thối chết ngươi~"
Hắn lập tức cầm lấy khăn lau bên cạnh, tùy tiện lau qua loa hai chân rồi bò lên giường bắt người.
Diệp Tiểu Khê sợ hãi la oai oái, bắt đầu nhảy nhót khắp giường, cả Bùi Ngọc cũng theo cô bé la lên, tiếng hai đứa con gái vang muốn lật mái nhà.
Diệp Diệu Đông bắt được người rồi thì xòe năm ngón tay trên không vồ một nắm không khí, sau đó úp tay lên miệng Diệp Tiểu Khê, "Cho con ăn này! Tự con xì ra thì tự mình ăn!"
"A ha ha~lue~ cho ngươi ăn này~"
Cô bé cũng học động tác của Diệp Diệu Đông, mở bàn tay nhỏ vồ một nắm, rồi đưa tay nhét vào miệng hắn.
Trẻ con học người lớn nhanh như chớp.
Chưa đầy một lát, ba người một lớn hai nhỏ lăn lộn thành một đống trên giường, Diệp Diệu Đông chuyển sang cù nách khiến chúng cười lăn lóc.
"Thôi thôi, đừng chơi nữa, tiếp tục ầm ĩ hai đứa hết sức thì trong đêm sẽ không nín được tè, ngày mai ta lại phải giặt chăn."
"Thôi, vậy thì không đùa nữa."
Thế nhưng hắn vừa ngừng, hai đứa bé lại không chịu ngừng, còn cố tình đứng dậy đưa tay cào hắn.
"Cào ngươi~ ngứa~ cào ngươi~ cào ngươi~"
"Không chơi với các con nữa, ta muốn đi ngủ."
"Còn muốn chơi~ cha~"
"Để mẹ con chơi với con, ta mệt rồi, trong đêm còn phải dậy sớm."
Đúng là mệt mỏi thật, chơi với hai đứa bé cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì, hắn đứng dậy, tựa vào bàn thở phào.
Lâm Tú Thanh cũng bảo hắn đi ngủ sớm đi, đỡ dây dưa.
"Ta đi đây, ban đêm không ngủ với các con, hôn ta một cái ta sẽ ra ngoài."
Hắn lại đến bên giường, cúi đầu xuống trước mặt hai đứa, "Mau lên, mỗi đứa một bên, hôn một cái rồi ta đi ngủ."
Diệp Tiểu Khê quyến luyến ôm cổ hắn, hôn một cái rồi vỗ vỗ đầu hắn, "Vậy ngươi ngoan nha~"
Diệp Diệu Đông bất đắc dĩ đáp lại, "Ừ, ta ngoan!"
Bùi Ngọc cũng học động tác của Diệp Tiểu Khê, tiến đến hôn má hắn.
Hắn cũng xoa đầu hai đứa, "Đi, các con cũng ngoan ngoãn ngủ đi, đừng ồn ào nữa."
Sau khi ra khỏi phòng, hắn cũng không đi ngủ ngay, mà trước tiên đi tìm hai đứa bé hay chạy lung tung về, sau đó lại đi ra khu nhà xưởng kiểm tra một lượt.
Quay trở lại sân, hắn cũng kiểm tra một lượt đồ đạc trong sân, cùng những thứ phải mang theo ra thuyền trong đêm, bố hắn sau bữa cơm chiều đã thu xếp mọi thứ cẩn thận rồi.
Những thứ như gạo rau quả cần mang theo đã chất đầy lên xe ba gác, ba cái thùng lớn màu lam cao gần nửa người cũng đầy nước ngọt, những thứ này chuẩn bị rất đơn giản, rau quả đều do bố hắn ra vườn nhà cuốc.
Hai ngày trước các sọt mang xuống từ trên thuyền cũng đều chất chồng lên, đặt vào góc tường, trên bản xa cũng đầy tạp vật, sọt phải đợi chuyến thứ hai quay về mới mang lên thuyền được.
Kiểm tra xong, tất cả đều không có vấn đề gì, hắn mới đóng cửa kỹ lưỡng rồi vào nhà đi ngủ.
Trước khi vào nhà, hắn vẫn còn nghe thấy trong phòng tiếng cười đùa cùng giọng nói trẻ con, còn có cả tiếng "A Thanh à" vang lên.
Một mình nằm trong ổ chăn trống trải, vừa chui vào, hắn đã rụt người lại.
"Lạnh quá! Không có ai ủ ấm thật khổ sở!"
Hắn cuộn người lại, kéo chăn lên cổ, đồng thời vén chặt mép chăn, bao mình lại như cái kén, một lúc sau mới thấy ổ chăn đỡ lạnh hơn.
"Khổ quá, giữa mùa đông thế này thì mấy người độc thân ngủ thế nào được nhỉ? Vẫn là có vợ thì tốt hơn."
Tuy đã tháng ba, không còn lạnh như vậy nữa, trong không khí cũng có chút ấm áp, nhưng trong đêm vẫn còn rất mát, chăn bông vẫn phải đắp dày mới đủ ấm.
Còn phải đến trước cuối tháng Thanh Minh mới có thể thực sự cởi bỏ áo bông được.
Người xưa có câu "Xuân che thu lạnh" quả thật không sai.
Trong đêm bắt đầu ra khơi, hắn vẫn còn mặc chiếc áo lông cổ cao mà Lâm Tú Thanh đã đan cho hắn, ngoan ngoãn mặc thêm áo bông dày, quàng khăn và đội mũ, vũ trang đầy đủ cùng cha đẩy xe ba gác ra ngoài.
Vừa lúc, chạm mặt đại ca và nhị ca của hắn cũng đang chuẩn bị ra bến tàu, cha hắn liền gọi họ tiện đường giúp một tay mang theo mấy cái giỏ trong viện ra, dù sao chỗ trên xe của họ cũng còn trống, đỡ cho hắn phải chạy hai chuyến chở hàng.
"Cha, chuyến này cha đi mấy ngày?"
"Không biết, xem tình hình sóng gió thôi, nếu không có sóng gió gì thì ở lại thêm một hai ngày, có sóng gió thì về sớm hai ngày, chuyện trên biển ai mà nói trước được? Khi nào ăn hết lương thực thì chắc cũng biết đường về thôi."
"Ừm, thời tiết dạo này rất đẹp, mưa xuân cũng nhiều, tranh thủ thời tiết đẹp có thể ở lại trên biển mấy ngày, kiếm thêm chút tiền."
"Thôi thì xem ông trời ban cho thế nào."
Bốn cha con vừa đẩy hai chiếc xe ba gác vừa trò chuyện, trên đường cũng gặp vài người cùng thôn, cũng chào hỏi nhau cùng đi.
Có người đi cùng, đèn pin có thể tắt bớt hai chiếc, tiết kiệm được chút pin.
Nhân lúc Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng đang ở đó, tiện thể nhờ thuyền của họ chở hàng đến tàu Đông Thăng ngoài khơi.
Thuyền viên Bội Thu cũng đã ở trên bờ chờ sẵn, Bùi phụ đến sau họ một bước.
Đợi khi họ mang tất cả vật tư lên thuyền, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, ông ta mới từ tốn lái thuyền đến.
"Ấy, hôm nay có chút việc lề mề ở nhà, đến chậm chút, để các người phải chờ rồi."
"Không sao đâu lão Bùi, cứ từ từ, chúng ta cũng mới lên thuyền thôi, đang sắp xếp đồ đạc."
"Ha ha, tốt, tốt, đợi chúng ta mang hết vật tư lên tàu thì sẽ xuất phát ngay."
Trên mặt biển đèn của các thuyền đánh cá nhấp nháy, đều từ bờ hướng ra biển, từ chậm đến nhanh mà đi, đến khi bên bờ chỉ còn lại vài chiếc thuyền gỗ nhỏ theo sóng lắc lư.
Trong thôn tối mịt, không có chút ánh sáng nào, chỉ có lấp lóe vài ánh đèn pin ở bến tàu.
Sau khi chuyển hết hàng lên tàu Bội Thu, họ cũng lập tức khởi hành.
Đông Thăng chậm rãi hướng về phía trước di chuyển, Bội Thu cũng theo sát phía sau bắt đầu chuyển bánh.
Gió biển vốn đã lạnh lẽo, giờ lại càng thêm dữ dội gào thét bên tai.
Một lần trước khi ra khơi, Bội Thu là chiếc dẫn đường phía trước, họ theo sau một cách vững vàng, không cần phải xác định phương hướng, lần này họ đi trước xuất phát trước.
Diệp Diệu Đông đi theo con đường biển quen thuộc hướng về phía trước, một đoạn đường biển này hắn khá quen, Diệp phụ cũng yên tâm giao cho hắn đi trước mở đường.
"Lát nữa con giảm tốc độ một chút, để Bội Thu đi lên phía trước, con theo sau cho chắc ăn hơn, cũng đỡ việc hơn."
"Biết rồi, chút nữa đổ thêm dầu thêm đá xong thì sẽ để Bội Thu mở trước, cha cùng mấy người lái thuyền về cabin ngủ trước đi."
Hắn tất nhiên biết đi sau thì đỡ việc hơn, chỉ là đoạn đầu này cũng không sao.
Diệp phụ bây giờ cũng rất yên tâm và tin tưởng hắn, dặn dò một câu rồi cùng mọi người về cabin ngủ.
Lát nữa đến giờ kéo lưới, họ cũng chỉ cần hai người đứng dậy hỗ trợ là được rồi, mới ra khơi nửa ngày đầu vẫn còn khá nhàn rỗi, họ cũng có chút kinh nghiệm rồi, khi nào có thể nghỉ ngơi thì phải tranh thủ ngủ bù.
Mấy ngày trước là chuyến ra khơi đầu tiên, ai cũng hưng phấn vô cùng, đều đứng hết trên boong thuyền, chẳng ai về cabin ngủ cả, lần này thì không còn gì mới mẻ.
Trong đêm tối, lúc này trên mặt biển vẫn có thể thấy những chiếc thuyền đánh cá phía trước không ngừng tiến lên, ánh đèn chập chờn di động.
Nhưng dưới sự nỗ lực của họ, khoảng cách dần dần rút ngắn, cho đến khi vượt qua.
Đi thuyền trên biển rất buồn tẻ, à không, chính xác hơn là đi đánh cá trên biển thì buồn tẻ, với những lão ngư dân mà nói thì đều là thế, ngày qua ngày, năm qua năm, lặp đi lặp lại cùng một công việc, hứng chịu hết mưa nắng gió bão.
Chỉ có những thanh niên ở thành phố chưa từng ra biển mới thấy ra biển là mới lạ, mới thấy đánh cá thú vị, với những lão ngư dân như họ mà nói, cuộc sống trên biển khổ cực vô cùng.
Kích thích thì cũng có đấy, nhưng cái mà họ tìm kiếm là sự bình an chứ không phải kích thích, và cả niềm vui khi thu hoạch được thành quả.
Tuy nhiên, người thành thị chịu chi một khoản thù lao xứng đáng, các lão cũng rất sẵn lòng đưa khách ra biển trải nghiệm, hiện tại thì chắc chắn không có, ai cũng vừa đủ ấm no, có ai mà đi tìm mấy cái kích thích đó.
Lúc này mọi người đã đi nghỉ ngơi, chỉ còn Diệp Diệu Đông một mình điều khiển thuyền, hắn cũng quen rồi.
Đợi khi chạy đến thị trấn xong, thêm đá và dầu xong, hắn nói với Bùi thúc là để ông ta mở đường trước, Đông Thăng sẽ theo sau.
Sau đó đợi thuyền Bội Thu đi trước, Đông Thăng đi theo sau, như vậy hắn cũng đỡ việc, Bùi thúc tự dẫn đường cũng yên tâm hơn.
Hai chiếc thuyền một trước một sau, không nhanh không chậm cứ thế tiến lên, cho đến khi trời vừa rạng sáng, Bùi phụ liên lạc báo chuẩn bị giảm tốc độ thả lưới, hắn cũng lập tức đáp ứng, giảm tốc độ theo, tiện thể đổi hướng.
Sau đó hắn xuống cabin gọi cha và hai người lái thuyền cùng đi lên, cùng hỗ trợ thả lưới, sau khi xong việc thì họ có thể lại đi ngủ.
Dù sao trước khi mẻ lưới đầu tiên thu lên thì họ vẫn rảnh, đợi khi mẻ đầu lên xong rồi thì tiếp đó phải làm liên tục không ngừng, phải thay ca nhau làm việc, muốn nghỉ ngơi cũng chẳng có thời gian, chỉ có thể thay phiên nhau thôi.
Không phải hắn là nhà tư bản, mà là công việc của thuyền đánh cá trên biển là vậy, từng giây từng phút đều đang "ăn" dầu và tiền, sao có thể để ngươi ngủ ngon rồi mới làm, không thì vì sao lương đi biển lại cao chứ?
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận