Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1300: Lái thuyền đi (length: 22971)

Diệp Diệu Đông lúc này cũng mới nghĩ ra, đều bận rộn cho đến trưa, cũng không thấy cha hắn đâu.
Hắn vỗ vào mông Diệp Tiểu Khê một cái, bảo nàng đi chơi trước, sau đó mới đứng thẳng người, ngoáy ngoáy lỗ tai.
"Con bé này, lỗ tai sắp không chịu nổi, còn cố ý ghé sát lỗ tai ta mà rung lắc."
"Êm tai không?"
Diệp Diệu Đông lườm nàng một cái vì vui trên nỗi đau của người khác, kéo tay nàng hướng vào nhà, "Ta sẽ gọi nó về, để nó rung lắc vào tai ngươi mà nghe xem."
"Ta không cần, ai bảo ngươi mua, đúng lúc để ngươi nghe cho kỹ xem ồn ào cỡ nào."
Lâm Tú Thanh có chút ngại ngùng đưa tay rút ra, "Đều là vợ chồng rồi, còn dắt tay, ra cái thể thống gì?"
"Nói cứ như chúng ta là người già cả, bảy tám chục tuổi nắm tay nhau mới bình thường."
"Ngươi bảo cha ngươi cùng mẹ ngươi tay trong tay thử xem?"
Diệp Diệu Đông tưởng tượng một chút cái hình ảnh đó, rùng mình một cái.
"Ta ăn no căng bụng rồi?"
Bỏ lại một câu, hắn nhanh chân vào trong nhà, đi được hai bước còn quay đầu lại giục.
"Nhanh lên đi, ta đói sắp chết."
"Đều có trong nồi hâm nóng rồi, tự mình bưng là được."
Chờ vào đến sân, hắn cũng nhìn thấy pháo hoa anh hắn nói chất đầy sân.
Đúng là...
Nhiều quá, khiến hắn có chút kinh ngạc, không biết còn tưởng hắn là dân buôn pháo hoa.
Lâm Tú Thanh đuổi theo, nhìn hắn đang đếm pháo trong sân, nói: "Đây đều là sáng nay mọi người mang đến, phần lớn đều là những người cùng chuyến đi với ngươi tặng, còn có thân thích."
"Nhiều quá, thế này thì đốt đến bao giờ?"
"Chờ tàu về thì đốt mấy quả, ăn Tết thì đốt mấy quả, còn lại thì hoặc là bán lại cho mấy tiệm tạp hóa? Không lẽ cứ để chồng chất trong sân cũng không ổn, nhỡ mưa xuống là hỏng hết."
"Bán gì chứ? Người ta đã mang đến rồi, còn mang đi bán, lát nữa nhờ người khiêng đến nhà cũ cất, dùng bao nilon che lại, Tết mang ra đốt, với cả ngày 23 tháng 3 sinh nhật Mụ Tổ cũng có thể mang ra đốt vài quả."
Còn có năm 1987 ngày 31 tháng 10 (mùng chín tháng chín âm lịch) Mụ Tổ vũ hóa thăng thiên tròn 100 năm, đều có thể dùng đến.
"Cũng được, ta chỉ lo để trong sân dễ hỏng, nhiều thế này, lỡ có tia lửa là không xong."
"Ừm."
Diệp Diệu Đông gật đầu, lại đi vào nhà.
Về đến nhà ngồi xuống, hắn mới hỏi: "Cha ta sáng cầm hoàng kim về xong, có quay lại nữa không?"
"Có ra bến tàu một chuyến, nói là các ngươi đã ra biển lên tàu dỡ hàng, hắn cũng không lái tàu ra nữa, quay về luôn. Mẹ thấy cha nhàn rỗi, liền bảo ông đi biếu đặc sản cho bạn bè, thông gia, buổi trưa không có ăn cơm, mẹ còn nói cha đi nhà dì cả đưa đồ, chắc ăn cơm bên nhà dì luôn rồi, không về."
"À, ta tưởng hắn có vàng rồi thì phủi tay không làm nữa."
Lâm Tú Thanh cười đưa cơm ra cho hắn, "Nói gì vậy, ăn nhanh đi, mùa đông thức ăn dễ nguội, ta đều để trong bếp giữ ấm, rau thì hơi nát rồi."
Diệp Diệu Đông rút đôi đũa từ trong ống đựng đũa trên bàn, mới thấy bên tường có một xấp lịch tường dày cộp.
"Cái gì đây, lịch tường? Sao xé không vứt đi, để đây làm gì?"
"Đây là ông bà tổ tiên nhà ngươi tích góp đấy, từ khi ngươi đi, cứ mỗi khi xé một tờ lịch xuống là bà lại cất, mấy chỗ có ngày tốt thì đánh dấu lại. Bà nói mình lớn tuổi, hay quên, sợ không nhớ, thế đó, nửa năm thôi mà đã thành một xấp dày như thế, thường xuyên lại còn đếm. Cả con gái của ngươi cũng biết đếm từ 1 đến 10 đấy."
"Vậy ta về rồi, còn giữ làm gì?"
"Không định giữ nữa, bà để quên trong phòng chưa đốt, ăn cơm xong đem ra, dặn là tối nhớ mang ra đốt."
"Thật rảnh, có việc làm thì sẽ không nhớ thương, mai mua ít len cho bà đan áo."
"Sao mà không nhớ thương, ta ngày nào cũng bận túi bụi, đến lúc ăn cơm đi ngủ còn lo cho ngươi ở bên đó thế nào, năm sau ngươi sẽ không đi nữa chứ?"
Diệp Diệu Đông vừa ăn vừa nói: "Sẽ không, yên tâm đi, cùng lắm là gặp người có mối làm ăn ở thành phố thì đi theo một chuyến, xong việc lại về."
"Còn đi lên đó làm gì?"
"Ta chả mua miếng đất đó sao? Định chờ độ nửa năm rồi lên trên kia, nếu rảnh thì ra đó, dứt khoát gọi người đến làm san ủi."
"Vội gì chứ? Cứ để đó đã, cũng chỉ năm nay mới kiếm được, năm sau chưa biết thế nào, biết đâu cũng làm con sứa như ở Ôn thị, rồi không trụ được bao lâu."
"Cũng đúng."
Người không có ở đó, đến khi sang ủi cũng phiền, cứ để đó cũng được, chậm hai năm xử lý cũng không muộn.
"Vậy cứ thế đi, sang năm rồi tính."
Nhân tiện ăn cơm, Lâm Tú Thanh cũng kể qua chuyện sáng nay mình đã đếm tiền cất xong rồi.
Bảo hắn đợi sắp tới xong xuôi việc, rồi cùng nhau ra ngân hàng đổi tiền lẻ một thể, vừa hay tranh thủ ăn Tết, đổi tiền mới cất.
Tiện thể cũng kể sơ qua nửa năm nay trong thôn xảy ra những chuyện gì, với cả tình hình sản xuất mắm cá.
Diệp Diệu Đông vừa ăn vừa nghe, có rất nhiều chuyện rất quen tai, lúc gọi điện đã nói qua.
Chờ hắn ăn cơm xong, thừa lúc rảnh cũng kể cho nàng nghe những việc xảy ra bên đó, cũng lựa chọn những chuyện quan trọng để nói.
"Thẩm Minh Nga? Chính là cô gái xinh đẹp mà trong thôn đồn mỗi ngày đều đi tìm ngươi, còn thay ngân hàng đưa tiền cho ngươi?"
Hai bên lông mày của hắn cùng lúc nhướn lên, "Đồn nhanh thế cơ á? Vậy may mà ta thành thật khai báo rồi? Nếu không thì chắc gì ngươi đã không tính sổ với ta?"
Lâm Tú Thanh liếc hắn một cái, "Ta là người vô lý như thế sao?"
"Thế thì không có, chủ yếu là ta trong sạch mà, ngay ngắn thẳng thắn."
"Đúng, cho nên mới chủ động khai báo, khác cái vụ thuyền với vay mượn."
"Lại nhắc à? Ta chưa kịp nói mà, ta mới vừa ăn xong ngồi xuống là kể cho ngươi nghe sự tình trên đó rồi."
"Ngươi kể tiếp đi, còn cãi."
"Thế còn tạm được…"
Diệp Diệu Đông kể xong rồi đi lấy ảnh chụp của mình dạo trước mang đi rửa, mỗi một tấm chụp ở đâu, hoàn cảnh ra sao, đều miêu tả cho nàng nghe.
"Bà đâu? Sao không thấy? Phải cùng kể cho mọi người nghe mới phải."
"Nhìn thấy trong nhà mình kiếm tiền rồi, bà liền đi nhà xưởng ngồi, nghe mấy bà phụ nữ kia khen ngươi, tiện thể cũng cho mọi người nhìn vòng tai vàng của bà. Với lại, bà nói mình già rồi, không mang ra cho người ta thèm thuồng, một đôi vòng vàng cũng đủ để người khác ngưỡng mộ, những thứ khác bà tự cất ngắm nghía là được." Hắn cười ha hả.
"Sáng sớm bà đã mang lễ vật tự chuẩn bị đi miếu Mụ Tổ bái lạy, lạy xong, lại chống gậy xách giỏ ra miếu bái Quan Âm, xong rồi thì đi bái thổ địa công thổ địa bà, nói là tối thì bái ông lò bà lò."
"Sau đó còn nói ngày mai bảo cha đi lên núi bái tổ tiên, bái sơn thần, ta thấy bà từ sáng cứ như chong chóng, bận tối mắt tối mũi, thảo nào nói quên đốt lịch treo tường."
Diệp Diệu Đông vui vẻ, "Bà sắp xếp thế cũng chu toàn nhỉ? Các vị thần không có vị nào bị bỏ sót."
Lâm Tú Thanh cũng cười không ngớt, "Đúng vậy đó, sáng dậy là tự mình đi mua đủ hết, cả đồ ăn chay đồ ăn mặn đều có, gà cũng là tự bắt tự làm, nói là để tối hầm, đồ bổ nên ăn vào buổi tối."
"Bà cũng thật giỏi đấy."
"Chứ sao, hồi ngươi chưa về, ngày nào bà cũng ngồi ở cửa than ngắn thở dài, lâu lâu lại lôi ảnh chụp của ngươi ra ngắm mấy lần. Giờ ngươi về rồi, bà lại tràn đầy sức sống, nhìn cứ như đi được hai dặm đường vậy."
"Ảnh chụp của ta? Ảnh đen trắng à?"
"Đúng đấy."
"Ta rửa mấy tấm ảnh màu sặc sỡ kia rồi, lát đưa cho bà mấy tấm ảnh màu, cả ngày ngắm ảnh đen trắng thở dài, nghe xui xẻo quá."
Lâm Tú Thanh nghe hắn nói như vậy, trong phút chốc không nhịn được cười nghiêng ngả.
Nàng từ trước tới giờ chưa hề nghĩ tới góc độ này, may là đầu óc hắn nhanh như vậy, cười chết mất thôi.
"Cười đủ chưa?"
"Buồn cười quá!"
"Có cái gì mà cười vui vậy?"
Lúc này, bà chống gậy từ ngoài cửa đi vào, cười nhìn bọn họ.
"Xong hết rồi à? Hồi nãy thấy còn đang bận bịu, kết quả bỗng nghe nhà bên không có tiếng gì, mới biết đã về rồi."
"Dạ, hàng đã gọi xong hết, con về nhà ăn cơm trước."
Diệp Diệu Đông vừa lúc đang nhìn ảnh chụp, liền vẫy tay với bà.
Bà chống gậy, vừa đi vừa nói: "Vừa về là đã vội vàng rồi, đến ăn cơm còn chẳng lo, đói bụng thì sao mà làm việc? Về đến nhà đã vậy, ở ngoài kia không chừng còn bị đói hơn."
Đến gần, bà còn đưa tay sờ bụng hắn, không ngừng kêu lép xẹp, khẳng định là ăn không no.
"Ăn no rồi, con còn chưa tới tuổi phát tướng, đợi con bốn năm chục tuổi, lúc đấy bụng mới to, đầu mới hói."
"Để bà cho xem mấy tấm ảnh con chụp ở trên đó, có ảnh đen trắng, có cả ảnh màu, ảnh màu rõ hơn."
Diệp Diệu Đông bày hết từng tấm ảnh lên bàn cho bà xem, rồi đem mấy bối cảnh vừa mới kể cho Lâm Tú Thanh nói lại với bà.
"Tốt tốt, ảnh màu vẫn đẹp hơn, ảnh màu rõ nét hơn hẳn… "
"Ở trên đó còn có cả tuyết rơi, nhìn lạnh cả người, có bị rét cóng không? Ăn không ngon, ngủ không yên còn bị rét, lần sau đừng có đi, ở nhà đi."
"Tấm ảnh màu này cho bà một tấm, nhìn thấy tươi tỉnh hẳn… Đưa cho người khác xem, cái ảnh đen trắng thì nhìn có điềm, mình ta ngắm thôi là được, không cho ai xem hết."
Lâm Tú Thanh nghe bà nói thì cười thẳng người, "Hồi nãy A Đông cũng bảo ảnh đen trắng có điềm đấy."
"Chứ sao?
"Lần trước cầm ảnh chụp đi bái mụ tổ, để mụ tổ nhìn một chút Đông tử, để nàng đến phù hộ cho người, không cần nhận lầm người, một bà cô ngoài thôn thấy ta lau nước mắt, còn gọi ta nén bi thương, tức chết ta, ta vung nạng lên liền muốn đánh chết nàng, nói lời gì chứ?"
Diệp Diệu Đông cười không ngừng. "Không được cười, người ta đều thương xót ngươi, ngươi còn cười."
"Ha ha ha, đúng là dễ làm người ta hiểu lầm, ngươi đúng là giỏi bôi nước mắt."
"Ai, không phải là đau lòng sao? Ngươi đều một mực ở bên ngoài chịu khổ."
"Được rồi được rồi, cho ngươi một tấm hình màu mè, những cái khác, ta để vào album ảnh cất đi, tránh không cẩn thận bị mất."
"Cái album ảnh kia để trong phòng ta, các ngươi lại muốn vào phòng ta lấy."
"Được thôi, vừa hay trong phòng ta đồ cũng nhiều quá."
Lão bà mặt mày rạng rỡ, "Vậy ngươi nhanh đi lấy, ta kẹp những ảnh này vào, không là lại thất lạc mất."
Lâm Tú Thanh cũng quay người đi vào phòng lấy album ảnh.
Sau khi kẹp ảnh xong, lão bà cẩn thận ôm vào lòng, sau đó cầm ra cửa xem.
"Ngoài này ánh sáng tốt, ta nhìn lại lần nữa... mắt cũng mờ rồi, chẳng nhìn rõ gì..."
Lâm Tú Thanh nhìn lão bà lẩm bẩm rồi đi ra ngoài, rồi lại ngồi xuống nói chuyện với Diệp Diệu Đông.
"Hàng đều dỡ xong rồi, một lát nữa các ngươi có phải định ra khơi không?"
"Ừ, xe đạp của cha vẫn chưa đem về, ta chờ lát đi xe máy đến đó cho tiện, đến chỗ bạn ta để đó cho an tâm."
"Gọi đại ca nhị ca cùng đi ra khơi với ngươi đi, cha không có ở nhà, một mình ngươi lại cuống tay chân."
"Ừ, vừa hay thấy bọn hắn cũng không có việc gì, chờ cha về, ngươi nói với ông ấy, để ông ấy mang ít pháo ra bến chờ, chọn ngày không bằng đụng ngày, hôm nay đem pháo hoa thả luôn, dù sao từ xưởng đóng tàu ra khơi cũng xem giờ, bây giờ trở về cũng không cần cầu kỳ như vậy."
"Biết rồi."
"Ngươi tối làm thêm vài món ăn, ta gọi bạn với mấy người anh em họ đến ăn cơm. Ngày mai chuẩn bị thêm mấy bàn nữa, làm hai mươi bàn đi, vừa hay bọn hắn hôm nay cũng đưa pháo tới, cũng coi như cảm ơn, mời đám người đưa pháo với ít rượu, mời cả công nhân ăn cơm."
"Nhiều như vậy!"
Lâm Tú Thanh trừng mắt kinh ngạc, cái này có khác gì đặt tiệc đâu? Tiệc cưới còn chẳng có nhiều bàn như vậy.
"Chúng ta mua những mấy chục vạn tiền tàu, mọi người có lòng đưa pháo tới, mời ăn cơm cho vui cũng không sao. Vừa hay, tiện thể mời cả công nhân luôn, không thì lại phải mời hai lần, thêm rắc rối."
"Nhà ta mười lăm mười sáu chiếc thuyền ở ngoài thuê, mỗi chủ tàu cũng phải hai bàn, còn cả thuyền Đông Thăng với thuyền đánh bắt ngoài khơi, công nhân xưởng đóng tàu, đây cũng phải mấy bàn."
"Ngày mai ta vào thành phố, tiện thể đón công nhân thành phố về luôn, đem cả cha mẹ và anh chị dâu của ngươi về chung cho náo nhiệt, còn có cả cán bộ thôn, A Tài nữa, ai nên mời thì cứ mời, dù sao cũng sắp đến Tết rồi."
"Năm nay ta cũng kiếm được kha khá, cả làng đều biết ta mua mười mấy vạn tiền tàu, tiện cái dịp này, mọi người cùng vui vẻ, quan hệ tốt chút, tập thể đoàn kết thì về sau tinh thần đồng lòng cũng càng mạnh mẽ hơn."
Lâm Tú Thanh nghe hắn nói, thấy cũng đúng...
Kiếm được nhiều tiền như vậy, lại mua thuyền lớn như vậy, đáng lẽ phải mời khách, cảm ơn mọi người, tranh thủ lòng người…
Chỉ là, sao hắn tính sơ sơ lại có nhiều như vậy, gần như cả làng đều phải mời sao?
"Như vậy, có vẻ hoành tráng quá..."
"Không sao, càng náo nhiệt càng tốt, lát nữa bảo mẹ đi mời đầu bếp, rồi mời thêm mấy người phụ nữ đến làm giúp, ngươi nhờ cha đi thuê bàn ghế và bát đũa."
"Vậy cũng được, vậy lát nữa chúng ta đi làm luôn, để đầu bếp lên thực đơn, sáng mai nhờ cha chở xe ba gác đi mua đồ ăn."
"Không cần, để người ta mở máy kéo đưa ông đi mua cho nhanh, ta mai lái tàu vào thành phố, dù sao hàng trong khoang chưa dỡ, sợ trời mưa hoặc bị sóng đánh vào, hôm nay sẽ dỡ hết hàng trên boong tàu."
"Cũng được, vậy chúng ta về rồi tính đầu người, xem xem bao nhiêu bàn."
"Gọi mẹ tới cùng ngươi tính, người thân nhà ta nàng rõ hơn ngươi, lát nữa bảo bà ấy gọi người, ngươi đừng có ôm hết việc vào mình, nàng rất sẵn lòng làm mấy việc này."
Lâm Tú Thanh cười cười, đúng vậy, chuyện lớn như vậy, Diệp mẫu đương nhiên vui vẻ, bảo nàng đi báo tin, hẳn nàng rất mừng.
"Vậy ngươi ra khơi trước đi, tranh thủ, nước triều sắp lên, chúng ta đi gọi mẹ tới bàn tính."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông đi ra ngoài, dắt xe máy ra cửa rồi gọi đại ca nhị ca, vừa hay hai người cũng đang phơi nắng trước cửa nói chuyện với mấy người hàng xóm.
Nghe hắn nói, bảo họ cùng đi ra thị trấn lấy thuyền, hai người liền đứng dậy ngay.
"Giờ đang có nước, rất hợp..."
"Trong làng đâu đỗ được, ngươi tính thế nào?"
"Lái vào đây, lát nữa đem pháo ra tàu với bến đốt một chút rồi thả neo tạm, muộn chút nữa sẽ ra cảng tránh gió, dù sao dạo này không đi biển, phải qua năm mới ra khơi."
Diệp Diệu Bằng gật gật đầu, "Vậy cũng được."
"Vậy đi thôi, tranh thủ đi sớm về sớm, hai người ngồi xe máy của ta, khỏi đi xe đạp cho lâu."
"Tốt."
Diệp Diệu Hoa hiếu kỳ hỏi: "Đông tử, ngươi vay hai trăm nghìn, cả nhà đều biết sao?"
"Biết chứ, có khi cả làng đều biết rồi ấy? Chẳng phải ai cũng khen ta giỏi sao? Ngân hàng còn muốn dúi tiền vào tay ta!"
"Ha ha ha... Đúng là ngươi, ngoài sức tưởng tượng của ta, ta còn tưởng mọi người sẽ bàn tán xì xào, không ngờ lại phục ngươi thế?"
Diệp Diệu Bằng cũng nói: "Người khác đi vay ngân hàng, chắc bị chê bai đến chết mất."
Diệp Diệu Đông nói: "Đây chính là sự khác biệt giữa có thực lực với không có thực lực, cả làng đều biết ta đi làm kiếm được tiền về, trong nhà lại nhiều thuyền, mới mua mười mấy vạn tiền tàu là có tiếng ngay."
"Với lại, hầu hết những người theo ta ra ngoài đều kiếm được tiền, ai còn lúc này nói xấu ta? Ai cũng sẽ chọn lời tốt mà nói, chẳng ai đi nói mấy lời không hay rồi xui xẻo cả."
"Đúng đúng, chỉ có ngươi thôi, trong nhà không sinh sự là tốt rồi."
Diệp Diệu Đông cười nhìn bọn họ, "Hay là hai người cũng đi vay đi? Không chừng huyện ta hoặc thị trấn mình cũng có đấy."
Hai người đồng loạt lắc đầu.
"Không được, mình có bao nhiêu sức thì ăn bấy nhiêu cơm, giờ kiếm được nhiêu đây là tụi ta mãn nguyện rồi, đi vay, áp lực lớn lắm."
"Đúng, cứ nghĩ đến nợ ngân hàng 200 nghìn là chỗ nào ngủ được nữa hả? Ngươi tưởng tụi này là ngươi à, chả thấy lo lắng gì, còn thản nhiên, tụi này nghĩ mà cũng không dám nghĩ."
"Không sai, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ, đầu tóc chắc phải bạc đi, cả ngày chỉ nghĩ cách kiếm tiền thôi."
"Đúng vậy đó, vay tiền đóng tàu, tàu về tay cũng mất một hai năm, thời gian này là không có tiền tiêu rồi, trong lòng sao yên được? Về tay rồi thì phải kiếm tiền cũng phải từ từ chứ, lỡ có thiên tai nhân họa gì nữa cũng nguy hiểm."
"Không làm, không làm, làm không nổi đâu, chúng ta không có gan đó, ngươi gan to, ngươi cứ làm thôi." Hai người thay phiên nhau nói, nghe là biết đã bàn bạc rồi.
Diệp Diệu Đông nhún nhún vai, cũng không nói gì, khởi động xe rồi ngồi lên.
Lúc này, Diệp Tiểu Khê đang chơi ở gần đó nghe tiếng xe, quay đầu nhìn lại, liền lập tức chạy lại.
"Cha… cha… xe xe… xe xe… Chó chó mau… ngồi xe xe…"
Bầy chó con nhanh hơn cả nàng, đã trước nàng một bước, chặn đầu xe máy lại.
Bọn chúng chạy đến trước xe máy, đứng thành một hàng, cùng nhau sủa 'gâu gâu' vào hắn, chuông nhỏ cũng kêu lên 'leng keng leng keng' rất nhịp nhàng.
Diệp Diệu Đông đành dừng lại, "Làm gì vậy? Ta có việc bận mà, A Thanh, A Thanh..."
Lâm Tú Thanh vừa đáp vừa chạy ra, "Sao thế?"
"Con gái của ngươi đòi đi theo, nhanh bế nó về."
Diệp Tiểu Khê chạy tới, đã nhanh chân hơn Lâm Tú Thanh, trèo lên xe, chen với Diệp Diệu Hoa ngồi chung.
Bọn chó cũng muốn chen lên theo, bị nàng ấn đầu chó đẩy ra ngoài, giãy giụa một hồi lại buông ra, "Đi ra, đi ra..."
"Cha, đi a, đi a..."
"Đi cái đầu nhà ngươi, ta đi lấy thuyền mà!"
Nàng vỗ tay một cái thích chí, "Hay quá, ngồi xe xong, ngồi thuyền thuyền."
"Đi máy bay có muốn đi không?"
"Muốn, muốn, muốn..."
"Đòn roi có muốn không?" Lâm Tú Thanh tới bế nàng xuống.
"Không muốn, không muốn."
Mấy con chó cũng cắn quần áo nàng, muốn lôi nàng xuống.
Nàng nhõng nhẽo, nhưng vẫn bị người lớn bế xuống.
Con chó nào phản ứng nhanh hơn thì đã nhảy được vào thùng xe.
Diệp Diệu Đông thừa cơ phóng xe đi.
Chó vàng, chó đốm, với con chó trắng nhảy sau, trượt chân, lăn xuống đất.
Diệp Tiểu Khê định khóc, nhưng thấy mấy con chó buồn cười quá, lập tức nín khóc bật cười, vừa cười vừa chỉ vào mấy con chó, "Đồ ngốc, đồ ngốc."
Đàn chó con nằm rạp xuống đất, cụp đầu xuống, chậm rãi đi dạo, có vẻ ỉu xìu.
Diệp Diệu Đông chạy đến đầu làng thì chậm lại, chạy từ từ, trong làng trẻ con chạy nhảy khắp nơi, lại còn nhiều người đứng giữa đường phơi nắng trò chuyện.
Thấy hắn, rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi hắn.
"Ba anh em định đi đâu thế?"
"Ối, lâu lắm không thấy cái xe máy này..."
"Ba anh em tính đi mua đồ lớn hả?"
Diệp Diệu Đông cười nói: "Đi trên trấn lái thuyền, mọi người nhường một chút..."
"Mấy trăm ngàn thuyền là thật à? Hiện tại liền muốn lái về sao?"
"Ai nha, vậy chúng ta có thể được đi nhìn một chút, cái gì thuyền đắt như vậy, đều có thể mua xuống chúng ta toàn bộ thôn... Có thể thấy được à, rời đi vào thôn bến tàu sao?"
"Sẽ mắc cạn à?"
Diệp Diệu Đông không để ý đến những lời bàn tán của đám người trong thôn, chậm rãi đi qua con đường nhỏ trong thôn, lên đến đường lớn ngoài thôn thì tốc độ mới nhanh hơn.
Đợi đến trên trấn, hắn đem xe máy chạy thẳng đến cửa khách sạn Hoành Thăng, xe vừa dừng, đã có tiểu đệ ra đón.
"Vương Mậu Toàn có ở đây không?"
"Vị lão bản này..."
"Có, có, có, ta đi gọi."
Diệp Diệu Bằng hiếu kỳ hỏi: "Đông tử, ngươi dừng xe ở đây? Có ổn không?"
"Ừ."
Vương Mậu Toàn vừa ra tới liền thấy Diệp Diệu Đông, kinh ngạc nói: "Ai nha? Là ngươi à?"
"Là ta, đã lâu không gặp, Vương quản lý xem ra càng có tướng phát tài, thời gian trôi qua rất thoải mái a?" Hắn vừa nói vừa ném một gói thuốc lá qua. Vương "Ngươi là tới tìm lão bản chúng ta?"
"Không phải, ta là muốn đem xe dừng ở chỗ các ngươi, có chút việc cần đi làm, làm phiền ngươi trông hộ một chút, lần sau lại tìm lão bản của các ngươi uống trà."
"Tốt, được thôi."
"Vậy thì nhờ."
Diệp Diệu Đông đem xe đậu vào một bên, đỗ xe xong, mới cùng Vương Mậu Toàn chào hỏi, rồi dẫn theo anh cả và anh hai đi về phía bến tàu.
Hắn lập tức dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này, một cái đầu thò ra từ cửa sổ trên lầu, gọi tên hắn, "Diệp Diệu Đông!"
Hồng Văn Nhạc hỏi lớn: "Tìm ta à?"
"Không có..."
"Chờ ta một chút."
Hắn chỉ có thể đứng tại chỗ, chờ một chút.
Diệp Diệu Bằng kinh ngạc, "Đông tử, ngươi còn quen cả ông chủ này sao?"
"Coi như thế đi?"
"Đi đến đâu ngươi cũng có thể kết bạn."
"Vậy chứng tỏ ta gan lớn? Ai ta cũng có thể nói vài câu? Da mặt dày, được hoan nghênh."
"Ha ha..."
Không lâu sau, Hồng Văn Nhạc chạy ra, "Tìm ta có chuyện gì? Lâu rồi không thấy?"
"Ta có tìm ngươi đâu, ta chỉ mượn chỗ này của ngươi đậu xe chút thôi, ha ha."
"Thế à, còn tưởng là đến tìm ta, ngươi đi đâu vậy?"
"Ta muốn ra bến tàu lái thuyền, không tiện dừng xe máy trực tiếp ở bến tàu, nên mới định dừng ở chỗ ngươi, lát nữa sẽ đến lấy xe."
"Sao ngươi lại đem thuyền dừng trên trấn, không lái về thôn?"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận