Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1393: Có thể muốn mười tám

Chương 1393: Có thể muốn mười tám
Mẹ hắn đã sống hơn nửa đời người, coi như tìm được tổ chức.
Diệp Tiểu Khê vốn đang ngồi xem ti vi, nhìn thấy Diệp mẫu bày đầy bàn đồ vật, cũng tò mò chạy tới, bò lên trên bàn, tiện tay lấy một quả táo đỏ gặm.
Diệp mẫu sờ sờ đầu nàng, "Khá hơn chưa?"
"Ta đã khỏe rồi."
"Lần sau phải ngoan, không được nghịch ngợm, biết không? Không thì sẽ không có ai quản ngươi."
Nàng cúi đầu không nói lời nào.
Diệp Diệu Đông sờ sờ đầu nàng, im lặng trấn an.
Diệp mẫu bày xong đồ vật liền bắt đầu chia làm ba phần, vừa hỏi: "Khách khứa đều đi hết rồi à?"
"Ân, để cha đi đưa, ta nằm một lát rồi ngủ một giấc."
"Trẻ con sinh bệnh, mệt nhất là người lớn, vậy ngươi cứ nằm đi, ta đem chỗ đồ còn lại này mang cho đại ca, nhị ca ngươi, gà vịt giữa trưa ta sẽ nấu, rồi mỗi người một bát mang qua là được."
Diệp Diệu Đông gật gật đầu.
Diệp mẫu lại đem một ít đồ tốt bỏ vào hai cái giỏ xách, sau đó lại hối hả đi ra ngoài, mang qua hàng xóm biếu một ít.
Diệp Diệu Đông tiện tay lấy một chùm long nhãn, lột vỏ để trước mặt Diệp Tiểu Khê, "Còn có chỗ nào không dễ chịu không?"
Nàng lắc đầu.
"Lát nữa ta sẽ ngâm chút bột ngọc trai cho con bé."
Lời này là nói với Lâm Tú Thanh.
Lâm Tú Thanh đáp lời, "Ta biết rồi, ngươi đi ngủ đi."
Diệp Diệu Đông lại vỗ vỗ đầu Diệp Tiểu Khê, "Có muốn đi ngủ với ta một lát không?"
"Không cần, ta đã ngủ dậy rồi, không cần ngủ nữa."
"Vậy thì tốt, vậy con đừng ra ngoài, cứ ở trong nhà xem ti vi đi."
Nàng gật gật đầu.
Diệp Diệu Đông lại xoa nhẹ đầu nàng mấy lần, sau đó mới về phòng ngủ bù.
Vốn tưởng nàng cả ngày tinh thần như vậy là đã tốt, ai ngờ đợi đến nửa đêm, lại sốt cao.
Hai vợ chồng đau lòng con, ban đêm liền để con bé ngủ cùng, ngủ ở giữa hai người. Đứa nhỏ này ngủ cũng không thành thật, cứ đạp chăn, nửa đêm, bọn hắn liền phát hiện người con bé nóng lên.
Hai vợ chồng cuống quýt hơn nửa đêm lại dậy lau người cho con bé, động tĩnh của bọn họ cũng làm bà tỉnh giấc.
Bà biết Diệp Tiểu Khê lại sốt cao, nói thẳng nàng là do hôm trước bị dọa, mất hồn, bảo Diệp Diệu Đông ôm con bé vào, cùng bà ra ngoài gọi hồn.
Nếu là sốt cao bình thường, ban ngày hạ sốt là ổn, người cũng không sao, hiện tại nửa đêm lại sốt, bà liền nghĩ gọi hồn cho nàng.
Diệp Diệu Đông cũng biết do kinh sợ nên gọi hồn, hôm qua tin một lần khoa học, hôm nay đành tin một lần vào mê tín.
Bà mặc quần áo tử tế liền cùng bọn hắn ra ngoài, sau đó đi bên cạnh kêu: "Diệp Tiểu Khê trở về..."
Rồi đưa tay về phía Diệp Tiểu Khê trong lòng Diệp Diệu Đông.
Hai vợ chồng đi theo bà, ngay tại cửa nhà, còn đi một vòng quanh bãi biển, cũng kêu một vòng. Sau một tiếng, bọn hắn mới cùng nhau ôm con bé về phòng.
Bà sờ sờ trán, mặt rồi lại sờ tay con bé, "Cảm giác không còn nóng như vậy nữa, các ngươi ban đêm để ý một chút, có lẽ ngày mai sẽ tốt."
"Ân, lát nữa chuẩn bị nước ấm xoa người cho con bé."
"Ngươi về phòng ngủ trước đi, có chúng ta trông chừng rồi."
"Con bé từ trước đến nay không làm người khác bận tâm, nhưng đột nhiên thế này, vẫn rất mệt mỏi, các ngươi để ý chút."
Bà nói xong cũng về phòng mình, giữa đêm, bà ở đây cũng không giúp được gì, chỉ tổ thêm phiền.
Hai vợ chồng lại nằm xuống giường, chỉ là thỉnh thoảng sờ sờ con bé, cứ nửa tỉnh nửa mê đến hừng đông.
Trời sáng hẳn, nhiệt độ cơ thể lại hạ xuống, bọn hắn mới có thể an tâm chợp mắt một lúc, đợi đến bên ngoài có động tĩnh, bọn hắn mới dậy.
Cả nhà biết Diệp Tiểu Khê đêm qua lại phát sốt, bà còn đi gọi hồn cho nàng, đều vội vàng tới hỏi han.
Diệp Tiểu Khê mặc dù đã hạ sốt, nhưng cả người lại mệt mỏi, mặc dù có hơi vui vẻ vì có nhiều người đến xem nàng, quan tâm nàng, nhưng nhất thời nàng cũng không có sức.
Chờ ăn xong bữa sáng, hai vợ chồng lại cùng nàng ngủ tiếp.
Tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, nàng lập tức khỏe lại, lại có thể chạy nhảy.
Hai vợ chồng cũng không chắc lúc này nàng là thật sự tốt, hay giả vờ tốt, chỉ là cố gắng quan sát, thỉnh thoảng sờ trán nàng.
Ban đêm cũng không dám ngủ say, vẫn luôn sờ, bất quá đêm nay lại an ổn, không còn sốt lại nữa.
Nhưng mà con bé thì tốt, hai vợ chồng lại không ngủ được ngon giấc, chỉ có thể ban ngày ngủ bù.
Lại chắc chắn thêm một ngày, không còn phát sốt, bọn hắn mới yên tâm.
Diệp Thành Hồ cùng Diệp Thành Dương mấy ngày nay rất hiểu chuyện, bà nấu cơm, bọn hắn đều giúp nhóm lửa, hái rau, giặt quần áo, quét nhà, cũng không chạy loạn, còn mỗi ngày đều lấy lòng lấy đồ ăn mang về cho Diệp Tiểu Khê, dỗ dành nàng vui vẻ.
Bọn hắn cũng thấy áy náy, nhất là Diệp Thành Hồ, hắn cảm thấy nếu hôm đó không cố ý trêu em gái, em gái chắc chắn sẽ không khóc thảm như vậy, sau đó còn bỏ nhà đi, rồi bị dọa sợ.
"Em gái, em thật sự tốt rồi à? Không phát sốt nữa đúng không?"
"Ta tốt rồi, không sốt nữa."
"Vậy chúng ta sẽ mua kẹo cho em."
"Ta mua bỏng ngô cho em."
"Bỏng ngô nóng, con bé vừa mới khỏi, không thể ăn." Lâm Tú Thanh nói.
Nhìn ba huynh muội hiếm khi hòa thuận, nàng cũng thấy vui mừng.
Bùi Ngọc thò đầu vào cửa, sau lưng còn có hai tiểu tùy tùng, "Chị đã khỏe chưa? Chúng ta có thể tìm chị ấy chơi không?"
Nàng mỗi ngày đều dẫn hai đứa em sinh đôi tới.
Nhưng mà Lâm Tú Thanh sợ Diệp Tiểu Khê bệnh chưa khỏi hẳn, lây cho bọn hắn, đều bảo nàng dẫn em trai đi tìm người khác chơi, nhưng nàng cứ theo thói quen mỗi sáng sớm chạy tới nhìn quanh, hỏi hai câu mới chịu.
Diệp Tiểu Khê không đợi Lâm Tú Thanh nói chuyện, trực tiếp đi ra ngoài, "Ta khỏi rồi, ta khỏi hẳn rồi, ta có thể ra ngoài, đi, chúng ta đi thôi..."
"Tốt quá rồi, chị khỏi bệnh rồi, chúng ta dẫn em trai đi bắt cua."
Diệp Diệu Đông gọi Diệp Thành Hồ, Diệp Thành Dương cùng đi theo trông chừng.
Hai huynh đệ cũng tranh thủ đi theo.
Lâm Tú Thanh cười nói: "Khỏi bệnh rồi, lại không biết sẽ nghịch ngợm thế nào đây. Mỗi lần đi bãi cát, không phải đem hai đùi em trai chôn xuống, thì là chôn cánh tay, hoặc là chôn nằm sấp, chôn nằm ngửa, không chôn cũng muốn bày đá quanh chúng nó."
"Không sợ con bé ầm ĩ, chỉ sợ con bé không ầm ĩ, hai ngày nay bệnh giày vò người ta."
Diệp Diệu Đông nói xong cũng đi xem lịch, hôm nay đã là mùng 4, âm lịch mười ba.
Cảm giác trở về chẳng làm được gì, đã một tuần trôi qua.
Ngày kia mười lăm chắc chắn không thể đi xa nhà, ngày mai thì phải xem xét, ngày kia nữa mười sáu không có thời gian, mười bảy lập đông, phải vào bổ.
Hắn lật tới, lật lui, cũng chỉ có mười tám là ngày thích hợp để đi xa, nhiều lắm là sáng sớm hôm đó đi sớm một chút.
Vậy có nghĩa là hắn còn phải ở nhà đợi 5 ngày nữa.
Hơi dài.
"Xem kỹ chưa? Chuẩn bị khi nào đi?"
"Tự ngươi xem đi, gần đây ngày nào thích hợp."
Lâm Tú Thanh nhận lịch xem, kết quả xem tới xem lui, cũng cùng ý nghĩ với hắn.
"Đều là do con bé, không phải có thể đi lên kiếm tiền từ mấy ngày trước rồi."
"Tiền quan trọng đến đâu cũng không bằng con bé, muộn mấy ngày thì muộn mấy ngày vậy. Lát nữa ta cũng thương lượng với những người khác, gấp rút, ngày mai có thể đi."
Mấy ngày nay cũng có người lần lượt tới cửa hỏi hắn khi nào đi, đều là người thân cận, không thân cận đều đến hỏi cha hắn.
Hắn đều nói trong nhà con nhỏ bị bệnh, trễ một chút, để bọn hắn tự quyết định, nếu sớm lên trên thì đi sớm, không cần đợi hắn.
Nhưng từng người đều vẫn chờ ở đó.
Hắn hiện tại là người đáng tin, hắn không đi, người khác nào dám động.
"Chúng ta đi mua chút thịt và bánh ngọt, hoa quả đồ hộp, nhân hôm nay con gái ngươi đã khỏe, dẫn nàng đi bái sư? Hai ngày nay cứ đọc lảm nhảm Nhị Hồ, lỗ tai ta sắp chai sạn rồi."
"Hôm nay không phải không nhắc nữa sao? Lát nữa xem, nếu là không nhắc thì thôi."
Hắn vừa dứt lời, Diệp Tiểu Khê lại chạy về.
"Mẹ, cha, hôm nay ta có thể đi tìm ông Nhị Hồ không? Các ngươi đã hứa, chờ ta khỏi bệnh là sẽ đi."
Lâm Tú Thanh bất đắc dĩ nhìn Diệp Diệu Đông, xem đi.
Chuyện khác có thể quên, chứ chuyện đã hứa với nàng, nàng sao có thể quên?
"Lát nữa để mẹ ngươi đi mua đồ, mua xong sẽ dẫn con đi."
"Được ạ, tốt quá. Vậy nhị hồ của ta đâu? Ông nội nuôi mua chưa ạ?"
"Không biết, hai ngày nay không phải con bị bệnh sao? Mọi người lo chăm sóc con, ta không có đi vào thành phố, không vội, chỗ ông Nhị Hồ có nhị hồ, con có thể dùng của ông ấy."
Diệp Tiểu Khê vui vẻ gật đầu, "Vâng, vâng ạ, lát nữa em gái ta sẽ dẫn mọi người đi kéo nhị hồ, rất hay, rất lợi hại."
Trong miệng nàng còn ngân nga, gật gù đắc ý.
Diệp Diệu Đông nói thêm: "Trong nhà còn cá khô đóng hộp, cũng mang cho người ta hai hộp đi."
"Biết rồi, trong nhà có đồ gì, ta sẽ xem tình hình mang theo."
Diệp Diệu Đông đi tới sờ đầu nàng, "Sau này đi học nếu có trí nhớ tốt như vậy thì tốt."
"Ta ra ngoài chơi đây, mẹ nhớ gọi con đó."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận