Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1143: Thu hoạch lớn (length: 27048)

"Vậy ta liền lái qua?"
"Lái qua đi." Diệp Diệu Đông khẳng định nói.
"Ừm... khoan đã... Lấy trước hai cây súng cho ta, ta xuống boong thuyền chuẩn bị kỹ càng, ngươi chờ một chút, chờ chúng ta chuẩn bị xong thì hãy tới gần."
"Được."
Diệp phụ đứng dậy tránh ra để hắn cầm súng.
Diệp Diệu Đông cầm hai khẩu súng trường bán tự động kiểu 1956 liền xuống boong thuyền.
Mọi người nhìn thấy trong tay hắn cầm hai cây súng đều kinh ngạc.
"Đây là muốn làm gì vậy... ."
"Đừng khẩn trương, đây là dự định bắt con cá lớn kia, con cá lớn phía trước các ngươi đều thấy rồi chứ? Cái con có cái mồm như cái cưa ấy, giống cá kiếm cá cờ mà cái mỏ dài ấy, lát nữa khẳng định không dễ bắt như vậy đâu."
Diệp Diệu Đông trấn an xong bọn họ, lại đưa tay đưa một khẩu cho Trần Thạch, "Cầm lấy, lát nữa nghe ta hiệu lệnh sẽ nổ súng."
Tiếp đó hắn lại nói với những người khác: "Hiện tại thuyền đang đi về phía trước, chờ tới gần rồi, các ngươi liền đem hai cái lưới ném tay cũ hỏng ném vào đầu con cưa diêu đó, bất quá hai cái lưới ném tay này chắc chắn không ăn thua, cái răng cưa của nó cắt vài phát là rách toạc thôi, với cả lưới cũng không to, rất dễ bị nó chạy thoát, chắc là còn chưa kịp các ngươi thu lưới thì nó đã chạy rồi."
"Cho nên khi hai tấm lưới ném tay đó văng ra thì các ngươi cứ kéo mạnh hai lần đã, chúng ta sẽ lập tức nổ súng, khi thuyền đánh cá tiến sát vào thì một người khác lại quăng tấm lưới kéo đánh cá xuống, tiếp tục quấn. Tấm lưới đánh cá này dài hơn 300 mét, quấn vào cam đoan không trốn được, giãy dụa cũng vô ích."
Nếu không phải vì lưới kéo đánh cá quá nặng, không thể nào nhẹ nhàng văng ra như lưới ném tay, thì hắn cũng không cần phí sức đem mấy tấm lưới này đều dùng đến.
Mọi người vội vàng đáp ứng, đồng thời xoa tay hưng phấn.
"Vậy chúng ta hiện tại bắt cá lớn trước, mấy con cá chết trôi nổi trên mặt biển này, chờ bắt xong cá lớn lại bắt sau, dù sao cũng chết rồi, có chạy đi đâu được."
"Chờ xem thử, mấy con cá này chết như thế nào đã, nếu là bị thủy triều độc làm chết thì không được, cứ nhìn đã."
"À... Trước đây đâu có để ý vậy, cứ tùy tiện ăn thôi... Có cá để bắt, có cái ăn là tốt rồi."
"Nên trước kia mới có nhiều người chết, dù sao chết là chôn, người nhà cũng chẳng biết đường nào mà lần." Diệp Diệu Đông thuận miệng nói, nói xong lại nhắc bọn họ, "Chuẩn bị chút đi, sắp tới rồi."
"Vâng! Tới!"
Bên cạnh một mảng lớn cá chết trôi nổi trên mặt biển, đã có một số trôi dạt nhanh tới trước mặt bọn họ, còn con cưa diêu kia thì đang ở giữa đám cá.
Không biết có phải vì giết chết con cá mập kia hay không, nên lúc này nó không có lao lên nữa, có vẻ rất bình tĩnh.
Cũng chỉ cầm ống nhòm trì hoãn một chút thôi, mà hắn cũng không biết kết cục của con cá mập kia thế nào, chỉ thoáng thấy mặt biển lan ra một màu đỏ như máu, rồi giờ lại bình tĩnh trở lại, có lẽ không chạy trốn thì cũng đã chết.
Diệp Diệu Đông thấy khoảng cách cũng đã không sai biệt lắm, thuyền đánh cá cũng đã dừng lại, lập tức bảo bọn họ chuẩn bị.
"Có thể ném lưới đánh cá, Trần Thạch chuẩn bị chút, lúc nào con cá kia giãy giụa để lộ bộ phận thân mình thì chúng ta cùng nhau nổ súng."
"Rõ!"
Ngay khi hắn vừa trả lời, lưới ném tay đã tung ra, bao trọn con cưa diêu, đồng thời cũng có không ít cá bị bao vào trong.
Mấy con cá chết trôi nổi trên mặt biển này đủ mọi loại, lớn nhỏ, chủng loại phong phú, nhìn có thể thấy được cả mấy chục ngàn cân, mảng đen ngòm rộng lớn.
Liếc mắt qua thôi đã thấy có cá đối đầu dẹt, cá chim, cá đù vàng, cá vược, cá bao công, cá nước cổ, cá cô vàng, các kiểu loại cá có giá và không có giá.
Hai tấm lưới ném tay lần lượt bao trọn lấy con cưa diêu, ban đầu khi lưới thứ nhất vừa bao trùm, nó liền giằng co, đến khi tấm lưới thứ hai chụp lên thì nó càng giãy giụa mạnh hơn.
Đồng thời cái mỏ cưa của nó cũng điên cuồng quạt tới quạt lui, thân thể thì giãy dụa kịch liệt trên mặt biển.
"Nổ súng!"
Lời vừa dứt, một loạt tiếng súng liền vang lên, ngay sau đó loạt súng thứ hai cũng vang lên, con cưa diêu trên mặt biển vì đau đớn mà giãy giụa càng thêm lợi hại, tung bọt nước tóe tung lên cả mặt người bọn hắn.
Thân mình bị lưới quấn chặt vào, lại thêm cái mỏ cưa kia cứ giãy giụa chia cắt, lưới bị rách ngay.
Chỉ là ban đầu nó giãy giụa quá mạnh, lưới đánh cá đã bị quấn rối tung rồi, dù cho nó dùng cái mỏ cưa để cắt nát lưới, nhưng thân mình và vây cá đuôi cá vẫn bị lưới quấn chặt, có vài chỗ không thể nào thoát ra, chỉ có cái mỏ cưa là tự do.
Thân thể bị mất tự do khiến nó trở nên nóng nảy, không ngừng lăn lộn trên mặt biển, thêm cả bị súng bắn trúng, cơn đau tăng gấp bội, nó càng điên cuồng dữ dằn.
Mà đàn cá chết chung quanh bị nó giãy dụa khiến cho sóng biển đẩy đưa càng lúc càng xa, xung quanh nó đã trống trơn, chỉ còn nó điên cuồng quằn quại thân thể, vẩy đuôi, cái mỏ thì cố sức chém giết vô ích.
Hai người cầm hai đầu dây thừng khác nhau, bọn họ hoàn toàn không dám dùng sức, trước một con cá phát điên lớn như vậy, sức của họ đâu đủ chứ.
"Thả dây thừng vào cái tời xoay, xem cái tời có kéo được cái lưới lên không."
"Căng quá, cá lớn giãy giụa làm dây xoắn vào nhau, có khi đứt dây mất, thế là toi công đấy."
"Cũng phải, vậy các ngươi cứ kéo dây đừng vội dùng sức, ít nhất là lưới đánh cá đã quấn chặt nó rồi, nó chỉ còn một cái mỏ dài lộ ra ngoài thôi, thân mình còn lâu mới thoát ra được."
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa nhìn con cưa diêu kia vẫn đang giãy giụa lợi hại, tranh thủ thời cơ lại bồi thêm một phát súng.
Trần Thạch cũng làm theo.
"Giãy giụa một hồi nữa thôi chắc cũng gần chết rồi..."
"Không đúng, nó muốn chạy..." Hai người đang giữ dây thừng cảm thấy dây đang căng lên, cả người bị dây kéo tới nửa người đều nhô ra khỏi thành thuyền, cả bụng dính vào thành thuyền luôn.
"Ui da, mạnh quá lão đại, mau ra giúp, không bắt được, không bắt được, người bị nó kéo xuống biển mất."
Diệp Diệu Đông cùng Trần Thạch cũng vội vàng bỏ súng xuống, mỗi người giúp một bên giữ chặt dây thừng, tuyệt không để bọn họ bị cá kéo xuống biển.
"Chạy không thoát, người nó bị lưới cuốn hết rồi, nó còn không bơi nổi ấy, giờ chắc là lặn xuống dưới nước, chắc vẫn còn chưa chết đâu."
Diệp phụ cũng phát hiện ra tình huống này của bọn họ, sợ dây thừng vì căng quá mà bị răng cưa cắt đứt, ông liền cho thuyền tiến lên, để thuyền đi thẳng hướng dây thừng một chút.
Vì thuyền đánh cá di chuyển, mất đi tự do, con cưa diêu bị trói tiếp tục lặn xuống đáy.
"Cái lưới lớn kia có thả tiếp không?"
"Thả, thả, nhưng chờ một lát, ngươi đi gọi cha ta dừng thuyền lại, đừng có di chuyển. Bây giờ thuyền đánh cá đang đi, lưới đánh cá thả xuống cũng là bị thuyền lôi theo mà trôi về phía sau, bảo ông dừng thuyền lại, rồi thả lưới lớn để quấn lấy con cá kia."
Bây giờ con cá kia chỉ có thể lặn xuống đáy, nhưng có bọn họ giữ dây thì cũng không lặn được sâu, có điều đừng nghĩ đến việc kéo nó lên, kéo thì nó lại càng giãy giụa dữ hơn thôi, cá lớn thế không dễ chết như vậy.
Sẽ chỉ kích thích nó, rồi nó dùng cái mỏ quạt lung tung cắt đứt dây thừng, vậy thì chắc hắn phải lặn xuống tận đáy mò mất, ai biết dưới đó sâu bao nhiêu.
Người lái thuyền làm theo, mà hắn cùng những người khác vẫn đang giữ dây thừng, không để con cá kia lặn xuống đáy.
Lưới lớn theo dây thừng trên tay bọn họ mà thả xuống biển, tấm lưới này dài quá, chiều dài hơn 300 mét, bọn họ căn bản không có ý định thả hết xuống, chỉ thả mười mấy mét là đã cảm nhận được con cá kia bị lưới quấn vào rồi.
"Trúng rồi, quả nhiên không chết vẫn ở đấy, cá to vậy đúng là sinh lực mạnh, không dễ gì chết được."
"May là không kéo nó, mà kéo nó là thành điên rồi."
"Vậy giờ lưới quấn rồi thì làm gì?"
"Dùng máy kéo lưới treo nó ngược lên là được, người quấn nhiều lưới như vậy rồi, cái lưới lớn này lại còn dày nữa, giờ chắc nó cũng sắp chết thôi, không còn nhiều sức mà cắt cái lưới dày như thế được, chạy không thoát đâu."
Lưới ném tay quá nhỏ, dù có dùng máy kéo để kéo lên thì chỉ cần con cá còn thở là cũng có thể dễ dàng cắt đứt dây rồi lặn xuống đáy, còn lưới lớn thì khác, dây cực kì dày và thô, không thể so được với lưới ném tay, không dễ bị cắt đứt.
"Vậy chúng ta cầm dây này cũng không thể thả lỏng được."
"Cứ giữ đã."
"Vẫn khỏe đấy chứ, vẫn đang cựa quậy kìa, còn muốn trốn nữa."
"Ta đi dùng máy kéo lưới để kéo lên..."
Mấy người một trận bận rộn, lúc máy kéo lưới bắt đầu vận hành thu lưới, bỗng dưng có một sợi dây lưới ném tay bị đứt.
"A, dây thừng của ta đứt mất rồi."
"Không sao, dây của ta còn, tức là không chạy vẫn ở đây."
Diệp Diệu Đông cũng nhìn chăm chú mặt biển, nhìn lưới đánh cá từng chút một được kéo lên, hắn đã nhìn thấy bóng dáng con cá lớn dưới nước.
"Có, có rồi..."
"Có, ai?"
"Ngươi đó, đây không phải thuyền của ngươi sao?"
"Bắt được cá lớn không phải là ngươi sao?"
Diệp Diệu Đông không có ý định nhếch mép, không nói gì, quả nhiên những người này một chút tế bào hài hước cũng không có, nếu là mấy đứa nhóc A Quang, bọn hắn đã sớm hiểu rõ ý gì, cười hề hề mắng vài câu rồi.
Soạt một tiếng nước chảy.
"A! Thu lên rồi."
"Bắt được!"
"Lớn như vậy, cái miệng kia... Dài thật, giống như cái cưa..."
"Oa a, con này từ đầu đến đuôi chắc hơn ba mét? Lớn quá..."
"Không biết con cá này bán được bao nhiêu tiền, trông kỳ lạ thật, không biết có ai mua không?"
"Haiz, chỉ nghĩ bắt cá lớn, không nghĩ có ai mua không, cá lớn vậy chắc chắn có người mua mà? Chỉ là trông hơi lạ thôi, nhưng cũng giống cá đuối đấy."
"Cá lớn vậy mà không bán được tiền, nói ra thì thật mất mặt."
Một con cá cưa dài đến mấy mét bị lưới quấn như bánh tét, chỉ cái mõm nhô ra ngoài, cái mõm dài tỉ lệ với thân, lại bè bè, răng hai bên như răng cưa, trách sao gọi là cá cưa.
Diệp Diệu Đông thấy nhóm người chèo thuyền muốn đi lấy dây thừng, vội gọi họ lại, "Khoan đã."
"Nó chưa chết à?" Mọi người giật mình lùi lại, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn con cá lớn kia.
"Không phải, ta muốn chụp ảnh trước."
"Hả? Ta còn tưởng cá chưa chết nên ngươi gọi chúng ta đừng lại gần."
"Chết ngắc rồi, mắt nhắm hết rồi, cái cưa kia cũng không nhúc nhích."
"Ngươi lại định chụp à? Cái máy ảnh của ngươi chỉ toàn chụp cá thôi, không thấy chụp người gì cả mà chỉ toàn thấy chụp cá."
"Ngươi thì hiểu cái gì."
Sau này muốn nhìn thấy con cá này khó lắm, đây là chiến tích lẫy lừng của hắn, đương nhiên phải chụp lại làm chứng cứ.
Sau này tiện thể lấy đại một tấm hình chụp hải dương mà hắn đã chụp, đó cũng là huyền thoại, ai có thể ngầu như hắn, có kinh nghiệm phong phú như hắn, còn nói có sách mách có chứng nữa.
Đây đều là lịch sử huy hoàng, là tư bản để hắn khoe khoang.
Diệp Diệu Đông nhanh chóng quay lại, bấm tách tách hai phát, cũng kêu mọi người thả ra, bất quá sau khi thả ra thì hắn không chụp nữa, bị trói không nhìn ra gì, đợi lưới mở ra hết thì hắn lại chụp một tấm.
"Mở hết lưới lớn ra trước đi, con này phải đưa vào bờ mới được, đã rách cả rồi, phải vá lại. Còn cái lưới cước thì lát nữa cắt bỏ luôn cho xong, lưới lớn thì cẩn thận chút, đừng để hỏng nặng quá, vá lại còn dùng được."
"Biết rồi."
Diệp phụ kích động chạy xuống xem, "To vậy à, may mà bắt được rồi."
"Ngươi xuống làm gì? Mau lái thuyền đuổi theo mấy con cá chết trôi kia kìa."
Diệp phụ quay đầu nhìn ra biển, đã trôi xa lắm rồi, ông chỉ thấy một mảng đen kịt, "Ừ ừ, ta lái thuyền đuổi theo ngay đây."
Nói xong ông còn bốc một con cá từ lưới ra xem, vẫn còn tươi lắm, không phải chết vì trúng độc, sau đó mới quay về buồng lái.
Khi quăng lưới bắt cá lớn, cũng bắt được không ít cá con, nói là nhỏ thực ra cũng là so với cá cưa thôi, chứ thực tế thì cũng không nhỏ, trong lưới giờ toàn là đồ có thể bán ra tiền.
Diệp Diệu Đông cũng ngồi xuống chụp mấy con cá xem thử, xem có phải bị thủy triều đỏ làm chết hay không, dù sao ban đêm nhìn nồng độ thủy triều đỏ vẫn cao lắm, không biết có độc hay không.
Thủy triều đỏ là do nhiều loại tảo khác nhau tạo thành, có loại tảo có độc, có loại thì không.
Cá bị ô nhiễm thủy triều đỏ thì mắt sẽ mờ đục, mất đi vẻ long lanh bình thường, có con còn lồi mắt ra.
Cá bị ô nhiễm nặng còn bị biến dạng, có con thì đầu to đuôi nhỏ, có con thì xương sống cong queo dị dạng, hoặc là da vàng đuôi xanh.
Mấy con đó thì tuyệt đối không ăn được, sẽ gây ngộ độc cho người.
Nếu chỉ đơn giản là môi trường nước thiếu oxy nghiêm trọng, dẫn đến tôm cá bị ngạt mà chết, thì vẫn ăn được.
Mấy con trên tay hắn lật qua lật lại đều là chết bình thường, vẫn còn rất tươi, ăn được.
Mấy người kia vừa gỡ lưới vừa gỡ cá con ra, tạo không gian, thấy mấy con cá này đều ăn được.
"May mà trong khoang thuyền vẫn còn lưới cước mới, còn có cái dùng, nếu không mớ cá chết nổi kia thì..."
"Ra biển nhất định phải chuẩn bị thêm đồ, mà thôi cũng không sao, chúng ta vẫn còn lưới cước mà? Lát nữa ai quăng lưới thì quăng lưới, ai dùng lưới tay thì dùng lưới tay, cố hốt một mẻ hết luôn, khó lắm mới nổi lên một đợt lớn thế này. Giờ đi lấy đồ trước đã, lưới đánh cá này lát nữa gỡ không xong đâu, để đó đã, lát tính tiếp."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông cũng vứt mấy con cá đang xem, đứng lên cầm ống nhòm nhìn ra biển xa, mấy con cá chết đang trôi theo sóng nước, ban nãy bị cá cưa vùng vẫy mà tan ra tứ phía, giờ bị dòng nước cuốn lại tụ lại một chỗ rồi.
Chủ yếu là số lượng quá nhiều, hướng gió và hướng nước đều cùng một hướng, không bị sóng đánh tan mà còn tụ lại.
Nếu thu sạch chỗ này vào trong, thì thu nhập cũng không nhỏ, đủ bù mấy ngày lênh đênh trên biển, chuyến này cứ thế về cũng không lỗ.
Ngày xưa nếu thấy một mớ cá chết như này, mọi người đã kích động hết cả rồi, đây chẳng phải của trời cho à, của trời cho đấy.
Nhưng mà mọi người đi theo Diệp Diệu Đông đánh bắt hai năm nay, tầm mắt cũng rộng ra, giá trị cũng cao hơn rồi, mớ cá này cũng chưa đủ để khiến bọn họ kích động.
Dù sao trước kia còn từng vớt một mẻ 110 nghìn cân cá ướp đầu to, mà đám này trên biển chắc chỉ có mấy chục nghìn cân, sao so được với 110 nghìn cân cá ướp đầu to kia?
Nhưng mà vui vẫn là vui, dù gì cũng thu hoạch lớn, không cần quăng lưới đi kéo từng mẻ, hàng hóa đã bày ra trước mặt, bọn họ chỉ cần bỏ sức ra vớt là thành của mình rồi, không cần trông chờ vào vận may.
Nên ai nấy đều tích cực hết sức, lập tức đi chuẩn bị.
Diệp phụ mở thuyền chạy ra chỗ đám cá chết đen kịt kia, bọn chúng chết hết rồi, không có sức lực, chỉ có thể trôi theo gió, không chạy nhanh được, hai ba lần là đuổi kịp.
Mấy người chèo thuyền cũng lấy lưới cước mới ra, chờ thuyền dừng là quăng ra hốt ngay cá trên mặt nước, hai người khác cầm lưới tay vớt ở mạn thuyền.
Vốn định dùng để vớt sứa, giờ đem ra vớt cá chết.
"Cá gì cũng có, nhiều quá trời..."
"Nói ít thôi, để sức mà làm, nhiều thế này, một lát không vớt hết đâu, chắc bận cả mấy tiếng."
"Bên kia hình như thủy triều đỏ đang lan ra, nhìn xa xa chỉ thấy một mảng nâu, không còn xanh lam biếc như mọi khi." Diệp Diệu Đông cầm ống nhòm nói.
"Trận thủy triều đỏ này xem ra nghiêm trọng thật."
"Nó đã tràn rộng ra từ lâu rồi, mình gặp phải thôi, mà không sao, mọi người cứ từ từ vớt, mấy con cá này là chết ngạt, không có vấn đề gì lớn, làm xong thì chúng ta về."
"Ừ, được, hốt hết chỗ này thì chắc kho cá cũng đầy."
Diệp Diệu Đông cũng cầm lưới tay vớt cùng mọi người, còn Diệp phụ thì chờ thuyền dừng lại xong cũng cầm lưới tay.
Cả thuyền đều đang ra sức vớt, vớt được bao nhiêu thì trút hết lên boong, ai cũng không rảnh mà thu gom đếm, chỉ muốn vớt hết cá ngoài biển trước đã.
Mặt trời đã lên cao từ khi họ vớt cá, dưới ánh mặt trời chói chang, ai nấy mặt mũi đều đỏ ửng cả lên, mồ hôi tuôn thẳng xuống biển, cả vùng biển chỉ có mình thuyền của họ vất vả cần cù mà vớt.
Ai nấy đều không có thời gian xuống khoang thuyền lấy khăn lau mồ hôi, mà cởi đại cái áo trên người ra, khoác lên cổ lấy lau.
Diệp Diệu Đông dạo gần đây đi ra biển thường xuyên nên da đã đen hơn trước vài tông rồi, mà so với ai nấy trên thuyền mặt đen thui, thì xem như là khá hơn nhiều rồi.
Đi ra ngoài, hắn không thể giống ở nhà, mà cứ phải như u linh mà trốn nắng, mà chỉ chú ý chút thôi, dù sao ở biển thì mặt trời gắt nhất.
"Ai mệt khi quăng lưới thì nghỉ một lát, hoặc ai tối qua chưa ngủ thì nghỉ một lát, giúp nấu cơm đi, mọi người sáng giờ chưa ăn gì, chắc cũng hết sức rồi, nghỉ một chút rồi tính."
Diệp phụ vừa lau mồ hôi vừa nói: "Ngươi cũng thức cả đêm rồi đấy, đi nghỉ một lát đi."
"Vậy thì mọi người nghỉ một chút đi, vớt một lát cũng không hết ngay được đâu, có thực mới vực được đạo, không ăn thì đói meo mất, ăn no rồi mới có sức làm, nghỉ ngơi đi, nấu cơm nấu cơm, nghỉ ngơi đi."
Mọi người nghe vậy thì đều nhanh chóng bỏ lưới xuống, ai cũng đầu tóc đầy mồ hôi, ai cũng mệt mỏi rã rời, họ phân công nhau ai thức cả đêm thì dựa vào nghỉ chút, ngủ bù rồi đi nấu cơm.
Chỉ có Diệp phụ thì lại đi qua mấy chỗ lưới bỏ lại, tiếp tục quăng lưới.
"Cha không nghỉ ngơi chút à?"
"Ta có mệt gì đâu, ngủ một giấc dậy lại lái thuyền mãi, có làm gì đâu, mấy đứa cứ nghỉ, để ta vớt thêm chút nữa."
"Vậy tùy cha."
Diệp Diệu Đông mệt mỏi dựa vào mạn thuyền, không dám nhắm mắt, hắn sợ vừa nhắm mắt là có thể ngủ luôn, lát nữa lại không dậy được.
Mấy người nghỉ ngơi một hồi lâu, cảm giác cánh tay không còn đau nhức như vậy, mới đứng dậy cầm ống nhòm nhìn một chút mặt biển xung quanh, vẫn như cũ chỉ có một mình thuyền của bọn họ lẻ loi.
Đầu năm nay có thể đi xa như vậy thì thuyền đánh cá quá ít, tài nguyên gần bờ lại phong phú, phần lớn chỉ cần một chiếc thuyền kéo lưới là đủ để kiếm lời từ việc đánh bắt gần bờ.
Mà trong thời gian bọn họ vớt cá, thủy triều đỏ đã lan tới, lan rộng ra xung quanh thuyền đánh cá của bọn họ, nhìn thấy một màu nâu, bao phủ cả cá.
Đàn cá vốn có màu đen thẫm, đen ở phần lưng, trắng ở phần bụng, giờ nhìn vào toàn một màu nâu.
Nếu như trước đây bị thủy triều đỏ bao phủ, có lẽ bọn họ cũng không nhận ra chỗ này có đàn cá chết nổi trên mặt biển.
Diệp Diệu Đông thấy sóng nước dập dềnh khiến thuyền đánh cá hơi lệch khỏi đàn cá, liền trèo lên khoang lái, lái thuyền đến gần đàn cá chết, chỗ nào tốt thì để cha hắn tiếp tục thả lưới.
Tiện thể hắn cũng ngồi nghỉ ngơi trong khoang lái, tiện thể tránh nắng.
Đến khi mọi người gọi hắn ăn cơm, hắn mới phát hiện không biết từ lúc nào đã mơ màng ngủ thiếp đi, lúc này bị đánh thức, cảm thấy toàn thân mệt mỏi, mắt gần như không mở nổi.
Nhưng hắn vẫn cố gắng chống cự, dựa vào ý chí mới tỉnh táo lại, xuống ăn cơm.
Ngư dân thật khổ, ăn không ngon ngủ không yên trên thuyền đánh cá là chuyện thường, gặp được đàn cá thì đừng hòng ngủ.
Mọi người ăn qua loa một chút cháo, lấp đầy dạ dày rồi nghỉ ngơi cho đủ sức, lại nhanh chóng đi vớt.
Sau khi vớt được con cá cưa diêu kia lên, mọi người cũng không gặp phải tình huống gì nữa, nhiều nhất là thuyền đánh cá hơi lệch khỏi đàn cá, chỉ cần chuyển lại là được.
Mọi người trải qua mấy giờ phơi nắng, cuối cùng cũng vớt hết đám cá chết nổi trên mặt biển, cả boong thuyền chất đống như ngọn núi nhỏ, cao hơn cả người, quả là thấp hơn đời của Diệp phụ bọn họ.
"Cuối cùng cũng vớt xong, chỉ vớt không thôi cũng mệt mỏi rồi..."
"Tay ta gần như mất cảm giác..."
"Đống này như ngọn núi nhỏ, ít nhất cũng phải ba năm vạn cân chứ? Không biết chỗ khác có không..."
"Ngươi cũng tham lam quá."
Diệp Diệu Đông cười nghe bọn họ bàn luận, "Lỡ phát hiện bên cạnh còn một đống nữa, các ngươi định làm gì?"
"Hả? Vậy thì nghỉ ngơi trước đã, tay nhấc cũng không lên nổi."
"Ha ha, vớt xong là tốt rồi, một lát nữa lái thuyền về thôi."
Diệp phụ vẫn cầm tay lưới, quyến luyến chuẩn bị vớt nốt mấy con cá lẻ loi còn sót lại trên mặt biển, không vớt sạch thì quá lãng phí.
Nếu là trước kia, nhìn thấy một con cá trên mặt biển, mọi người sẽ lập tức đi vớt, bây giờ thực sự là vớt được quá nhiều rồi, cánh tay đau nhức quá độ, mấy con còn lại lưa thưa mọi người không muốn động, chỉ để cho ông chủ già thu dọn.
Diệp Diệu Đông vỗ tay một cái, "Ban đêm theo ta đi ngủ, còn lại để các ngươi lái thuyền nhặt hàng chờ chúng ta tỉnh lại rồi đến giúp. Làm lâu như vậy rồi, ba người chúng ta cũng không chịu nổi."
"Được, các ngươi đi nghỉ trước đi, chỗ này cứ giao cho chúng ta." Diệp phụ sau khi đổ ra bốn năm con cá trong lưới thì vứt tay lưới sang một bên, "Ta đi lái thuyền về đây."
"Chúng ta nghỉ một lát trước, tay nhấc cũng không nổi, nghỉ ngơi một chút rồi chọn."
"Đi lấy một thùng đá trong khoang cá ra đổ lên trên đi, không phơi nắng sẽ không tươi nữa, đổ đá xuống các ngươi nghỉ tiếp." Diệp Diệu Đông bổ sung thêm.
"Được."
Dù sao lúc ra ngoài mang theo rất nhiều đá, đêm qua gặp thủy triều đỏ, nên cũng đã đổi bớt rồi, không có hàng kéo về, cái chỗ hàng ngày hôm qua cũng không cần dùng nhiều đá như vậy.
Vừa hay có thể lấy số đá kia ra trước phủ lên trên, tránh bị hỏng do phơi nắng, số đá còn lại cũng đủ dùng cho đám cá này.
Diệp Diệu Đông cũng mệt bở hơi tai, nhìn thời gian đã hơn 10 giờ rồi, quay về khoang nhỏ trên thuyền nằm xuống, hắn lập tức ngủ say.
Lần này tỉnh lại thì cả đám đều ngủ rất say, mãi đến chiều cập bến mới bị gọi dậy.
Hắn ngơ ngác, "Bên ngoài ồn ào vậy?"
"Cập bến rồi, đến bến tàu."
"Nhanh vậy sao?"
Diệp phụ nói: "Thực ra cũng không đi xa lắm, tối qua con lái thuyền về hết. Bây giờ mới hơn 2 giờ, hàng trên boong thuyền còn chưa lấy xong, cái đống hàng đó đủ loại cá, không như trước đây gặp đàn cá thì vớt được toàn một loại, chỗ này chủng loại quá nhiều, nhặt lên cũng chậm."
Diệp Diệu Đông lắc đầu cho tỉnh táo, "Đi thôi, trước lấy hàng xong, chờ về rồi ngủ một giấc thật ngon, dù sao cũng cập bến rồi, lưới đánh cá cũng rách, mai cũng không ra khơi được."
"À, đúng, cập bến rồi, thủy triều đỏ có lan đến gần bờ không?"
"Không có, bên ngoài có cả đống người đứng đó xem hàng trên thuyền mình kìa, nghe bọn họ nói, hình như không ai gặp thủy triều đỏ, hình như chỉ mỗi mình mình gặp thôi?"
"Đây chẳng phải vẫn chưa đến chiều tối sao? Đa phần thuyền đánh cá vẫn chưa quay về."
"Cũng có thể, dù sao ngoài kia người vây quanh thuyền chúng ta nhiều lắm, ghen tị muốn chết, ha ha..."
"Có cơm ăn chưa?"
"Cơm trưa vẫn còn thừa một ít, các ngươi có thể ăn trước rồi làm."
Diệp Diệu Đông gật đầu.
Ra khỏi khoang nhỏ liền thấy cả đám người bên bờ vây quanh thuyền đánh cá của họ xì xào, hắn muốn đi tiểu cũng phải quay hướng khác.
Hàng trên boong thuyền mới dọn được một nửa, vẫn còn rất nhiều, dù sao cũng chỉ có hai người, Diệp phụ còn phải lái thuyền, với lại bọn họ đều mệt mỏi quá độ, cánh tay đau nhức vì vớt cá đã sớm không nhấc nổi, hiệu quả thấp cũng là chuyện bình thường.
Nhưng khi bọn họ gia nhập vào thì hiệu suất cao hơn một chút.
Khi mặt trời xuống núi, cuối cùng cũng đã thu dọn xong toàn bộ hàng trên boong thuyền, chỉ còn lại con cá cưa diêu được bọc lưới như bánh chưng kia.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận