Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 539: Phán quyết nặng nề

Chương 539: Phán quyết nặng nềChương 539: Phán quyết nặng nề
Sự ra đời của một sinh mệnh mới là khởi đầu của mọi điều kỳ diệu.
Trong nhà vang lên tiếng cười nói vui vẻ, mọi người đều vây quanh giường nhìn đứa trẻ sơ sinh, trên mặt ai cũng rạng rỡ niềm vui.
Thế nhưng, đứa bé lại không chịu nổi, giữa những lời bàn tán vui vẻ của mọi người, nó lại bật khóc, có lẽ vì thấy xung quanh ồn ào quá.
Nó há miệng, mếu máo khóc lớn, lộ ra hai hàng lợi hồng hào, Diệp Diệu Đông nhìn vào mặt nó, nụ cười càng sâu hơn.
"Chắc là thấy ồn quá, ra ngoài đi, hai thằng nhóc ra ngoài chơi đi, đừng cứ sờ nó hoài, nó muốn ngủ rồi."
"Bố ơi, tối nay con có thể ngủ cùng em gái không ạ?"
"Không được, hai đứa ngủ xấu lắm, sẽ đạp trúng nó đấy, các con đi ngủ giường nhỏ đi"
Diệp Thành Dương chớp mắt: "Con cũng phải đi ngủ giường nhỏ hả bố?"
"Đúng rồi, ra ngoài chơi đi, ngoan nào, vài hôm nữa sẽ có trứng đỏ ăn mừng, còn có bánh uyên ương nữa..."
Hai đứa vừa nghe nói đến đồ ăn là vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài chơi.
Lúc này mẹ Diệp cũng ăn cơm xong đến giúp dọn dẹp, thấy chậu nước với tã lót vừa thay, bà thuận tay cầm ra cửa sau giặt luôn.
Quay lại trong nhà, bà mới nói: "Anh rể họ của con gặp chuyện rồi, các con có biết không?"
Vợ chồng Diệp Diệu Đông sững người một chút, nhìn nhau, anh mới nhíu mày nói: "Lâm Kiến Cường à? Người bị bắt vì đánh bạc mấy hôm trước ấy hả?"
"Đúng rồi, lúc nấy mẹ đi ăn cơm về gặp mợ cả của con, bà ấy nói Kiến Cường có thể bị kết án, chị họ Mỹ Anh đang khóc thảm thiết ở nhà đấy." Anh ngạc nhiên, chỉ đánh bạc thôi mà, chắc chỉ bị giam giữ phạt tiền thôi chứ? Sao lại bị kết án cơ chứ?
Dịp Tết này, cả làng đánh bài ăn tiền cũng chẳng sao cả.
Lâm Tú Thanh cũng thắc mắc hỏi: "Không phải chỉ bị giam vài ngày thôi sao?"
"Nghe nói cãi nhau với một người cùng đánh bạc, bị người ta khai ra là đã ăn trộm xe đạp, nên phải xử lý nghiêm khắc."
Đáng đời!
Hóa ra ngoài tội đánh bạc, còn có tiền án nữa.
Vậy thì anh cũng tính là đánh bậy đánh bạ lại trúng rồi.
Bà cụ cũng nhíu mày: "Chuyện gì đây, từng người một... có đủ chân tay, sao không làm việc đàng hoàng chứ?”
"Nghiện cờ bạc rồi thì làm sao dễ bỏ được, vào tù cũng tốt, đỡ phải hại vợ con, vợ anh ta vẫn chưa bị lôi kéo, chăm chỉ một chút cũng nuôi nổi con cái, cuộc sống cũng không đến nỗi lộn xộn. Không có anh ta, cả nhà có thể sống tốt hơn."
Anh cảm thấy hành động của mình đã cứu vãn được một gia đình...
Mẹ Diệp tán thành gật đầu: "Đúng vậy, không có nó còn tốt hơn."
Bà cụ thở dài, vỗ vỗ tay anh: "Con vẫn ngoan, những thứ không nên dính vào thì đều không dính vào, thật thà."
Diệp Diệu Đông: ”...'
Lâm Tú Thanh: Ngoan?
Mẹ Diệp: Thật thà?
Diệp Diệu Đông cười gượng, thật thà làm một kẻ vô dụng chính là ưu điểm của anhI
"Thôi được rồi, trời đã tối đen rồi, Tú Thanh sinh con buổi chiều cũng mệt lắm rồi, tối nay nghỉ ngơi sớm đi. Bọn mẹ về trước đây, sáng mai lại sang."
"Vâng, trời tối rồi mẹ và bà đi đường cẩn thận một chút, đi từ từ thôi." Sau khi mẹ Diệp dìu cụ già ra ngoài, Diệp Diệu Đông gọi hai đứa con vào ngủ.
Hôm nay anh cũng mệt nhoài người, đi biển về rồi lại lo lắng liên tục, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ, may mà mẹ con bình an. ....
Ra lệnh cho hai thằng con không được ồn ào, phải đi ngủ ngay lập tức, anh mới hôn lên má con gái, tắt đèn, nằm xuống đầu giường bên kia của hai mẹ con.
Tuy anh mệt lử nhưng đầu óc lại hưng phấn lắm, nằm xuống mãi không ngủ được, hai đứa nhóc trên giường nhỏ ở góc phòng cũng lẩm bẩm nho nhỏ, một lúc sau lại cười đùa ầm ï.
"Nếu mà còn ồn nữa, ngày mai bố sẽ chuyển giường nhỏ sang phòng khác, cho hai đứa ngủ riêng một phòng."
Chúng lập tức im bặt.
Nhưng đứa nhỏ lại khóc...
Cả đêm, Diệp Diệu Đông cũng chẳng biết dậy bao nhiêu lần, anh cứ cảm thấy mình vừa mới nhắm mắt được một lúc, kết quả chưa đầy 5 phút lại phải bò dậy.
Rồi trời vừa sáng, mẹ Diệp đã sang nấu bữa sáng cho họ, lại nấu riêng bữa ăn ở cữ cho Tú Thanh.
Anh lại chẳng ngủ được nữa.
Mang cái quầng thâm to tướng dưới mắt, anh bò dậy đạp xe đến thị trấn, mua đủ thứ mẹ anh dặn, tiện thể mua thêm thuốc lá rượu bánh kẹo, đây là để mang đến nhà bí thư Trần.
Mãi đến khi vê nhà, nhìn thấy một hàng tã lót treo trên cành tre trước cửa, đếm số lượng, anh mới biết đêm qua mình dậy bao nhiêu lần.
8 cái tã, ăn chẳng được bao nhiêu, mà đi vệ sinh nhiều vậy? Anh cũng phục luôn.
Để lại đồ mà mẹ bảo mua xong, anh mang theo món quà hậu hĩnh đã chuẩn bị sẵn đến nhà bí thư Trần, lại được báo là ông ấy đi làm rồi, không có ở nhà.
Diệp Diệu Đông đành phải để đồ lại, đợi qua giờ cơm lại đến, kết quả người ta lại không có nhà, nói là đi họp rồi. Anh đành phải đợi đến sáng hôm sau, xách theo trứng đỏ đến cửa, lần này mới gặp được người.
"Muốn đến cảm ơn mà còn chẳng gặp được người, bí thư Trần đúng là bận rộn thật."
"Dạo này bận lắm, cả huyện đang đấu tranh nghiêm khắc. Hôm trước cậu thật may mắn, đúng lúc sinh con vào đợt đó, nếu mà chậm một bước, tôi cũng chẳng bảo vệ nổi."
Hôm trước A Quang tìm Bí thư Trần nói nhỏ, trong lòng cũng thót tim thay họ.
"Đúng vậy, sinh đúng lúc quá, may mà có anh giúp kéo dài thêm chút thời gian, cảm ơn nhiều lắm, trứng đỏ mới luộc xong, cũng để mang lại chút may mắn cho mọi người."
"Cảm ơn gì, chuyện giúp đỡ thôi mà, chỉ là tiền phạt của cậu không thể thiếu được, với lại vợ cậu phải đi thắt ống dẫn trứng, vốn là phải bảo hai người mấy hôm nay đi ngay, tôi nói giúp rồi, có thể đợi hết tháng mới đi."
Diệp Diệu Đông cảm khái trong lòng, quả nhiên có người quen trong triều đình thì mọi việc dễ dàng, ít chịu khổ một chút cũng tốt.
"Cảm ơn anh đã nói giùm, tiền phạt bao nhiêu tôi nhất định sẽ nộp, miễn sao vợ con bớt chịu tội một chút."
"Tiền phạt của cậu đáng lẽ tôi có thể quyết định phạt ít hơn một chút, nhưng mà hôm trước thời gian của cậu trùng hợp quá, mấy người kia biết là vừa sinh xong, mặt đều tối sầm lại, về bảo chúng tôi phải phạt nhiều hơn."
Chết tiệt!
"Phạt bao nhiêu chẳng phải là do thôn quyết định sao? Vậy giờ phải phạt bao nhiêu?"
"Bọn tôi đã bàn bạc rồi, cũng không cần phạt nhiều, giống như những người khác trong thôn, phạt 500 thôi.
Anh nhíu mày rồi lập tức thả lỏng: "Vậy còn tạm được, cảm ơn nhiều, lát nữa tôi về nhà lấy tiền đi nộp phạt ngay."
Còn tưởng sẽ bị phạt cả nghìn, 500 thì còn ổn.
Nghe nói ở thôn bên cạnh có nhà khá giả bị phạt 1000. chỉ vì nhà họ mua tỉ vi, nên bị phạt nhiêu hơn người ta vô cớ. ...
"Ừ, không gấp đâu, mấy hôm nữa nộp cũng được."
"Nộp sớm cho xong thì hơn."
"Tùy cậu thôi, tôi đi làm đây."
"Ø, khoan đã, hỏi anh một chuyện..." Diệp Diệu Đông nghĩ đến chuyện mẹ anh nói hôm trước, vội vàng chặn bí thư Trần lại.
Bước chân bí thư Trân vừa sải ra ngoài lại dừng lại: "Chuyện gì vậy?”
"Nghe nói Lâm Kiến Cường sắp bị kết án, có thật không?"
"À đúng rồi, anh ta là họ hàng của cậu. Tôi cũng mới đi họp chiều qua, vừa hay lấy được bản báo cáo gửi xuống. Anh ta bị phạt 10 năm tù, cũng là số nhọ, đúng lúc đâm đầu vào chỗ đó, lại còn ăn trộm nữa, trực tiếp bị xử nặng luôn. Nếu mà sớm hơn vài tháng, phạt ít tiền, giam nửa tháng là ra rồi."
"Mới bị bắt vào đó có mấy ngày? Sao nhanh thế đã bị kết án rồi?"
"Bây giờ chú trọng hiệu quả và nghiêm khắc, nghe nói quy trình rút ngắn xuống còn 3 ngày, mấy tháng này bắt không ít người đâu."
Cũng tốt, ngồi tù 10 năm đi! Đỡ phải hại người.
"Cải cách mở cửa rồi, cộng thêm mấy năm nay thanh niên trí thức lần lượt về thành phố, mấy người trẻ tuổi rảnh rỗi, không có việc gì làm dễ sinh sự."
"Ai bảo không phải... Haiz..." Bí thư Trần vừa nói vừa chắp tay sau lưng, thở dài một hơi rồi bước ra ngoài.
Biết tên nghiện cờ bạc bị phạt 10 năm, Diệp Diệu Đông thấy nhẹ nhõm trong lòng, về là lấy tiền đi nộp phạt ngay.
Chỗ quê của họ, về cơ bản mọi chuyện đều do thôn quyết định, tiền phạt cũng nộp cho thôn.
Nộp tiền xong là chuyện coi như đã qua.
Lâm Tú Thanh biết Lâm Kiến Cường bị phạt 10 năm, lại thấy hơi quá tay...
"Lâu vậy cơ à... Em còn tưởng chỉ vài ngày thôi."
"Đáng đời, ai bảo ăn trộm, nếu mà tội lưu manh thì càng toi, trực tiếp xử bắn luôn!"
"Bây giờ bên ngoài trật tự an ninh quá hỗn loạn."
Mẹ Diệp bưng trứng hấp vào, nói: "Bắt cũng tốt, đỡ phải ép chị họ của con đi vay tiền khắp nơi cho nó, trước giờ có biết nó đánh bạc đâu. Lại đây ăn cho nóng nè..."
Mẹ Diệp đập ba quả trứng, cho thêm táo đỏ, long nhãn vào trứng hấp, còn thêm cả đường đỏ, nhìn màu đỏ thẫm.
Lâm Tú Thanh chỉ ăn hai quả, rồi đưa bát đũa cho Diệp Diệu Đông: "Em no rồi, anh ăn đi..."
"Cái này hấp cho em ăn đấy, em ăn nhiều vào, anh không ăn đâu."
"Bữa sáng vừa ăn mì trường thọ nấu rượu, mới 9 giờ mà mẹ lại hấp trứng rồi, em làm sao ăn nổi, anh ăn giúp em đi, đừng lãng phí."
Diệp Diệu Đông đành phải nhận lấy bát đũa của cô, ăn nốt quả trứng đó.
Hai ngày nay anh ăn không ít đồ ăn kiêng cữ thừa của cô, bởi vì trong các món ăn kiêng của cô đều có rượu, không phải canh cá thêm rượu thì là mì trường thọ thêm rượu, hoặc là tôm trắng hầm rượu, toàn là canh nước có rượu, hai đứa con trai không ăn được, đều vào bụng anh hết.
Anh cũng cảm nhận rõ ràng cân nặng của mình đang tăng lên...
"Ăn không hết nhiều vậy đâu, lần sau bảo mẹ hấp hai quả là được rồi."
Lâm Tú Thanh cười không nói gì.
Mẹ Diệp xen vào: "Hai quả mẹ sợ không đủ cho con ăn, con vừa mới sinh xong không thể để đói bụng được. Trứng gà mẹ để dành rất nhiều, sớm giữ lại rồi, ngoài một ít để ấp gà con, còn lại cũng đủ cho con ăn, còn có mấy con gà trống lớn nữa, nuôi hơn một năm rồi, sáng nay giết một con hầm lên, mấy hôm nay cho con ăn cơm." Nói là cho cô ăn cơm, nhưng anh cũng có phần đầu gà cổ gà chân gà... Mới có mấy ngày mà eo anh đã véo ra một mớ thịt mềm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận