Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1088: Thuyền nhỏ cũng quay về rồi (length: 35681)

Cả nhà vừa mới lên bàn ăn cơm liền nhìn thấy cha hắn cùng mẹ hắn cùng nhau đến, cả nửa bàn người đều kinh ngạc.
Diệp Diệu Đông cũng ngạc nhiên, mẹ hắn uống nhầm thuốc à, hôm nay thế mà không ở ngoài đường hóng mát đến tối, hắn vội vàng đặt đũa xuống.
"Mẹ, sao ngươi lại tới đây?"
"Cơm không cho ta ăn?"
"Không phải, ngươi đến nhanh vậy sao? Vừa nãy không phải đang tán gẫu? Trò chuyện đủ chưa?"
"Nói mấy câu thôi, giữa trưa mặt trời lớn như vậy, ở nhà lâu vậy không về, cũng không biết cha ngươi bị làm ra sao rồi, ta đương nhiên phải về sớm một chút xem."
"À."
Hắn hiểu rồi, hóa ra là giữa trưa mặt trời lớn vậy, trên đường lại ít người, độ hóng mát không cao, nên làm gì thì cứ làm, dọn dẹp nhà cửa cho xong, lấp đầy cái bụng xong xuôi, đợi mặt trời xuống núi rồi lại hả hê... không đúng, là đối phó mấy bà hàng xóm tò mò.
Mẹ Diệp tự lấy cơm rồi ngồi xuống, lúc này mới cảm khái nói: "Vẫn là ở nhà thoải mái hơn."
"Lúc ở thành phố không có đi dạo phố à?" Lâm Tú Thanh tò mò hỏi.
"Có đi, nhưng sao có thể ngày nào cũng ra đường được chứ, lúc A Viễn mấy đứa nhỏ đến, ta dẫn tụi nó, tụi nó dẫn ta, cùng nhau ra thành phố dạo một vòng."
"Đúng nhỉ, bọn chúng cũng đang nghỉ hè, hè nào cũng được đưa tới thành phố để giúp việc."
"Đúng vậy, hôm trước vừa tan học đã tới, bất quá chúng nó kháng nghị, nói năm ngoái cả đông lẫn hè đều ở đây làm việc, cũng không ra ngoài đi dạo được, cũng không biết mặt trời thành phố trông ra sao. Hôm trước vừa tới đã nói muốn ra ngoài đi dạo đã rồi mới làm, không thì lại hết cơ hội, vừa khai giảng là phải lập tức về rồi."
"Vậy phải dẫn chúng nó đi dạo một vòng, khó khăn lắm mới được lên thành phố một chuyến, sao có thể không ra ngoài, về quê đám bạn hỏi cũng không biết kể thành phố có gì, trông như thế nào."
"Đúng, sau đó ta đến cũng không có đi dạo được, lại sắp phải về rồi, cho nên ta dẫn chúng nó ra ngoài dạo một vòng, ta không nói được tiếng phổ thông, chúng nó thì được, vừa hay cùng nhau ra ngoài xem."
Diệp Diệu Đông quay sang nhìn Lâm Tú Thanh, "A Viễn cuối năm lớp 9, cùng A Hải như nhau à? Cháu gái lớn của ngươi lên lớp 10?"
"Ừ, A Viễn học xong tiểu học không phải đã nghỉ rồi sao? Sau đó ngươi bảo nó tiếp tục đi học, năm ngoái nó mới quay lại học lần đầu, năm nay cuối năm là lớp 9."
"Vậy là học một năm rồi vừa vặn tốt nghiệp, cháu gái lớn của ngươi không phải nói thành tích tốt lắm sao, cuối năm có muốn đưa lên thành phố học không? Dù sao anh cả, chị dâu của ngươi cũng ở thành phố, cô cháu gái đó là con của anh hai, nhưng cũng không sao, nhà đó vẫn do anh hai ngươi lo liệu, cháu gái lớn ngươi qua, cuối tuần rảnh thì cũng có thể giúp bọn họ chút việc. Điều kiện giáo dục thành phố chắc chắn tốt hơn ở dưới trấn các ngươi."
Lâm Tú Thanh nhíu mày một cái, trầm mặc suy nghĩ.
Mẹ Diệp chen vào trước, "Ngươi đừng có bày vẽ lung tung, cái này sắp xếp, cái kia an bài, con cái nhà người ta, người ta tự tính toán, ở gần nhà một chút có sao đâu."
"Sao lại nói thế, người ở chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, có điều kiện thì đương nhiên phải cho con cái tốt hơn, dù sao cũng có người nhà ở thành phố, con cái ham học hỏi thì tất nhiên nên sắp xếp ổn thỏa một chút."
Lâm Tú Thanh nói: "Cái này phải hỏi ý anh hai chị hai bọn họ."
"Hỏi thử thôi, đến lúc đó cùng cha mẹ ở chung cũng được, đều có trưởng bối ở đấy, cũng có thể coi sóc đứa bé, nếu mà đi học xa trong thành phố không tiện, ta mua cho nó cái xe đạp."
"Chỉ sợ chuyển trường không hợp, sao có chuyện dễ vậy được, ở trấn dù sao gần, có chuyện gì chạy qua chạy lại cũng tiện."
Diệp Diệu Đông không nói thêm.
Nhưng, sau đó Lâm Tú Thanh thật sự gọi điện thoại hỏi anh hai, nhưng cả hai vợ chồng vẫn thấy ở trấn dễ hơn, cũng chỉ còn hai năm nữa, lên thành phố lại thêm phiền người khác, dù sao mọi người cũng đều phải dậy sớm đi làm, bận cả ngày.
Nhưng chuyện này lại đến tai Lâm Hướng Huy, bọn họ lại động lòng, muốn đưa ba đứa con mình đến thành phố học, dù sao chúng nó cũng không ở nhà, cho bọn nó ở nhà cũng phải làm phiền ông bà, cùng đưa lên thành phố học thì cũng ở dưới mắt dễ coi sóc.
Học cấp 2 thì có thể học ở các thôn lân cận, chào hỏi trước là được, chỗ còn lại cũng không quá phiền phức.
Bất quá đây là chuyện của sau này.
Mọi người tiện thể hàn huyên vài câu xong, chủ đề lại quay về cặp song sinh.
Diệp Diệu Đông cũng nói một chút việc Huệ Mỹ không làm được nữa.
"Mấy hôm trước lên xã, bọn họ báo một tiếng, nhân viên chính phủ vi phạm chính sách, sau này Huệ Mỹ không làm được nữa, nhưng họ bảo chỉ tiêu giữ lại cho ta."
Cha Diệp gật gật đầu, "Vậy còn giữ lại chỉ tiêu là được rồi."
Lâm Tú Thanh hơi rục rịch, nhưng nghĩ mình không thể rời nhà, mình lại là con thứ, đành bỏ cái ý kia.
Mẹ Diệp lại nói: "Nghe nói cái chỉ tiêu này bán được mấy trăm tệ đấy…."
Diệp Diệu Đông bực mình nói: "Nghĩ cái gì thế? Chúng ta còn thiếu mấy trăm đồng này à, bát cơm này đương nhiên là phải giữ lại."
Cha Diệp cũng phụ họa, "Đúng đó, nếu có thể vào xã làm việc, nửa đời sau chẳng lo gì nữa, sau này tìm vợ cũng dễ hơn…"
"Vậy cứ giữ lại đi, đợi các con trong nhà lớn lên rồi cho bọn nó đi làm."
"Rồi tính sau, trong nhà cũng không có đứa nào hợp cả, con cái còn nhỏ quá, A Hải đã sớm đi xưởng đóng tàu học việc rồi. Cũng gần ngày mùng 2 ta muốn vào thành phố thăm lãnh đạo, tối nay A Thanh cho ta ít tiền, ta đi mua chút rượu thuốc lá gì đó, cũng chỉ mấy ngày thôi."
"Không cần em chuẩn bị cho anh?"
"Để tự anh ra cửa hàng xem xét, cái gì tốt nhất thì mua cái đó, cho nó thể diện một chút."
"Vậy cũng được, để anh tự chọn, ngày thường anh vẫn thường đi lại, chắc anh cũng rõ người ta thích gì."
Mẹ Diệp không biết bọn họ đang nói gì, tò mò hỏi: "Lãnh đạo nào? Làm gì mà mua đồ cao cấp thế?"
Diệp Diệu Đông kể lại chuyện cục trưởng Trần được thăng chức lên thành phố cho bà nghe, mẹ Diệp mới không nói gì, chỉ nói là phải thế.
Ăn cơm xong, bà liền không thể chờ đợi được mà đi trước, nói là phải về nhà dọn dẹp quét tước, muốn về làm vệ sinh trước.
Nói là nói vậy, nhưng đợi Diệp Diệu Đông ngủ trưa dậy, thừa lúc trời chưa nắng gắt, ngả về chiều, đang định đạp xe lên trấn đi dạo thì thấy mẹ mình đang hớn hở khoa tay múa chân ngoài thôn, hắn đạp xe ngang qua vẫn còn nghe được tiếng cười vui vẻ của mẹ.
Cũng không biết bà đã dọn xong nhà rồi đi ra hay là chưa về nhà dọn dẹp.
Dù sao đợi hắn mua đồ xong trở về thì trời đã tối, mặt trời đã xuống núi, mẹ hắn vẫn ở chỗ cũ, mà đám dân làng ai nấy cũng đều bưng bát tụ tập lại nghe mẹ hắn kể chuyện.
Nhà bọn hắn vì buổi trưa đi nhà Huệ Mỹ, cơm chiều cũng ăn hơi muộn, ăn xong cũng đã 2 giờ, cho nên bữa tối cũng dời xuống muộn hơn một chút, mẹ hắn mới không vội về nhà.
Nhưng lúc hắn lại gần, lại không nghe thấy mẹ hắn khoe khoang mình được biết những gì ở thành phố, hay cảm xúc được trải nghiệm xe hơi nhỏ nữa, mà lại đang khen hắn?
Hắn nghe được tên mình liền dừng lại, lại lui ra sau, muốn nghe xem mẹ mình khen hắn cái gì.
"Nghe nói lãnh đạo còn muốn cho nó phần thưởng đấy, hai ngày nữa là vào thành phố lĩnh thưởng." Mẹ Diệp mừng ra mặt, nửa buổi chiều miệng chẳng khép lại được.
"Cũng không biết cái đồ vật kia trông ra sao, nghe nói dài mấy chục cen-ti-mét…."
"Cả hai người bọn nó trên thuyền đều nhìn thấy, đời này mà vớt được quả bom nước ngoài cũng là trâu bò lắm rồi."
"Chuyện gì tốt cũng rơi trúng A Đông, không thì vớt được cá bị sét đánh, thì là nhặt được 110 ngàn cân hàng trên mạng, giờ lại vớt được bom máy bay trực thăng, trước còn mò được một cái đỉnh lớn, khi nào nó vớt được luôn máy bay trực thăng chắc là phát tài luôn."
"Ha ha, ngươi đúng là hay nghĩ, lại muốn nhờ nó kiếm tiền à? Nó kiếm nhiều lắm rồi, ngươi phù hộ ta đi."
"Ngươi có cái rắm vận khí, vẫn là nó may mắn hơn."
"Nhà các người phát đạt rồi, khi nào A Đông mua một cái xe hơi nhỏ đi, để mọi người mở mang tầm mắt."
Mẹ Diệp cười không khép miệng được, "Xe hơi nhỏ mắc chết người, nghe nói một chiếc phải hết mấy vạn, có tiền đó làm gì không được? Giữ lại cả đời không lo ăn mặc, mua cái cục sắt đấy phí tiền."
"Mua cái cục sắt đó thì oai phong biết bao, không biết nó trông như nào, cả chiều chẳng thấy nó, thật đáng tiếc, đời này không biết có cơ hội lên thành phố một chuyến không, xem xe đầy đường thì trông thế nào."
"Mạng của các ngươi tốt, sinh được mấy đứa con trai giỏi, giờ đã được ngồi xe hơi kiểu Tây rồi, trước kia chỉ nhìn trên báo, nghe nói loại xe này chỉ để chở khách nước ngoài …."
"Người ta bây giờ là hưởng phúc con rể, nó cũng có một con rể tốt, chuyện gì tốt đều về nhà chúng nó, hai nhà này một nhà còn lợi hại hơn nhà kia, chuyện gì tốt đều để hai nhà chúng bay chiếm hết, lại còn là người thân nữa."
"Tiếc quá, lúc ấy sao không thấy A Quang lợi hại thế, lợi đều để nhà nó chiếm…"
Mẹ Diệp nghe đến đây thì không vui, "Cái gì mà nhà chúng ta chiếm lợi?
"Hai đứa nhỏ kia cũng là qua mai mối đàng hoàng, sau đó mới từ từ trò chuyện rồi kết hôn. Khi cưới, nhà chúng nó chỉ có một chiếc thuyền, đúng là Huệ Mỹ vượng phu."
"Đúng đúng đúng, Huệ Mỹ đúng là vượng phu, gả đi chưa được ba năm đã sinh ba đứa. Ai có phúc khí bằng nó, hơn nữa sau khi gả đi, chồng nó càng ngày càng làm ăn phát đạt."
"Đúng vậy đó..."
"Trước đây, thấy A Đông với A Quang ngày nào cũng trà trộn với nhau, hai đứa chẳng có việc gì đàng hoàng để làm, chỉ chơi bời lêu lổng, ăn với uống. Không ngờ chỉ mấy năm, một đứa còn lợi hại hơn đứa kia."
"Bây giờ cả thôn đều nhờ vào A Đông dẫn mọi người kiếm được nhiều tiền..."
"A Đông đã nói rồi, tiên phú kéo theo hậu phú..."
Diệp Diệu Đông nghe vậy liền vội lên tiếng: "Đừng đừng đừng... Lời này đâu phải ta nói, lời này là lãnh đạo vĩ đại nói, không thể chụp mũ lung tung được. Ta gánh không nổi đâu. Ta chỉ là xem trên báo thấy thôi, lãnh đạo vĩ đại của chúng ta quá tài giỏi, nói câu nào câu nấy đều là chân lý, ta sùng bái ông ấy lắm, cảm thấy ông ấy nói quá có đạo lý, tiên phú kéo theo hậu phú."
"Ha ha, tất nhiên là lãnh đạo nói rồi, ý mọi người là ông nói hay quá..."
"Mọi người cũng hãy cầu nguyện nhiều vào, cầu cho ta phát tài lớn, làm việc gì cũng thuận lợi, như vậy tiên phú mới có thể kéo theo hậu phú."
"A Đông, trong thôn nghe nói có chỗ nghiên cứu nuôi rong biển có phải thật không? Có thành công không? Nghe nói là mời được hai người tới, đều ở ủy ban làng?"
"Đúng đúng đúng, bọn ta cũng có nghe, nói là A Đông ông đề nghị. Cái này nuôi ra có kiếm được tiền không vậy?"
Diệp Diệu Đông gật gật đầu: "Đương nhiên là có rồi, nghe nói mấy chỗ khác người ta đều nuôi được rồi, hai người ở ủy ban làng chính là mời đến để nuôi rong biển. Nếu sang năm bọn họ nuôi thành công thì sau này mọi người đều có thể nuôi theo. Đến lúc đó có thể đem lại lợi ích cho cả thôn."
"Vậy mọi người có phải cũng có thể phát tài không?"
"Có phát tài hay không, thì ta cũng không rõ, cứ chờ xem tình hình trồng trọt thế nào đã. Nhưng chỉ cần có thể trồng thành công thì chắc chắn là kiếm được tiền. Dù sao cũng hơn việc mọi người không có gì làm, chỉ có thể làm thuê lặt vặt, mỗi nhà chỉ giữ lại được một ít đất cho riêng mình."
"Cũng đúng, dù sao cũng có một việc ổn định để làm."
"Trời tối rồi, mẹ ơi, nên về nhà ăn cơm thôi."
Mẹ Diệp gật gật đầu: "Đúng là nên về nhà ăn cơm rồi. Trưa đã ăn muộn, bây giờ trời lại tối. Đi đi đi, ta với con cùng về. Nãy giờ nói chuyện với mọi người nãy giờ, miệng cũng khô hết cả rồi."
Diệp Diệu Đông đạp xe đạp đi trước một bước.
Vốn tưởng rằng mẹ hắn cũng sẽ lập tức đi theo, nên sau khi về đến nhà, hắn liền kêu A Thanh ăn cơm. Không ngờ hắn đánh giá thấp mẹ hắn, miệng thì kêu khát, nói là nên về ăn cơm đi, nhưng vẫn một hồi lâu mà chưa thấy bà ta về.
Hắn còn phải để Diệp Thành Hồ chạy về nhà cũ gọi cha hắn về ăn cơm, tiện thể gọi luôn mẹ hắn về. Thế nhưng đến khi cơm nước xong xuôi, mẹ hắn mới thong thả về đến.
Nói đi nói lại cũng là do các hương thân quá nhiệt tình, nói hết chuyện này đến chuyện khác, chẳng dừng lại được.
Người trong nhà đều biết rõ, mấy lời này cứ nghe cho vui là được.
Bất quá nha, đi vào thành phố đợi nhiều ngày như vậy, giờ lại nở mày nở mặt về, đương nhiên là đáng để nói chuyện với các hương thân một hồi, nói đến hừng đông cũng được.
Huống chi dạo gần đây trong thôn cứ hết tin này đến tin khác, đều liên quan đến nhà bọn hắn, tin nào cũng là bom tấn, đáng để kể đi kể lại nửa tháng, bây giờ lại gom hết vào một chỗ.
Không phải chuyện hắn vớt được đồ đánh hàng lậu, thì cũng là chuyện nhanh chóng đi bắt sứa. Còn có chuyện muốn nuôi rong biển, hoặc là chuyện cuộc sống gia đình sinh đôi của A Quang, còn mời cả xe hơi nhỏ nữa.
Chuyện nào cũng không nhỏ, đều là chuyện hiếm lạ, mẹ hắn hưng phấn nên muốn chia sẻ cùng mọi người cũng là chuyện bình thường.
Chờ đến ngày 30 hắn lại mở một tàu lưới kéo, rồi mang về mười chiếc thuyền gỗ nhỏ nữa, trong thôn lại nổi lên một phen xôn xao nữa.
Mẹ hắn kể đi kể lại suốt hai ngày, đang lúc có chút ngán thì hắn lại chuẩn bị cho bà đề tài mới, có khi đó bà còn khó bảo về nhà ăn cơm hơn cả lũ trẻ.
Cha Diệp cũng phấn khởi, hết đi ra bờ biển ngắm nhìn một lượt rồi lại về, chẳng hề ngại nắng nôi, nhiệt tình chẳng hề giảm sút.
Khi về nhà, ông còn nói với Diệp Diệu Đông: "Mấy chiếc trong xưởng đóng về có hai chiếc, trên tàu đã đánh dấu 'mọc lên ở phương đông 002', mấy chiếc thuyền kia ở nhà có còn chưa sơn ký hiệu lên không? Để chút nữa ba nói với mấy đứa biểu huynh đệ của con, lúc bảo dưỡng thì sơn luôn lên. Đã đánh số đến 011 rồi à?"
"Ừ, là 011. Con cũng đã nói với bọn họ rồi, số hiệu của bốn chiếc kia cũng đã báo cho bọn họ, để tự bọn họ bảo dưỡng rồi đánh số vào, dù sao 7 chiếc trong xưởng là từ 001 đến 007."
Vốn là có ba chiếc thuyền, cùng anh cả với anh hai của hắn hợp tác. Nhà bọn họ có một chiếc, của biểu ca một chiếc, Diệp Diệu Sinh một chiếc.
Sau đó, một thời gian trước chiếc 001 về sớm hơn thuyền đánh cá của anh cả, anh hai hắn một bước, lúc còn kéo được 110 nghìn cân cá ướp đầu to còn gặp phải hải tặc. Đánh hải tặc, thuyền Bội Thu cùng một người, mỗi người lấy một chiếc thuyền của bọn hải tặc.
Cho nên giờ đang thả 5 chiếc ra ngoài cho thuê.
Hôm nay chiếc 002 vừa về, trong xưởng còn lại chiếc 003 đến 007 đang đóng.
Nói ra thì thật hết hồn, nhiều thuyền như vậy.
"Tốt tốt tốt, đánh số lên hết thế này, đến lúc đó liền biết chiếc thuyền nào ở chỗ ai, ai biết sau này thuyền của con có tăng lên không."
"Ừ."
Cha hắn giờ cực kỳ tin tưởng vào hắn.
"Trong thôn mọi người đều nói, hai bến cảng đều là thuyền của con, ha ha, cũng có người nói bảo sao đợt trước mẹ con gọi hai mươi công nhân, hóa ra là mua nhiều thuyền nhỏ vậy."
"Để chút nữa mang mấy thuyền nhỏ ra cột cạnh mấy thuyền lớn, hai ngày nữa đợi khi nào thủy triều dâng, Đông Thăng mắc cạn thì mình tranh thủ đưa mấy thuyền nhỏ lên tàu lớn cố định trước, nhiều thuyền như vậy cũng là một đại công trình."
"Ừ, nhiều thuyền vậy phải sớm sắp xếp cho ổn thỏa, thuyền mới tới cứ thế là có thể kéo cả đám công nhân theo."
"Cái này con đã sớm tính cả rồi, còn phải liên tục đốc thúc chứ nếu không thì có trùng hợp thế này được sao."
"Bây giờ cứ coi như là một chiếc Đông Thăng với một chiếc số 2 do mình ta chạy. Ngoài ra còn có năm chiếc nữa với chiếc thuyền cũ của con cho thuê. Mấy cái đó không cần lo, nhưng còn có mười chiếc thuyền gỗ nhỏ này nữa, để chút nữa mình tính toán lại nhân số, thiếu công nhân thì mình lại gọi thêm."
"Gọi thêm bốn người nữa là gần đủ, bốn người đó đều để trên chiếc số 2. Mẹ giúp con gọi hai mươi người, vừa đủ cho mười thuyền gỗ nhỏ, những người lái trên Đông Thăng thì nguyên xi."
"Thế thì gần đủ rồi, thuyền gỗ nhỏ chỉ cần lo vớt thôi. Đầy không chất được nữa thì đưa đến trên tàu Đông Thăng để phân loại. Những người trên tàu Đông Thăng quả thực không thể thiếu."
"Ừm, chút nữa con sẽ nói chuyện với mẹ..."
"Nói với ta chuyện gì?"
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền, mẹ hắn vừa tươi cười hớn hở bước tới.
Diệp Diệu Đông nói cho bà về chuyện gọi thêm bốn người nữa.
Mẹ Diệp vui vẻ: "Vừa nãy mọi người ở đó còn nói con một thoáng lại vung tiền mua thêm mười chiếc, hết cả hồn. Họ bảo lần này con ra ngoài kiếm được nhiều tiền chắc sẽ mua một chiếc xe hơi nhỏ cho mọi người xem..."
"Con nhiều tiền phỏng tay sao? Mấy chục ngàn tệ đi mua một cái xe hơi nhỏ có làm được gì đâu. Xe kia có chở được hàng không, có chở được người không? Khi nào có mấy triệu trong tay, đường xá trong thôn được sửa phẳng lì, lúc đó con sẽ lo liệu hết."
"Đến khi con kiếm được mấy triệu thì mẹ đã xuống gặp Phật tổ rồi."
Bà lại nói: "Thế thì tốt, phù hộ Đông Tử kiếm được nhiều tiền."
Mặt mẹ Diệp lập tức sầm xuống, không còn nụ cười. Bà chỉ nói đùa một chút thôi mà.
"Mẹ chết rồi còn muốn phù hộ cho nó, lúc sống có cho mẹ hưởng phúc gì đâu..."
"Ai nói lúc sống không cho mẹ hưởng phúc? Giờ mẹ đang hưởng phúc đây thôi. Cả thôn ai không ghen tị với mẹ sinh được mấy đứa con trai tốt như vậy, đứa nào cũng tiền đồ. Mấy ngày gần đây con thấy mặt mẹ lúc nào cũng toe toét, thích chí ra mặt."
"Sao mà giống nhau được?"
"Sao lại không giống nhau? Giờ thời gian của mẹ là ở trong thôn có phải không, còn ăn cơm nhà nước. Con trai con rể đều đang kiếm mặt cho mẹ. Ai mà không ghen tị với mẹ."
Mẹ Diệp vừa được bà nịnh nọt lại tiếp tục khoe khoang: "Nếu thật sự mà mua được xe hơi nhỏ thì oai phong thật, cả huyện mình cũng chẳng thấy chiếc nào."
"Nằm mơ đi!"
Cha Diệp giận dữ liếc mắt nhìn bà một cái: "Một chiếc xe hơi nhỏ ít ra cũng phải hai ba chục ngàn tệ, ba bốn vạn tệ chứ ít gì. Đủ tiền mua mấy chiếc thuyền rồi. Mua được hai chiếc Đông Thăng, cả mười chiếc thuyền lưới kéo nhỏ kia luôn. Thuyền kiếm được bao nhiêu tiền? Còn xe thì kiếm được bao nhiêu?"
"Con nghe nói người ta lái xe hơi nhỏ một tháng cũng kiếm được mấy nghìn tệ tiền lương."
"Nằm mơ à? Lái xe tải lớn cũng chỉ được vài trăm tệ thôi. Lái xe hơi nhỏ mà lương gấp mười lần à? Đấy là người ta làm ăn ra tiền, chứ không phải là lương nha."
"Thế thì có gì khác nhau?"
"Khác nhau nhiều chứ. Xe hơi nhỏ đâu phải của tư nhân, đấy là của nhà nước. Lái xe kiếm tiền đương nhiên là của nhà nước. Hàng tháng chỉ là lĩnh lương có được không? Nghe hơi nồi chõ. Người ta nói thì mình cũng phải động não mà nghĩ một chút chứ."
Đây cũng giống như những gì Diệp Diệu Đông từng nói với cha hắn, nếu không thì làm sao cha hắn có thể biết nhiều vậy được.
Từ chỗ A Quang về sau, trong thôn mấy ngày nay vẫn luôn truyền tai nhau về chuyện xe hơi nhỏ như một câu chuyện thần thoại, cha hắn cũng cực kỳ ngưỡng mộ, nên hắn đã phá vỡ ảo tưởng của cha.
Hiện tại đến lượt cha hắn phá vỡ ảo tưởng của mẹ hắn.
Diệp mẫu không phục trừng hắn, "Lương tháng thì sao chứ, không thể so với lái xe tải kém được à, người ta lái xe tải kiếm còn hơn mấy trăm đồng đấy, cái xe hơi nhỏ nhìn thích thế kia, nghe nói toàn là chở khách nước ngoài, có thể kiếm ngoại tệ, sao lương lại so với lái xe tải cao hơn?"
"Đầu óc ngươi đúng là heo, tàu Đông Tử Đông Thăng tùy tiện ra khơi mấy ngày, chuyến nào về mà không kiếm được cả ngàn tệ? Không hơn đứt cái xe hơi nhỏ đấy à?"
"Ngươi bảo ai đầu óc heo? Ngươi mới là đồ đầu óc heo, đều là do Đông Tử nói cho ngươi biết phải không, nếu không ngươi có mà biết à? Ngươi có mà biết nhiều hơn ta chắc? Vớ vẩn..."
Diệp mẫu nói không lại Diệp phụ đành phải động tay, vừa bóp vừa đập, vừa lải nhải om sòm.
"Chẳng qua là biết nhiều hơn ta chút chuyện thôi sao? Đã khoe khoang rồi? Có chút thế thôi sao? Còn ở đây khoe mẽ... Khoe mẽ cái gì chứ? Tầm thường..."
Diệp Diệu Đông lùi về phía sau hai bước.
Diệp phụ bị Diệp mẫu đập liên tiếp lùi về sau, "Thôi thôi được rồi, ghê gớm thế, nói cho ngươi biết lại còn bị ngươi mắng."
"Đấy là kiểu nói cho ta nghe đấy à? Đấy là ngươi khoe mẽ đấy... Sao ngươi không ra ngoài mà khoe khoang đi..."
"Chẳng phải là có ngươi khoe khoang đó sao? Ngươi khoe khoang là đủ rồi..."
"Ta khoe khoang cái gì chứ? Chẳng phải là người ta ngưỡng mộ ta, người ta chưa từng ra thành phố, chưa từng ngồi xe hơi nhỏ, mới hỏi ta nhiều chút thôi."
"Ờ ờ ờ ờ... Người ta ngưỡng mộ ngươi... Chứ không phải ngươi muốn khoe mẽ..."
Diệp Diệu Đông nghe cha mẹ cãi nhau cũng phải bật cười.
Lâm Tú Thanh cũng nhịn không được bật cười, hai ông bà cãi nhau chí chóe thật là buồn cười.
"Ăn cơm đi, còn khoe khoang khoe khoang..." Lão thái thái liếc bọn họ một cái, "Đã lớn tuổi rồi còn ồn ào như vậy."
Diệp mẫu véo vào da thịt Diệp phụ một cái, "Đêm nay ra ngoài ngủ."
"Dạ."
Diệp mẫu từ từ nói với Diệp Diệu Đông: "Còn phải gọi thêm 4 người nữa đúng không? Thế để lát ăn cơm xong ta đi gọi sớm."
"Ừm."
Diệp Diệu Đông nghĩ ngợi một chút lại nói: "Tiện thể nói luôn với mọi người về tiền lương đi, cho thêm một chút, năm nay hình như chỗ nào cũng tăng lương, chuyến này ra khơi, một ngày tính 4 đồng 5, ngươi sớm báo trước cho họ biết."
"4 đồng 5... Vậy cũng không tệ, là có thêm chút đỉnh, lúc đầu đi gọi người ta cũng không nói, mọi người chắc cũng nghĩ là giống như năm ngoái thôi, lát nữa ta đi từng nhà nói chuyện."
"Hôm nay cũng là ngày 30 rồi, lương của A Thanh đã phát hết chưa?"
Lâm Tú Thanh gật đầu, "Lương thì sáng đã đưa hết rồi, tiền của cha mẹ cũng sáng nay đưa luôn. Sổ sách bên chỗ A Tài, buổi chiều ta cũng thu hết về rồi, nếu được thì lát nữa ăn cơm xong ngươi đối chiếu sổ sách với họ."
Diệp Diệu Đông ậm ừ, vốn dĩ còn định đợi đến tháng sau mới đưa tiền lương tháng này cho cha.
Nhưng nghĩ lại, tháng sau cha hắn cũng sẽ cùng hắn đi bắt sứa, tiền lương tháng sau hắn đưa luôn cũng được, dù sao hắn toàn cho dư, sẽ có thêm cả một bao lì xì lớn.
Tiền lương cho nhà cha mẹ vợ cũng phải thêm một chút, nhưng sẽ không nhắc tới trước mặt cha mẹ hắn, tối về phòng sẽ nói với A Thanh là được.
Dù sao tiền lương của họ cũng toàn là mỗi lần hắn vào thành phố lấy tiền về mới trực tiếp đưa, thời gian không cố định vào ngày nào, không trùng hợp, có khi cuối tháng sớm, có khi kẹt đầu tháng.
Vừa khéo ngày kia mùng 2 muốn vào thành phố, đến lúc đó tiện thể thu luôn tiền hàng mấy ngày gần đây về, rồi phát cho cha mẹ vợ tiền lương.
"Giờ thích nhất là cuối tháng kiểm kê sổ sách."
Lâm Tú Thanh cười nói, "Có tiền mà."
"Mệnh giá nhỏ quá."
"Mệnh giá nhỏ cái gì?"
"Không có gì."
Hắn nghĩ năm sau cũng phải ra mệnh giá 100 đồng rồi nhỉ?
Nghe nói là năm sau, năm 86 sẽ có tờ trăm đồng.
Chờ khi tờ 100 đồng ra mắt, bọn họ sẽ ôm hết tiền lẻ ở nhà đi ngân hàng đổi, lúc đấy đổi được cả một đống tiền mới cứng mang về, tiền lẻ trong nhà thật quá nhiều rồi.
Ăn cơm xong, nhà họ lại bắt đầu tính sổ sách của tháng này, nhưng không phải hắn tính mà là A Thanh tính.
Năm chiếc thuyền ra khơi, tiền kiếm được của tháng này đều nằm hết trong tay hai vợ chồng, vất vả cả tháng, ai nấy cũng mong ngóng cơm nước xong sẽ đến nhà để gặp mặt.
Trong nhà cũng vô cùng náo nhiệt, trên bàn đã sớm dọn trống, tranh thủ thời gian để họ tính sổ sách, có tiền lãnh ai cũng đều tươi rói.
Lâm Tú Thanh cũng quen tính rồi, dạo gần đây mỗi cuối tháng lại tính sổ sách, khác ở chỗ nhiều hay ít mà thôi, tháng này không cần phải nói, có thêm mấy thuyền nên khoản thu cũng nhiều.
Tương đối, tiền kiếm được cũng nhiều.
Năm chiếc thuyền, tổng thu nhập mỗi thuyền chênh lệch không lớn lắm, vận may khi tốt khi xấu, cũng không thể cứ hỏng mãi hoặc cứ tốt mãi được.
Sau khi tính toán tất cả tiền nong xong, đưa tiễn mọi người về vui vẻ, Lâm Tú Thanh mới tính toán tổng số tiền năm chiếc thuyền họ kiếm được.
"Cuối tháng mấy ngày này thời tiết đều đẹp, chỉ tiếc là mấy ngày đầu đến giữa tháng mưa lớn liên tục, đáng tiếc, nhưng tháng này so với tháng trước kiếm được nhiều hơn đấy. Mỗi thuyền ít nhất cũng có hơn 280 đồng, nhiều thì hơn ba trăm một hai đồng, năm chiếc thuyền tổng cộng chúng ta được 1559 đồng 6 hào 3 xu."
"Nhiều vậy á? Cũng không tệ, nếu một năm tính lại, nói ít thì cũng phải được 10 ngàn đồng chứ nhỉ?" Diệp phụ kinh ngạc mừng rỡ nói, "Mới chỉ 5 chiếc thuyền thôi, nếu như mấy chiếc còn lại của ngươi về hết, thì còn đến mức nào?"
"Vậy nên ta mới thông minh chứ gì? Có tiền thì mua thuyền, cho mọi người thuê, để mọi người giúp mình kiếm tiền, thực hiện cùng nhau làm giàu."
"Ha ha ha, có nhiều thuyền đúng là tốt thật, xét cho cùng cũng là do số ngươi tốt."
"Số tốt, ta còn thông minh nữa chứ, nếu như nghe theo các người giữ tiền đó cất lại dưỡng già thì làm sao mà tiền đẻ ra tiền, kiếm nhiều vậy được? Lúc ta muốn mua thuyền, ai cũng thấy trong nhà thuyền đủ rồi, dùng không hết."
"Ha ha, con nói đều có lý."
Lâm Tú Thanh cũng cười nói: "Đúng, đều là do anh thông minh, còn may là đều nghe lời anh."
Bà cũng cười hùa theo: "Về sau cả nhà cũng phải nghe lời Đông Tử, đừng ngăn cản nó làm cái này làm cái kia, xem nó bây giờ lợi hại bao nhiêu rồi kìa, về sau không làm gì cũng có tiền."
"Vậy thì không được, vẫn phải kiếm thêm chút tiền xây nhà dương lầu cho bà ở, mua xe hơi nhỏ chở bà đi chơi."
Diệp phụ lắc đầu, "Chỉ giỏi nói hay thôi, bên này tính xong rồi qua chỗ A Quang, nhị ca con hồi nãy đã đi trước rồi."
"Được, đi tính sổ sách cho Bội Thu, hồi nãy bảo cha đi trước nghe thử mà cha cứ đòi ở lại đây."
"Thì là tại tò mò xem tháng này năm thuyền con kiếm được bao nhiêu thôi mà? Ta nói ta ở đây nhìn, con cứ đi trước đi thì con không chịu?"
"Thôi đi thôi, chắc bên đó tính xong cả rồi, mình qua nghe mấy câu, lấy tiền là xong."
Diệp Diệu Đông vừa định bước ra ngoài thì Diệp Tiểu Khê lại xông lên ôm chân hắn, "Tìm em gái! Muốn em gái!"
"Được rồi, thế thì tiện thể dẫn con đi tìm em gái luôn."
"Sớm đưa về ngủ đi."
"Biết rồi."
Diệp Tiểu Khê đến nhà Bùi liền ôm Bùi Ngọc không chịu buông tay, hai cô bé như muốn ôm đầu khóc òa lên, sau đó hai đứa dùng tiếng trẻ con tố cáo người lớn, không chịu đưa bạn đi, hoặc không cho tụi nó đi tìm nhau.
Trong phòng quả nhiên họ đã tính sổ sách xong xuôi, chỉ đợi hắn tới, sau khi cùng nhau tính lại một lần, không vấn đề gì thì liền chia tiền.
Mấy cổ đông lớn thấy hắn tính sổ đương nhiên không ý kiến gì, Diệp Diệu Đông nghe một chút, liếc một cái rồi nhận tiền.
Tháng này ít ngày ra biển, chỉ có đầu tháng ra mấy ngày, rồi sau giữa tháng tạnh mưa mới đi được một chuyến, sau khi về nhà đến cuối tháng, vì nhà có chuyện hỉ nên họ cơ bản không ra biển nữa.
Nên đương nhiên số tiền chia về cũng ít đi một chút, ba phần của hắn nhận được 1121 đồng 2 hào 8 xu, vậy là rất khá rồi.
Thêm số tiền tính trước đó thì tổng doanh thu tháng này gần 2700 đồng, chưa kể đến tiền buôn bán bên chỗ nhà vợ ở thành phố, số này phải chờ hai ngày nữa lên đó mới lấy về. Sau khi chia tiền xong, hắn cũng không vội đi ngay, vì Diệp Tiểu Khê không nỡ rời Bùi Ngọc, cứ đòi chơi thêm một chút.
Còn cha hắn cùng Trịnh thúc thì bị Bùi phụ giữ lại uống rượu, đây là hoạt động cố định, nhà thêm cặp song sinh cháu trai, Bùi phụ vui như trúng số, thế nào cũng phải cùng mọi người khoe khoang một chút.
Diệp Diệu Đông cũng cùng A Quang ra ngoài cửa ngồi nói chuyện.
"Mấy ngày nữa ông vào thành phố sớm à?"
"Ừ, ông cùng tôi đi đi."
"Được, tôi cũng định vậy, đi theo ông làm quen một chút, tiện thể đi xem hàng hóa, xem có mua được gì không, dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi."
"Vậy lúc nào tôi đi sẽ ghé qua gọi ông."
"Ừ."
"Hai đứa nhóc kia bị phạt tiền chưa?" Diệp Diệu Đông chỉ về phía trong phòng.
"Chưa đâu, chưa có ai đến nhà nói gì cả, đợi khi nào muốn đăng ký hộ khẩu rồi mới đi đóng tiền, vội làm gì?"
"Ông số may thật đấy, lúc chúng tôi thì vừa đúng lúc có người chặn cửa bắt đúng tại chỗ nên mới sinh ra đấy, làm tí thì tức chết người, thở hồng hộc ra thì bảo chúng tôi phạt gấp đấy."
"Ông số may cũng tốt mà, có thể sinh ra đời đã là may mắn rồi."
"Ngươi không bị bắt tại trận, ủy ban thôn đứng ra phạt tiền, mở biên lai phạt tiền có đóng dấu là có thể nhập lại hộ khẩu, không bị điều tra ra, đại khái đều không cần phải lôi đi gô cổ."
A Quang mừng rỡ, "Như vậy thì tốt nhất, đến lúc có người đến kiểm tra, để con nít trốn đi là được."
"Mẹ kế ngươi chăm sóc Huệ Mỹ và con nít vẫn tốt chứ?"
"Vẫn được, đối với chúng ta đều khách khí, mỗi ngày giặt giũ nấu nướng thu dọn, bận tối mắt tối mũi, không thấy lúc nào ngơi tay, hai em gái ta cũng ở đó phụ giúp một tay, cũng còn được, chắc là cũng không mệt. Ba đứa rưỡi con nít kia đều ở bên đó, chỉ đến bữa ăn cơm mới cùng nhau ăn, rất tốt, đợi đến lúc đều nuôi lớn là được."
"Vậy thì tốt, cả nhà đều có người hỗ trợ thu xếp."
Mọi người hôm nay đều đang nói bà Mã số sướng thật, về già hưởng phúc, rơi vào ổ phúc.
Thật ra cũng là sống chung, việc cần làm không hề ít đi, ngược lại còn nhiều hơn, phải hầu hạ một nhà già trẻ, nhưng có chỗ dựa mới cho nửa đời sau cũng là thật, kinh tế cũng thoải mái hơn, thời gian cũng không khổ như trước, về già cũng có bạn, tâm lý cũng được an ủi.
"Ừ, lúc xuất phát đi Chiết Giang, cha ta nói muốn đem việc xây dựng rừng cùng nhau bàn bạc, mấy hôm trước vừa mới lái thuyền về để ông ấy xem, dù sao ta trên bờ này thu hoạch cũng không được gì."
Con trai lớn của bà Mã, hắn biết, cùng một thế hệ nhỏ, đều tên đệm là 'Xây', đặt tên rất hay, Kiến Thiết!
"Rất tốt, thêm một người trợ giúp, dù gì cũng là con trai, một tháng nay đều đi biển cả. Bên đó có tin tức gì không? Có nói thế nào không?"
"Chỉ nói vẫn chưa khởi công, còn phải đợi, trên biển cũng có, nhưng số lượng vẫn còn ít lắm."
Diệp Diệu Đông gật gật đầu, trong tay hắn mời người nhiều, một ngày tiêu hao rất lớn, đến lúc nên đi coi xem thời gian đi.
"Vừa hay đợi ta ngày mốt từ thành phố về."
"Ta định ngày mai đi ủy ban thôn mua thêm mấy khẩu súng, để phòng ngừa vạn nhất, ngươi có muốn không?"
"Trong tay ta trước đánh hải tặc có thu được 2 khẩu, hiện tại có 5 khẩu, tối đó ta lại đi mua hai khẩu, càng nhiều càng tốt. Ngươi muốn đi thì đi sớm chút, chắc nhiều người nhòm ngó."
"Cha ta nói ủy ban thôn giấu không ít, cũng bảo mua thêm mấy khẩu, dù sao cũng tiện hơn tự mình ra ngoài mua."
"Đúng là vậy, ai lại chê cái đó nhiều."
"Chỉ nghe nói giữ chặt lắm, mấy hôm trước có người đến đều bị đuổi ra rồi, đến không nổi, đành phải đi chỗ khác làm súng tự chế, ta mới nghĩ đợi thêm, ngày mai lại đi."
"Vậy tối mai cùng đi."
"Được, chờ câu này của ngươi, đi theo ngươi dễ làm hơn, nếu ngươi có, vậy ta chắc chắn cũng có, thể nào cũng có chút cháo húp.
Diệp Diệu Đông cười nhướng hai ngón tay về phía hắn, "Hóa ra là chờ ta ở đây."
"Chắc chắn, ngươi đi xin và người khác đi xin làm sao mà giống nhau được, năm ngoái đã xin được, không có lý gì năm nay lại không xin được."
"Vậy tối mai trời tối trực tiếp đến nhà thư ký Trần, đến nhà ông ấy nói chuyện."
"Tốt."
Thấy không có việc gì, hắn quay ra phía cửa gọi Diệp Tiểu Khê đang chạy nhảy: "Diệp Tiểu Cửu, chơi đủ chưa? Về nhà tắm rửa đi ngủ."
"Không nha, không nha, còn muốn chơi ~"
"Về nhà tắm rửa đi ngủ, ngươi còn chưa tắm, người bẩn hết cả rồi."
"Không muốn, không muốn..."
"Mẹ ngươi cầm roi đến đó..."
Cô bé nghe vậy liền cảnh giác nhìn ngó xung quanh đường, tuy là tối đen không nhìn thấy gì nhưng vẫn sợ hãi nhanh chân chạy vào trong nhà. Diệp Diệu Đông đành phải vào nhà ôm lên, vừa hay nhìn thấy cô bé chui xuống gầm bàn, ôm chân Diệp phụ trốn, ba ông lão đang ở đó uống rượu.
Diệp phụ cười nhìn xuống gầm bàn, "Sao vậy?"
"Mẹ đến!"
"Sói đến à? Ở đâu có sói?"
Còn không cho mẹ hắn nghe thấy, mẹ hắn mà nghe được chắc lại mắng cha hắn uống quá chén.
Diệp Diệu Đông lôi người từ dưới gầm bàn ra, "Về nhà ngủ, không quay lại, ban đêm ngủ cùng cẩu cẩu đó."
"Muốn cùng cẩu cẩu cùng em gái... cùng nhau ngủ, nàng cũng bẩn bẩn ~"
Bùi Ngọc cũng chạy đến ôm chân hắn, "Tỷ tỷ ngủ, cẩu cẩu ngủ..."
"Con gái của ta đều bị con gái của ngươi làm hư." A Quang không biết nói gì.
Diệp Diệu Đông ngồi xổm xuống một tay ôm một đứa, "Được thôi, vậy hai đứa cùng nhau mang về ngủ cùng cẩu cẩu."
"Em gái, trong nhà có nhiều cún con..." Diệp Tiểu Khê đặc biệt phấn khích.
Bùi Ngọc cũng rất phối hợp, "Ừ... ngủ với cún cún..."
Mấy người lớn trong nhà đều cười.
"Ta mang hết đi, ban đêm ngủ ta vậy, quần áo cũng khỏi cần mang, Tiểu Cửu tùy tiện lấy bộ nào cho nó mặc cũng vừa."
"Được, vậy ta đỡ một việc."
Hai đứa bé trên đường đi líu ríu không ngớt, mấy ngày không ngủ cùng nhau, đều nhớ nhau lắm rồi.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận