Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 200: Sự cố trên biển(1)

Chương 200: Sự cố trên biển(1)Chương 200: Sự cố trên biển(1)
Lúc mới trên đường trở về còn nói trời hơi tối rồi, kết quả mới đi được nửa đường thì bọn họ cảm nhận rõ rệt sóng biển đang bắt đầu quay cuồng, thuyền cũng rung lắc dữ dội, gió trên mặt biển cũng mạnh hơn, thời tiết trên biển hơi khó đoán.
"Gió lại nổi lên rồi."
"Ừ, may là không để con mở cửa, con vào trong khoang thuyền tránh đi, có thể lát nữa trời còn mưa to nữa đấy."
"Để con lái cho, đưa la bàn cho con, con có thể lái về được."
"Đi đi, đi đi, đi đi, tôi không cần cậu. Tránh lái sai chỗ rồi trễ thời gian lại mắc mưa ra." Cha Diệp không nói câu nào, chỉ đẩy anh ra rồi tăng tốc lên.
Diệp Diệu Đông chỉ có thể bất đắc đi đi vào trong khoang thuyền.
Mây đen che kín mặt trời, trời nhanh chóng tối xuống. Lúc này mới ba giờ hơn, chưa đến bốn giờ, nhưng trời tối như đã sáu, bảy giờ rồi vậy. Chân trời lúc này lóe lên một tia chớp, đột ngột lóe sáng lên chút rồi lại tối xuống.
Cha Diệp cũng sợ mưa đột ngột như thác đổ, nguy hiểm trên biển rất lớn, sợ nhất là có thiên tai. Ông tập trung tinh thần, phân biệt phương hướng, hi vọng có thể cập bến trước khi mưa đổ xuống.
Nhưng sau đợt sét đánh từng cơn, kèm theo tiếng sấm ầm ầm là những hạt mưa lớn chừng hạt đầu rớt xuống đùng đùng.
Hơn nửa tháng rồi không có mưa, không ngờ trận đầu đổ xuống là một trận mưa lớn.
Nước mưa ngấm lên người cha Diệp, mới được một lúc thì ông ướt từ đầu đến chân. Mưa càng lúc càng lớn, dần dần khiến ánh mắt ông trở nên mơ hồ. Nhưng ông vẫn đứng thẳng tắp ở nơi đó, kiểm soát hướng tàu đi.
Diệp Diệu Đông ngồi trong khoang thuyền nhìn rồi nhíu mày. Cha anh có thể chịu đựng được, lại không tin tưởng anh, không để anh lái, thật là... Cũng may mưa chỉ đổ từng cơn, cơn vừa rồi khá to, giờ đã nhỏ hơn chút.
Lúc này, chợt có tiếng kêu cứu truyền tới từ mặt biển. Anh nhìn từ khoang thuyền ra, chỉ thấy trên mặt biển u tối có một cái thuyền bọc sắt giống của nhà anh đang trôi nổi, trên thuyên có một cô gái đang quơ tay hô to cứu mạng về phía bọn họ.
Tiếng máy móc trên thuyền kêu cạch cạch cạch, còn kèm theo tiếng mưa rơi hơi ồn ào. Diệp Diệu Đông sợ nghe nhầm nên cẩn thận phân biệt một chút mới nhận ra mình không nghe nhầm, là tiếng hét cứu mạng.
Anh lập tức đi ra ngoài, nói với cha Diệp đang tập trung lái tàu: "Cha ơi, có người trên chiếc thuyền bên kia đang kêu cứu."
Cha Diệp nghe thấy tiếng gọi của anh cũng nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ về phía thuyền cách đó không xa. Đúng là có một người đàn đang vẫy tay thật, ông đang đứng bên cạnh máy móc, tiếng ồn ào hòa với tiếng mưa rơi nên không nghe thấy được.
Ông ngừng tàu lại một chút, đi về phía Diệp Diệu Đông, cách xa máy móc một chút mới nghe được tiếng kêu cứu.
"Có chuyện gì vậy?”
"Con không biết nữa, lúc nãy con ngồi trong khoang thuyền thì nghe thấy bên kia có tiếng kêu cứu, lúc này vẫn đang mưa, sấm chớp rền vang, cha có muốn lái qua xem chút không?”
Cha Diệp không chút chần chừ, gật đầu: "Ừ, làm việc trên vùng biển bên này không phải người thôn chúng ta mà là thôn Đông Kiều hoặc thôn Tây Sơn, lái sang xem có chuyện gì. Cùng là người đồng hương cả, có thể giúp gì thì giúp một tay, cũng chẳng trễ nải thời gian được bao nhiêu."
Truyền thống lúc này rất đơn giản, thấy chuyện gì mọi người cũng rất nhiệt tình. Cho dù thời tiết như này, nghe thấy tiếng kêu cứu, cha Diệp cũng không nói gì, tự lái thuyền đi thẳng.
Lái thuyền đến gần xong, bọn họ không chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu mà còn có tiếng khóc lớn và tiếng gào thét của người phụ nữ. Cha Diệp cũng nhận ra được đây là vợ của Lâm Vĩnh Thọ sống ở ven đường sau núi - Mã Lệ Phương. Hẳn là hai vợ chồng họ cùng ra đây kéo lưới, nhưng sao giờ lại chỉ có một mình bà ấy?
Ông lái thuyền đứng song song với thuyền bà ấy, hai bên chỉ cách nhau chưa đến một mét, nhíu mày nhìn Mã Lệ Phương đang gào khóc: "Sao bà lại có một mình thế? Khóc gì vậy? A Thọ đâu? Trời mưa sét đánh thế mà sao chưa vê?"
"Lúc ông ấy thả lưới thì bị dây thừng móc vào chân, rơi xuống biển rồi: "Bà ấy vừa khóc vừa nói: "Trước khi trời đổ cơn mưa một lúc, còn nói là thả lướt nốt một đợt rồi về ngay... Hu hu hu, ai mà ngờ được chân lại bị dây thừng móc vào nên ngã xuống luôn."
Hai cha con cha Diệp và Diệp Diệu Đông nghe bà ấy nghẹn ngào nói một lúc bỗng cảm thấy sợ hãi, lông tơ trên tay cũng dựng lên. Bị dây thừng quấn chân kéo xuống cũng không thể nổi lên được. Hơn nữa thời tiết còn đang sấm chớp rên vang như này, có gọi bọn họ thì bọn họ cũng không có cách nào!
Cha Diệp mấp máy môi, cũng không biết nên nói gì cho ổn, chỉ lẩm bẩm nói: "Sao... Sao lại bất cẩn như vậy chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận