Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 196: Bàn tay may mắn chết tiệt của tôi(1)

Chương 196: Bàn tay may mắn chết tiệt của tôi(1)Chương 196: Bàn tay may mắn chết tiệt của tôi(1)
"Đừng nói nữa, trên thuyền không có đá lạnh, giữ tươi không được tốt. Nhân dịp con cá heo này vẫn còn tươi, tôi phải nhanh chóng về đây. Trông con này cũng tâm mười lăm, hai mươi cân, có thể bán được mấy đồng đấy. Mấy cậu cứ ở đây thả lưới từ từ nhé."
"Ø? Không đi Đảo biệt lập nữa à?" A Chính quyết tâm làm việc xấu
"Không đi được đâu. Tôi đi thăm dò mấy cái đảo nhỏ rồi, thủy triều vẫn chưa rút, vẫn còn dốc lắm, đá ngầm cũng trơn trượt, không ăn toàn lắm, chờ đến hôm mười lăm rồi nói sau."
Ba người nghe vậy đành phải thôi.
"Tôi đi nhé, các cậu cố gắng làm nhé!"
"OK nha."
Đến khi anh xách hai thùng đến chỗ A Tài, A Tài cũng khen anh may mắn, cầm mỗi cái thùng gỗ thôi cũng có thể mò ra được một con cá heo.
Cá heo có tên khoa học là Yangtze, nhìn tròn vo, hơi béo tròn, có những vây kỳ lạ, dài khoảng một trăm năm mươi xăng ti mét, có thể nặng tâm một đến một trăm rưỡi, mình có màu xám chì hoặc màu xám trắng.
Con anh bắt được vẫn tính là nhỏ, xem chừng chỉ có khoảng ba, bốn chục cân.
A Tài cân một cái, quả nhiên chỉ có ba mươi sáu cân.
"Con này tính cậu ba xu ba nửa cân, không vấn đề chứ? Cái này là tôi đã để giá chót rồi đấy, đừng mặc cả với tôi nữa..."
Mỗi khi bán hàng lậu, chỉ cần là đồ tốt thì Diệp Diệu Đông đều muốn mặc cả, A Tài cũng đã quen việc phải hỏi rồi.
Diệp Diệu Đông cười híp mắt nói: "Được, lúc này không nhắc đến giá, cậu nói bao nhiêu thì bấy nhiêu."
Dù sao cũng tự nhiên lấy được nên trong lòng anh vẫn cảm thấy vui thích. Lúc này A Tài mới yên tâm tính giá: "Tổng cộng hai mươi ba đồng bảy xu , đừng nói tôi bủn xỉn nhé, tôi đưa dôi anh thành hai ba đồng tám luôn này."
"Ok, anh Tài quả nhiên trượng nghĩa hào phóng." Diệp Diệu Đông vui vẻ khoác vai anh ta, nhìn anh ta tính toán.
"Có bán cá mặt trăng không? 2 đồng nửa cân."
"Không bán cái này, tôi giữ lại mang về làm cá muối."
"Tùy cậu, cầm biên lai này."
Anh vui mừng khấp khởi cầm biên lai, nhìn chữ số không có vấn đề gì thì cất vào trong túi trước ngực, còn tiện tay võ võ: "Tiễn đi rồi!"
Sau khi xách cá về nhà, mẹ Diệp đang nấu cơm, thấy anh xách ba con cá mặt trăng vê cũng không nói gì, lấy ra giết luôn.
"Mẹ ơi, nhà cần phải sửa trong bao lâu nữa ạ?"
"Nhìn vào tốc độ này thì có thể khoảng tâm bảy, tám ngày nữa. Nếu không phải đổi sang chỗ mới phải làm lại nên nhà bị nhà mình cũng xong rồi đấy."
"Vâng, lúc về con thấy mảnh đất bên kia, đã thu nhỏ lại diện tích, cũng bịt kín lại."
"Mặc kệ nó đi, dù sao cũng không quan hệ gì đến chúng ta, chắc tâm Trung thu là có thể xây xong nhà ba gian rồi."
"Nhà ba gian cần bao nhiêu tiền, hơn một tháng nay gió chỉ nổi mấy ngày, máy móc lại phải sửa hai lần, mất mất hơn mười ngày rồi."
"Hơn một ngàn đấy, bớt đủ kiểu rồi. Không phải bỏ tiền mua thức ăn, chỉ cần bỏ tiền trả gạo. Vật liệu đều do bọn mẹ chở về từ núi sông, chỉ tốn tiền mua cát thôi. Mình xây một tầng lầu nên không cần dùng gạch. Thuê công nhân khai thác đá trên núi đúng là tốn tiên công thật, việc nặng một ngày một đồng rưỡi, còn muốn phá đá hết hai đồng ba, làm xong phải tính lại một lượt, còn chưa xong hết việc đâu."
"Vậy con đi nhé."
"Ừ, tiện thì để mang xô trà đá này sang đi." "Con biết rồi."
Mẹ Mẫu nhìn đứa con thứ ba tự bôi xấu bản thân để nổi tiếng, nổi tiếng bằng scandal gương mặt cũng thấy hơi đau lòng. Một hai tháng trước đây còn gặp mặt trong sự trong sạch, khoảng thời gian này, anh thật sự làm không ít việc."
"Nếu cảm thấy mệt thì nghỉ ngơi ở trong nhà lát đi, đợi lát mang đồ ăn ra
"Vâng ạ, sáng không làm việc gì ạ? Để con đi thả lưới bắt cá bát quái." Nói xong anh đi ra ngoài.
Thời gian dài như thế, anh đã điều chỉnh lại tâm trạng tốt sau khi trùng sinh từ lâu rồi. Lúc mới đầu hơi không quen, cần từ từ thay đổi thiết lập nhân vật, đến bây giờ người trong nhà đã quen nhìn anh vung cuốc rồi.
Anh muốn làm đến nơi đến chốn, nỗ lực kiếm tiền, có một cuộc sống tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận