Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1306: Xác định số định mức (length: 11882)

Tháng Chạp, trời còn chưa sáng, Diệp Diệu Đông đã nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng cười vui vẻ của bà ở ngoài cửa.
Hắn bước ra xem, thấy A Chính, bé Nhỏ và A Quang đang quây quanh bà nói chuyện ở cửa. Bà đang móc túi lấy hạt dưa cho bọn họ ăn, còn có kẹp thêm mấy viên kẹo.
"Các ngươi làm gì vậy? Đang nịnh bợ lão nhân hả?"
"Sao lại nói vậy? Sáng sớm đã tới gọi ngươi, mà ngươi ngủ nướng không chịu dậy, bảo bọn ta đừng làm ồn, để ngươi ngủ thêm chút nữa."
"Còn nói có xe, để bọn ta không phải vội, kịp giờ."
"Cho nên bọn ta mới ngồi xuống nói chuyện với bà." A Quang vừa ăn hạt dưa vừa hỏi bà, "Bà tự nguyện cho tụi con ăn hả?"
Bà cười tươi, "Đúng đúng đúng, các cháu người trẻ răng tốt, ăn nhiều một chút, bà còn nhiều lắm, trong nhà đầy hạt dưa, các cháu ăn tự nhiên."
A Chính thúc giục, "Nhanh lên đi, Đông tử, 9 giờ đến 11 giờ là phải xuống nước, buổi chiều 5 giờ phải về đến nhà."
"Mới 5 giờ, còn 6 tiếng nữa."
"Nhưng cũng phải nói chuyện chút, hỏi han tí, xem thế nào..."
"Mấy ngày nay ở nhà các ngươi làm gì vậy? Nằm ngủ hết hả?"
Bé Nhỏ nói, "Vừa về có cả đống việc đó, xxx, mấy hôm nay không biết từ đâu ra cả đống thân thích, ta còn chẳng biết nhà mình lắm thân thích thế."
"Haha, nhà ta cũng vậy, sáng đến tối có thân thích đến chơi, hoặc là ngồi trước cửa nhà nói chuyện, người thì lâu không gặp, hoặc là không quen."
Diệp Diệu Đông nghe mà bật cười, "Hóa ra không phải mỗi nhà ta vậy, ai cũng thế, vậy ta an tâm."
"May là toàn tìm cha ta..."
"Vậy chắc là khen ngươi nhiều lắm nhỉ."
"Đúng là như vậy."
Diệp Diệu Đông nói, "Các ngươi ngồi chơi một lát, ta rửa mặt ăn cơm xong là đi được."
"Vậy ngươi nhanh lên nhé."
Đợi hắn ăn xong xuôi, hắn đi tìm cha, nói với cha xong, mới cho công nhân trong xưởng lái máy kéo chở bọn họ đến xưởng đóng tàu trong thành phố.
Không chỉ có mấy người bọn họ, hắn còn gọi cả anh cả, anh hai đến hỗ trợ, cộng thêm mấy anh em họ hàng và lão cha, một đám người ngồi chật ních thùng xe máy kéo mà đi.
"Đông tử, bây giờ oai phong quá ha? Đi đâu cũng sai người lái xe đưa đón."
"Mày mới biết à? Đông tử nó từ lâu đã vậy rồi, từ khi trong tay có một đám công nhân, làm gì cũng chỉ cần há miệng ra, có người tranh nhau làm."
"Đi ra ngoài giờ có xe riêng đưa đón, tài xế riêng, đúng là đại lão bản mà..."
Diệp Diệu Đông nhìn cái máy kéo hở trước hở sau, chẳng có gì mà đắc ý nổi, mặc dù bọn họ nói cũng đúng.
"Để lúc nào tao mua ô tô rồi hẵng nói."
Tuy là xe mui trần, nhưng cũng thuộc loại thấp cấp, mông vẫn phải ngồi ghế băng, hở miệng ra là đầy bụi, có gì mà đắc ý.
Còn xe riêng, tài xế riêng...
"Ghê đấy! Đã tính đến mua xe hơi rồi!"
"Tao nói thật, xe hơi thôi, Đông tử thừa sức mua được..."
"Thôi đi, mỗi người bỏ cho tao vài chục ngàn thì còn mua được."
"Mày thôi than vãn đi..."
Mọi người ngồi trong thùng máy kéo, vừa nói chuyện vừa chọc nhau, nên cũng nhanh hết thời gian. Hôm nay cũng đáng để vui vẻ, ngoài Diệp Diệu Đông không để ý nhiều, thì ba người còn lại đều rất mong chờ, đã ngóng từ lâu rồi.
Xưởng đóng tàu đã chờ bọn họ từ lâu.
Vừa thấy bọn họ, xưởng trưởng đã nói, "Thuyền của các cậu đóng xong hai tháng rồi, cứ để đấy không chịu hạ thủy, chiếm hết cả chỗ."
"Trước thì cứ thúc ép phải giao đúng hẹn, ban đầu còn giao trước một chiếc, chiếc còn lại thì để mấy tháng sau. Mấy tháng trước các cậu lại nói không gấp, muốn hai chiếc giao cùng lúc, giờ cho đóng xong cả rồi, các cậu lại không đến nhận."
Diệp Diệu Đông cười giải thích, "Xin lỗi ông, bọn tôi đi tỉnh ngoài, nên mới nói với ông là không vội, mà bọn tôi về khi nào cũng chưa biết."
"Đi đâu mà phát tài thế?"
"Đi Ôn Thị trước, rồi sau đó đi Ngư trường thuyền Thị, chờ hơn nửa năm nên mới chậm trễ."
Nghe vậy, xưởng trưởng giơ ngón cái lên, "Thật là giỏi, gan lớn thật, tuổi trẻ mà dám lái thuyền đi xa như thế."
"Muốn kiếm tiền mà, không còn cách nào."
"Cũng giỏi đấy, tuổi còn nhỏ mà bốn người góp vốn mua hai chiếc thuyền lớn, vạn nguyên hộ cả đấy."
Ông ấy nhìn bọn họ có chút khác, khách đến xưởng đóng tàu đặt thuyền cơ bản là trung niên, hoặc là cũng có chút tuổi tầm 30 40.
Bọn họ thì là anh em giúp bố mẹ làm việc, già dắt trẻ, cả nhà cùng làm rồi chia tiền.
Chủ yếu là do bố mẹ chủ đạo, kết quả mấy người trẻ này lại khác.
Bọn họ thật sự là quá trẻ, mà lại đều là vạn nguyên hộ, có thể mua hai chiếc thuyền đó, đúng là vạn nguyên hộ rồi.
A Chính nói, "Cái này tính là gì? Đông tử có mấy chục chiếc thuyền, làm sao chỉ dừng lại là vạn nguyên hộ."
Xưởng trưởng thật sự ngạc nhiên, định hỏi thêm thì Diệp Diệu Đông đã giục, "Xuống thuyền trước đã, không kịp rồi."
"Đã sắp xếp xong hết rồi, có hai ông lão sư phó đi theo lên thuyền hát lưới cá. Các cậu cứ ra xem thuyền đi..."
"Được."
"Cả Thị chắc cũng không có mấy thanh niên nào giỏi như cậu đâu nhỉ?"
Diệp Diệu Đông chỉ mấy người bên cạnh, "Đùa à, bọn họ cũng là thanh niên giỏi đó, tuổi còn chưa đến 30 mà đều là vạn nguyên hộ cả rồi."
"Đúng đúng đúng, không ngờ các cậu đều giỏi như vậy. Đúng là người trẻ có khác..."
A Quang cười nói, "Thôi đi ông, so làm sao qua được ông...đã làm chủ xưởng rồi còn gì."
"Đừng có vòng vo nữa, nhanh lên..."
Bọn họ kiểm tra thuyền đánh cá trước, không thấy có vấn đề gì, chờ đến khi thời gian không còn nhiều, mọi người mới cùng nhau đẩy thuyền xuống nước.
Xưởng cũng cho đốt một tràng pháo để thêm không khí vui vẻ.
Sau đó, người đến giúp cũng chia thành hai nhóm, lên hai chiếc thuyền.
Sau khi lên thuyền, Diệp Diệu Đông cũng đang suy nghĩ, bốn người góp vốn hai chiếc thuyền, lúc đầu hắn định cho A Chính và bé Nhỏ chiếm sáu thành, hắn và A Quang bốn thành, như vậy thì hai người bọn họ sẽ chủ đạo việc thuyền.
Dù sao hắn và A Quang nhà đều có thuyền lớn, mà chiếc thuyền góp vốn này, A Quang cũng tự bỏ tiền túi ra, không liên quan gì đến cha, chỉ cần nhận hoa hồng là được, không cần phải quản.
Sau đó, A Chính và bé Nhỏ lại lo lắng góp tiền nhiều quá sẽ áp lực, chỉ định một chiếc là đủ, hoặc là mỗi người năm phần.
Hắn liền bảo đợi đến lúc nhận thuyền hãy quyết, nếu như còn cảm thấy áp lực, thì hắn sẽ góp thêm một chút, góp thêm vốn.
Rồi từ lúc trở về, bọn họ vẫn cứ bận rộn, đến giờ vẫn chưa nói chuyện rõ ràng về việc này.
Tối qua, A Thanh chuẩn bị tiền cho hắn, hỏi hắn phải trả bao nhiêu tiền, lúc đó hắn mới để ý tới vấn đề này. Không biết họ có nghĩ tới chuyện đó chưa. . .
Chắc giờ họ đã nghĩ khác, hẳn là đang mừng vì đã đặt đóng thuyền lớn, năm nay ai cũng kiếm được nhiều tiền, làm gì có ai không móc ra được tiền.
Dù sao hắn có bao nhiêu cứ mang theo tiền thôi, bây giờ trong tay hắn nhiều thuyền rồi, hắn cũng không cần bận tâm lắm, nhưng mà chuyện này phải bàn bạc rõ ràng sớm, quyết định cho xong.
Lúc nãy lên thuyền, A Chính và bé Nhỏ lên hai thuyền khác nhau, còn hắn thì lên cùng với A Chính.
Lúc này, A Chính đang cùng cha lái thuyền trong khoang, nghe lão sư phó giải thích về cách điều khiển.
Hắn nghĩ là đợi lát nữa quay về, rồi sẽ nói chuyện rõ ràng với A Chính.
Thực ra tối qua nên nói chuyện sớm mới phải, chỉ là hắn không để ý tới, cũng vì có quá nhiều thuyền nên hắn không nghĩ tới hết, không có nhớ hết từng chiếc một.
Trước mắt hắn có 17 chiếc thuyền nhỏ, cho thuê 16 chiếc, trong tay chỉ còn 1 chiếc.
Thuyền Bội Thu, hắn chiếm ba phần cổ phần.
Thuyền Thuận Phong, hắn cũng chiếm ba phần cổ phần.
Hiện tại lại có thêm hai chiếc thuyền, hai chiếc thuyền tổng cộng 20 phần cổ phần, hắn cũng đã chiếm bốn phần.
Hắn có một chiếc Đông Thăng, một chiếc thuyền thu hoạch, còn một chiếc viễn dương số 1 mười mấy vạn nữa vẫn chưa chính thức đi đánh bắt.
Mà xưởng đóng tàu bên thuyền Thị đang đóng 4 chiếc 40 mét (m) bản sao của thuyền Đông Thăng.
Tính ra thì hắn cũng đúng là xứng với danh hiệu thuyền vương Đông rồi.
Mà có thêm hai chiếc thuyền này, thì đội thuyền thu hoạch của hắn sẽ lên tới 6 chiếc, bao gồm cả thuyền Đầy Kho của mấy anh em Chu Đại.
Thực ra hai anh em nhà Lan gia gần đó, cùng với anh em biểu của họ ban đầu cũng nhập hội chung một thuyền, chỉ là sau đó anh em biểu của họ lại rút, chắc giờ hối hận lắm nhỉ.
Tính như vậy thì sau này có nhiều thuyền, khi đánh bắt số lượng nhiều, thuyền thu hoạch của hắn sang năm chắc chắn kiếm được nhiều hơn.
Hắn lại thấy có chút muốn tiêu tiền, luôn cảm thấy cầm tiền trong tay là lỗ.
Đợi chuyện này xong, hắn tính là hai hôm nữa sẽ ra trấn tìm Hồng Văn Nhạc, đến hôm nay là ba ngày rồi, hai ngày nữa chắc là cũng có tin tức.
Tiện thể để Hồng Văn Nhạc nói rõ hơn về việc xử lý và điều lệ nhà máy cá hộp, để hiểu rõ hơn hắn mới quyết định được.
Trên thuyền, người giúp đỡ cũng nhiều, cũng không cần hắn làm việc, Diệp Diệu Đông một mực đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình, tự hỏi.
Đến khi một mẻ lưới được kéo lên, hắn mới cùng mọi người vui vẻ.
Sau đó lại đi tìm A Chính nói chuyện.
"Chuyện gì vậy A Đông tử, ha ha ha, mở một con thuyền lớn như vậy cũng rất dễ dàng, ha ha, thu hoạch tốt."
"Ta hỏi ngươi chuyện định mức phần thuyền, lát nữa cập bờ xong, chẳng phải phải giao số dư sao?"
"Định mức? Hắc hắc, không phải ngươi nói ta với nhỏ Sáu, ngươi với A Quang bốn phần sao?"
"Đúng, nhưng lúc đó các ngươi chẳng phải do dự sao? Cảm thấy mình không kham nổi sao? Sau đó cũng không có hoàn toàn định ra, hiện tại chúng ta muốn giao tiền, khẳng định phải nói rõ, ta cũng không phải muốn chiếm phần lớn, chỉ là mọi người phải xác định rõ ràng."
"Đúng đó, cái đó phải nói rõ, ngươi nói thế nào?" A Chính có chút khẩn trương nhìn hắn.
"Cái gì ta nói thế nào? Ta vẫn như cũ phần ban đầu, các ngươi xác định sáu phần thì ta liền bốn phần, sau đó cũng phải cùng A Quang nói một tiếng. Việc này chúng ta phải nói rõ ràng một chút, không thể mập mờ."
"Đúng, không sai, còn may lúc đó ngươi một mực khuyên chúng ta đặt trước hai chiếc thuyền, nếu không thật sự không đủ chia, còn may nghe ngươi, ta liền nói theo ngươi có thể phát tài, ha ha ha."
"Đừng vui mừng quá sớm, chờ giàu to rồi hãy vui mừng."
"Không sai được, ngươi chính là con nuôi mụ tổ, vận may đường biển mạnh, còn may nghe ngươi, chờ sang năm đi chợ thuyền, ta cũng kiếm được mấy chục ngàn nguyên đem về làm vẻ vang một phen!"
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận