Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 143: Một ngày kiếm được gần một trăm đồng(1)

Chương 143: Một ngày kiếm được gần một trăm đồng(1)Chương 143: Một ngày kiếm được gần một trăm đồng(1)
A Tài tiện tay gài thuốc lá sau tai, bây giờ anh ta cũng không rảnh rỗi mà hút: "ối chà, cậu cứ yên tâm, đều là chỗ quen biết cũ, tôi không để cậu chịu thiệt đâu."
"Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, anh nói trước khi cân đi, tôi còn suy nghĩ xem có bán hay không chứ? Nếu không được giá lắm thì tôi sẽ đưa thẳng đến chỗ Hồng Thăng hỏi xem, ngày bão không dễ ra ngoài, nếu không... Con cá mũ mỡ kia nếu tôi tự đưa lên Hồng Thăng thì có khi giá còn cao hơn..."
Khóe miệng A Tài giật một cái, con cá kia nếu để Diệp Diệu Đông nói giá thì anh ta còn chẳng kiếm nổi hai đồng, hố chết rồi... Bây giờ cũng không ngại mở mồm ra nói.
"Chú em này, chúng ta đều là người một thôn, bà con hàng xóm, hàng của cha cậu cũng đều do tôi thu mua, tôi sao lại không đưa ra giá cả hợp lý chứ, chú em cứ yên, con cá mú đỏ này thì tính sáu đồng rưỡi một cân nhé, chú thấy sao?"
"Giá này của anh sao lại giống như cá mú mỡ thế? Con cá kia chưa đến hai cân giá đã mười hai đồng rồi, con mú đỏ này trông thế nào cũng đáng giá hơn con kia chứ! Anh đừng tưởng chúng tôi là nông dân ít vào thành phố thì sẽ không biết hàng hóa thế nào, tám đồng một cân, được thì cân lên!"
A Tài đau lòng, gương mặt run lên dữ tợn, thằng nhãi này sao mà càng ngày càng khó khăn thế? Lần nào cũng sắp đạp lên ranh giới của anh ta cả.
"Thật sự không lời được nhiều như vậy đâu chú em ạ, chú em nhìn những hàng hải sản này đi, đi lên trấn trên hỏi một chút là biết, một cân như vậy tôi cũng chỉ kiếm được một hai hào, cá khoai tôi cũng chả kiếm đến một hào, chỉ được ba bốn xu thôi..."
Diệp Diệu Đông không nể nang gì vỗ cái bụng bự của anh ta: "Nhìn cái bụng bự này của anh mà xem, chắc chắn kiếm được không ít, cho dù chỉ lời một hai đồng nhưng ngược lại số lượng nhiều. Hơn nữa, cá khoai có thể so sánh được với con này sao? Anh lại nhắc đến chuyện lời một hai xu hay sao?"
Người hóng chuyện bên cạnh cũng cười vang: "Đúng rồi đấy, nhìn bụng của cậu đi, trong đó rõ ràng toàn là mỡt" "Đúng vậy, cậu ăn ít một chút đi, bỏ ra một chút đi, người có tiên chỉ xem hàng, họ không thiếu tiền, cậu bán sang tay cao lên một tí là được mà."
Cha Diệp cũng cực lực tranh thủ: "Những hàng hóa khác chúng tôi cũng chưa từng ý kiến, con cá này cậu hãy thêm một chút đi."
Chú lâm cũng nói đỡ cho: "Bọn tôi ai cũng đều gầy như cây trúc, A Tài cậu đừng có ép giá nữa, nhanh lên, chả dễ dàng gì mới bắt được một con mú đỏ, tôi đánh bắt mấy chục năm cũng chưa bắt được mú đỏ, con này nhìn qua cũng phải tâm ba cân, chắc chắn sẽ bán chạy."
"Chậc... châc... chậc! Con này bề ngoài đẹp đẽ cao cấp, đúng thật là loại không dễ bắt dặp được gần biển." A Quý thu mua hàng sát vách cũng chạy sang tham gia náo nhiệt: "A Tài, mày có muốn hay không? Không muốn thì tao mua nhé."
"Được, được, được rồi, không liên quan đến mày, thôi vậy, tám đồng thì tám đồng." A Tài cau mày, khuôn mặt khổ sở: "Tôi thật sự không kiếm được bao nhiêu cả, chú em, gần đây cậu đưa mấy con cá này tôi bán lại cũng chỉ kiếm được có mấy hào thôi..."
"Anh đừng kì kèo nữa, bọn tôi đều phải mạo hiểm tính mạng phiêu dạt trên biển kiếm tiền, anh ở đây thu mua hàng kiếm ăn đến mức bụng trong vo, không biết xấu hổ nói chỉ kiếm được mấy hào, không thấy áy náy với lương tâm à, cân nhanh lên!"
A Tài ngậm miệng, kiếm ít thì kiếm ít thôi! Coi như nể tình quen biết, cân lên luôn.
"Hai cân tám.”
Anh ta viết lại trên tờ hóa đơn: "Cá mú đỏ lớn hai cân tám, hai mươi hai đồng bốn hào, cá đuối cũng khiêng giúp tôi lại đây để cân."
Mọi người nhìn thấy mấy giỏ cá đuối lên cân thì lực chú ý cũng tập trung vào đống cá đuối, cũng bàn luận sôi nổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận