Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 440: Con cá xấu xí(1)

Chương 440: Con cá xấu xí(1)Chương 440: Con cá xấu xí(1)
Cũng không phải ai cũng nghĩ giống họ, có người đi khỏi bờ nhưng những người ở lại xem tình hình còn nhiều hơn.
Tiên cho không mà, ai bỏ được chứ, nhặt được cả bao là có tiền công cả ngày rồi, sáng chỉ mới một lúc mà đã được nửa bao, hôm qua càng khỏi phải nói.
Dù bà Diệp vớt được con cá mú hoa nâu nhưng cũng không muốn xuống chen lấn với nhiều người như vậy nữa, lỡ lại đánh nhau thì sao, đã lời rồi, không nên tìm lí do gây gổ nữa, người bà cũng bị nước văng ướt hết rồi.
"Vậy bán hàng rồi về, tắm xong lại ra xem náo nhiệt."
A Quang nói nhỏ với Diệp Tuệ Mỹ: "Anh đưa em về ngâm chân, rồi ra lại xem náo nhiệt, đừng xuống nữa. Sáng bảo rồi mà, đừng xuống nước, thế mà em không nghe..."
"Em cũng không biết sẽ hỗn loạn mà."
Diệp Tuệ Mỹ cũng hết hồn, cũng không muốn xuống nữa.
"Đi thôi, cha cầm nửa bao này về phơi, các con cầm hàng đi cân, luôn cả con cá mú nữa."
Theo lời ông Diệp, họ đi đến điểm thu mua. Giờ không có ai bán nên họ không phải đợi, đến là cân luôn.
Vợ chồng anh cả anh hai vẫn đứng im không nhúc nhích, vẫn đứng nhìn, hỏi thì bảo đợi chút nữa...
Thôi kệ họ vậy, đâu phải trẻ con đâu.
Diệp Diệu Đông đợi cha mẹ đi rồi, vẫn đứng trên bờ thêm một lúc, những thanh niên đánh nhau trong nước cũng mệt rồi, ướt nhẹp leo lên bờ, mặt sưng mày bầm, bạn bè thân quen cũng kéo ra.
Người trên bờ lại ào xuống nước...
Hai chị dâu cũng kéo chồng xuống... Họ nghĩ cũng hợp lý, nếu xảy ra xung đột nữa thì leo lên bờ, đi nhanh là được, tiền trên trời rơi xuống, không nhặt thì phí, 3-4 con sao biển là 2 hào rồi.
Diệp Diệu Đông không quan tâm đến họ nữa, anh định ra khơi thu lồng, thấy sáng nay mọi người nhặt được nhiều, dưới đáy chắc còn nhiều sao biển, có thể ra thu thêm.
Lái thuyên ra xa bờ, dọc đường đôi lúc gặp một vài thuyên đang làm việc hoặc quay về, anh có thể thấy trên boong chất đầy sao biển, mọi người trên thuyền ai cũng vui vẻ.
Sao không vui được chứ?
Không cần xuống nước giành giật với đám đông, vẫn thu hoạch được cả thuyền.
Anh đi đến vùng biển thả lồng, mới vài tiếng trước thu một lượt rồi, giờ lồng kéo lên đã đầy sao biển.
Sau khi thu hết các lồng, anh lại có thêm nửa thuyền sao biển, còn có ít cá nhỏ, nhưng không sao, dù sao cũng mới thu lúc tối.
Sau khi thả lại lồng, anh đi thẳng về, hôm nay trên biển đã không còn sóng, chắc ban đêm có thể ra khơi.
Chờ thuyền cập bờ, anh cầm bao tải, chậm rãi chất hàng xuống, thuận tiện xem náo nhiệt luôn.
Lúc này mới qua hai ba tiếng, lại có người xung đột.
Nhưng lần này người ít hơn nhiều, lại thấy tình hình không lành nên đã lên bờ không ít, phần lớn những người còn trong nước đều đang giúp nhau ngăn cản.
Bên cạnh có mấy chiếc thuyền câu vừa trở về cũng đứng nhìn chằm chằm, thích thú lắm.
Hôm nay bến cảng thật ồn ào.
Diệp Diệu Đông sau khi cân hết sao biển thì phủi mông bỏ đi, không quan tâm đến đám đông vẫn còn đứng trên bờ.
Bây giờ đã quá giờ ăn cơm từ lâu rồi, những người kia không ăn thì thôi, còn anh phải ăn chứ. Khi anh trở vê, Lâm Tú Thanh mới yên tâm: "Anh mà không về là em định ra tìm rồi đó."
"May mà em không đi, ngoài bến cảng đông nghịt người lắm."
Anh kể lại cho Lâm Tú Thanh nghe về những xung đột liên tiếp vào sáng nay, cô nhíu mày: "Anh không nhảy xuống nước chứ?"
"Không, anh chỉ đứng trên bờ xem náo nhiệt thôi,"
Cô thở phào nhẹ nhõm: "May mà anh ngủ dậy trễ, không ra ngoài, nhiều người như vậy, chỉ cần va chạm nhẹ cũng dễ gây mâu thuẫn rồi."
"Ừm."
Hôm nay anh vốn cũng không định ra ngoài nhặt, hôm qua nhặt cả ngày mà lưng sắp gãy rồi, còn khổ hơn kéo lưới nữa.
"Lúc nãy sao biển trong lồng đất bán được 510 cân, 10 đồng 2 hào, ngày mai chắc còn thu hoạch thêm một mẻ nữa."
Cô cười nhận lấy hóa đơn: "Thế thì tốt, khỏi cần tranh giành với một đám người."
"Bây giờ nhìn sóng biển đã lặng rồi, đêm nay chắc anh sẽ ra khơi."
"Ừm, em biết rồi."
Sau khi ăn một đống đồ ăn bổ thận, Diệp Diệu Đông lại đi ngủ trưa để dưỡng sức.
Khi tỉnh dậy vào giữa buổi chiều, đứng hút hai điếu thuốc ở cửa, anh mới thấy bốn người hàng xóm trở về như gà mắc tóc.
Thật là chịu hết nổi, cuối cùng họ cũng chịu bỏ cuộc, có vẻ như đã đuối rồi.
"Anh cả chị dâu cả, anh hai chị dâu hai có vẻ hôm nay lại kiếm được không ít tiền đấy nhỉ?"
"À... cũng tạm được thôi, hôm nay đông người quá, chỉ bán được 6 cân..." Anh hai Diệp vừa nói dở câu thì bị chị dâu hai dùng khuỷu tay chọc vào sườn, liếc mắt ra hiệu, rồi bị đẩy vào nhà.
Diệp Diệu Đông mím môi, thôi không nói thì thôi! Trước đó đã nói với cha là đêm nay khoảng 3 giờ sẽ ra khơi, đến giờ anh ra bến chờ.
Do mấy ngày qua hàng câu dây dài ngoài khơi, lại có sóng to nên anh không chắc có tìm lại được không, nên tối nay không chuẩn bị mồi câu, định ra trước kéo lưới cho chắc ăn.
Sau khi đổ đầy dầu, thấy cha tới, cả hai lập tức ra khơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận